Lược Thiên Ký

Chương 1332: Còn không bằng một đám heo

- Xông qua? Các ngươi muốn xông vào cùng bia hải này?
Sau khi nghe đám Phương Hành phân tích, cho dù là Long Mẫu hay là đám tạp huyết Long tử Long tôn cũng đều kinh ngạc. Phản ứng đầu Tiên của bọn họ chính là đám Phương hành đang chỉ cố ý có lệ, là bị Cửu Đầu Trùng ép quá nên cố ý tới nói bậy. Chỉ có điều sau khi nghe Lộc Tẩu giải thích lại đều trầm mặc lại, trái tim dâng lên tâm tình không rõ. Sau một hồi lâu, Long Mẫu quyết định làm thuyết khách đi về phía Cửu Đầu Trùng giải thích chuyện này. Còn đám Phương hành thì cũng chỉ ở lại lẳng lặng chờ một câu trả lời thuyết phục của Cửu Đầu Trùng. Dù sao Long Nữ nằm trong tay Cửu Đầu Trùng, cho dù bọn họ tự nhận đã tìm ra đáp án cũng phải được Cửu Đầu Trùng tán thành mới được!
- Đáp án này là ngươi nghĩ ra được?
Ngoài dự đoán của mọi người, Cửu Đầu Trùng cũng không lập tức cự tuyệt mà phân hóa thân qua đây.
Vẫn là dáng vẻ lão già kia, có phần hăng hái nhìn Phương Hành, trong mắt dường như có ánh sáng ngoài ý muốn.
- Tuy là đổi lại là ta chắc là cũng sẽ làm như vậy, nhưng cách đó cũng không phải ta nghĩ ra!
Phương Hành né người ra để lộ Ngao Liệt đứng phía sau hắn, cười nhạt nói:
- Là do hắn giải đáp được!
- Hừ!
Ngao Liệt lạnh lùng nhìn Cửu Đầu Trùng, đáy mắt có ý giễu cợt.
Hàm ý trong ánh mắt này đương nhiên là rất rõ ràng, đạo dũng mãnh mới là căn bản thành Tiên, đám yêu ma như ngươi làm sao có thể hiểu được?
- Chuyện này kỳ thực căn bản không coi là một đáp án!
Cửu Đầu Trùng chậm rãi lắc đầu, giữa lúc sắc mặt mọi người đều đại biến cho là lão không chịu bằng lòng, thì thấy lão thở dài rồi lại chấp nhận:
- Chỉ có điều bây giờ suy nghĩ dường như quả thực không còn đường khác dễ đi hơn, trên thực tế bản tọa ở đây canh giữ bảy năm, nếu thật sự có phương pháp phá giải nào khác thì chắc chắn sẽ không tránh được hai mắt của ta, càng nghĩ càng chỉ thấy có một lời giải thích như vậy, cách phá giải kỳ thực vô cùng đơn giản, chỉ là nếu muốn thực hiện thì sức mạnh của ta thôi lại không đủ, bị làm khó dễ mà thôi...
Lời nói của Cửu Đầu Trùng cũng làm một nhóm người có vẻ u sầu, lúc này người khổ sở trong lòng đâu chỉ có lão?
Lộc Tẩu, Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp, thậm chí là đám người luận đạo kia cũng đang lo lắng về vấn đề này!
Cho dù tìm được cách này thì thế nào?
Vẫn bất đắc dĩ như vậy!
Sức mạnh không đủ liền không qua được bia hải, không qua được phía bên kia.
Chuyện này quả thực còn không bằng trực tiếp từ chối bọn, cũng có thể tuyệt tâm tư này của họ...
Chỉ có điều lúc này Phương Hành đã tiến lên một bước, nói:
- Bản thân ngươi thì bị làm khó, nhưng khi cộng thêm bọn ta lại không nhất định sẽ vậy!
- Quả thực như vậy!
Cửu Đầu Trùng gật đầu, trong ánh mắt nở ý cười nhìn về phía Phương Hành:
- Trong vùng bia hải này, mỗi một tấm bia đều có phong ấn sức mạnh cường đại, nếu có sinh linh tiến vào đều sẽ bị bọn nó vây công, một người đi vào thì sẽ phải một mình chống đỡ tất cả đám bia hải này, nhưng nếu hai người đi vào cùng nhau xông cửa thì chỉ cần chịu một nửa áp lực, còn nếu mọi người cùng nhau xông qua cho dù không chiếu ứng lẫn nhau được, chỉ chia sẻ áp lực với người bên cạnh cũng là trợ lực rất lớn rồi.

- Xem ra ngươi đã sớm nghĩ tới biện pháp này!
Phương Hành ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút bất thiện nhìn Cửu Đầu Trùng, vẻ mặt tức giận.
- Ta nghĩ tới tất cả biện pháp, cuối cùng cảm thấy cách này có hy vọng lớn hơn chút mà thôi...
