Lược Thiên Ký

Chương 1419: Bức ta phóng đại chiêu.




- Chuyện này là sao?

Nếu nói Phương Hành ba tát đánh tan kế hoạch của đám người Khô Đằng chỉ khiến người ta cảm thấy khiếp sợ mà nói, như vậy từ trong Tiên Phủ truyền đến ý chỉ, thì càng làm cho tất cả mọi người triệt để mộng bức, bao quát Phương Hành ở bên trong...

Đám người Khô Đằng lão tu là cảm thấy khóc không ra nước mắt, con mẹ nó, mình mạo hiểm liều chết muốn đánh cược một lần, kết quả trở thành áo cưới cho người khác? Mà đám tiên binh thì bỗng nhiên có chút kính sợ, chỉ có Phương Hành, cả người đờ ra tại chỗ, nửa ngày sau mới oán hận vỗ đầu một cái, con mẹ nó hơi quá rồi, lần này đại gia làm sao kết thúc đây?

Si Nhi tiên tử vừa rồi bị kinh sợ, đã được một đội tiên binh bảo vệ, cẩn thận bay về phía Tiên Phủ, nhìn dáng dấp của nàng có chút không nỡ, dáng vẻ cực kỳ muốn lưu lại, chỉ là Phương Hành hoàn toàn không có tâm tư để ý đến nàng...

Chuyện này ở Thanh Ngô Tiên Phủ đưa tới gợn sóng không lớn không nhỏ, đối với chuyện tình đám người Khô Đằng lão tu nháo ra, ngược lại không người để ý, dù sao đối với bọn hắn mà nói, mấy kẻ chết thay từ bên ngoài phủ tuyển tới, từng cái vốn không phải người lương thiện gì, bình thường mọi người tuân theo ý chỉ của Phủ chủ, khách khách khí khí với bọn họ, cũng chỉ là bởi vì chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ mất mạng mà thôi, ở nhân gian trước khi tử tù ra pháp trường, cũng sẽ được rượu ngon thịt ngon, huống chi là tu sĩ tu vi cường đại?

Biến hóa duy nhất lại là Phương Hành, người người đều đang thảo luận gia hỏa may mắn kia!

Quan vị rất khó!

Được tuyển chọn lại không đi Chư Thiên Thăng Tiên Hội chịu chết lại càng khó...

Mà gia hỏa may mắn kia, bởi vì đánh bậy đánh bạ cứu Si Nhi tiểu thư, liền một bước lên mây, không chỉ được miễn đi Chư Thiên Thăng Tiên Hội chịu chết, còn chân chính lưu lại Tiên Phủ, được quan vị?

Đến lúc này, trong phủ không còn người dám dùng ánh mắt nhìn tử tù xem hắn...

Duy chỉ có Phương Hành, tức giận đến không nhẹ, về tới đại điện liền hung hăng đập mấy cái chén!

- Ta đã biết mình không thể làm việc tốt, vừa làm việc tốt, khẳng định sẽ gặp xui xẻo!

- A a a a, ngươi vào pháp nhãn của phủ chủ...

Thái Hư Bảo Bảo không ngừng bật cười:

- Hiện tại Tiên Phủ khẳng định sẽ không đưa ngươi đi Chư Thiên Thăng Tiên Hội, không phải bởi vì ngươi cứu quỷ nha đầu kia, càng không phải bởi vì bình loạn lập công gì, chủ nếu là bởi vì ngươi biểu hiện ra bản lĩnh quá lớn, thực lực của đám người Khô Đằng lão nhi đều không thua Tán Tiên, đặt ở trong một vực, ít gì cũng có thể tính là cường giả, kết quả ngươi một tay tát một cái, Huyền Cơ Chân Nhân há sẽ không phát giác được ngươi bản sự hơn người?

- Ngươi thật cho rằng mỗi Tiên Phủ đều có nhiều cao thủ như vậy sao? Mấy ngày nay ta hỏi thăm không sai biệt lắm, Tiên Phủ thống ngự một châu, nhưng cao thủ có thể cầm lên mặt bàn lại không nhiều, vừa khu trục yêu ma, vừa phải bình loạn, rất căng thẳng a, chỉ bằng biểu hiện của ngươi hôm nay, bọn hắn tối thiểu nhất cũng đặt ngươi ngang hàng với Lý Đại thống lĩnh, còn chưa đạt được Tiên Mệnh liền lợi hại như vậy, đây chính là nhân tài trong mắt những đại nhân vật kia, đương nhiên phải giữ ở bên người, không nỡ đưa ngươi đi chịu chết!

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Phương Hành khổ sở suy nghĩ:

- Nếu không ta cũng đi trói nha đầu kia một lần?

Thái Hư Bảo Bảo bĩu môi nói:

- Thật không có hàm lượng kỹ thuật!

Phương Hành nhẹ gật đầu, thở dài:

- Cũng phải, mấy tên kia đã làm qua...

Bên ngoài đều đang đàm luận vận may của hắn, nhưng hắn lại một mình lưu ở trong phòng, lâm vào trong buồn rầu.

Thời điểm cơm tối, nội thị của Huyền Cơ Chân Nhân tự mình đưa tới, nhẹ lời ngợi khen, chỉ nói ba ngày sau Huyền Cơ Chân Nhân chính thức xuất quan, chắc chắn sẽ tự mình thiết yến khoản đãi, để Phương Hành hảo hảo ở chỗ này chờ, sớm chúc mừng chuyện tốt của hắn lâm môn!

- Nếu không ngươi đi nói cho Chân Nhân, ta vẫn muốn đi tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội...

Phương Hành đáng thương cầu tình, còn nhét mấy viên Linh Tinh.

- Phương tiên sinh, ngài đừng nói giỡn, ta biết ngài bản lĩnh bất phàm, hời hợt đánh tan ba cuồng đồ gây chuyện, thực lực sợ là đã tương đương Tán Tiên hậu kỳ, nhưng nếu ngài đi tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội… đừng trách tiểu nhân nói thẳng, cũng chỉ có đi không về, kia căn bản không phải địa phương người có thể đi, nơi kia biển máu ngập trời, thi cốt khắp nơi a, đừng nói Tiên Mệnh, người có thể còn sống trở về lại có mấy cái?

Nói đến chỗ này, không khỏi cảm khái lắc đầu, thở dài:

- Tiểu nhân coi ngài là người mình, nói cho ngài vài câu tâm khảm, những kỳ Thăng Tiên Hội trước, xác thực đều có người đạt được Tiên Mệnh, nhưng ngài xem kia là những người nào? Hoặc là dũng tướng hiệu trung với Tiên Đế, hoặc là truyền nhân được cổ đạo thống tỉ mỉ bồi dưỡng, từng cái đều là thiên chi kiêu tử, không nói bản sự của người ta, chỉ nói địa vị kia, đã có thể hù chết một mảng lớn đối thủ, ngài lấy cái gì so sánh với người ta?

- Được rồi được rồi, chịu chết cũng là sự tình của ta, ngươi nói nhiều như vậy làm gì?

Phương Hành bị hắn lải nhải đau đầu.

- Hây A...

Nội thị giận quá mà cười:

- Nếu không phải ngươi cứu Si Nhi tiểu thư, ta mới sẽ không cùng ngươi nói nhiều như vậy, nói thật cho ngươi biết, Huyền Cơ đại nhân định ra để ai đi tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội, vậy thì người đó phải đi, muốn không đi cũng không được, nhưng lão nhân gia đã nói ngươi ở lại trong Tiên Phủ hầu hạ, vậy ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này đi, muốn đi chịu chết cũng không có cửa...

Nội thị ném ra một câu như vậy, sau đó phất tay áo tiêu sái rời đi.

Trong đại điện chỉ còn Phương Hành nhìn bóng lưng hắn rời đi...

...

...

- Đây là muốn bức ta ra đại chiêu a...

Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, Phương Hành oán hận đứng lên, giống như làm xuống một quyết định cực lớn.

Thái Hư Bảo Bảo giật nảy mình, vội vàng nhắc nhở:

- Ngươi phải kiềm chế một chút, đừng nhìn đám người Khô Đằng bởi vì nháo sự trái lại càng xác định phải đi tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội, ngươi cảm thấy mình gây chuyện thì nhất định có thể lấy được cơ hội này, phải biết đi hay không đi, đều do Huyền Cơ Chân Nhân quyết định, lại nói, hắn vốn chỉ cần ba kẻ chết thay, hiện tại đã đủ rồi, nếu ngươi thật chọc giận hắn, vạn nhất hắn không cho ngươi cơ hội này, trái lại muốn hạ quyết tâm diệt trừ ngươi thì sao? Như vậy được không bù mất, cho nên cẩn thận một chút, cẩn thận cẩn thận, đừng biến khéo thành vụng...

- Im miệng, ngươi là sư phụ hay ta là sư phụ?

Phương Hành lườm hắn một cái, vỗ bản nói:

- Nói cho ngươi biết, phương pháp kia của ta rất tốt!

- Vậy sư phụ nói nghe chút xem?

Thái Hư Bảo Bảo qua loa kêu một tiếng sư phụ, cũng có chút tò mò hỏi.

Phương Hành cười hắc hắc, đang muốn nói chuyện, lại thấy bên cạnh có một cái đầu nhỏ lặng yên không tiếng động dò qua, nữ hài mù lòa cũng muốn nghe lén, nhìn bộ dáng trung thực, nhưng không che giấu được vẻ hiếu kỳ, hắn khẽ vươn tay nắm đầu nhỏ của nàng đẩy về, nghiêm từ khuyên bảo:

- Làm gì đó? Còn có quy củ hay không? Ra ngoài canh cửa cho ta, đừng để cho người khác đến!

- Vâng!

Nữ hài mù lòa bất đắc dĩ trả lời, ngoan ngoãn đi ra ngoài, miệng nhỏ nhẹ nhàng vểnh lên.

- Ngươi qua đây...

Lúc này Phương Hành mới gọi Thái Hư Bảo Bảo qua, đưa lỗ tai nói vài câu, làm Thái Hư Bảo Bảo biến sắc.

- Cái này... Ngươi thật định làm như vậy?

Hắn có chút không tin dò xét.

- Kia là đương nhiên, có vấn đề gì sao?

Phương Hành dương dương đắc ý, lẽ thẳng khí hùng, cực kỳ có lòng tin hỏi.

- Không có không có, sư phụ ngài quyết đoán quá lớn, hôm nay đồ nhi là thật bội phục...

Thái Hư Bảo Bảo vội vàng lắc đầu, sau đó cảm thán, chắp tay xá một cái.

- Chịu phục chưa? Vậy thì nhanh đi mời người...

Phương Hành trừng mắt, đuổi Thái Hư Bảo Bảo đi ra ngoài, dáng vẻ tràn đầy phấn khởi.

- Thế mà chơi thật...

Thái Hư Bảo Bảo cũng cực kỳ im lặng, theo lời đi ra cửa, lại nói hắn cũng rất có hào hứng với việc này...

Sau khi Thái Hư Bảo Bảo đi, Phương Hành thở sâu một hơi, nhìn rượu thịt do người hầu đưa tới, dùng pháp lực hâm nóng, rượu thì mười bình xếp thành một vò chưng lên, như vậy rượu sẽ mạnh gấp mười lần, hết thảy chuẩn bị mười bình, sau đó đứng dậy đánh giá xung quanh, bỗng vỗ đầu một cái, chạy đi ra ngoài bụi hoa, ngắt mấy đóa kỳ hoa, dùng bình cắm vào, đặt ở bên cạnh bàn...

Làm xong hết thảy, liền đuổi thị nữ mà Tiên Phủ phái cho hắn đi, nói mình muốn yên tĩnh.

Không đến nửa canh giờ, ở cửa đại điện xuất hiện một thân ảnh, là Si Nhi tiên tử, nàng lặng lẽ dò đầu vào nhìn, lập tức ngẩn ngơ, biểu lộ có chút cảm động, nhìn dáng dấp của nàng, cũng là vừa mới thay quần áo mới, trên mặt còn trang điểm nhẹ, lộ vẻ rất kiều mị!

- Tiểu Phương Hành... Ngươi muốn mời ta ăn cơm?

Nàng có chút thẹn thùng, lại có chút khó tin nhìn Phương Hành hỏi.

- Đương nhiên, đã sớm muốn mời ngươi ăn cơm, tới tới tới...

Phương Hành rất nhiệt tình, đi ra ngoài mời Si Nhi tiên tử vào, cười nói:

- Hôm nay chúng ta không say không về...

Si Nhi tiên tử cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:

- Vậy cám ơn ngươi...

- Ha ha, hai ta còn phân biệt làm gì...

Phương Hành cười to, sau đó đưa cho Si Nhi một vò rượu:

- Đến, uống sảng khoái a...

Si Nhi tiên tử nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, có chút chột dạ nói:

- Uống hết sao?

Phương Hành nhẹ gật đầu, cười nói:

- Đương nhiên, hơn nữa thành thành thật thật uống, ai dùng pháp lực luyện hóa người đó là chó con...





Bạn cần đăng nhập để bình luận