Lược Thiên Ký

Chương 736: Dẫn ngươi về nhà!




Lúc này Phương Hành đang cảm thấy hố được Thần Tú mà dương dương đắc ý, trong lòng thoải mái, nhảy lên mây muốn bỏ chạy, thình lình bị nữ tử gọi ra danh tự, kinh hãi "ngao" một tiếng, từ không trung ngã xuống, may mắn phản ứng nhanh, vững vững vàng vàng rơi ở trên mặt đất.

Nhưng nhìn ánh mắt nữ tử kia, đã tràn đầy hoảng sợ.

Vì sao nữ nhân này nhận ra mình ?

Nàng rất lạ mắt, không giống như người quen!

Hơn nữa bây giờ mình cạo đầu, mặc tăng bào màu xám, thời điểm soi gương cũng cảm giác xấu hơn trước kia nhiều...

Nữ nhân này, là làm sao nhận ra mình đã từng tiêu sái lỗi lạc kia?

Mà nữ nhân này hiển nhiên không có ý tứ giải thích cho Phương Hành nghe, phát hiện hòa thượng trước mắt là Phương Hành, nàng nộ khí càng tăng, cơ hồ là chửi ầm lên:

- Phương Hành, tên vương bát đản ngươi, từ mười năm trước ngươi khiêng Phong Thiện Đỉnh của người ta chạy trốn, cô nãi nãi cũng bởi vì một lời hứa tìm ngươi mười năm, gần như đi khắp Nam Chiêm Bộ Châu, cũng bởi vì một truyền ngôn mà chạy tới Hoàng Phủ tổ địa đã biến thành Ma Địa tìm thi thể của ngươi, làm hại Tiên Thai trong cơ thể ta bị ma khí xâm nhiễm, lộ ra dấu hiệu phong ấn vỡ nát, nhưng ngươi vừa thấy mặt liền sờ ngực ta! Còn hại ta cắt đứt quá trình dùng Linh Trì tẩy đi ma khí, bức ta dưới tình huống không thể điều động linh lực cưỡng ép đuổi theo tên vương bát đản ngươi...

- Ngươi xứng với ta hiện tại đã phong ấn Tiên Thai bất ổn sao?

- Ngươi xứng với ta đi tìm khắp Nam Chiêm Bộ Châu sao?

- Ngươi xứng với quái ngư giúp ta tìm ngươi mười năm sao?

Nữ tử kỷ kỷ oa oa thóa mạ, Phương Hành bị mắng sửng sốt, rõ ràng cũng là cao thủ mắng nhau, nhưng bị nữ tử liên tiếp mắng dưới, lại nhất thời chen miệng vào không lọt... đáng hận nhất là, quái ngư nghe được tên của mình, cũng đi theo liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành cực kỳ ai oán.

- Thế nhưng... ngươi tìm ta làm gì nha?

Nửa ngày mới thừa dịp nữ tử này thở dốc, Phương Hành vội vàng chen lời.

Hắn đã nhìn ra, nữ tử này nói cũng không phải nói dối, nếu không không thể ủy khuất lớn như vậy!

- Ngươi nói ta tìm ngươi làm gì?

Nữ tử nghe xong càng nổi giận hơn:

- Nếu biết ngươi còn sống, đương nhiên phải dẫn ngươi về nhà rồi...

Phương Hành càng ngây người:

- Về nhà? Vì nhà nào?

- Còn giả ngu!

Nữ tử giận không kiềm được, con mắt biến thành màu tím:

- Mẹ của ngươi là muội muội của cha ta, ngươi nói vì cái gì ta dẫn ngươi về nhà?

Oanh...

Câu này vừa ra, phảng phất như sấm rền vang lên ở bên tai, Phương Hành ngây ngẩn cả người.

Trong lúc nhất thời, đầu có chút choáng váng, các loại suy nghĩ lan tràn, để hắn nhất thời không lời nào để nói.

Sau một hồi lâu, hắn mới bất đắc dĩ hỏi:

- Mẹ ta là ai?

- Không phải mới nói sao? Mẹ ngươi là muội muội của cha ta, cô cô ruột của ta!

- Ách... Cha ngươi là ai?

- Cha ta chính là cha ta, ah, ngươi hỏi như vậy là muốn tìm phiền toái sao?

Nữ tử đã tức đến nói không rõ ràng, nếu như không phải bị trói, sẽ lập tức nhảy dựng lên đè đánh Phương Hành.

