Lược Thiên Ký

Chương 1303: Vô sỉ đấu với âm hiểm

Không hài lòng bị thua kém nửa câu nào, về điểm rốt cuộc Phương Hành vô sỉ hay ác độ, hai người hiển nhiên rất khó có cùng nhận thức.
Sau khi trầm mặc một cách lúng túng, Phương Hành quyết định mở miệng trước, ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn Long Mẫu rồi vội ho một tiếng, nói:
- Không cần phải nói nhảm nữa, ngươi đã ba mươi năm vẫn âm thầm lẩn trốn, hẳn là vô cùng hiểu rõ tình cảnh ở trong Tiên cảnh. Chuyện bọn ta tới đây tất nhiên ngươi cũng biết, ha ha, trước đây nếu như ta đoán không sai, nhất định là đang ầm thầm vừa trốn vừa chế giễu hả? Ngược lại là ta ta cũng nhất định sẽ làm vậy... hoặc là nói căn bản là đang chờ chúng ta giúp các ngươi phân tán lực chú ý của Tiên cảnh, để ngươi dễ dàng cứu người hả? Ha ha, bất kể như thế nào, nếu ngươi đã bị ta ép ra ngoài cũng đã biết mục đích ta muốn tìm ngươi làm gì rồi hả?
Vừa nhẹ nhàng nói, ánh mắt của hắn cũng quan sát quanh thân Long Mẫu:
- Tỏ môt thái độ đi!
- Ngươi muốn ta giúp các ngươi giải Đạo chướng?
Long Mẫu trả lời rất dứt khoát, chỉ là lúc nói, nét mặt đã có vẻ chế nhạo khó tả.
Phương Hành nhẹ gật đầu một cái, nói:
- Ngươi phải biết, giả sử ngươi không giúp được ta, ta đây sẽ giết chết tất cả con cháu của ngươi đó?
- Ngươi!
Sắc mặt của Long Mẫu đại biến, thậm chí hiện lên vẻ âm lãnh đáng sợ.
Còn Phương Hành thì chính diện nhìn nàng ta, vẻ mặt không có chút thay đổi nào...
Vừa nhìn vẻ mặt của Long Mẫu, Phương Hành biết là nữ nhân này sẽ không thoải mái hợp tác với mình được, thậm chí sẽ không thoải mái nói ra sự thật. Mà hắn lại không có thời gian dong dài với nàng ta, cho nên một câu nói liền dồn nàng ta tới chỗ chết. Chỉ cần ngươi không muốn giúp ta, ta đây liền nhất định sẽ giết chết tất cả con trai của ngươi. Chỉ cần ngươi không giúp được ta, ta đây cũng nhất định sẽ giết chết tất cả con trai của ngươi...
Chỉ đơn giản như vậy thôi!
- Chúng ta không phải là bằng hữu, đương nhiên cũng không có giao tình gì đáng nói, cho nên ngươi nên biết ta nói là sự thật đấy!
Phương Hành đối mặt với ánh mắt hung ác của Long Mẫu thì chỉ nhẹ cười nói một câu.
Long Mẫu trầm mặc, đối với Phương Hành, nàng cũng thật sự bất đắc dĩ. Ban đầu ở trong tinh hải có thể coi là đã tính toán hắn, kết quả là bị hắn tẩu thoát được. Sau bọn họ lại bị lưu lại trong tinh hải, không ai ngờ tới không biết hắn đã dùng phương pháp gì, chẳng những trốn thoát, hơn nữa còn làm cả tinh hải đều không còn sót lại chút gì nữa. Ngay cả mình cũng suýt chút nữa bị liên lụy. Về sau nữa, mình sớm tới Tiên cảnh, dưới tình huống trong Tiên cảnh không chỗ nào không có ý thức càn quét, ước chừng dùng thời gian ba mươi năm nay đi tìm nơi mà nhóm con trai của mình bị giam, lại định ra kế hoạch kín đáo chuẩn bị cứu bọn họ. Thật không ngờ, kết quả cuối cùng lại bị tên nhãi này ép ra mặt...
Tên tiểu khốn kiếp này tuyệt đối không phải một người tốt!
Hắn căn bản là một mình tự hót tự khen hay, nhất định sẽ lôi kéo người khác gặp xui xẻo theo, người xui xẻo!
Long Mẫu nhận thức được điểm này nên tuyệt không hoài nghi lời của hắn...
- Ta quả thực biết giải Đạo chướng như thế nào...
Sau một hồi lâu trầm mặc, Long Mẫu chậm rãi mở miệng:
- Nhưng trước Tiên ngươi phải giúp ta cứu người!

Nghe xong nửa câu đầu của Long Mẫu, cả người của Phương Hành giống như được thư giãn, hầu như có cảm giác được thoát lực.
Chờ mong lâu như vậy, đợi lâu như vậy, rốt cuộc đã có một đáp án, áp lực đột nhiên tiêu biến, cảm giác lại mãnh liệt như thế!
Chỉ có điều sau khi nghe nửa câu sau của Long Mẫu, hắn lại cười lạnh nói:
- Việc đã đến nước này, chúng ta không nên coi nhau như kẻ ngu nữa được không? Chẳng lẽ ta thật sự ngu như vậy sao, chỉ nhờ vào một câu nói không đầu không đuôi của ngươi, ta liền phải khổ tâm đi giúp ngươi cứu người, kết quả sau khi cứu bọn chúng ra, ngươi lại tùy tiện lươn lẹo với ta... Ngươi cảm thấy trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?
Long Mẫu nhíu mày:
- Ngươi muốn thế nào?
Phương Hành trả lời thẳng thắn:
- Trước giúp ta cứu hai người bên trong kia, sau đó ta sẽ cứu đám tạp chủng của ngươi ra ngoài!
Long Mẫu nghe thấy mấy chữ “tạp chủng” thì mày liễu dựng thẳng, lửa giận cực lớn nhưng qua một lát vẫn mạnh mẽ đè xuống, lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ sau khi ta giúp ngươi cứu nhóm người kia lại không lo ngươi sẽ bán đứng ta sao? Ngươi không ngu, nhưng ta cũng không ngốc như vậy...
- Vậy cũng chẳng có cách nào!
Phương Hành nhàn nhạt nói:
- Mỗi khi đụng tới kiểu đàm phán không trên không dưới này, ta cũng chỉ có thể chiếm lợi ích mà thôi, chuyện cứ định như vậy đi, trước Tiên ngươi tới cứu bọn họ cho tốt, sau đó ta giúp ngươi cứu người, cùng lắm thì ta tùy tiện lập thệ vậy, nói không lừa gạt ngươi là được chứ gì!
- Nghĩ hay quá nhỉ!
- Con của ngươi có mấy người...
Phương Hành đột nhiên lên giọng, nhìn chằm chằm Long Mẫu:
- Ta có thể giết từng người từng người một, giết tới khi tâm tư ngươi đau đớn mới thôi...
- Ngươi...
Long Mẫu đột nhiên câm miệng không nói, nhưng lửa giận đè nén trong mắt không ai không thấy.
Qua thật lâu, rốt cục Long Mẫu mới chậm rãi hít một tiếng, dường như rốt cục đã thừa nhận mình không chiếm được chút lợi lộc nào của Phương Hành trong lần đàm phán này. Hai người bọn họ, một người vô sỉ, một người âm hiểm, nhưng sự âm hiểm của nàng ta rõ ràng ở nhiều phương diện không thể sánh bằng sự vô sỉ của Phương Hành... tuy là uất ức nhưng cũng chỉ có thể làm theo kế hoạch của hắn. Suy nghĩ một lúc lâu, nàng ta mới nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Mà thôi, chuyện cho tới bây giờ, chúng ta dù có thâm cừu đại oán cũng trước Tiên nghĩ cách trốn ra khỏi Tiên cảnh này rồi lại nói, hà tất phải đối chọi gay gắt như vậy chứ? Ta cũng không lừa ngươi, đối phó với Đạo chướng ta quả thật có cách, chỉ có điều còn chưa thể trực tiếp chữa khỏi cho bọn họ được, chỉ có thể nói cho ngươi biết mà thôi...
- Nói nghe thử xem!
Phương Hành chăm chú truy hỏi, không dám có chút thả lỏng nào.
Long Mẫu cũng thông suốt ngẩng đầu lên:
- Trước Tiên ngươi phải lập thệ, làm trao đổi này phải giúp ta cứu người...
- Ta lập thệ, giả sử ta làm trái lời đã nói sẽ để Cửu Đầu Trùng thuận lợi đi qua Tiên lộ, mọc cánh thành Tiên...
Phương Hành không chút do dự nói một câu làm cho Long Mẫu nghe mà thấy sửng sốt.
- Kỳ thực muốn hóa giải Đạo chướng kia cũng không khó...

Long Mẫu trầm ngâm một phen rồi trả lời:
- Tu vi càng cao, Đạo chướng càng mạnh, cho nên chỉ cần tán tu vi đi là được...
- Choang...
Long Mẫu còn chưa nói xong, Phương Hành đang cầm một vò rượu từ từ vừa uống vừa nghe nàng ta nói đã đột nhiên dùng sức quăng bình rượu tới chân nàng ta. Mảnh vỡ lẫn vào rượu văng tung tóe làm Long Mẫu càng hoảng sợ hơn, lời sau cũng không nói tiếp được nữa.
- Con đàn bà thúi, ngươi muốn chơi ta hay nghĩ ta đang đùa với ngươi hả, bớt nói nhảm với ta đi!
Ánh mắt của Phương Hành cực kỳ âm lãnh, nhìn chòng chọc vào Long Mẫu.
Lửa giận trong lòng hắn có thể nói là không có chút giả nào. Long Mẫu đã đến bước này rồi mà lại muốn chơi trò gian trá với hắn. Lời này nàng ta nói ra, đương nhiên là phương pháp tán công mà lúc trước Văn Tiên sinh từng nói. Chỉ cần tản tu vi đi dĩ nhiên sẽ không còn Đạo chướng nữa. Đạo lý này có người ngu nào không biết, còn cần nữ nhân này tới nói nhảm hay sao? Trong lòng vốn là hy vọng như thế lại bị Long Mẫu làm tụt hết cảm xúc, trong lòng Phương Hành tràn đầy lửa giận không thể kiềm chế được nữa, ngay cả giả tạo ngoài mặt cũng lười làm rồi, trực tiếp không nể mặt...
- Ấy, nổi giận lớn như vậy làm cái gì?
Bị lửa giận đột nhiên đó của Phương Hành làm hoảng sợ, sắc mặt của Long Mẫu cũng thay đổi. Sau một hồi lâu mới nhẹ giọng cười, thay đổi ngữ điệu, cười nói:
- Ta cũng không nói tán đi tu vi là biện pháp duy nhất mà, chỉ có điều đó là một phương pháp đơn giản nhất mà thôi, trừ nó ra, phương pháp khác cũng không phải là không có, chỉ có điều không đơn giản như phương pháp này, hơn nữa người người có thể dùng được...
Thấy Phương Hành không âm không dương nhìn mình, không có ý muốn nói gì, nàng ta lại tự giễu cười, sau tiếp tục nói:
- Các ngươi có lòng tin với ta như vậy không phải là bởi vì chuyện vị huynh trưởng kia của ta chạy ra khỏi Tiên cảnh làm các ngươi hy vọng hay sao?
Phương Hành tỉnh bơ, chân mày không hề động.
Long Mẫu nói:
- Kỳ thực các ngươi đoán không lầm, vị huynh trưởng kia của ta quả thực đã hóa giải được Đạo chướng của bản thân...
Hơi dừng lại một chút, lại bổ sung:
- Hoặc là nói hắn căn bản là không trúng Đạo chướng!
- Hiện tại trời đã sáng rồi, đợi khi Bất Trần Tăng tới tìm ta thì đã đến lúc xuất phát, ngươi có thể nói nhảm nhiều thêm chút nữa!
Phương Hành không thể tiếp tục nhìn dáng vẻ nữ nhân này thừa nước đục thả câu nữa, nhàn nhạt nói một câu.
Long Mẫu thật sự lấy làm kinh hãi, dáng vẻ kiêu ngạo đã giảm đi mấy phần, khoát tay một cái rồi nói:
- Mà thôi, mà thôi, hà tất phải lằng nhằng như vậy, nói lời thật lòng với ngươi vậy, kỳ thực phương pháp hóa giải Đạo chướng rất đơn giản, cái gọi là Đạo chướng chẳng qua là một loại tâm kiếp, chính là bởi vì ngươi muốn đắc đạo mà vô đạo, mà truyền thừa trong Tiên cảnh lại chỉ cho ngươi phương hướng cầu đạo, cho nên mới bị trúng chú, hơn nữa càng hãm càng sâu, cho tới khi hoàn toàn bước lên con đường tà đạo... hì hì, chuyện này giống như ngươi là một hán tử thanh tâm quả dục cả nửa đời người nhưng bỗng nhiên lại có một tiểu mỹ nhân như ngọc ở trước mặt ngươi cởi xiêm y thể hiện dáng vẻ mỵ hoặc, tử hỏa vừa lên thì cho dù biết có gì đó mờ ám cũng sẽ nhào tới...
- Ặc...
Cho dù tình thế đang khẩn trương nhưng Phương Hành nghe được chuyện này cũng không nhịn được mà ngơ ngẩn. Vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ đặc sắc, sau đó hắn dựng một ngón tay cái lên, khen tự đáy lòng:
- Ví dụ này thật sự là lợi hại, tiểu gia ta lần này xem như là phục ngươi rồi!
Nói xong nhìn Long Mẫu từ trên xuống dưới, than thở:
- Nếu như không phải sớm biết ngươi là mẹ của mấy đứa bé rồi, không chừng hiện tại ta đã nhào vào ngươi!
- Cút, ta là mẹ vợ của ngươi đó...
Long Mẫu phì một cái, lại tựa như cũng có chút e lệ, mặt đỏ tới sắp nhỏ ra cả máu.
- Ví dụ này mặc dù có chút thô tục nhưng nó có ý nghĩa tương đồng với chuyện này, cho nên muốn hóa giải cũng đơn giản, chỉ cần chính ngươi có được đạo chân chính, như vậy đạo chướng mà người khác áp đặt cho ngươi dĩ nhiên cũng sẽ tự động hóa giải, ha ha, huynh trưởng ta sở dĩ không bị dính bẫy của bọn họ không phải là bởi vì thần hồn của hắn mạnh mẽ bao nhiêu, mà là bởi vì hắn đã sớm có đạo của mình, vạn tà bất xâm, cho nên Đạo chướng này căn bản là vô dụng với hắn, mà sau khi ta cứu các con mình ra, cũng sẽ dùng phương pháp này để làm cho hắn tạm thời ngưng việc tu hành lại, tĩnh tâm tìm đạo, khi nào có đại đạo của riêng mình, làm sáng tỏ phương pháp của mình thì mới được tiếp tục tu hành...
- Có đạo của mình...
Cả người Phương Hành như đang mơ, một lát chậm rãi thẫn thờ///
Là thật!
Bây giờ tu vi và kiến thức của hắn cũng không cạn, đương nhiên có thể suy nghĩ ra chuyện này thật hay giả. Vừa nghe Long Mẫu nói thì biết rõ lời này là thật!
Chỉ là... đại đạo...
Bao nhiêu người muốn cầu đạo mà không thể được, đạo của riêng mình nào dễ dàng có được như thế?
- Đã nói nhiều như vậy, sẽ dạy ngươi một cách vậy...
Long Mẫu cười tủm tỉm, bổ sung một câu:
- Muốn đắc đạo thật ra cũng không phải không có phương hướng có thể theo, truyền thừa của tam giáo chính là phương pháp cầu đạo, chỉ có điều nó không hướng tới đạo của từng người, giả sử ngươi tu luyện truyền thừa của tam giáo, không thể hoàn toàn tìm hiểu, mơ mơ màng màng, thì chẳng khác nào làm giá y cho người khác, nhưng nếu ngươi có thể tìm hiểu được triệt để cũng từ đó ngộ ra được đạo của mình, vậy bọn họ sẽ lại làm lợi cho ngươi rồi, còn như có thể tìm hiểu được chính xác hay không thì đó là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta cả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận