Lược Thiên Ký

Chương 1500: Cẩu nô tài.




Phương Hành cũng nói không rõ vì sao phải quất hắn một tát, từ trình độ nào đó, kia đại khái giống như hắn khi còn bé, luôn nhìn không vừa mắt tổ ong vò vẽ ở trên cây, nhịn hai ngày cuối cùng nhịn không được cầm gậy trúc đi qua đâm một cái...

Nhưng không thể không nói, một tát này của hắn rất đột ngột, Nhiếp Cuồng Nhất đang ngưng thần ngồi xếp bằng, lẳng lặng chờ Đế Lưu đi đến, căn bản không nghĩ tới phía sau mình sẽ bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, hơn nữa theo đạo thân ảnh kia xuất hiện, đồng thời còn có một bàn tay quất tới, trong nháy mắt đó, Nhiếp Cuồng Nhất mở mắt ra, giống như cảm ứng được cái gì, thân hình vội vàng quay lại, đồng thời thạch kiếm trong lòng bàn tay chém qua...

Phản ứng cực kỳ nhanh, thế mà ở trong sát na Phương Hành hiện thân, liền trực tiếp cảm ứng được hắn tồn tại!

Chỉ tiếc, Phương Hành xuất thủ quá đột ngột, căn bản là một chút thời gian phản ứng cũng không cho, hắn còn chưa xoay người, đã bị một tát quất vào trên ót, mà tư thế của hắn vốn là xếp bằng ở trên vẫn thạch, có chút cúi đầu minh tưởng, sau đó cả người thuận theo cái tát của Phương Hành, như chó gặm phân cắm ở trên mặt đất...

- Ha ha, nhìn dáng vẻ của ngươi liền muốn quất ngươi...

Phương Hành đánh vừa lòng thỏa ý, cười ha ha, vẻ mặt hưng phấn.

Rống...

Phương Hành rất có lòng tin, nghĩ đến làm sao cũng phải đánh tan thần hồn của Nhiếp Cuồng Nhất, nhất thời bán hội không phục nguyên được, có chút đắc ý quên hình, nhưng hắn không nghĩ tới, Nhiếp Cuồng Nhất bị hắn tát nằm trên mặt đất, thân hình lại soạt một tiếng hóa thành bột mịn, như sương khói nổ ra, sau đó còn không đợi hắn lấy lại tinh thần, chỉ thấy ô quang lóe lên, hàn khí bức người, một thanh thạch kiếm sâm nhiên từ trong sương khói đâm ra, trong chốc lát đi tới trước mi tạm...

Xùy!

Phương Hành đang dương dương đắc ý cười to cũng lấy làm kinh hãi, thân hình vội vàng tránh thoát mi tâm, nhưng ngực xoẹt một tiếng, bị kiếm cắt ra một vết thương...

- Thật nhanh!

Phương Hành khó khăn lắm tránh thoát một kiếm này cũng biến sắc, không nghĩ tới bản lĩnh của Nhiếp Cuồng Nhất không nhỏ, bị mình quất một tát, thế mà phản kích nhanh như vậy, cơ hồ là ở trong chớp mắt mình hiện thân, hắn cũng đã cảm ứng được mình tồn tại, mà sau khi chém ra một kiếm này, trực giác lại cực kỳ đáng sợ, chỉ sợ lúc ở Phù Đồ Thiên Giới, đám Thái Ất Thượng Tiên bị mình chém giết kia cũng không bằng hắn!

- Là ngươi...

Theo sát tia ô quang, trong đoàn sương mù nồng đậm, Nhiếp Cuồng Nhất vừa sợ vừa giận hiển lộ ra, thấy khuôn mặt đắc ý của Phương Hành, đầu tiên là kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ sẽ gặp đối phương, sau đó khuôn mặt trở nên vặn vẹo, hận cũ uẩn nhưỡng ngàn năm, cùng với vừa rồi xấu hổ ăn một tát, khiến cho ánh mắt của hắn như dấy lên hỏa diễm hừng hực...

- Ta muốn ăn ngươi...

Mỗi chữ mỗi câu đều giống như từ phế phủ kéo ra, ẩn chứa oán độc như núi lửa!

Cùng lúc đó, thạch kiếm bay lượn, đột phá khoảng cách giữa hắn và Phương Hành, hung tợn chém tới trước mặt Phương Hành, cơ hồ không cách nào hình dung trên một kiếm kia ẩn chứa lửa giận và lực lượng, có năng lực bổ tinh trảm nguyệt, cho dù là Thái Ất Thượng Tiên tới, đối mặt với một kiếm này, cũng không dám chính diện va chạm...

- Thật lợi hại!

Ngay cả trái tim của Phương Hành cũng run lên, lập tức phát giác được một kiếm này không dễ đón lấy, hắn cũng dứt khoát, thấy tiếp tục đấu nữa không chiếm được tiện nghi gì, không nói Nhiếp Cuồng Nhất đã phản ứng lại, ngay cả Quỷ Nham tộc ẩn giấu ở chung quanh cũng thức tỉnh, từng mảnh từng mảnh vẫn thạch nhuyễn động, sau đó sinh ra tứ chi, hóa thành thần binh...

- Đi đây!

Hắn không có đấu chí, cười ha ha một tiếng, thân hình lướt gấp ra ngoài, hóa thành lưu quang chạy mất!

- Ừm?

Đối phương hiện thân và chạy trốn thật quá đột ngột, Nhiếp Cuồng Nhất ăn một tát còn không có tỉnh táo lại, bây giờ đột nhiên nhìn thấy Phương Hành đào tẩu cũng không tỉnh táo kịp, ở trong vô thức, còn tưởng đây là một trận tập kích, đang chuẩn bị buông tay đại sát một trận, ai có thể nghĩ tới gia hoả kia bất quá là tát mình một cái, sau đó liền muốn chạy trốn?

Loại biến hóa này coi như hắn phản ứng lại nhanh cũng không ngờ được...

Phải mất một hơi sau, mới ý thức được chung quanh yên lặng, không có địch tấn công, mà gia hỏa kia quả nhiên còn sống, đồng thời hiện thân làm nhục mình là thật muốn chạy trốn, hắn mới gầm một tiếng, âm thanh như gợn nước truyền ra, Nhiếp Cuồng Nhất kéo lấy thạch kiếm, hung hăng đạp trên tinh không đuổi theo...

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Vừa rồi thân ảnh kia là ai?

- Có địch tập sao?

Trong mảnh vẫn thạch, tám trăm thần nô còn không kịp phản ứng, từng cái ngây ngốc nhìn bốn phía.

- Ma đầu, ngươi trở lại cho ta...

- Ta muốn ăn ngươi...

Mà lúc này, Phương Hành và Nhiếp Cuồng Nhất sớm đã một trước một sau lướt ra ngoài vạn dặm, trong tinh không, xa xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người như điện quang, như ẩn như hiện, phía sau Nhiếp Cuồng Nhất theo đuổi không bỏ, lúc này đã không cách nào trực tiếp truyền thần niệm cho Phương Hành, lửa giận hừng hực cơ hồ đốt cả người hắn, thế mà không tiếc tiên lực, lôi cuốn lấy thanh âm của mình xông về phía trước, khiến cho tinh không vĩnh viễn tĩnh mịch, thế mà cũng có thanh âm tồn tại, còn là gầm thét điên dại...

Lúc này Phương Hành đã thi triển Thái Thượng Tiêu Dao Kinh, thân hình phiêu diêu như tiên, đã hất ra Nhiếp Cuồng Nhất vạn dặm, nếu lại thi triển pháp môn ẩn thân của Đồ Tiên Pháp, liền có thể nhẹ nhõm chạy thoát, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không làm như vậy, trái lại cảm thấy phía sau có người điên đuổi theo mình rất thú vị, nghe đối phương gầm thét, lòng nhất thời hứng thú, cũng vận chuyển tiên lực quay đầu kêu to:

- Cẩu nô tài, ngươi nói ta trở về ta liền trở về sao?

- Rống...

Nghe tên kia còn cãi lại, hơn nữa gọi mình là “cẩu nô tài”, lửa giận trong lòng Nhiếp Cuồng Nhất càng cháy rừng rực, tê tâm liệt phế kêu lớn lên:

- Ta đợi ngươi ngàn năm, ngươi trở về đánh với ta một trận...

Phương Hành quay đầu kêu to:

- Để đó nữ nhân không đợi ngươi đợi ta, ngươi đần hả?

Câu nói kia lại đâm chỗ đau trong lòng Nhiếp Cuồng Nhất, cuống họng cơ hồ rống ra máu:

- Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi, ngươi to gan biết bao, lại dám hại Xảo Nhi, ta muốn lấy mạng của ngươi đến lấp, ta muốn lấy mạng đế tộc các ngươi đến lấp...

