Lược Thiên Ký

Chương 1517: Đến tột cùng là thông minh hay là ngu xuẩn


Bên bờ Đa Bảo Tiên Hà chỗ đại quân Tam Thập Tam Thiên đóng quân, tinh vực Đại Xích Thiên nhất mạch đồn trú, cứ cách một đoạn tinh vực sẽ có một khỏa đại tinh rất là náo nhiệt, có tiên quân đóng quân, linh cầm bay lượn, quân trận sâm nghiêm, thao luyện như rồng, sát khí dũng động, khiến cho cái tinh cầu Vạn Cổ U Mật này nhiều thêm một tia sinh khí, nhưng bên trong tinh vực tiên quân đóng quân, có một tinh cầu rất là ngoại lệ, phía trên không nghe được thanh âm thao luyện, cũng không thấy linh cầm bay lượn, chỉ thấy một đám cóc nhảy tưng trên đất, phía trên đại tinh cầu này, ngoại trừ một hai Tiên binh canh phòng uể oải ra, không thấy bất luận bóng người nào, cả khỏa đại tinh âm u đầy tử khí!

- Đây chính là tinh cầu Đế Lưu điện hạ đóng quân sao, ai, với loại sĩ khí này còn muốn tranh đấu với Đế Thích đại nhân ư...

Chợt có một hai chi Tiên binh dưới trướng Tiên Soái tuần tra đi qua, trông thấy khỏa đại tinh này, đều lắc đầu không còn gì để nói, mười phần khinh thường. ? ? ?

- Đã là Tiên binh thì cần phải thao luyện, sĩ khí quan trọng hơn tất cả, nhìn đám ô hợp Đế Lưu điện hạ mới gom lại xem, mặc phá giáp, cưỡi cóc, nào có nửa điểm dáng vẻ tiên binh, cái này cũng còn còn đỡ, nhưng ngay cả thao luyện cũng không có, từng người bày ra dáng vẻ bế quan, thật sự coi mình còn ở Thiên Nguyên sao, lúc nước dâng lên tới chân mới nhảy thì ngươi có thể tu luyện ra cái gì?

Tiên binh tuần tra thực sự không có hi vọng gì với đám Tiên binh kia, dứt khoát bỏ qua chuyện hạ xuống, trực tiếp rời đi.

Đương nhiên, bọn hắn làm như thế nào cũng không nghĩ tới, phần lớn người trên tinh cầu này đang tu luyện...

Bên trong đám Tán Tiên kia, không tính Lộc Tẩu thì Phương Hành đã ban xuống mười đầu tiên mệnh, ba đầu lấy từ chỗ chư tiên trong Phù Đồ Tiên Hội, một đầu lấy được khi đấu rượu tại Phù Đồ Thiên Tiên Hội, sáu đầu còn lại lấy được khi trùng sát ở Man Hoang địa vực Thanh Huyền Thiên, có thể nói là hắn vung tay quá trán, biến tiên mệnh trở thành kẹo đường tùy tiện phân cho Tiên binh dưới trướng, đây cũng là nguyên nhân chính, sau khi họ đạt được tiên mệnh, liền vội vội vàng vàng bế quan luyện hóa, còn người không đạt được tiên mệnh thì cảm thấy được Phương Hành có thể tùy thời ban thưởng tiên mệnh, tự nhiên không kịp chờ đợi tu luyện, để tránh thời điểm đạt được tiên mệnh luyện hóa phiền phức...

Tuy tiên mệnh là tạo hóa nhưng nó cũng cần luyện hóa, dung nhập vào trong thần hồn, nên lúc luyện hóa có quan hệ đến tu vi!

Theo lý luận, chỉ khi tu hành đến cảnh giới Tán Tiên, mới có thể luyện hóa tiên mệnh, thế nhưng cái giá phải bỏ ra cũng rất lớn, một là cần mấy tháng thậm chí mấy năm đi luyện hóa, nhưng khi thất bại còn có nguy cơ hồn phi phách tán, còn nữa sau khi dung hợp tiên mệnh, chỉ sợ cả một đời đều dừng lại ở cảnh giới Chân Tiên, không có hi vọng nâng cao thêm một bước, bình thường chỉ có tiểu bối được trưởng bối thương yêu, mới có thể ở thời điểm vừa mới tu luyện đến cảnh giới Tán Tiên, được trưởng bối hộ pháp rồi dùng loại phương pháp này tu luyện thành Chân Tiên, đương nhiên, cho dù là tu thành tiên, cũng chỉ là tiên ở dưới tầng cuối cùng, nhưng vẫn có thể một mực an ổn hưởng lạc!

Đối với cảnh giới phía trên Tán Tiên, tu vi càng cao, thời điểm luyện hóa tiên mệnh càng nhẹ nhõm, thời gian tiêu tốn cũng càng ngắn, giống như lúc trước Cửu Đầu Trùng lấy được tiên mệnh, gần như là trong nháy mắt đã luyện hóa được, dùng cách nhìn của Tam Thập Tam Thiên đến xem, trên thực tế hắn đã tu luyện đến mức đầy đủ, nước chảy thành sông, chỉ kém một điểm cảnh giới mà thôi, thực lực bản thân của hắn lúc đó cũng đã không thua kém Chân Tiên, tiên mệnh rơi vào tay hắn, đơn giản là hợp lại cùng nhau để tăng thêm sức mạnh, bởi vậy gần như không cần thời gian luyện hóa, hết thảy đều tự nhiên giao hòa!

Còn đám tiên phỉ dưới trướng Phương Hành hiện tại, mặc dù không so được với Cửu Đầu Trùng, nhưng cũng là nhóm tinh anh giết ra từ Phù Đồ Thiên, tu vi đều không yếu, nói chung luyện hóa tiên mệnh cũng chỉ cần một hai ngày, là có thể dung hợp tiên mệnh, còn lại sẽ thông qua các loại phương pháp, khơi dậy một thân tiềm lực, củng cố tu vi, mà cái này cũng chính là nguyên nhân Phương Hành cho nhóm tiên phỉ kia thời gian luyện hóa!

Mỗi khi ban thưởng một đầu tiên mệnh, liền cho ba ngày nghỉ, sau đó sẽ đi ra liều mạng vì hắn...

Đương nhiên, nếu không có chuyện quan trọng gì, ngươi cứ tiếp tục tu luyện!

Phương Hành rất ưa thích loại không khí này, trước đây hắn và Lộc Tẩu có suy nghĩ luyện đám tiên phỉ này thành Tiên binh đường đường chính chính, nhưng cuối cùng cho rằng làm người, cũng có thời điểm làm việc phải dùng tâm, lúc không có chuyện gì thì chơi, mọi người thoải mái với nhau là tốt...

- Hưu...

Lúc hắn uể oải nằm ở phía trên Khô Lâu Đầu Cốt uống rượu, hưởng thụ cảm giác được nha đầu Si nhi bóp vai, nhưng có một đạo tiên quang, từ trong tinh vực mênh mông bay tới, trong chớp mắt đã bay qua trước mặt hắn, mấy người có tu vi yếu ớt gần như không cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng lúc này Phương Hành đã mở mắt ra, dùng hai ngón tay chụp vào không trung, giữa ngón tay đã kẹp một đạo tử phù...

- Thanh La, ta đã đợi ba canh giờ, người đâu?

Hai ngón tay Phương Hành nhoáng lên một cái, tử phù lơ lửng ở trên không trung bắt đầu cháy rừng rực, thanh âm có chút lãnh đạm hỏi.

Trong mấy ngày này, hắn đã bí mật truyền âm hỏi Thanh La Tiên tử mấy lần, nhưng nữ nhân này đều nói không có vấn đề, chỉ là Đế Thích nhìn chằm chằm vào, nên không có cơ hội mang manh nữ tới, đến buổi sáng hôm nay mới gửi cho Phương Hành một đạo tiên phù, nói manh nữ đã được đưa ra, bảo hắn nhanh chóng đến đoạn tinh, rồi nàng sẽ truyền âm cho Phương Hành, để hắn ra ngoài tiếp đón, chỉ có điều từ sáng đến giờ, Phương Hành đã đợi ba canh giờ nhưng vẫn không có nhìn thấy bóng người, đạo tiên phù này khiến hắn chờ lâu, nên có hơi nóng giận!

- Đế Lưu ca ca, không xong, xảy ra... xảy ra chuyện rồi!

Sương mù từ từ vờn quanh một cái hình ảnh, người trong tấm hình chính là Thanh La Tiên tử, nhưng vào lúc này trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, tràn đầy vẻ kinh hoảng, thậm chí con mắt đều đỏ lên:

- Vừa rồi... Ta nhận được truyền âm, do thủ hạ của ta truyền âm tới, bọn hắn mang theo tiểu nha đầu kia, đi qua Loạn Lưu Hải, vốn định truyền âm cho ngươi để ngươi điều động người đi tiếp đón, không nghĩ tới gặp phải đám phản nghịch Thiên Nguyên, chém giết khiến bọn hắn bị tản ra, thấy tiểu nha đầu ngồi bên trong Tiên Liên, còn tưởng rằng nàng là đại nhân vật gì, nên đã cướp nàng đi, Tiên binh truyền âm cho ta khó khăn lắm mới sống sót được, liền nhanh chóng truyền âm cho ta...

- Tiện nhân, ngươi lại giở trò quỷ?

Phương Hành nghe xong, trong nháy mắt tức giận đến mức da đầu tê dại, chợt nhảy dựng lên, hai mắt như muốn ăn thịt người.

Từ ngày hắn gặp Thanh La xong, trong lòng liền có chút nghi thần nghi quỷ, cảm giác cô gái này trời sinh ti tiện, tự cho mình là thông minh, dáng vẻ không giống người biết nghe lời, nên lo lắng nàng sẽ giở trò, chỉ có điều hắn nghĩ mình nắm chắc điểm yếu của nàng, có cho nàng cũng không dám làm loạn, lại thêm hắn cũng không có biện pháp khác, nên chỉ có thể tạm thời kềm chế chờ đợi, không nghĩ tới, quả nhiên không có tin tức tốt!

- Không có, ta làm sao dám?

Thanh La Tiên tử lộ ra vẻ vô tội, vẻ mặt đưa đám nói:

- Ta thật sự muốn trả tiểu nha đầu kia lại cho ngươi, giữ lại trong tay cũng không có tác dụng gì, nhưng ta thật không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, thế mà bị đám phản nghịch Thiên Nguyên kia...

- Đường thẳng ngươi không đi, vì sao muốn bọn hắn đi vòng qua Loạn Lưu Hải?

Phương Hành tức giận đến mức tóc đen có không gió nhưng vẫn tự dựng lên, nắm chặt nắm đấm vang lên tiếng khanh khách.

- Ta lo lắng Đế Thích điện hạ hiện, đành phải để bọn hắn đi xa một chút ...

Thanh La lúng túng đến mức muốn khóc lên, vội vã dậm chân nói:

- Đến tột cùng nên làm cái gì đây...

- Đã xảy ra chuyện gì?

Đám người Lộc Tẩu nghe được động tĩnh bên này, cũng chạy tới xem xét.

- Tiểu nha đầu bị đám phản nghịch Thiên Nguyên ẩn thân trong Loạn Lưu Hải cướp đi...

Phương Hành cắn răng trả lời, khiến đám người Lộc Tẩu nghe xong khẽ giật mình, lông mày nhíu lại.

- Nơi đó là chiến khu...

Loạn Lưu Hải ở bên trong Đa Bảo Tiên Hà, là một mảnh tinh hải gần tới bờ bên kia, trước đây cao thủ tiên giới giao thủ cùng phản nghịch Thiên Nguyên, chính là ở vị trí này, chỉ vì nơi đó có tinh lưu dày đặc, hung hiểm khó lường, nên đại quân không có cách nào đóng quân, càng không có cách nào bao quanh, ở một mức độ nào đó mà nói trong lúc Thiên Nguyên giằng co rơi vào thế yếu nơi đó cũng có tác dụng bảo vệ, nó khác biệt với chỗ khác chính là, sau khi đại quân tiên giới đến, bên trong Đa Bảo Tiên Hà có rất ít phản nghịch Thiên Nguyên ẩn hiện, nhưng lúc nào Loạn Lưu Hải cũng có bóng của bọn hắn!

Nếu nói đến Loạn Lưu Hải thì đúng là khoảng cách của nó đến chỗ Phương Hành tương đối gần, nhưng nó vẫn không thuộc về phạm trù quản lý của tiên giới...

Thậm chí đối với tiên giới, Loạn Lưu Hải đơn giản là Tử Vực đi vào không về được!

- Đế Lưu ca ca, ngươi không nên tức giận, ta... ta sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng ra, chỉ hy vọng... Ai, chỉ hy vọng tiểu nha đầu kia mạng lớn, có thể chống đỡ đến lúc ta đi cứu nàng, dù sao ta cũng nghe nói, đám phản nghịch Thiên Nguyên kia hận tiên giới thấu xương, chưa bao giờ lưu người sống...

Thanh La Tiên tử cảm thán, cắn cắn môi, giống như đang hạ quyết tâm.

- Không cần, ta đi!

Nhưng vào lúc này, Phương Hành đã u lãnh nhìn xem nàng, nghiêm túc trả lời.

- Ngươi...

Thanh La Tiên tử lấy làm kinh hãi, có chút khó có thể tin nhìn hắn.

Bỗng nhiên Phương Hành cũng lạnh lùng nhìn về phía nàng:

- Ngươi có biết đây là một lần cuối cùng ta có khả năng tha mạng cho ngươi hay không?

- Ta...

Thanh La ngẩn ngơ, thế mà nhất thời không biết nên trả lời như thế nào!

- Thật không biết đến tột cùng là ngươi thông minh hay là ngu xuẩn...

Phương Hành lạnh lùng nói một câu, sau đó phật tay áo khiến không trung bụi mù, đứng thẳng lên, nhìn đám quân lính phía dưới Khô Lâu Đầu Cốt cùng quân doanh, lạnh giọng hét lớn:

- Đám lười biếng kia, đều đứng lên cho ta, theo tiểu gia đi Loạn Lưu Hải cứu người...

Oanh!

Theo một tiếng hét lớn của hắn, khắp nơi trên tinh cầu đều có vô số khí tức như ma vọt ra, bốn phương tám hướng còn có những con cóc lớn nhảy qua, mỗi một tên Tán Tiên cưỡi trên một con cóc, bằng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở trước mặt Phương Hành, có vẻ mặt ngưng trọng, có nghi hoặc, cũng có chiến ý sôi trào, vui vẻ nhìn Phương Hành, con mắt đều tỏa ra ánh sáng...

- Thật muốn đi sao?

Lộc Tẩu đứng sau lưng Phương Hành, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Rất có thể cái này là mồi nhử nàng dẫn ngươi vào cuộc!

- Đương nhiên ta biết đó là mồi nhử!

Phương Hành xoay người lại, hướng phía nàng cười thần bí một tiếng, nói:

- Nhưng chúng ta cũng đợi cái mồi nhử này thật lâu rồi...

Lộc Tẩu nao nao, trong nháy mắt hiểu ý tứ Phương Hành, vô ý thức nói:

- Ngươi...

Ánh mắt Phương Hành hướng về phía bờ bên kia Đa Bảo Tiên Hà nhìn lại, mỉm cười, nói:

- Mượn cơ hội này đi gặp cố nhân cũng không tệ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận