Lược Thiên Ký

Chương 1405: Không khống chế nổi chính mình


- Tiểu hài tử đùa giỡn thật sự không nhẹ không nặng a...Chẳng biết Phương Hành xuất hiện ở cách cây liễu không xa từ lúc nào, nhưng vẫn một mực im lặng nhìn không nói gì, cũng không để cho người ta nhìn thấy hắn. Hắn lẳng lặng nhìn cánh tay của cô nhóc mù bị hai tiểu tử kia bẻ thành một góc kỳ lạ, nhìn nàng vừa đau lại sợ, gương mặt nhỏ tái nhợt lại không ngừng chảy mồ hôi lạnh, nhưng không có nóng lòng ngăn cản. Hắn muốn xem thử dưới loại tình huống này, trên thân cô gái nhỏ bị mù dường như ẩn giấu một bí mật lớn nào đó, không biết có xuất hiện chút hiện tượng kỳ lạ nào không. Dù sao hắn thấy, bản thân cô gái nhỏ bị mù này có lực lượng rất cổ quái. Không nói trong thức hải của nàng có phong ấn kỳ lạ, chỉ tiêng thể chất của nàng đã ăn lựu tím thì tuyệt đối không tầm thường được!Chỉ có điều hắn đợi rất lâu, cô gái nhỏ bị mù vẫn là dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, đàn sắp bị cướp vẫn không có bất kỳ biến hóa nào!- Nhóc vô dụng...
Phương Hành thở dài, không thể không xuất hiện.Nhìn một lúc như thế, hắn đã xác định được một vấn đề, lực lượng trong cơ thể cô gái nhỏ bị mù ẩn giấu quá sâu, chắc hẳn có người muốn giết nàng cũng không thể dẫn ra được lực lượng trên người nàng, bởi vì loại lực lượng kia căn bản sẽ không bị nguy cơ dẫn ra được...
- Đám khốn kiếp này, đừng đánh nhau, trả cây đàn lại cho nàng!
Phương Hành uể oải mở miệng, lại làm cho đám tiểu tử kia giật nảy mình, hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Bọn chúng đều không phát hiện ra Phương Hành tới lúc nào, còn nữa đối với người lớn, dù sao chúng cũng có chút lòng kính sợ. Hai tên đồng lõa đang giúp đỡ nắm chặt lấy cánh tay của cô gái nhỏ bị mù lập tức thả ra, đứng nghiêm ở một bên làm hài tử ngoan, giống như bọn chúng chưa từng động tay vậy...

- Phi!
Nhưng tiểu tử tên là Hổ Oa tử chảy nước mũi kia rõ ràng không có nghe lời như thế, hoàn toàn không phục xì một tiếng về phía Phương Hành, sau đó tiếp tục xoay người cướp cây đàn trong tay của cô gái nhỏ bị mù, căn bản cũng không sợ hãi Phương Hành, thậm chí giống như càng dùng sức hơn, trực tiếp cắn răng, nắm chặt lấy cây đàn trong tay của cô gái nhỏ bị mù, cái mông múp míp cũng sặp ngồi xổm xuống đất. Đây là đã lấy ra cả sức bú sữa mẹ rồi!
- Phương... Phương thúc thúc...
Cô gái nhỏ bị mù nghe được tiếng của Phương Hành liền nhìn theo hướng âm thanh phát ra nhưng không có ý cầu cứu, chỉ ôm chặt lấy cây đàn.
- Ai nha, Hổ thẩm, Phương tiên sinh tới kìa...
Bên ngoài gian nhà tranh cách đó không xa, đám nữ tử đang lột da con lợn rừng thấy vậy đều vội vàng khuyên Hổ bà nương.- Tới thì tới, còn muốn ta phải dập đầu thỉnh an hắn hay sao?Hổ bà nương nhìn Phương Hành một lát rồi chán ghét quay đầu đi, trong miệng không sạch sẽ mắng:

- Cũng không phải kẻ tốt đẹp gì, ỷ vào mấy viên Kim Châu liền ăn nhờ ở đậu trong bộ lạc, còn không có xấu hổ mà ở cùng nhóc mù lòa kia ở trong miếu đổ nát kia. Con của mình cũng lớn như vậy, làm sao không biết xấu hổ chứ? Ai biết ban đêm ba người nhà bọn họ làm gì... Hừ, hơn nữa còn không có mắt, cá ướp muối nhà ta lướn thế nào? Vị ngon bao nhiêu? Một con cá ướp muối bán cho hắn hai viên Kim Châu thì có gì qua đáng chứ?- Ai...
Mấy cái bà nương bên cạnh nghe vậy cũng chỉ đành im lặng quay đầu đi, nghe Hổ bà nương lải nhải.Các nàng cũng hiểu rõ vì sao Hổ bà nương lại oán trách khách từ nơi khác tới như vậy. Từ lúc vị thần tài này tới bộ lạc, có thể nói là mỗi nhà đều đi theo dính ánh sáng, chân sau của một con lợn rừng mang vào trong thành nhiều nhất chỉ bán ba mươi đồng tiền lớn, nhưng khách nhân này coi trọng liền tiện tay bỏ ra một viên kim châu ném tới, một tấm da hồ màu đen mang vào trong thành, cũng chỉ có thể bán được nửa xâu tiền, nhưng khách nhân này coi trọng, vậy sẽ trực tiếp cho hai viên kim châu, còn có mật ong rừng, bàn tay gấu đen gì đó...
Người trong thôn đều biết khách nhân này có tiền mà lại thèm ăn, tất nhiên cũng đều cầm đồ tốt trong nhà mình đưa cho hắn, đổi lấy mấy hạt kim châu mua gạo, vượt qua giai đoạn không có lương thực này. Tộc trưởng còn định dùng số tiền này đi vào trong thành mời một tiên sinh đến dạy học cho đám tiểu tử. Nhưng người trong thôn đi theo được nhờ lại không nhất định là người não cũng được nhờ. Tỉ như nói nhà Hổ bà nương hào hứng cầm mấy con cá ướp muối đưa đến trong miếu đổ nát, mở miệng liền dòi bốn hạt kim châu, khách nhân liền không để ý cho ném ra...
Từ đó, cả nhà Hổ bà nương liền hận khách nhân kia, mỗi ngày đều ở sau lưng chửi mắng.
Đương nhiên, mặc dù người bên trong thị bộ ngoài miệng không nói, trong lòng cũng thật sự có chút khinh thường đối với nhà của Hổ bà nương. Bà nương này thật sự tham tiền tới nghiện rồi, khách nhân người ta là thèm ăn chứ không phải người ngu, thích ăn những món thịt rừng mới bỏ ra hạt kim châu để mua, nhưng ngươi cầm hai con cá ướp muối mà đến chó cũng không thèm ngửi để đi bán, mà lại đòi một con cá ướp muối bán hai hạt kim châu, người ta thật sự muốn mua mới gọi đồ đần đấy!Vì chuyện này, nhà Hổ bà nương đều thành trò cười trong thôn, không ít lần bị người ta ở phía sau lấy ra đàm luận.Đương nhiên, bọn họ không thể nói trực tiếp. Từ trước đến nay, Hổ bà nương là người hung ác, nhà mẹ nàng ở bộc lạc Gấu Đen ngay bên cạnh, trong nhà có mười ca ca nên nhà ai cũng không thể trêu vào, sợ cãi nhau cùng với nàng, mười người ca ca trong nhà nàng liền cùng xông tới đánh người, trước đó không lâu đã có người trong thôn cãi nhau với Hổ bà nương vì một con thỏ hoang, bị mười người ca ca của nàng chặn lại đánh tới vỡ đầu!Ngay cả lão tộc trưởng bình thường cũng hết cách với Hổ bà nương, đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hiện tại cũng thế, các nàng thấy nhi tử của Hổ bà tử đánh nhau, mặc dù có lòng muốn nói vài câu, nhưng đến mẹ ruột còn không lên tiếng, mình cũng đành thôi. Dù sao cũng là tiểu hài tử đánh nhau, dù sao cũng không lớn chuyện được, nhiều nhất là khóc một hồi liền thôi...
- Tên khốn này, ta nói ngươi buông ra, không nghe thấy à?Lại nói Phương Hành thấy Hổ Oa Tử kia không ngờ không để ý tới mình, trái lại càng ra sức cướp thì cũng lập tức nổi nóng.Hắn không dùng thần thông phép thuật với người trong bộ lạc này, tất nhiên cũng sẽ không dùng thần hồn trấn áp tiểu tử này vì lo lắng một khi không thu lại kịp sẽ trực tiếp ép cho thần hồn của nó tan biến, bởi vậy chỉ là dùng thân phận người lớn bình thường để quát mắng. Dù sao trong thôn này cũng có người đồn cô gái nhỏ bị mù này nhặt được một người cha từ bên ngoài về, vậy mình liền làm cha của nàng cũng không có gì là không thể!Có lẽ lúc này giọng nói của hắn có chút nghiêm khắc, Hổ Oa Tử kia nghiêng đầu nhìn Phương Hành, lúc này mới thả tay ra, chỉ là vẫn không sợ, hai bàn tay bẩn thỉu mũm mĩm bắt chéo sau lưng, ngửa đầu trừng mắt nhìn Phương Hành, bộ dạng không phục, bởi vì vừa rồi một mực dùng sức cướp đàn nên hai con rồng vàng nước mũi đều chảy tới dưới môi lại được hút trở lại, nuốt vào trong bụng!
- Tiểu tử này nhìn có chút ngốc...
Trong lòng Phương Hành nghĩ, sau đó đưa tay ra, chuẩn bị kéo tay cô gái nhỏ bị mù về nhà.
Cô gái nhỏ bị mù cuối cùng đã bảo vệ được đàn của mình, chờ một lát, cảm giác không có người cướp nữa, mới chậm rãi bò lên. Trên cái váy nhỏ dính đầy bụi và cọng cỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn còn có nước mắt, nhìn điềm đạm đáng yêu. Ngược lại Phương Hành nhìn thấy thì trong lòng khó chịu, đang chuẩn bị an ủi đôi câu nhưng nữ tử béo mập đứng cách đó không xa đã khinh thường giậm chân, giọng điệu khó chịu nói:

- Hừ, tiểu hài tử đánh nhau, một người lớn hù dọa hắn làm cái gì? Cũng không biết xấu hổ, thật sự coi đó là nữ nhi ruột thịt của mình sao?
- Là nữ nhi ruột thịt của ta thì thế nào?
Phương Hành đều sắp bị nữ tử béo mập kia làm cho tức giận cười ngược rồi, biết nàng còn tức giận vì chuyện cá ướp muối kia, nhưng hắn cũng không quan tâm, con cá ướp muối kia vốn là do hắn cố ý ném ra, khi vừa tỉnh lại, thấy được nữ tử béo mập kia mắng cô gái nhỏ bị mùm, hắn liền chán ghét, trong khoảng thời gian này hắn có hạt kim châu cho người khác, nhưng hết lần này tới lần khác không cho nhà nàng cũng là cố ý làm như vậy, chính là nhìn nàng không vừa mắt...
- Con mù lòa đi chết đi...
Nhưng còn không đợi Phương Hành cùng nữ tử béo mập kia tranh cãi ầm ĩ, chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh, Hổ Oa Tử kia nghe lời mẹ mình nói thì lá gan lại lớn lên, thấy cô gái nhỏ bị mù vừa mới chậm rãi bò từ dưới đất dậy, đột nhiên lại đi tới đẩy nàng một cái. Cô gái nhỏ bị mù vốn còn chưa có đứng vững, bị nó đẩy như thế lập tức bị té ngã, đầu đụng phải trên cây liễu:

Bốp một tiếng vang lên...
- Ha ha...
Mấy tiểu tử bên cạnh thấy cô gái nhỏ bị mù bị ngã chật vật thì cùng phá lên cười.
Cô gái nhỏ bị mù lại là vừa sợ vừa bất lực, ôm chỗ bên đầu bị chảy máu và khẽ khóc.
- Cái này...
Ngay cả Phương Hành nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngây người. Thằng nhóc đầu gấu này đúng là vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn rồi!
Nhìn đứa trẻ kia đẩy ngã cô gái nhỏ bị mù, không những không chạy, trái lại vẻ khiêu khích, lại nhìn trên trán của cô gái nhỏ bị mù có máu tươi chảy xuống, sắc mặt Phương Hành cũng lạnh xuống, cười mà không phải cười nhìn đứa trẻ kia, khẽ cắn răng cười gằn, nói:

- Thật là giỏi, có phong thái của ta khi còn bé. Chỉ có điều ta không giống ngươi, chỉ thích bắt nạt đứa trẻ lớn...
- Đại tráng đáng chết, còn không nhanh cút về nhà ăn cơm?
Hổ bà nương kia nhìn thấy cô gái nhỏ bị mù đập rách đầu thì cũng không nhịn được, vội vàng quát Hổ Oa Tử kia một tiếng.- Hừ!
Hổ Oa Tử kia nhìn thấy sắc mặt Phương Hành thâm trầm, trong lòng cũng có chút hoảng sợ, hừ một tiếng, sau đó chạy về phía nữ tử béo mập kia.
Nhưng Phương Hành chợt bước nhanh tới, cản trước mặt nó, ánh mắt thâm trầm nhìn nó.- Ngươi làm gì?
Hổ bà nương thấy vậy vội vàng đứng lên, chống nạnh hô to:

- Đại tráng nhanh tới đây!
Nàng cũng có chút lo lắng, nhìn thấy dáng vẻ Phương Hành không nói lời nào thì có chút sợ hãi, biết trong lòng của hắn đang giận, sợ hài tử nhà mình sẽ phải chịu thiệt. Chỉ có điều suy nghĩ một chút, trong lòng vẫn không cho rằng một người lớn sẽ ra tay với tiểu hài tử, còn âm thầm cảm thấy hài tử nhà mình thật sự hiếu thuận, mình chỉ mắng nhóc mù lòa kia ở trong nhà vài câu, đứa nhỏ này liền biết thay mẹ nó trút giận...- Làm một người trong tu hành thật sự không nên bắt nạt đám nữ tử phàm tục các ngươi...
- Làm một người lớn bắt nạt tiểu hài tử cũng thật không tưởng nổi...Phương Hành thâm trầm nhìn Hổ Oa Tử kia, trong lòng thật sự có chút bất đắc dĩ nghĩ...
Sau đó, hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy cô gái nhỏ bị mù, sau đó một bàn tay tát vào trên mặt Hổ Oa Tử kia!- Bốp!
Một tiếng tát vang dội, Hổ Oa Tử kia trực tiếp bay lên, đụng đầu vào trên cây liễu, đầu chảy máu.
- ... Thế nhưng ta chính là không khống chế nổ bản thân mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận