Lược Thiên Ký

Chương 1177: Ta là Tiên Anh ngươi không phải.




- Không biết sống chết!

Nhìn Phương Hành tay cầm Ma Kiếm xông về phía mình, Cổ Hạc có chút nhíu mày. Hắn không muốn giết Phương Hành, bởi vì hắn nghe nói qua Phương Hành rất được Thần Chủ sủng ái, ngay cả Thần Vương cũng từng bởi vì hắn mà bị Thần Chủ trách cứ.

Làm một người dã tâm bừng bừng, hơn nữa từ khi quy thuận Thần Chủ còn chưa lập công mà nói, hắn không hy vọng còn chưa có ở Thần Đình đại triển tay chân liền trước chém hồng nhân của Thần Chủ, như vậy bất lợi với kế hoạch tương lai của hắn.

Thế nhưng nhiệm vụ lần này, hắn cũng nhất định phải tự tay hoàn thành, bởi vậy đối với Phương Hành đầu tiên là muốn phá kế hoạch này, hiện tại lại liều mạng ngăn cản mình thì cực kỳ bất mãn.

Nhưng đối mặt với Phương Hành, hắn lại không thể giao cho người khác, bởi vì lúc này cách Tru Tiên Trận quá gần, đám người Thần Tử Dạ tộc rõ ràng không tiện xuất thủ, để tránh kinh động Tru Tiên Trận, mà đám người Tứ hoàng tử Thương Lan Hải lại hoàn toàn không có ý xuất thủ...

Vẫn phải là mình đến giải quyết phiền toái này!

Bởi vậy, một ý niệm hiện lên trong đầu, hắn quyết định xuất thủ...

Miệng lạnh lùng phun ra bốn chữ, ở trên người hắn, đột nhiên bay ra chín cái lông hạc, phiêu diêu ở trên không trung...

Sưu!

Một kiếm kia của Phương Hành cắt đứt hư không, trực tiếp đâm tới vị trí thân thể của hắn.

Nhưng trong nháy mắt, hắn bắt pháp quyết, cả người biến mất ở giữa không trung, ngay lúc đó, sau lưng Phương Hành, một nhánh lông hạc lại dấy lên liệt hỏa hừng hực, thân hình Cổ Hạc đã từ trong ngọn lửa xuất hiện, bàn tay hóa thành ngọc chưởng, như chậm thực nhanh chụp về phía sau lưng Phương Hành, nhưng Phương Hành giống như phía sau có mắt, ma khí phun trào, thình lình một Ma Tướng ba đầu sáu tay xuất hiện ở phía sau hắn, rắn rắn chắc chắc cùng Cổ Hạc đụng một chưởng.

Oanh!

Giữa không trung, khói lửa bùng cháy, kình lực cuồn cuộn, lập tức tập cuốn toàn bộ hư không.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau khi Cổ Hạc vỗ ra một chưởng, rất nhanh lại biến mất, thân hình chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở phía bên phải Phương Hành, thân hình hoành không, cưỡng ép thay đổi, ôm theo cự lực khó mà hình dung, một chân cắt ngang quét tới, cả người giống như hóa thành một Ma Thần, lực lượng khổng lồ quét đến thân hình Phương Hành khó đè nén, giống như diều đứt dây ngã ra ngoài, sau đó, thân hình Cổ Hạc lại biến, thình lình xuất hiện ở phía sau của hắn...

Xuất quỷ nhập thần, khó mà nắm bắt...

Trận đại chiến này vừa mới bắt đầu, Phương Hành liền triệt để bị áp chế xuống.

Cổ Hạc thi triển Cùng Thiên Cửu Biến, tựa như có thể tùy thời hóa thành chín người.

Phương vị và thân hình của hắn căn bản không thể nắm bắt, lúc nào cũng có thể xuất hiện ở bất kỳ một phương hướng nào, ra một kích trí mạng.

Từ một mức độ nào đó, hắn đã nắm giữ Không Gian chi lực.

Chỉ cần ở trong một không gian với hắn, như vậy hắn đã chú định sẽ chiếm ưu thế cực lớn, đối thủ chỉ có thể bị động ăn đòn!

Cổ tộc đệ nhất nhân, thọ nguyên bất quá 700, lại được nhiều lão quái vật cổ tộc tự nguyện đẩy hắn lên sân khấu, phần tu vi này, phần thực lực này há là bình thường?

Chỉ dựa vào thân pháp, hắn cũng đã đứng ở đỉnh phong cùng thế hệ, huống chi bản thân hắn còn có được tu vi cực kì mạnh mẽ? Chỉ dựa vào lực lượng, liền có thể thấy tu vi tuyệt đối không thua Tiểu Tiên Giới Hung Đạo!