- Ta sát, gia hỏa này thật là thằng điên, ngay cả loại lời này cũng dám nói...

Trong lòng Phương Hành cũng nhịn không được kinh hãi, nghĩ thầm nếu là ở Đại Xích Thiên, Nhiếp Cuồng Nhất dám nói ra lời ấy, chỉ sợ sẽ đưa tới họa sát thân, dù lúc này ở trong tinh vực vắng vẻ, đoán chừng có lá gan nói ra lời này cũng không nhiều, bất quá bàn về cãi nhau hắn sợ qua ai, nghe vậy trái lại cười ha ha:

- Thật có bản lãnh này, ngươi cầm lấy đi, sao hết lần này tới lần khác ngoài miệng nói nhưng lại không dám làm, trước kia làm việc cho ta, hiện tại còn không phải làm chó cho Đế Thích, tại sao ngươi không đi đánh hắn?

- Ta... Ta muốn giết ngươi...

- Ngươi đến a... Ta chờ cẩu nô tài ngươi...

- Ta muốn ăn ngươi...

- Ta vài ngày không có tắm rửa rồi, ngươi cũng muốn ăn, cẩu nô tài không biết vệ sinh?

- Đế Lưu, ta và ngươi thế bất lưỡng lập...

- Nói như cẩu nô tài ngươi có tư cách cùng ta thế bất lưỡng lập vậy...

- A... Có bản lĩnh trở lại đánh với ta một trận...

- Cẩu nô tài ngươi có bản lĩnh sao không đuổi theo đi?

- Ta... Ta đuổi tới Cửu U cũng sẽ không bỏ qua ngươi...

Cùng Phương Hành cãi nhau đại khái là sự tình sai lầm nhất đời này của Nhiếp Cuồng Nhất, kia thật là câu câu đâm trái tim người, nếu như người thật có thể tức điên, vậy lúc này Nhiếp Cuồng Nhất tuyệt đối đã điên, lửa giận trong lòng sắp chuyển hóa thành ủy khuất, ý chí hơi yếu ớt. đoán chừng sẽ tức khóc, đến cuối cùng không nói lời nào, không biết thi triển bí pháp gì, đột nhiên toàn thân liệt diễm hừng hực, tốc độ nhanh mấy lần, như điện chớp lao về phía trước...

- Ta sát, thiêu đốt bản nguyên, đây là muốn liều mạng a...

Phương Hành cũng giật nảy mình, không lo được lại trêu đùa hắn, cười ha ha một tiếng, bóp lên chỉ quyết!

Trong Khô Lâu, lập tức có huyết vụ nhàn nhạt bay ra, trong nháy mắt tăng vọt, che đậy một phương tinh vực, cũng giấu đi thân hình của hắn, thời điểm Nhiếp Cuồng Nhất vọt vào huyết vụ, thân hình của hắn đã hoàn toàn không thấy...

- Cẩu nô tài, cám ơn ngươi cố ý nhường đường cho ta, báo cho Đế Thích, ta sẽ ở trước mặt hắn khen ngươi ha ha ha ha...

Trong tinh vực, chỉ có tiếng cười của hắn vang lên, thời gian dần trôi qua càng lúc càng nhạt, cho đến biến mất.

- Chớ đi, ngươi đừng đi...

- Đế Lưu... Ngươi có bản lĩnh hiện thân đến đánh với ta một trận...

- Ta muốn ăn ngươi, ta muốn ăn ngươi...

Nhiếp Cuồng Nhất điên cuồng, dẫn theo thạch kiếm xông loạn, nhưng chỗ nào có thể tìm tới thân ảnh của Phương Hành, ở dưới cuồng nộ, hắn giơ kiếm càn quét, kiếm quang cuồn cuộn ầm vang, đánh mấy chục viên đại tinh ở xung quanh chia năm xẻ bảy, khói lửa cuồn cuộn, giống như tận thế, nhưng lửa giận của hắn vẫn không yếu bớt, tiếng rống giận dữ lúc nào cũng vang lên...

Xa xa, tám trăm thần nô rốt cục chạy tới, nhìn thấy hắn nổi giận, không một người dám tiến lên khuyên, từng cái núp ở xa xa, không dám thở mạnh!



Bạn cần đăng nhập để bình luận