Lược Thiên Ký

Chương 1210: Đồ thần chiến tiên




Một hồi đại chiến khuynh thế được triển khai bên trong vực sâu này, sự ác liệt của nó quả thực vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Không ai nghĩ tới, Phương Hành thực sự có bản sự so chiêu của Dạ tộc thần tử, hơn nữa còn là đối kháng chính diện, điều này đối với các tu sĩ khác mà nói quả thực là một màn không thể tưởng tượng. Cũng chỉ có đám người Tiêu Tuyết và Thần Tú là nhìn ra được chút manh mối, người khác chỉ thấy thanh Bách Chiến Hồn Binh biến hóa vô cùng đó của Phương Hành, nhưng hai người bọn họ lại nhìn về phía hỏa diễm trên đỉnh đầu Phương Hành, cùng với những đạo oan hồn như ẩn như hiện sau lưng hắn, đó là Phương Hành thông qua bí pháp nào đó đốt cháy oan hồn để đạt được lực lượng đề thăng, khiến cho hắn là Độ Kiếp tầng ba lại có để khí để lấy cứng chọi cứng với loại tồn tại khủng bố như Dạ tộc thần tử.

- sinh linh Thần tộc, nhược điểm lớn nhất chính là thủ đoạn quá ít.

Phương Hành quả thực chính là càng đánh càng hăng, hắn có được lực lượng bốc cháy của mấy cỗ oan hồn đó, không ngờ hóa thành tồn tại dũng mãnh nhất trong thiên địa, trong lúc xuất thủ, ngôn ngữ sắc bén giống như là một thanh kiếm:

- sinh linh Thần tộc các ngươi luôn nói Thiên Nguyên sinh linh trời sinh nhỏ yếu, khoe khoang sự mạnh mẽ của huyết mạch, lực lượng vô cùng. Nhưng ta hôm nay muốn hỏi một chút, các ngươi trừ lực lượng thì còn có gì.

Bách Chiến Hồn Binh lúc này ở trong tay hắn rõ ràng phát huy ra biến hóa khiến người ta kinh thán, lúc thì là kiếm, lúc thì là kích, lúc thì là thương, lúc thì là đao, từng kiện binh khí, lại giống như có uy thế có cả trăm binh khí, mà binh khí trên một mức độ nào đó, chính là đại biểu cho trí tuệ của Nhân tộc, Nhân tộc thời hồng hoang, không có nanh vuốt sắc bén, liền phát minh ra binh khí, tác chiến với dã thú trời sinh cường đại, cho nên trong giới tu hành, một loại binh khí cũng đại biểu cho một loại trí tuệ của Nhân tộc, sự biến hóa của binh khí chính là sự biến hóa của trí tuệ!

Hiện giờ Bách Chiến Hồn Binh trong tay Phương Hành có năng lực hóa thành các loại binh khí, cũng đại biểu cho hắn đã nắm giữ được trí tuệ võ pháp mà Nhân tộc đời đời tích góp, bởi vậy, về mặt chiến đấu hắn có gan khiêu chiến với bất kỳ tồn tại nào, cũng dám miệt thị bất kỳ tồn tại nào, sự chênh lệch giữa hắn và Dạ tộc thần tử chỉ là ở chỗ lực lượng không đủ, nhưng trong giết chóc vừa rồi, sự tử vong của đám người Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi, Sương Thổ tộc trưởng, Cổ Hạc lại chính là nguồn cung cấp lực lượng cho Đại Đồ thần pháp của hắn, khiến hắn có thể thi triển được Đại Đồ thần pháp!

Mà Phương Hành có gan khiêu chiến Dạ tộc thần tử, chính là dựa vào cái này.

Trước khi lực lượng của Đại Đồ thần pháp chưa tiêu hao hết, ai dám nói hắn không có bản sự khiêu chiến Dạ tộc thần tử?

Đủ loại lực lượng tung hoành hư không, ngay cả Dạ tộc thần tử, cũng liên tiếp không ngừng lui về phía sau, tạm tránh mũi nhọn!

- Phương Hành sư đệ. Hiện giờ Hiện giờ kỳ thật đã siêu việt chúng ta.

Vương Quỳnh vừa từ trong đầu lâu khô lâu chui quan sát trận chiến này, ánh mắt có chút kinh sợ.

- Ừ, thiên phú võ pháp của ma đầu này không bằng ta, lại luyện thành thần binh cỡ này, cũng coi như là kiếm tẩu thiên phong, nhìn thấy đại đạo!

Tồn tại ngạo nghễ như Lữ Phụng Tiên cũng có chút cảm khái, trong đáy mắt chiến ý hừng hực bốc cháy.

Bất kể là ai cũng nhìn ra được, hắn lúc này đã nổi lên niệm đầu muốn ganh đua võ pháp với Phương Hành, chỉ là mọi người đều không để ý đến hắn.

- Bí pháp đó không ngờ có thể đốt cháy nhân quả hóa thành thần lực, gia trì bản thân, diệu thật.

Thần Tú lại nhìn thấy nhiều hơn, có chút kinh thán.

Chỉ có Kim Ô vẫn cẩn thận nhìn đầu lâu khô lâu của Phương Hành, lại nhìn hắc quan của hắn, bật cười khà khà, bộ dạng cực kỳ khoe khoang:

- Cũng may mà Tiểu Thế Giới của ta lớn hơn của hắn, tên tiểu thổ phỉ này rốt cuộc vẫn không bằng ta.

Mọi người ở chung quanh nhìn về phía nó với ánh mắt cổ quái, Kim Ô ngượng ngùng không nói gì nữa.

...

- Thần tộc chúng ta há chỉ là trời sinh huyết mạch cường đại mà thôi?

Đối mặt với sự ngông cuồng của Phương Hành, Dạ tộc thần tử áp dụng thế phòng thủ, nhìn qua, giống như là hắn tạm thời bị áp chế vậy, có điều chỉ là đang quan sát Phương Hành xuất thủ mà thôi, nghe thấy Phương Hành hét to, khóe miệng hắn nở nụ cười lạnh:

- Thủ đoạn võ pháp của Nhân tộc sinh linh quả thật khiến cho người ta kinh thán, Thần tộc không sánh bằng, chúng ta sinh linh Thần tộc chúng ta có tạo hóa võ phú thần thông, đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi há có thể tưởng tượng được? Ngươi khoe khoang có đủ loại thủ đoạn, vậy ta sẽ ở đây tiếp từng thủ đoạn của ngươi một?

- Vù.

Hắn đang bị Phương Hành bức cho phải không ngừng lui về phía sau, bỗng nhiên thân hình biến đổi, một đạo kiếm quang từ trong cơ thể bay ra.

Đạo kiếm khí đó bay thẳng về phía lông mày và lông mi của Phương Hành, bức cho hắn phải lui về phía sau mấy trượng!

Trong lòng lại kinh ngạc không thôi!

sinh linh Thần tộc, sao có thể ngộ được kiếm đạo?

Bọn họ tất nhiên có thể hóa thành hình người, cầm kiếm mà đấu, nhưng sao có thể ngộ ra kiếm đạo chi lý?

Ánh mắt thắt lại, Âm Dương Thần Ma Giám và Thái Thượng Cầu Đạo Kinh đồng thời được thôi động, nhìn xoáy về phía hắn.

Sau cái nhìn này, hắn lại nhất thời ngây ra!

Tiểu Thế Giới Dạ tộc thần tử ý đồ muốn cắn nuốt sau khi vô ý bị Kim Ô phá hoại, đã phải rất lợi hại phản phệ rất lớn, nhục thân bị thương rất nặng, tuy hắn đã ăn vào Nhật Nguyệt thần đan, cũng dưới sự kích phát của thần đan, huyết mạch chi lực tăng lên, khí tức thậm chí còn mạnh hơn cả thời kì toàn thịnh, nhưng huyết mạch chi lực có mạnh tới mấy, nhục thân dù sao cũng đã chịu thương tổn, giống như đồ sứ đã vỡ, cho dù là từ chất sứ đổi thành chất sắt thì vết nứt vẫn còn, không thể chịu được va chạm mạnh, đây cũng là nguyên nhân hắn bị Phương Hành áp chế.

Nhưng lúc này, hắn lại không biết thi triển pháp môn gì, trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một loại quang hoa khác lạ.

Tàn tiên quang hoàn.

Trên đầu Dạ tộc thần tử, ngoài một vầng nhật nguyệt đó ra, không ngờ xuất hiện tàn tiên thân ảnh, thoạt nhìn, giống như là một kiếm tu, mặc áo bào tro, trong tay cầm một thanh kiếm hư ảo, bồng bềnh giữa một vầng nhật nguyệt đó, khí tức xung quanh lại bị hắn hấp thu, trong lúc xuất thủ đã hoàn toàn đổi thành người khác, giống như hóa thành chân tiên mặc áo đen, tay cầm trường kiếm được ngưng kết từ dạ khí màu đen, kiếm khí lãnh lẽo, chỉ vào hư không, từng đạo kiếm khí đánh úp về phía Phương Hành.

Tiên thân!

Bất kể là ai cũng không ngờ được rằng, Dạ tộc thần tử không ngờ lại có một khối tiên thân!

Tuy là không trọn vẹn, nhưng đây vẫn là tiên thân chính, có khí tức và thủ đoạn của tiên gia.

Dạ tộc thần tử được tương truyền có sức trảm tiên, bỗng nhiên không ngờ là thật.

Chỉ có điều loại trảm tiên này không phải trảm tiên trên ý nghĩa chân chính mà là ám chỉ hắn đã từng cắn nuốt tiên!

Tuy chỉ một vị tàn tiên, hơn nữa là dưới sự trợ giúp của Dạ tộc Vĩnh Ám Thần Vương mới bị hắn nuốt lấy, nhưng đây dù sao cũng từng là tiên chân chính, mà thần thông của Dạ tộc bọn họ lại quỷ dị khôn kể, tiên từng bị hắn cắn nuốt bỗng nhiên hóa thành một loại tiên chủng, chôn sâu ở trong cơ thể hắn, sẽ theo huyết mạch chi lực của hắn mà dần dần trưởng thành, cho tới khi hoàn toàn hóa thành lực lượng của hắn!

Đối với luyện hóa tiên chủng này như thế nào, điều khiển như thế nào, Vĩnh Ám Thần Vương đã cho hắn tiêu chuẩn nghiêm khắc.

Không đợi đến khi huyết mạch hoàn toàn thành thục, tuyệt đối sẽ không để hắn điều khiển tiên chủng này, cũng chính là trảm tiên chi lực trong truyền thuyết.

Nhưng lúc này, Dạ tộc thần tử lại không quản được nhiều như vậy, với sự kiêu ngạo của hắn, sao có thể cho phép mình bị Phương Hành áp chế?

Cho tới hiện giờ, hắn vẫn có đủ lực lượng để đào tẩu, thậm chí là đánh cho Phương Hành bị thương nặng rồi đào tẩu!

Nếu hắn quyết ý muốn đi, chỉ sợ quan môn đại trận có sáu mươi bốn đạo cờ trận cũng không vây được hắn, nhưng hắn lại không cho cho phép mình làm như vậy, cho dù kế hoạch cướp lấy thần vật đã tan tành, hắn cũng phải giết, giết sạch toàn bộ những Thiên Nguyên sinh linh khiến mình phải tức giận này, cho dù nhục thân lúc này bị Tiểu Thế Giới phản phệ, không thể vận dụng lực lượng quá mạnh mẽ, hắn cũng có biện pháp khác, Đó chính là ăn vào Nhật Nguyệt thần đan, cường hành thôi động tuế nguyệt chi lực, sau đó để tiên chủng trưởng thành trước.

Khác với truyền nhân Minh tộc kích phát ra tiềm lực còn lại, chỉ để liều chết một lần!

Dạ tộc thần tử ăn Nhật Nguyệt đan cũng đã trải qua sự suy nghĩ kỹ càng.

Tiên thân đó hiển hóa, kiếm khí vô tận phá không mà ra, chém hết mưa gió xung quanh, phá hết mọi võ pháp!

Rất ngạc nhiên, đối thủ của Phương Hành bỗng nhiên biến thành một vị tiên.

- Còn tưởng rằng ngươi thực sự có thủ đoạn không tồi gì, xem ra vẫn khiến ta thất vọng rồi.

Dạ tộc thần tử cười lạnh, sau khi tế ra tiên thân, hắn xuất thủ đã hoàn toàn khác, thậm chí ngay cả chính hắn cũng giống như thay đổi thành một người khác, quanh người tiên khí mờ mịt, bọc lấy một thân khí huyết Dạ tộc của hắn, thân hình bay lên không, trấn áp về phía Phương Hành, vôn có nội tình cường đại hơn hẳn Phương Hành, cộng với thủ đoạn sắc bén do tàn tiên hóa thân, giống như nước sôi đổi vào tuyết hóa giải hết thủ đoạn công phạt nhìn thì nhanh mạnh của Phương Hành, sau đó cường hành áp chế hắn, hung hiểm trùng trùng.

Một loại thế đồi bại hàng lâm xuống đỉnh đầu Phương Hành!

Dạ tộc thần tử áp chế hắn, quả thực rất dễ dàng, thể hiện ra sự chênh lệch lực lượng cường đại giữa hai người.

Hắn lúc này chiến đấu rất chật vật!

Càng đáng sợ là, thi triển Cổ Thánh tâm pháp cần oan hồn.

Mà oan hồn của đám người Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi tuy cường đại, có thể so với gần ngàn sinh linh Thần tộc, nhưng cũng không phải là không có bờ bến!

Hiện giờ chẳng khác nào là hắn đang đốn củi nhóm lửa, mà củi thì dùng hết rồi, nước vẫn chưa sôi.

- Chuẩn bị xuất thủ.

Kim Ô gầm khẽ một tiếng, trên hai cánh kim mang dần hiện.

Nó là quạ đen, không để ý tới mặt mũi gì đó mà Phương Hành nói, vừa rồi nhìn thấy Phương Hành xuất thủ cuồng mãnh, còn có thể kiềm chế, mà hiện giờ vừa thấy Phương Hành bị áp chế, liền lập tức nổi sát tâm, mặc kệ những thứ loạn thất bát tao, chỉ cần Phương Hành gặp nạn, nó sẽ xuất thủ giáp công, trước tiên cắn xé Dạ tộc thần tử đó rồi tính tiếp, những chuyện còn lại thì việc gì phải để ý.

Mà người khác, tuy chưa đáp lại nó, nhưng hiển nhiên cũng có đã có ý này, đang thầm thúc dục pháp lực!

- Ha ha, yếu chính là, lực lượng cách nhau quá lớn, cuối cùng vẫn không nghịch thiên được.

Bên cạnh có người thấp giọng cười khổ, thanh âm suy yếu, là truyền nhân của Tiểu Tiên Giới.

Vào lúc này, thoạt nhìn Phương Hành sắp bị thua, trận cá này hắn thắng, nhưng trên mặt hắn lại không có chút vui sướng nào, ngược lại có chút ảm đạm, liên tục cười khổ, trong đáy mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, trong tiếng thở dài, khí tức như ngọn đèn tàn trong gió.

- Ầm!

Nhưng mà cũng đúng vào lúc này, chợt có một đạo ma khí đánh tới, trút vào nhục thân của hắn.

Một đạo ma khí này khiến cho khí tức đã sắp tắt của hắn chấn động, cường hành giữ mạng trong thời gian một chén trà nhỏ.

Các tu sĩ đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tuyết, không rõ nàng ta vì sao lại cứu người này.

- Ngươi đừng vội chết, trận chiến này vẫn chưa phân thắng bại!

Tiêu Tuyết nhìn Phương Hành đang ác chiến, lại truyền nhân với Tiểu Tiên Giới:

- Phương sư đệ vẫn chưa nhận thua, không nhất định là sẽ bại!

- Đến lúc này rồi mà ngươi còn tin tưởng hắn như vậy à?

Truyền nhân Tiểu Tiên Giới cố nói ra một câu, nhìn về phía Tiêu Tuyết, nụ cười có chút trào phúng:

- Ta chờ còn có ý nghĩa sao?

Nhìn qua, quả thật là không cần thiết phải để hắn sống nữa.

Giữa Phương Hành và Dạ tộc thần tử, chênh lệch lực lượng thật sự quá lớn!

Nhưng Tiêu Tuyết lại kiên định một cách dị thường, nói:

- Ngươi cứ chờ mà xem.



Bạn cần đăng nhập để bình luận