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Trận ác chiến cơ hồ làm cho người hoa mắt này, từ vừa mới bắt đầu Phương Hành đã ở vào vị trí cực kỳ bất lợi, từ xa nhìn lại, hắn cơ hồ giống như một viên thịt bị Cổ Hạc từ các nơi đánh loạn, thê thảm đến ngay cả Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng không đành lòng nhìn, mà đám người Mật Hoa Nhi hận thấu Phương Hành đáy mắt phóng xuất ra cuồng nhiệt, hận không thể hóa thân trở thành Cổ Hạc, nhẹ nhàng lâm ly bạo đánh ma đầu kia một trận...

- Tội gì khổ như thế chứ... Thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản không có phần thắng a...

Ngay cả Tứ hoàng tử Thương Lan Hải Ngao Cuồng cũng không nhịn được thở dài, lắc đầu, ánh mắt phức tạp.

Đối với hắn mà nói, là thực có chút không rõ ràng, vì sao Phương Hành nhất định phải chiến trận này!

Tựa như tu sĩ Linh Động cảnh sẽ không đánh với Trúc Cơ cảnh, thực lực chênh lệch to lớn như thế, ngươi cùng người tranh cái gì?

Tất cả mọi người cho rằng Cổ Hạc đã thắng chắc, thậm chí cảm thấy hắn là muốn ngược Phương Hành, mới chậm chạp không kết thúc chiến đấu.

Nhưng Thần Tử Dạ tộc lại nhíu mày, tựa hồ có chút không vui.

Con mắt Hung Đạo hơi sáng, không biết suy nghĩ cái gì...

- Rõ ràng là Độ Kiếp sơ kỳ, sao sẽ khó chơi như thế?

Lúc này trong lòng Cổ Hạc cũng có chút nôn nóng, trong khi xuất thủ càng thêm hung ác, hắn xác thực chiếm thượng phong, thậm chí ngay từ đầu, hắn còn lưu thủ, không muốn để Phương Hành chết ở trong tay mình, nhưng quá mấy chiêu, dần dần có chút bực bội, hắn chỉ cảm thấy ở trước mặt mình, Phương Hành lộ ra cực yếu, nhưng lại có bản lĩnh để cho mình đau đầu, mỗi khi mình đẩy hắn vào góc chết, hắn sẽ có biện pháp hóa giải tình thế nguy hiểm của mình, mỗi khi mình cho rằng bước kế tiếp sẽ chế trụ hắn, chẳng những không thể chế trụ, còn thường thường bị hắn đột kích, rất dễ hãm mình ở trong bối rối, hơi có chút bó tay bó chân!

Thoạt nhìn là hắn đè Phương Hành đánh, nhưng trên thực tế trong lòng của hắn minh bạch, ma đầu kia phản ứng cực nhanh, các loại thủ đoạn thần thông tầng tầng lớp lớp, cơ hồ mỗi một kích của mình, đều bị hắn cản lại, căn bản không có rắn rắn chắc chắc đánh tới trên người hắn...

Rõ ràng là cùng một Độ Kiếp sơ kỳ đấu pháp, tu vi của ma đầu kia xác thực chỉ có Độ Kiếp tầng ba, nhưng sau khi giao thủ, lại không có cảm giác triệt để áp chế...

- Cút ngay cho ta!

Loại nóng nảy này càng ngày càng nghiêm trọng, đã đạt đến một đỉnh điểm, ánh mắt Cổ Hạc biến thành lạnh lùng, hắn không muốn tiếp tục trận đấu pháp vô nghĩa này, nhìn chuẩn một cơ hội, đột nhiên quát to, cả người đồng thời xuất hiện ở ba phương hướng khác nhau, huy chưởng trực kích, ba đạo chưởng lực mạnh mẽ đáng sợ đồng thời đẩy về phía Phương Hành, lại muốn đánh Phương Hành về phía Thần Tử Dạ tộc, để cho bọn họ tới thu phục hắn...

- Thực coi mình là đại gia sao?

Bị Cổ Hạc đánh tới, Phương Hành lại đột nhiên đổi sắc mặt, vẻ phẫn hận hiển hiện, lại như lửa giận áp chế không biết bao lâu bừng bừng dâng lên, bỗng nhiên thân hình hắn thoắt một cái, cả người hiện lên Tiên khí ngập trời, càng có ba đạo Tiên khí giống như dải lụa phiêu đãng, thân hình như tiên, bộ pháp huyền ảo, như trong nháy mắt hóa thành ngàn ngàn vạn vạn, né ra tứ phía.

- Thật cho rằng tu vi ngươi cao thì có thể áp chế ta?