Cửu Đầu Trùng gượng cười một tiếng, dường như có hơi bất đắc dĩ giải thích.
- Thật là độc ác đó...
Phương Hành lại híp mắt nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười không hề có sự vui vẻ, rót đầy ghét cay ghét đắng:
- Nếu cùng nhau xông qua cửa ải, đối với người có thực lực mạnh hơn một chút đương nhiên là một chuyện tốt, bởi vì có người giúp hắn chia sẻ áp lực, hắn có thể đi càng lâu hơn, nhưng đối với người thực lực yếu một chút thì cũng là một đại nạn, bởi vì bọn họ vốn là con mồi dùng để hấp dẫn thần bia, trong quá trình xông qua bia hải, từng người bọn họ sẽ bị thần bia khống chế, từ đó ngươi có thể đi tới điểm cuối bên kia, nhưng bọn họ chắc chắn đề sẽ trở thành đá kê chân lúc ngươi qua bia hải, ha ha ha ha... một cách thật tốt, ngươi muốn để bọn ta làm tế phẩm của ngươi à?
Lộc Tẩu, Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cóc cùng đám người luận đạo nghe tới lúc này thì sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Nếu không phải Phương Hành vạch trần, bọn họ thực sự còn chưa nghĩ sâu xa thấu đáo như vậy.
- Đừng có nói ra vẻ bản tọa âm độc như thế, đã muốn trở thành Tiên, không có chút hung hiểm thì làm sao có thể thành công được?
Cửu Đầu Trùng bị Phương Hành nói trắng tâm tư ra nhưng căn bản sắc mặt cũng không hề thay đổi, nhàn nhạt lên tiếng:
- Huống hồ các ngươi cũng không phải nhất định đều chết ở trong bia hải, bước chân vào nơi đây mọi người đều sẽ gặp phải áp lực bằng nhau, còn như ai có thể đi tới bờ đối diện thì phải xem vận may và thực lực của mỗi người. Vận may tốt nhưng bàn về thực lực chỉ sợ ngươi cũng không kém hơn bản tọa bao nhiêu! Trong mọi người, người có khả năng đi tới cuối nhất chính là hai người chúng ta, có thể cả tiểu long nữa, như vậy, coi như những người khác đều trở thành tế phẩm cũng là làm tế phẩm cho hai người chúng ta, sao có thể quy hết tội nghiệt cho mình ta được?
Lời này lại lập tức nói cho Phương Hành cũng không muốn lên tiếng nữa. Lời nói của Cửu Đầu Trùng đúng là nói thật, dựa theo bình thường, Phương Hành kỳ thực vốn không cần vạch trần điểm này. Chỉ có điều hắn không chịu được sắc mặt như tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Cửu Đầu Trùng mà thôi.
Trầm ngâm một lát, đang muốn tranh thủ gì đó, Cửu Đầu Trùng lại thấy chán ghét, thản nhiên nói:
- Nếu như các ngươi cũng không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn, như vậy sau một canh giờ nữa chúng ta lên đường thôi, bản tọa không còn quá nhiều thời giờ có thể lãng phí như các ngươi được, cơ hội thàn Tiên chỉ ở đường này, ta đã đợi bảy năm, lại đợi các ngươi thêm bảy ngày, hiện tại một khắc cũng không muốn đợi nữa!
Nói xong lời nói này, ông ta đã phất ống tay áo, phân thân biến mất trong không trung.
- Tên khốn kiếp này, rõ ràng trong lòng đã sớm có chủ ý, cố tình lại không nói ra mà muốn chúng ta nói ra trước...
Mọi người đều hận tới nghiến răng nghiến lợi, tức giận bất bình, trong lòng lại cảm thấy bi thương.
Có một số việc, nói toạc ra cũng không có tác dụng gì, nên làm cái gì bây giờ mới được đây?
Cửu Đầu Trùng chờ bảy ngày này sợ là vì muốn để bọn họ nghĩ ra cách đó...
Đại khái lão ta cũng biết, nếu lão ta đưa ra phương pháp này, đám Phương Hành cho dù thế nào cũng sẽ không đồng ý!
Dù sao những người này không phải thuộc hạ của lão ta, không thể lão ta nói gì đều nghe nấy được, để bọn họ đi tìm chết cũng sẽ không nhíu mày.
- Nói rồi, cũng không biết Cửu Đầu Trùng có hối hận để mộ đám thuộc hạ như đống rác rưởi lại trong tinh không hay không!
Phương Hành nghĩ tới điểm này thì cười lạnh một tiếng, hơi có phần hả hê.
Trong thời gian bảy năm này, Cửu Đầu Trùng nhất định là không dễ chịu. Lúc đầu ông ta lên đường đã mang cả tòa Long cung tới, có vô số thuộc hạ Hải tộc. Còn hai người Phương Hành và Ngao Liệt một mình bước lên Tiên lộ, kết quả đến cuối cùng, Cửu Đầu Trùng đi tới cửa thứ ba của Tiên lộ, bên người ngoại trừ Long Nữ làm con tin ra thì không còn ai nữa, còn bên cạnh Phương Hành thì lại càng ngày càng nhiều người.
Hơn nữa, khi nghĩ tới điểm này, trong lòng Phương Hành cũng nhớ lại một số người, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười âm hiểm.
- Tiên giới ở bờ đối diện, trong lòng người nào có mong muốn thành Tiên thì cùng lên đường!
Trong lòng nghĩ thật lâu, Phương Hành mới từ từ quay đầu lại nhìn một nhóm người ở phía sau rồi giơ tay chỉ bia hải, nặng nề nói:
- Nếu không muốn mạo hiểm thì cũng có thể ở lại đây, chỉ là chuyện sau này, sẽ rất khó nói...
Nhận lấy ánh mắt hắn quét tới, có người cúi đầu, có người thì âm thầm quyết định.
Còn trong lòng Phương hành cũng trầm mặc.
Tuy biết rõ Cửu Đầu Trùng muốn người ở đây chia sẻ áp lực cho lão ta, nhưng hắn cũng không thể từ chối được.
Một là bởi vì, hắn cũng cần những người này, thứ hai là bởi vì muốn vào Tiên giới, quả thực cần vượt khó tiến lên...
Mặc dù hắn có thức giới, đại khái có thể thu mọi người vào trong thức giới, nhưng hắn lại không nhắc tới chuyện đó. Trên đời này không có chuyện tốt không phải trả giá lớn đã có thể thành Tiên, những người này đều là đại tu sĩ có thực lực không tầm thường, hắn đương nhiên sẽ không cho phép những người này trốn vào thức giới của hắn để hưởng phúc. Bản thân hắn lại phải liều chết xông qua bia hải vì bọn họ, muốn cái gì thì phải trả giá tương xứng!
- Đây là Tiên lộ của Long tộc ta, ta đương nhiên không có đạo lý nào không đi đến cuối cùng cả!
Ngao Liệt là người đầu Tiên nói ra quyết định. Y biết Phương Hành có thức giới, cũng lo Phương Hành muốn thu y vào thức giới.
- Ha ha, lão phu cầu Tiên một đời, bây giờ đã tới bước cuối cùng, sao có thể lùi bước được?
Lộc Tẩu cười ha hả mở miệng, đầy mặt là ý cười nhưng khẩu khí lại cực kỳ kiên tuyệt.
Nghe ông ấy nói vậy, Văn Tiên sinh cũng chỉ đành bất đắc dĩ nói theo:
- Đã xông thì xông vậy, nào còn đường nào tốt hơn để chọn chứ?
Còn như những người khác càng không cần lo lắng. Ngoại trừ Thái Hư Bảo Bảo ra, bọn họ thậm chí còn không biết Phương Hành sở hữu thức giới, hơn nữa những người luận đạo này còn hãm sâu vào đạo chướng, coi Phương Hành như thần. Cho dù biết hắn có thức giới cũng sẽ không đề nghị được hắn che chở. Còn như Thái Hư Bảo Bảo vào lúc này căn bản là không thèm để ý mà móc lỗ mũi, lá gan lớn đến mức kỳ lạ, không hề có ý lui bước nào.
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, sinh tử có số, giàu sang do trời định!
Phương Hành thở dài, đối với kết quả này không biết có nên hài lòng hay không, nhưng cũng chỉ có thể như thế, đang muốn nói thêm gì đó nhưng ánh mắt lại vô ý nhìn qua đám đệ tử heo mập, sau đó cũng không nhịn được hơi ngẩn người một chút...
- Chúng ta... chúng ta chỉ là thú cưng thôi...
Heo mập Kim Đan cầm đều đệ tử lắp bắp một lúc mới nói ra một câu...
Lúc đầu Phương Hành âm trầm như nước bây giờ cũng tỏ ra cạn lời, vẫy tay than thở:
- Các ngươi đi theo ta...
Đang liều mạng chớp mắt với Phương Hành, các đệ tử heo mập đều cực kỳ mừng rỡ, cả đám xúm nhau lại tới cạnh Phương Hành. Còn sau đó Phương Hành phất tay áo một cái đưa chúng nó vào hết trong thức giới. Cũng không phải hắn có ý thân làm sư phụ che chở đệ tử gì, thật sự là đám đệ tử heo mập này có thực lực quá yếu, vừa vào trong bia hải coi như có đi không có về, cho dù muốn giúp cũng không giúp được...
Dĩ nhiên, những người khác nhìn thấy vậy thì đều có sự hâm mộ vô tận.
- Mẹ kiếp, lăn lộn lâu như vậy còn không bằng một đàn heo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận