Lược Thiên Ký

Chương 1186: Chưa bao giờ nghi qua.




Phảng phất như một loại kèn lệnh im ắng thổi lên, từng khuôn mặt Phương Hành lạ lẫm hoặc quen thuộc xuất hiện ở xung quanh vực sâu.

Mỗi một nhân ảnh xuất hiện, đều đại biểu một phương thế lực, lực ảnh hưởng thậm chí không thua Phật môn.

- Bắc Câu Yêu Địa, Thái Cổ Yêu Đạo đến đây tương trợ Phương Hành tiên sinh, suýt nữa tới chậm, mong được thứ tội!

Đi theo Hồ Tiên Cơ đến, là một đám đệ tử Thái Cổ Yêu Đạo, từng người khí vũ hiên ngang, khí thế bàng bạc, mà đi ở trước nhất, rõ ràng là một hung viên thân cao ba trượng, hung viên kéo một cây trường côn màu đen, lặng yên không tiếng động đi tới, ở bên cạnh hắn lại có một thanh niên, người khoác kim giáp, oai phong lẫm lẫm.

Khí tức của hai người này rõ ràng không kém Hồ Tiên Cơ bao nhiêu, thậm chí còn hơn, nhưng Hồ Tiên Cơ lại đại biểu Thái Cổ Yêu Đạo nói chuyện, này là hành vi vượt quyền, nhưng hai người kia lại không có phản ứng. Hung viên nghiêng đầu liếc nhìn Hồ Tiên Cơ một cái, thần sắc có chút khinh miệt, bất quá không có mở miệng đánh gãy.

Mà người trẻ tuổi kim giáp kia, thì ánh mắt cưng chiều nhìn Hồ Tiên Cơ, cười cực kỳ xán lạn...

Sau khi ở Bách Đoạn Sơn từ biệt, Đại Thánh Sơn Không Không Nhi và Cô Nhận Sơn Kim Sí Tiểu Bằng Vương, không ngờ xuất hiện ở nơi này!

- Phương sư đệ, chúng ta gắng sức đuổi theo, may mắn không có lầm đại sự của ngươi!

Một bên khác, người đến là tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu nhất mạch, đi ở phía trước là hai nữ tử, một mặc váy đỏ, một mặc váy vàng nhạt, nhìn như mềm mại bách mị, nhưng thần sắc trên mặt và trong cơ thể tràn ra khí tức, lại còn kiên quyết hơn nam tử, ở sau lưng các nàng, yên lặng theo hai nam tử, một người mặc áo gai, đang toét miệng cười, xấu không ra hình dạng, một cái khác thì mặt không biểu tình, trong tay xách một cây đoản thương, ánh mắt băng lãnh.

Lệ Hồng Y, Vương Quỳnh, Lệ Anh, Hàn Anh cũng đến.

- Hô hô... Cái này... Dao Trì trưởng lão Đạo Vô Phương, phụng lệnh tiên cô, đến đây chiến một trận!

Mà ở một bên khác, tới cũng là người quen, một người mập mạp dẫn đầu một đội nữ binh đến, lại là Thiên Nhất cung Đạo Tử Đạo Vô Phương, mà đám nữ binh kia, nhìn hình dung bộ dáng, không phải đám nữ đệ tử Phù Diêu Cung thì là ai?

Thậm chí ở bên trong thấy được Mạc Từ tiên cô, hơn nữa ở bên cạnh hắn, còn đứng một nam tử mặc hắc bào, thấy không rõ là bộ dáng gì, chỉ cảm thấy sát khí của hắn rất đáng sợ, chính là thế lực đạo thống của Thần Châu, cũng vào lúc này chạy tới.

Trong lúc nhất thời, tình thế trong sân nghịch chuyển, Phật môn, Yêu Địa, Nam Chiêm Bộ Châu, Thần Châu, lại có bốn thế lực chạy đến!

Bốn lực lượng tập trung vào, có thể so với Tịnh Thổ Chư Tiên Minh!

Hơn nữa nghiêm túc tính ra, hàm lượng còn vượt xa Chư Tiên Minh!

Chư Tiên Minh phần lớn là do một số lão ngoan đồng ra mặt tổ kiến, mà đối với Thiên Nguyên Đại Lục lúc này, lão ngoan đồng chân chính có giá trị đại đa số lại không ở nhân gian, còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều là loại trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương, còn bây giờ hiện thân, thình lình đều là nhân vật thủ lĩnh của các đạo thống, bàn về thanh danh và lực ảnh hưởng, là không thua đám lão ngoan đồng kia!

Mà thấy được những người này, đám người Thần Tử Dạ tộc đã biến sắc.

Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, Phương Hành có cứu binh thì cũng thôi đi, vậy mà thoáng cái tới nhiều như vậy...

Đồng thời trong lòng dâng lên vô số nghi vấn.

Đám người này là vào bằng cách nào?

Nhìn những người này khí thế hùng hổ, bên trong có không ít cao thủ, nhưng trên thực tế, dùng ánh mắt của Thần Tử Dạ tộc lại làm sao có thể nhìn không ra, bên trong người chân chính có thực lực lại không nhiều, nói là đến cứu giúp, chẳng bằng nói là tới tỏ thái độ, bằng thực lực của những người này, làm sao có thể phá được Táng Tiên Ma Vân, bước vào địa cung?

Chẳng lẽ bọn họ cũng có thủ đoạn gì giống như Tiên Thần đại tế, có thể phá vỡ Táng Tiên Ma Vân, tùy thời tiến vào bên trong? Nhưng tế phẩm của bọn hắn từ đâu mà đến?

Ngay cả Phương Hành, lúc này ánh mắt cũng quay tròn, không ngừng cảm khái.

- Song Sinh điện hạ, có phải có rất nhiều lời muốn hỏi hay không?

Lúc này có tư cách cùng Thần Tử Dạ tộc đối thoại tự nhiên không nhiều, Phật môn Thần Tú tính một cái, nhưng hắn không mở miệng, người các đạo thống khác đều lạnh như băng, vẫn là Hồ Tiên Cơ xưa nay thích làm náo động cười tủm tỉm mở miệng, đồng thời bước ra mấy bước, nàng vốn có dung nhan khuynh thế, tư sắc phi phàm, vào lúc này lại mở miệng, lập tức dẫn tới ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng, loại cảm giác được lực chú ý của các phương cao thủ tập hợp vào một thân, làm cho nàng cười càng đẹp.

Không Không Nhi thấy bộ dáng này, bĩu môi, không có hảo ý cười một tiếng.

Sắc mặt Kim Sí Tiểu Bằng Vương thì trầm xuống, có chút không vui, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ.

- Hồ ly, có chuyện thì nói thẳng đi!

Thần Tử Dạ tộc lộ ra ngạo ý, rõ ràng có chút miệt thị Hồ Tiên Cơ, khẽ nâng cái cằm, lạnh lùng quát.

- Ha ha, Thần Tử Dạ tộc đừng tức giận, có phải ngươi không nghĩ tới, mình rõ ràng đã hứa hẹn rất nhiều với Chư Tiên Minh, đại khái cũng dùng cái này triệt để tan rã dũng khí chiến một trận đến cùng của tu sĩ Tịnh Thổ, làm sao cũng không tưởng tượng nổi, lại sẽ có nhiều người không tiếc đoạn tuyệt với Thần Đình, cũng muốn đánh với bọn ngươi một trận? Thậm chí đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ ở thời điểm cuối cùng đến ngăn cản các ngươi?

Đối mặt Thần Tử Dạ tộc quở trách, Hồ Tiên Cơ mặt không đổi sắc, cười càng ngọt, càng lộ ra mỹ mạo không gì sánh được.

Thần Tử Dạ tộc trầm mặc lại.

Hắn xác thực rất nghi hoặc, thời điểm cùng người Tiên Minh tiếp xúc, hắn có thể phát giác được, những lão tu trong Tiên Minh, căn bản không phải cùng mình diễn kịch, bọn họ là thật muốn hoà giải với Thần Đình, tạm an bình ở một phương, bởi vậy lúc này trong lòng hắn mới nghĩ không thông, những người này là từ đâu xuất hiện?

Nếu nói giống như Phật Chủ, căn cứ có quan hệ cá nhân với Phương Hành, đã sớm tiềm nhập đến, ngược lại có thể lý giải, nhưng những người này thì sao? Tựa như Hồ Tiên Cơ nói, nếu bọn họ không phải sớm chuẩn bị kỹ càng, thì làm sao tới nhanh như vậy?

- Kỳ thật vấn đề này rất đơn giản!

Sắc mặt Hồ Tiên Cơ nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn thẳng Thần Tử Dạ tộc, lại nhỏ nhìn lướt qua Phương Hành, nhẹ nhàng thi lễ nói:

- Thiên Nguyên Đại Lục Phụng Thiên Minh, Thái Cổ Yêu Đạo Tiểu Thánh Hồ Tiên Cơ, gặp qua Thần Đình Song Sinh Tiểu Thánh Quân, nếu như Thần Đình thực muốn cùng Tịnh Thổ nói cái gì, vậy bây giờ có thể thực nói chuyện!

- Phụng Thiên Minh gì?

Thần Tử Dạ tộc nhướng mày, rõ ràng hơi không kiên nhẫn, thậm chí có chút ảo não.

Hồ Tiên Cơ lại không nóng nảy, tiện tính lại lên, Thần Tử Dạ tộc càng ảo não, nàng càng vui vẻ, cười khanh khách giải thích:

- Phụng Thiên Minh là tiểu bối Thiên Nguyên Đại Lục ta, vì đối kháng Thần Đình mà xây dựng, do Phật môn Thần Tú Phật Chủ, Kiếp Đạo ủy nhiệm Đạo Chủ Bạch Thiên Trượng tiền bối cùng tổng quản Đại Bằng Tà Tôn chủ trì, do Thần Châu Phù Diêu Cung, Phụng Thiên Đạo cùng Bắc Câu Yêu Địa Thái Cổ Yêu Đạo, Nam Chiêm Bộ Châu Đại Tuyết Sơn, Linh Sơn Tự tạo thành, bởi vì phụng thiên vệ chính, nên lấy tên Phụng Thiên Minh! Có lẽ thanh danh không vang dội bằng Chư Tiên Minh, nhưng tâm ý lại kiên định hơn nhiều...

Nói đến chỗ này, nàng ngừng lại một chút, mới nhẹ nhàng nói tiếp:

- Phụng Thiên Minh và Chư Tiên Minh đều là vì chống cự Thần Đình mà tổ kiến, nhưng lại có chút khác biệt, Chư Tiên Minh là vì sinh tồn, mà Phụng Thiên Minh là vì... đồ thần!

Nói đến chỗ này, nàng hơi ngẩng đầu lên, thanh âm đột nhiên băng lãnh thấu xương, mặt như băng sương.

- Các ngươi thật cho rằng trắng trợn đồ sát, liền dọa phá gan của các tu sĩ Thiên Nguyên Đại Lục, chỉ muốn cầu an, mà quên huyết cừu?

- Từ Hội Kê Sơn, thẳng đến quét ngang Yêu Địa, Nam Chiêm Bộ Châu, Thần Châu, các ngươi giết bao nhiêu thế gia đạo thống, còn nhớ không?

- Xác thực có người bị dọa sợ, một lòng chỉ nghĩ bảo mệnh, một lòng chỉ nghĩ sống yên ổn, thậm chí không tiếc hoà đàm với Thần Đình, không tiếc xưng nô làm bộc, cũng phải cầu được một cơ hội kéo dài hơi tàn, giống như Chư Tiên Minh bây giờ, Thần Đình bất quá là ném ra một cục xương, liền không còn chút chiến ý, thậm chí đã vì tương lai tranh quyền đoạt lợi mà nội đấu...

- Nhưng cứng cỏi không gãy, Thiên Nguyên không tuyệt!

- Cũng không phải tất cả mọi người đều như thế, Thiên Nguyên Đại Lục chung quy là hậu duệ chúng tiên, cuối cùng vẫn có người nuốt không trôi một hơi này, từ khi cùng Thần Đình kết huyết hải thâm cừu, hai vị Tôn giả của Kiếp Đạo đã liên thủ với Phật môn, âm thầm xây dựng Phụng Thiên Minh, không có mục đích gì khác, chỉ vì báo thù huyết hận, không chỉ muốn sinh tồn, hơn nữa còn muốn đồ diệt Thần tộc, tẩy sạch sỉ nhục!

Hồ Tiên Cơ nói chuyện rất rõ ràng, hoặc khiêu mi, hoặc trợn mắt, nói khí khái thôn thiên, phấn chấn lòng người.

Không biết bao nhiêu người âm thầm siết chặt nắm tay, nếu không phải bầu không khí trong sân quá mức túc sát, đã sớm cao giọng khen hay.

Mà các Thần Đình Tiểu Thánh thì nhíu mày, mỗi người có suy nghĩ riêng.

Có người kinh ngạc, chả trách Chư Tiên Minh thanh danh như mặt trời ban trưa, nhưng nhân vật nổi danh chân chính của Thiên Nguyên Đại Lục lại không đếm xỉa đến, thậm chí một số cao thủ ẩn giấu cũng chẳng muốn hoà trộn, để cho người ta có loại cảm giác hư giả không thật...

Cũng có người cười lạnh, Phụng Thiên Minh trốn ở trong tối, đẩy Chư Tiên Minh ra sáng, hấp dẫn lực chú ý của Thần Đình, thực rất cao minh.

Càng có người lo lắng, kỳ thật Chư Tiên Minh không khó đối phó, bởi vì bọn hắn chỉ cầu sinh tồn, sớm có tâm cầu ổn, nhưng Phụng Thiên Minh, mới nhìn thế lực yếu nhỏ, nhưng ý chí lại không nhỏ, lại lập chí nhất định phải cùng Thần Đình đánh nhau chết sống, cũng may bọn hắn núp ở trong tối, bằng không nếu như Thần Đình biết có một đám người như vậy tồn tại, chỉ sợ sớm đã xuất thủ diệt bọn hắn!

- Há, sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục có ý chí như vậy, để cho ta nhìn các ngươi cao hơn một chút...

Thần Tử Dạ tộc cưỡng ép dằn xuống tức giận, thần tình lạnh nhạt, tựa hồ kéo dài thời gian, ngẩng đầu nhìn đến:

- Bất quá sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục vẫn là sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục, các ngươi an nhàn quá lâu, các ngươi nói mình khác biệt với Chư Tiên Minh, ngoại trừ vài câu khoác lác, còn có cái gì?

- Có!

Ngoài dự liệu, Hồ Tiên Cơ lại nhẹ gật đầu nói:

- Chúng ta và Chư Tiên Minh còn có một điểm khác biệt lớn nhất!

Thần Tử Dạ tộc rất hiếu kỳ, ngẩng đầu nhìn tới:

- Cái gì?

Hồ Tiên Cơ cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Hành, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói:

- Lời này không phải ý tứ của ta, mà là Phụng Thiên Minh Bạch Thiên Trượng Tôn giả và Tà Vương tiền bối lệnh ta nhất định phải nói... điểm khác biệt lớn nhất của Phụng Thiên Minh chúng ta và Chư Tiên Minh là... Chư Tiên Minh chưa từng tin vào ngươi, nhưng Phụng Thiên Minh... cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi ngươi...




Bạn cần đăng nhập để bình luận