Nhưng Phương Hành không có hiểu rõ, ngu ngơ hỏi một câu:

- Như vậy... Ngươi là ai?

- Ta là ai? Ngươi hỏi ta là ai? Ta tìm ngươi mười năm, bây giờ ngươi đến hỏi ta là ai?

Nữ tử đã sắp tức nổ tung, giận không thể nghỉ chất vấn, đến cuối cùng lại giống như nghĩ đến cái gì, lửa giận đột nhiên biến mất, tựa hồ có chút khó tin nhìn Phương Hành:

- Ngươi... Ngươi thật không biết ta là ai?

Phương Hành vội vàng gật đầu:

- Ngươi một mực không có giới thiệu qua mình nha đại tỷ...

- Là biểu tỷ!

Nữ tử nghiêm túc sửa chữa, lại hỏi:

- Vậy ngươi cũng không biết cha ta là ai?

Phương Hành gật đầu.

- Cũng không biết mẫu thân ngươi là ai?

Phương Hành sắp khóc:

- Bớt nói nhảm đi được không?

Lúc này biểu lộ của nữ tử triệt để nghiêm túc lên, nửa ngày mới cẩn thận mở miệng:

- Vậy ngươi không biết mình sinh ra như thế nào sao?

Phương Hành nói:

- Tứ thúc thúc từng nói ta do một con mẫu trư sinh ra, ta vì vậy mà liều mạng với hắn mấy tháng!

- Nói bậy!

Nữ tử nghe xong cũng nổi giận, rất nghiêm túc nói cho Phương Hành:

- Ngươi tuyệt đối không phải mẫu trư sinh ra!

- Con mẹ nó, ta cũng biết mình không phải mẫu trư sinh ra, ngươi nhắc lại làm gì!

Phương Hành tức đến cởi giày, chuẩn bị cho đối phương mấy phát.

- Nguyên lai ngươi là thật không biết thân thế của mình...

Biểu lộ của nữ tử trở nên cổ quái, tựa hồ có chút thương hại nhìn Phương Hành, ân cần nói:

- Muốn biết không?

Phương Hành vung đế giày lên:

- Nếu không nói ta sẽ đánh...

Nữ tử nghiêm mặt nói:

- Đừng có gấp, nếu như ngươi muốn biết, vậy...

Lỗ tai Phương Hành dựng thẳng lên.

- Vậy... cầu ta đi...

Ánh mắt nữ tử lóe lên vẻ đắc ý, sau đó cười ha ha.

Phương Hành lại trực tiếp ngây người, suýt nữa bị nàng làm cho ngã chổng vó.

- A a ha ha, tiểu vương bát đản, ngươi làm hại ta từ Thần Châu đến Nam Chiêm Bộ Châu, lại từ Nam Chiêm Bộ Châu đến Bắc Câu, lại từ Bắc Câu trở lại Nam Chiêm Bộ Châu, trọn vẹn tìm ngươi mười năm, bây giờ thật vất vả tìm được. Ngươi lại sờ ngực ta, làm hại Tiên Thai của ta xảy ra vấn đề, vừa rồi lại còn muốn lấy đế giày quất ta, ngươi quất đi, có bản lĩnh ngươi đánh ta, nhà chúng ta đồng tộc tương tàn là tối kỵ, trước đó ngươi không biết không trách ngươi, nhưng bây giờ ngươi biết còn dám động thủ với ta, lão tổ tông nhất định sẽ hung hăng đánh ngươi...

Nữ tử dương dương đắc ý, phách lối giương mặt, một bộ đại thù được báo.

- Ngươi... Ngươi...

Phương Hành gấp xoay quanh, thật bị nữ tử này làm không biết giải quyết ra sao.

- Nhanh, mở trói cho biểu tỷ, lại tìm vài bảo dược tới áp chế phong ấn, sau đó đứng im để cho ta quất mấy cái, hảo hảo xin lỗi ta, chờ ta hết giận sẽ nói cho ngươi...

Nữ tử giơ cằm, điệu bộ giống như trưởng bối.

- Ta thật...

Phương Hành nơi nào nhận qua loại uy hiếp này, tức giận đến đế giày lại hất lên.

Thế nhưng giương lên một nửa, nữ tử giống như khiêu khích giương đầu lên, đế giày thật đúng là đánh không nổi nữa...

Đây thật là người nhà mình sao?

Nhìn bộ dáng tiện hề hề thật là có chút giống nha...

Đế giày không đánh xuống được, trong lòng phát tiết không ra, Phương Hành vòng vo hai vòng, đột nhiên nhìn bầu trời hô to:

- Thần Tú, lại không cút ra ta sẽ trở về Linh Sơn Tự cáo trạng ngươi...

- Ai... Ở đây...

Đằng sau một tảng đá, Thần Tú ngạc nhiên nhìn Phương Hành, lại nhìn nữ tử, ánh mắt tò mò hỏi:

- Sư huynh, ngươi lại tìm được người nhà, không đúng, là người nhà tìm được ngươi, chúc mừng chúc mừng, đáng tiếc ta sinh ra ở trong chùa, không biết... Ai...

Lời còn chưa nói hết đã bị Phương Hành lôi ra, đẩy về phía nữ tử nói:

- Ta nói cho ngươi biết, hòa thượng này một bụng ý nghĩ xấu, vừa rồi nhìn lén ngươi tắm rửa là chủ ý của hắn, vừa rồi xem như ngươi bởi vì phong ấn nghịch xông thức hải mới ngất, cũng là bởi vì hắn gõ ngươi một mõ... Nói tóm lại, ta thay ngươi làm thịt con lừa trọc này, hai ta ân oán xóa bỏ được không?

- Uy... Sư huynh, xúc động là ma quỷ...

Tiểu hòa thượng Thần Tú bị hù mặt không còn chút máu, như giết heo kêu thảm.

Phương Hành thì cực kỳ thành ý nhìn nữ tử, ánh mắt chờ mong.

Nữ tử cũng ngây người, nhìn thấy dáng vẻ của tiểu hòa thượng áo trắng và hòa thượng áo xám, sao còn không rõ vừa rồi mình thật sự là nhìn sai rồi? Trong lúc nhất thời trong lòng vừa kinh ngạc, vừa khiếp sợ, nửa ngày sau lửa giận bừng bừng thăng lên quát:

- Hai các ngươi đều không phải đồ tốt, thay ta làm thịt hòa thượng này, ta lại chém ngươi ba đao, hai ta hòa nhau!

- Không công bằng, vì sao ta phải bồi mạng vào chứ...

Phương Hành còn chưa trả lời, Tiểu hòa thượng Thần Tú đã kêu thảm lên.

- Chỉ làm thịt hòa thượng, không thể chặt ta, ta không có tội...

- Không được, làm thịt con lừa trọc, lại để cho ta chặt hai đao trút giận, lại xin lỗi ta!

- Nam tử hán đại trượng phu quyết không xin lỗi...

- Không xin lỗi không được...

Phương Hành và biểu tỷ giống như chọi gà trừng mắt, ngôn từ kịch liệt, tranh chấp không dứt.

- Ha ha, ta không tin trị không được ngươi!

Phương Hành đã trải qua chấn kinh lúc đầu, đầu óc thoáng thanh tỉnh, phất tay vứt Tiểu hòa thượng Thần Tú xuống, cười hắc hắc chỉ nữ tử nói:

- Thần Tú, trói xú nữ nhân này lại cho ta, trước mang về Quy Khư, chờ ta giải quyết mao bệnh trong thân thể lại chậm rãi hao tổn với nàng, dù sao ngươi cũng tìm ta mười năm, ta còn không tin hao tổn không nổi ngươi...

- Ai, tốt...

Tiểu hòa thượng Thần Tú trốn được một mạng, hấp tấp đi về phía nữ tử.

Nhưng nữ tử kia trừng mắt, hắn lại sợ hãi rụt rè không dám lên, lúng túng nhìn Phương Hành.

- Thân là con tin, nàng còn phản được sao, cưỡng ép mang đi, chỉ cần nàng không nghe lời, vậy liền đánh...

Phương Hành ngang ngược nói, nói đến chữ "đánh", hơi do dự, chỉ bên cạnh nói:

- Đánh con xú ngư kia cho ta!

- Ngươi...

Nữ tử tức đến hốc mắt đỏ bừng, quái ngư thì ủy khuất giương đầu lên, im ắng tố khổ.

- Thật nghĩ tiểu gia không trị được ngươi sao?

Phương Hành chắp tay sau lưng, vẻ mặt khinh thường:

- Ngươi nói là người nhà của ta ta liền tin, vạn nhất lừa gạt ta chạy thì làm sao bây giờ?




Bạn cần đăng nhập để bình luận