Lược Thiên Ký

Chương 1076: Sử dụng phương pháp khó tưởng để độ kiếp


Tu hành, phải ổn kiện, mỗi bước một sâu, không thiên không chấn.

Không biết bao nhiêu người tu hành đều cho rằng so với thần thông thuật pháp đan dược khí giới, căn cơ mới là quan trọng nhất. Trước đây Phương Hành học đạo ở Thanh Vân tông nhận được Bạch Thiên Trượng ưu ái. Vị thập nhất thúc thông minh tuyệt đỉnh kia cũng không truyền cho hắn được bao nhiêu thuật pháp cao thâm, thậm chí từ đầu tới cuối còn chưa truyền thuật pháp gì. Chỉ làm một việc, chính là làm căn cơ hắn vững chắc, làm như vậy ưu thế cũng rõ ràng, làm căn cơ kiên cố giúp Phương Hành có ích lợi không nhỏ. Cho dù cảnh giới gì đều cao hơn một nửa so với người khác.

Mà muốn không làm tổn thương căn cơ, mỗi một bước đều phải đi thật cẩn thận, đường đường chính chính.

Thủ đoạn ma đạo sở dĩ được xưng là ma, ngoại trừ thường là việc mà vài người bình thường khinh thường mang tiếng xấu xí ra, một điểm quan trong hơn chính là thủ đoạn ma đạo thường đều là phương pháp có hiệu quả nhưng lại làm thương đến căn bản, đó mới là nguyên nhân chủ yếu mà nó được gọi là “ma”.

Tiết Lệnh Đồ khiếp sợ, thậm chí thống hận Phương Hành chính là vì điểm này.

Y thấy, thủ đoạn lúc này của Phương Hành đã không chỉ là ma nữa, đó là ma trong ma!

Kiếp lôi là đại nạn trên con đường tu hành, không có cách nào tránh khỏi được. Mà một thân oat nghiệt là Phương Hành trắng trợn tàn sát, nhân quả khi tu luyện thủ đoạn ma đạo. Lúc đầu hai thứ này đều là Phương Hành khó có thể thoát được, phải thành thật chịu đau khổ, nhưng lúc này hắn lại dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen nào đó, lấy oanh linh chống đỡ kiếp lôi, lại lấy kiếp lôi tẩy đi oan nghiệt, giống như oan nghiệt phản phệ lại ông trời, còn kiếp lôi khủng bố lại đánh lên oan nghiệt... chuyện này... chuyện này tuyệt đối là đang đầu cơ trục lợi!

Tuy là y căn bản không biết Phương Hành làm thế nào mà được, nhưng thân là người tu hành y cũng thống hận loại thủ đoạn này.

Dĩ nhiên, hiện tại sự thống hận cùng bi phẫn của Tiết Lệnh Đồ đối với Phương Hành ở một mức độ nào đó có thể lý giải được. Đó là một sĩ tử ngưỡng mộ nữ nhân nào đó đã lâu nhưng lại nhìn thấy một kẻ lưu manh dùng thủ đoạn trơ trẽn lừa gạt nàng kia vào tay, sự bi thống và phẫn hận có thể hiểu được.

- Ha ha, các ngươi biết cái gì...

Lúc này Phương Hành đứng yên trên không, chuyên tâm độ kiếp, tâm thần cũng đang ở một cảnh giới huyền diệu, cùng lúc đắm chìm trong từng khí vận lớn mà kiếp lôi mang tới, bất động không nói gì như bạch ngọc. Mặt khác lại dùng tinh thần gấp gáp, dường như lúc này hóa làm một thể với cửu thiên, nhận biết mọi chuyện xung quanh biến hóa dị thường linh mẫn, giống như trời xanh bao quát đại địa vậy.

Sự thay đổi của Tiết Lệnh Đồ đương nhiên cũng không thoát được ánh mắt của hắn, trong lòng đã sớm nở nụ cười lạnh.

Hắn hiện tại sớm đã không phải tên tiểu thổ phỉ năm đó ở trong Thanh Vân tốc bất học vô thuật nữa, coi như là hiện tại hắn cũng đã cảm ngộ vô số đạo ý trên con đường tu hành, gần như sắp tự thành một trường phái tiểu cường đạo riêng rồi. Cho dù năm đó điên cuồng cứng rắn, hay là Bạch Thiên Trượng, hay là Căn Bá từng gặp ở Yêu địa, Long Quân của Thương Lan hải, Đại Bàng Tà Vương trong đầu, Ma Tổ ngủ say đã lâu... hắn tìm được từng người chỉ điểm cho hắn tu hành đều thật tâm đối xử với hắn, truyền cho hắn đạo lý tu hành trân quý nhất.

Tất cả những đạo lý đó cộng lại hoàn toàn không phải một thế gia công tử của một đạo thống có thể so sánh được!

Đây là một đại khí vận không có cách nào phỏng chế, đại khí vận, bởi vì cho dù là Phương Hành, nếu bảo hắn một lần nữa đi thế gian một chuyến cũng sẽ không gặp được nhiều người thật tâm đợi hắn như thế, dốc túy truyền thụ một thân bản lĩnh cho hắn, những bậc tiền bối không có bất luận sự giả tạo nào...

- Chính đạo tu hành cũng không phải cầu ổn một đường!

- Bởi vì con đường tu hành bản thân nó đã tràn đầy hung hiểm cùng nguy cơ, nếu muốn cần ổn định thì không cần tu hành trong chính đạo mới được. Chính đạo chân chính căn bản là trong ổn cầu kỳ, căn cơ tuy là quan trọng nhưng có vài phân đoạn thì thủ đoạn quan trọng hơn, chúng ta cùng nhau đi tới, xây tiên cơ, kết pháp đan, thành Tiên Anh, có cảnh giới nào mà không phải đi ở tuyết đầu của tu sĩ bình thường, cảnh giới mà người bình thường không bì được? nếu nói là căn cơ, nhìn ở ba đại cảnh giới này, thế gian có mấy người tu hành có căn cơ có thể sánh ngang với mình?

- Mà ở Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, ba cảnh giới đó làm kiên cố căn cơ, tiến về phía trước liền tới thời điểm động não rồi!

- Độ kiếp, độ kiếp, độ như thế nào?

- Không có trở ngại chỉ gọi là độ, nếu bị làm khó dễ tất cả thành không, vậy còn tu đạo cái gì?

- Trong hủy diệt trọng tố sinh cơ, từ trong sự kinh khủng cảm ngộ đạo lý, đây mới là chân lý độ kiếp, chỉ có điều đó cũng không phải là nhất định phải đàng hoàng chịu đựng tất cả kiếp lôi, đổi trắng thay đen, mượn kiếp lôi trộm thiên cơ cũng được gọi là độ kiếp!

- Đám đầu đất kia chỉ thấy ta dùng thủ đoạn tà môn độ kiếp liền càn rỡ như thế, há lại biết được đạo lý căn cơ của thủ đoạn tà môn của ta cũng là chủ yếu đến từ hai phương diện chính. Một là Căn bá, Sát Sinh đại thuật ông ấy cho ta lấy oan nghiệt làm dao động tu vi, phương pháp tăng tu vi tương đương với lấy độc trị độc, mà một cái khác chính là Loạn Thế đồ tiên pháp do một tiền bối sáng chế ra, lấy giết bình loạn, lấy Ma nuôi Thánh. Hai đạo lý này làm sao chỉ bằng một tên tiểu tu Nguyên Anh cảnh có thể lĩnh ngộ được?

Ầm! Ầm! Ấm!

Trong các tâm tư hỗn loạn, lý lẽ ngang ngược nhất khi độ kiếp liền triển khai trước mặt Hồng Hoang Cốt điện cùng sinh linh Thần tộc. Kiếp lôi hung mãnh đáng sợ, nhưng tầng tầng oan nghiệt bên người Phương Hành cũng kỳ dị đáng sợ. Phải biết thủ tọa của Linh Sơn tụ tu vi sâu không lường được tàn sát Linh Đại tự, cả đời này chỉ bị hủy trên người oan nghiệt này. Lão nhân gia ông ta đối với kiếp lôi bình thường căn bản là không coi vào đâu. Mà bây giờ giống như mãnh hổ gặp được hùng sư, đứng ra chịu thảm liệt vô cùng, còn Phương Hành lại trở thành an toàn nhất trong cuồng phong sậu vũ này.

Từng đạo kiếp lôi bổ tới, từng con từng con oan nghiệt tiêu tán, chỉ có đại đạo lan tràn, từ từ tuôn về phía Phương Hành.

Nghiêm chỉnh thì lôi kiếp này không phải do Phương Hành độ mà là đánh xuống đám oan nghiệt này...

Chỉ có điều, sau khi oan nghiệt chống đỡ kiếp lôi liền biến mất vô hình, chỗ tốt liền bị Phương Hành thu được tất...

Từ một điểm này thì cũng không uổng khi Tiết Lệnh Đồ nói Phương Hành đây không phải là đang tu hành mà là cướp bóc!

Thậm chí không phải cướp bóc thông thường, đây căn bản là cướp lợi ích của người chết!

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lại không suy, tam nhi kiệt!

Đạo chiến trận chính là dùng như lôi kiếp, kiếp lôi mãnh liệt tới từ cửu thiên thế không thể ngăn cản, nhưng bị oan nghiệt ngăn lại, đợi khi đợt lôi kiếp thứ nhất đi qua, hơn ngàn oan linh bên người Phương Hành gần như đã tổn hao phân nửa. Sau đó liên tiếp có đợt lôi kiếp thứ hai tới, cũng giống như thủy triều hoàng hà cuốn trôi hơn ba trăm oan linh nữa, cuối cùng sau một phen loạn đấu, có một đợt kiếp lôi lớn thoạt nhìn cuộn trào mãnh liệt đáng sợ giáng xuống, chỉ có điều lại miệng cọp gan thỏ, rất nhanh liền tan biến rồi.

Lúc này Phương Hành đã ngồi xếp bằng ở trên không, trên người tản ra đạo uẩn cùng tiên khí oanh nhiên, điểm một tử ý mơ hồ tạo thành hai tia sáng, từng vòng từng vòng nhộn nhạo trôi như hai luồng tử mang nhẹ nhàng treo ở trên người hắn, không gió tự lên...

Đó không phải tử ý hư vô mà là tiên khí chân thực!

Người độ kiếp được gọi là tán tiên chính là vì ý này. Sau khi độ kiếp liền có tiên khí, bắt đầu khác biệt với người tu hành bình thường. Đó là một cảnh giới siêu phàm thoát tục, một loại biến hóa rõ ràng hơn nhiều khi so với Trúc Cơ cùng Kim Đan, Kim Đan cùng Nguyên Anh. Đó chính là từ người hóa tiên, từ giờ trở đi, Phương Hành đã có tiên khí chân thực, chân chính bước qua phạm trù của người phàm rồi!

- Hai luồng tiên khí... chẳng lẽ hắn đã vượt qua hai đạo lôi kiếp rồi?

Thấy một màn như vậy, con mắt của Tiết Lệnh Đồ gồ lên, hoảng sợ tới mức sắp nuốt cả lưỡi mình xuống rồi.

- Vốn cho là hắn chắc chắn sẽ phải chết, kết quả là hắn cứ vậy vượt qua rồi?

Kim Giác Lão Long Vương chẳng biết từ lúc nào đã ra khỏi Hồng Hoang Cốt điện, đang choáng váng quan sát, đầy mắt là sự khó tin.

- Vậy mà lại dùng phương pháp này trộm tiên cơ, tiểu khốn kiếp này rốt cuộc là do người nào dạy dỗ chứ? Câu Ly, Thương Ngô còn cả Vô Sinh cũng không có loại thủ đoạn này, cho dù là Dương Viêm cũng không dạy ra được đệ tử bậc này, chẳng lẽ đây là đệ tử thân truyền của Thánh Nhân không xuất thế, hay là hắn có được thủ đoạn nào đó từ trong Huyền Quan tạo hóa? Kỳ lạ! Kỳ lạ! Không trách, tên tiểu khốn kiếp này tương lai khó có thể tưởng tượng được!

- Hắn... Hắn độ kiếp thành công rồi sao?

Vào lúc này, nữ đệ tử của Phù Dao cung cùng Dao Trì tiểu công chúa mạc Tiêu Thanh cũng đều cảm thấy kinh hỉ. Vừa rồi trong quá trình Phương Hành độ kiếp liên lụy tới bí mật cùng đại đạo lý lẽ, các nàng không nhìn rõ, thậm chí không hiểu thủ đoạn mà Phương Hành độ kiếp. Cho đến lúc này thấy được hai luồng tiên khí xông thẳng lên trời ở phía sau hắn mới rốt cuộc hiểu rõ, cảm thấy kinh hỉ, thậm chí còn cảm thấy có phần khiếp sợ. Phải biết rằng ngay cả thiếu Tư Đồ vô địch trong lòng các nàng cũng chỉ mới sinh nhi độ kiếp, một lần hành động bước được một bước đầu vào tán tiên mà thôi!

Nhưng vị Đại Tư Đồ nửa mùa này lại một bước đã nhảy qua hai đạo lôi kiếp?

- Ừm...

Tiên ý phiêu nhiên, đại đạo cực thịnh, Phương Hành cũng ngồi xếp bằng trên không, nhẹ nhàng mở miệng.

Tất cả tiếng động đều yên tĩnh trở lại, lẳng lặng nghe hắn nói.

Trong tin đồn, tất cả tu sĩ độ kiếp, lúc độ kiếp nghe lý lẽ đại đạo, cảm ngộ thiên địa huyền ảo, cho nên sau khi độ kiếp, câu nói đầu tiên nói ra chính là câu nói gần với đại đạo nhất, tìm hiểu thật kỹ sẽ có trợ giúp lớn với tu vi của mình.

Nhất là Phương Hành một phát đã độ qua hai đạo lôi kiếp, lời nói ra sẽ có bao nhiêu đạo uẩn?

Trong khi mọi người đều đang yên tính, Phương Hành ừm thật dài một tiếng, sau đó mở hai mắt ra, đáy mắt tử ý đại thịnh.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía không trung, dáng vẻ cực kỳ thần thánh, tiên phong lượn lờ, có cảm giác phong thần tuấn lãng, trác nhĩ bất quần. Tay phải hắn chậm rãi giơ lên, chỉ lên cửu thiên, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói dường như truyền tới từ bốn phương tám hướng mang theo một khí tức trấn áp tất cả hợp minh với đại đạo, tiếng cười như sấm dao động khắp nơi:

- Ha ha ha ha, tưởng muốn giết ta đơn giản như vậy sao? Chỉ cần không đánh chết ta, vậy ngươi càng chơi ta liền càng lợi hại, đại gia nhà ngươi, ngươi có bản lĩnh thì đánh thêm một đạo đi!

Ầm!

Những ngưởi ở xung quanh đang mong đợi hắn nói ra chí lý đại đạo đều đổ rạp, có tu sĩ nhà ai sau khi độ kiếp, câu đầu tiên lại là chửi đổng không?

Chỉ có điều chuyện càng khiến người ta không ngờ tới còn ở phía sau.

Sau khi Phương Hành mắng một câu liền phất phất tay áo muốn đứng lên nhưng lại đột nhiên biến sắc, nhìn về phía không trung.

Lúc này trên cửu thiên mây đen vẫn chưa tán đi, ngược lại lần nữa tụ tập, dày đặc che hết cả sắc trời. Giữa thiên địa dường như trong nháy mắt rơi vào đêm tối, chỉ có điện quang sáng lên nhè nhẹ trong mây, làm thiên địa lúc sáng lúc tối...

- Con mẹ.. thật đúng là... thật tới nữa à?

Phương Hành khiếp sợ tới lắp bắp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận