Lược Thiên Ký

Chương 1534: Quan thứ mười thất lạc


- Phong Thần bảng này rốt cục như thế nào?

Nín nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi, tâm lý ngo ngoe muốn động.

Trong lòng lại nghĩ, nếu ngày nào đó có thể cướp bảo bối như vậy vào tay, quả không uổng đời này...

Đám người Vương Quỳnh tất nhiên không ngờ rằng trong lòng hắn sẽ có ý tưởng lớn mật đến vậy, thấy hắn hỏi, liền cũng thành thật đáp nói:

- Phong Thần bảng một mực được nắm giữ trong tay đám trưởng lão thần bí sau lưng Chư Tử đàn tràng. Chúng ta chỉ gặp qua một lần lúc lưu tên thôi. Đó như là một quyển trục hết sức bình thường, chỉ cần lưu tên trên đó liền có thể được tiên lực gia trì, tổng cộng có cửu phẩm, phẩm giai càng cao liền được gia trì càng mạnh. Chỉ có điều, bảo này tuy thần dị, chúng ta lại nghe qua một lời đồn, nói bảo này không được hoàn chỉnh...

- Không hoàn chỉnh?

Phương Hành ngây người mất một lúc, nghĩ thầm không hoàn chỉnh đã mạnh như vậy, nếu hoàn chỉnh thì sao?

- Đúng, tin tức này nghe nói là vị quái thai Viên gia kia truyền ra...

Lệ Anh tiếp lời, trong mắt đầy vẻ sùng bái, nói:

- Nghe nói, Phong Thần bảng xuất thế, chúng ta tuy là nhóm người đầu tiên bước lên Thông Tiên kiều, nhưng lại không phải nhóm người sớm nhất có tư cách có tên trên bảng, nhóm người đầu tiên có tư cách lên bảng, hoặc nói cách khác là người đầu tiên, thì chính là vị bất thế kỳ tài Viên gia kia. Nhưng hắn tựa hồ biết gì đó, cự tuyệt lưu tên, sau hắn, thiếu tư đồ Phù Diêu cung Niếp Thiên Hồng cũng cự tuyệt lưu tên, đối với nguyên nhân bọn họ cự tuyệt, sau đó có rất nhiều suy đoán, nhưng lời giải thích lưu truyền nhiều nhất là Phong Thần bảng không hoàn chỉnh, hai người bọn họ lo lắng Phong Thần bảng sẽ ảnh hưởng tu hành sau này, cho nên mới cự tuyệt...

- Trời ạ! Hai tên vương bát đản này vẫn cứ mạnh vậy à...

Phương Hành ngẩn ngơ, nhịn không được lắc đầu cảm thán.

- Thanh danh ngươi hiện tại cũng đã không yếu hơn bọn hắn...

Lệ Hồng Y nhìn Phương Hành một cái, tâm lý cảm thán:

- Nếu chuyện bây giờ truyền ra, thậm chí còn truyền kỳ hơn cả bọn hắn!

Trong lòng nghĩ thế, ngoài miệng lại không khen ngợi gì thêm, mà thuận theo lời Lệ Anh nói tiếp:

- Thật ra cũng không chỉ là lời đồn, ở một khía cạnh nào đó, lời giải thích này đã được người xác nhận, sau khi qua tiên quan, chúng ta không chỉ lưu lại tu hành ở Chư Tử đàn tràng, mà bắt đầu có đủ loại phù chiếu phân phát xuống, có đi hướng tinh vực thần bí nào đó tìm kiếm một ít tài nguyên, có đi thu phục một số tiểu Tiên giới hoặc Thần tộc, thậm chí đôi lúc còn trực tiếp ghi chú rõ thời gian địa điểm, để chúng ta đi giao thủ với người, đôi khi chỉ cho thắng không cho bại, đôi khi lại chỉ cho bại không cho thắng, sau khi hoàn thành những phù chiếu đó thì đều sẽ có công đức gia thân...

- Đợi những công đức này tích lũy đến trình độ nhất định liền có thể đổi lấy nhiều loại tài nguyên, thậm chí đề thăng tiên danh bản thân!

Lệ Hồng Y chậm rãi nói:

- Đương nhiên, đối với người bình thường mà nói, từ cửu phẩm tiên danh thăng tới bát phẩm không phải điều gì khốn khó, hoàn thành vài kiện phù chiếu là được. Một số tài nguyên bình thường cũng không cần quá nhiều công đức, nhưng chúng ta nếu muốn đề thăng từ nhị phẩm tiên danh lên nhất phẩm, vậy cần phải một lượng công đức to lớn. Xét theo khía cạnh nào đó, đây có lẽ là chuyện căn bản không khả năng hoàn thành, trừ phi năm người chúng ta có thể lập được công lao lớn nhất, đó chính là tìm được quan thứ mười thất lạc trong truyền thuyết...

- Quan thứ mười?

Phương Hành ngẩn ngơ, thần tình có chút chấn kinh.

Thần sắc Lệ Hồng Y cũng thoáng trở nên ngưng trọng, dừng một lát mới nói:

- Thiên Nguyên có chín quan, cất chứa vô tận tạo hóa, tài nguyên và dẫn dắt chúng ta được đến ở Chư Tử đàn tràng đại bộ phận đều đến từ chín quan, nhưng trên thực tế, không chỉ có chín quan, trong phù chiếu đẳng giai tối cao của Chư Tử đàn tràng nghi rõ, sớm nhất thật ra tổng cộng đúc mười quan, đều là đến từ đại tiên giới, vốn nguyên từ một kế hoạch thần bí nào đó. Nhưng trong quá trình này, chín quan trong đó thuận lợi đạt đến Thiên Nguyên, còn một quan lại bị mất đi trong đại tiên giới. Chúng ta suy đoán, nếu Phong Thần bảng thật sự không hoàn chỉnh, như vậy bộ phận tiên bảo thiếu sót nhất định nằm ngay trong quan thứ mười kia...

- Ai, chúng ta khổ a...

Đại Kim Ô thở vắn than dài nói:

- Mẹ nó, phù chiếu này không dễ hoàn thành a. Chúng ta tứ xứ chinh chiến, bốc lên đại hung hiểm thu tập tài nguyên, nhưng công đức đổi được vẫn cứ xa xa không đủ. Ở Chư Tử đàn tràng, ta quấn lấy Căn Bá suốt ba tháng, cuối cùng hắn mới nói cho ta, nếu muốn giúp tất cả chúng ta đều đề thăng một giai tiên danh, được đến tài nguyên và bồi dưỡng hạng nhất từ Chư Tử đàn tràng, vậy phải làm thành nhiệm vụ người khác không cách nào hoàn thành. Đó chính là đi tìm quan thứ mười, chỉ vậy mới có thể được vạn vạn công đức gia thân...

- Không ngờ còn có quan thứ mười thất lạc...

Phương Hành tử tế suy nghĩ một lát, lại cũng một đầu vụ thủy, hắn chưa từng nghe qua tin tức gì liên quan đến chuyện này ở đại tiên giới cả...

- Thật ra hiện tại chúng ta thủ ở chỗ này không chịu đi, chính là muốn xem xem có thể tìm được chút manh mối hay không!

Đại Kim Ô tiếp lời, cười nói:

- Lần này trước lúc rời khỏi Chư Tử đàn tràng, ta tìm biểu muội bói một quẻ, nàng phế tận tâm tư đi thôi diễn, sau cùng được ra một kết quả mập mờ, nói trong thời gian này khả năng sẽ có tin tức về tung tích quan thứ mười xuất hiện quanh vùng Đa Bảo tiên hà. Chẳng qua khoảng thời gian vừa rồi, ta đã bốc lên đại hiểm tìm khắp tinh vực chung quanh, lại không tìm được một chút manh mối nào. Chẳng biết có phải xú nha đầu kia tính sai rồi hay không. Đi về ta phải hỏi nàng cho thật kỹ mới được...

- Tiên quan mất đi, Phong Thần bảng tàn khuyết...

Nghe xong, Phương Hành nhịn không được nhíu mày trầm tư, trong lòng cứ cảm thấy có chuyện, lại khăng khăng nghĩ không ra, không biết qua bao lâu, tâm lý bỗng vạch qua một đạo thiểm điện, vội mở miệng hỏi:

- Ta có đứa nha đầu, có phải ở chỗ các ngươi không?

Đám người Đại Kim Ô đều hơi ngớ:

- Là người mù kia?

Phương Hành đại hỉ, cười nói:

- Chính là nàng!

Đại Kim Ô lập tức xem thường nhìn hắn:

- Nhỏ như vậy đều không buông tha...

Lệ Anh cũng nghiêng đầu cười nói:

- Không bằng súc sinh a!

Đại Kim Ô tức giận hướng Lệ Anh trừng một cái:

- Súc sinh đắc tội ngươi?

Lệ Anh không nói:

- Ta lại không nói hắn là súc sinh...

“Phốc” Đại Kim Ô nhổ một ngụm nước bọt:

- Mẹ nó, liều mạng với ngươi!

- Để hai đứa này lăn xa chút, không thì đừng trách ta thu thập bọn họ...

Phương Hành thực sự hết lời để nói, hướng Lệ Hồng Y giải thích:

- Nha đầu kia cứu qua mạng ta!

Lệ Hồng Y khẽ cười, nói:

- Nàng đúng là ở trong tay chúng ta, đương thời kể ra cũng kỳ quái, một đám người đại tiên giới dùng ngọc liễn giơ lên nàng, gióng trống khua chiêng đi qua bờ biển loạn lưu, tựa như chỉ sợ chúng ta không biết, lại thấy ngọc liễn kia hoa quý, tưởng rằng là đại nhân vật nào, có một phương đạo thống ra tay cướp, kết quả đám người hộ tống trực tiếp đào tẩu, căn bản không hề phí sức chống đỡ. Đến sau phương đạo thống kia thấy là một tiểu nha đầu hai mắt bị mù, chẳng có gì đặc biệt, mới ẩn ẩn cảm thấy, đây có khả năng là âm mưu, bèn đưa đến chỗ chúng ta, ta cũng nhìn không ra manh mối, liền tạm thời giam nàng lại, đang định chuẩn bị tra hỏi nàng!

- Được, chính là nàng!

Phương Hành vỗ tay một cái, trong lòng có một ý niệm càng khiến hắn hồ nghi, liền để bọn họ nhanh nhanh dẫn người qua.

Lệ Hồng Y không có nghi ngờ gì, lập tức để Đại Kim Ô thả người, hóa ra là bị nhốt trong phương tiểu thế giới bọn họ đoạt được từ Thiên Nguyên Bắc Hải Tù Tâm Nhai. Lúc tiểu manh nữ lặng lẽ đi ra, cắn lên miệng môi, trên mặt không có thần thái gì, mãi đến khi nghe được giọng Phương Hành mới đột nhiên lộ ra biểu tình ủy khuất và sợ hãi, lao vào trong ngực hắn không động đậy...

- Ài, còn mập chút, xem ra không ăn khổ...

Phương Hành bắt được quai hàm tiểu manh nữ ngắt hai cái, thấy nàng không sao, liền cũng thoáng an tâm. Hắn không nói gì thêm với đám người Đại Kim Ô, mà quay đầu gọi nha đầu Si Nhi một mực tránh ở trong hậu cung thần điện đi ra, mang nàng đi về chăm sóc...

Một đám người nhìn thấy tiên tử mỹ mạo Si Nhi đi ra từ hậu cung thần điện, ai nấy đều cả kinh, vội hiếu kỳ hỏi dò Phương Hành. Hắn ngượng ngùng nói đây là lão ngũ nhà mình, sau đó thản nhiên gọi Si Nhi đi diện kiến đám thúc thúc cô cô, chư tu nghe mà đều sửng sốt, chỉ biết dè dặt hành lễ, đợi Si Nhi dẫn tiểu manh nữ đi về...

- Mới mấy năm không gặp, không ngờ đã cưới đến tức phụ thứ năm, tiểu thổ phỉ ngươi thật là...

Lệ Hồng Y hé miệng mà cười, Vương Quỳnh mặt không biểu tình, Đại Kim Ô thì cười xấu xa trêu chọc Phương Hành.

- Đúng đúng, còn xinh đẹp như vậy...

Lệ Anh phụ họa theo, Hàn Anh cũng lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, khiến Phương Hành khá là ngượng ngùng, khiêm tốn nói:

- Nơi nào nơi nào, ngực không lớn bằng Hồng Y sư tỷ, eo cũng không thon bằng Vương Quỳnh sư tỷ, không tính quá xinh đẹp...

Một câu nói lập tức khiến Lệ Hồng Y và Vương Quỳnh đều mặt như hàn sương.

- Ha ha, lời dư thừa không nói làm gì, các huynh đệ lâu ngày không gặp, có kiện lễ vật tặng cho các ngươi...

Phương Hành cười lớn một tiếng, tâm tình vui mừng, cười mở miệng.

- Lễ gặp mặt?

Mọi người nghe đều hơi ngớ, sau đó tâm tình đều có phần kích động. Chơi với nhau lâu như vậy, bọn họ biết rất rõ Phương Hành, chỉ cần đứa này một ngày không có bị người đánh chết, trong tay luôn có không ít thứ tốt. Hơn nữa đừng nhìn đứa này là thổ phỉ, bắt được cái gì cướp cái đó, nhưng ánh mắt người ta cao lắm, thứ có thể được hắn xưng là lễ gặp mặt, há sẽ bình thường?

- Ngươi có thứ tốt gì muốn phân hưởng, mau nói nha...

Đại Kim Ô kích động dị thường, đụng đến trước mặt Phương Hành, tròng mắt nhỏ trợn trừng.

Phương Hành dương dương đắc ý, nghiêng đầu nhìn Đại Kim Ô:

- Muốn ư? Kêu một tiếng Phương đại gia nghe xem nào...

Lời còn chưa dứt, Đại Kim Ô đã mở miệng:

- Phương đại gia uy vũ!

Phương Hành lại càng đắc ý, lười nhác vươn tay, ra hiệu Lệ Hồng Y đưa vò rượu cho mình, Lệ Hồng Y cảm thấy buồn cười, lại cũng rất phối hợp, hai tay nâng vò rượu đặt lên trên tay Phương Hành, khiến Lệ Anh nhìn mà ngây ngốc. Nghĩ thầm để tỷ tỷ tâm cao khí ngạo này của mình tự tay hầu rượu, đây chính là phúc phận mà lão cha tránh ở Nam Cương làm thổ hoàng đế cũng không có a!

Vừa lòng thỏa ý uống một ngụm rượu, Phương Hành mới cười hì hì nói:

- Các ngươi tưởng muốn đề thăng tiên danh đến vậy ư?

Chỉ một câu thôi, lại hỏi khiến ai nấy đều sững sờ, nhìn hắn cười đắc ý, trong lòng không khỏi có phần kích động...

Đại Kim Ô dám đoán nhất, đột nhiên kích động nói:

- Chẳng lẽ gia hỏa này có tin tức về quan thứ mười?


Bạn cần đăng nhập để bình luận