- Bất quá là ỷ vào mình tu hành nhiều hơn mấy năm, nhiều hơn mấy phần pháp lực mà thôi...

- Tiểu gia là Tiên Anh, so với ta ngươi là cái thá gì?

Trong tiếng rống to, thân hình Phương Hành lướt đi, hiện ra một loại hư vô mờ mịt...

Sưu!

Sau khi Cổ Hạc đánh ra ba chưởng kia, không khỏi biến sắc, trong nháy mắt nghiêng đầu.

Xùy một tiếng vang nhỏ, một tia kiếm khí đột ngột đến cực điểm xoắn tới, cắt rơi một loạn tóc đen.

Tiêu Dao bộ pháp quá huyền bí, Phương Hành giống như muôn vàn khó khăn chạy ra khốn cục, lại dựa vào thân hình dao động, tránh thoát ba chưởng, thậm chí còn dùng ngôn ngữ nhiễu loạn tâm chí của Cổ Hạc, một kiếm đắc thủ...

Sắc mặt Cổ Hạc thay đổi, từ yên tĩnh biến thành tái nhợt!

Không chỉ bởi vì một kiếm này của Phương Hành suýt nữa thương tổn tới hắn, càng bởi vì Phương Hành nói, chạm đến vết thương trong lòng hắn, ánh mắt của hắn u lãnh nhìn về phía Phương Hành, một loại thanh âm không chứa bất kỳ tâm tình gì vang lên:

- Tiên Anh? Cũng bởi vì ngươi tu luyện thành Tiên Anh, cho nên cảm thấy ta không thể làm gì ngươi sao? Vẻn vẹn chỉ là Tiên Anh Độ Kiếp tầng ba, liền có thể ở dưới tay ta chống lâu như vậy mà không chết, nếu ngươi trưởng thành, tu vi tương tự ta, vậy đúng là sẽ làm người nhức đầu...

- Ta vẫn muốn cùng quái thai Thần Châu chiến một trận, nhìn xem ai mới thật sự là thiên kiêu...

- Nhìn xem là hắn đi con đường Tiên Anh lợi hại, hay ta đi con đường tăng cao tu vi càng mạnh...

- Hiện tại từ trên người ngươi, cảm thấy hắn rất đáng sợ...

Ở trong lời của hắn, lại nhiều hơn mấy phần thất lạc, lộ ra phiền muộn và tịch liêu.

- Nếu như lực lượng Tiên Anh của hắn tương tự ngươi, như vậy đánh nhau cùng cấp, ta thực không phải đối thủ của hắn...

Ánh mắt Cổ Hạc nhìn về phía Phương Hành, sau đó nhẹ nhàng nói ra câu sau cùng:

- … Nếu như ta không có tạo hóa của mình!

Oanh!

Nói xong câu này, hắn đã đạp ra ngoài một bước.

Một tiếng ầm vang, pháp lực toàn thân bạo phát, thình lình giống như một đoàn sương mù màu tím nhạt, bao bọc cả người hắn ở bên trong, kia thình lình cũng là Tiên khí, sau khi tu sĩ trải qua lôi kiếp, trên người đều sẽ hiển hiện Tiên khí, nhưng Tiên khí của hắn không giống Phương Hành hóa thành ba dải lụa, mà rất mông lung, một đoàn mơ hồ.

Nhưng không hề nghi ngờ, chỉ từ trình độ Tiên khí ngưng thực, hắn không bằng Phương Hành.

Nhưng từ trình độ Tiên khí bàng bạc, hắn hơn xa Phương Hành!

Đáng sợ hơn là, sau khi hắn đạp ra ngoài một bước, bàn tay lại giơ lên thật cao.

Ngay lúc đó, thiên địa run rẩy, hư không xé rách, lại có một tia Hỗn Độn thần quang không biết từ chỗ nào bay tới, sau đó tự động bay đến trong tay hắn, kia rõ ràng là một thanh cổ giản, hình thức cổ phác, ôm theo Hỗn Độn chi khí đáng sợ ngập trời...

Thái Cổ dị bảo, Hỗn Độn Cổ Giản...

Át chủ bài cường đại nhất của Cổ Hạc, cũng là lực lượng để hắn và quái thai Viên gia chiến một trận!

Vốn đối phó Phương Hành, hắn không cần dùng cổ giản, chỉ là tu vi và thực lực liền có phần thắng rất lớn!

Nhưng lúc này, giống như để chứng minh cái gì, hắn thình lình triệu hoán ra Thái Cổ Thần Binh.

Cầm trong tay, hung hăng đánh tới Phương Hành!

Giờ khắc này, hình như hắn chỉ có một kích đập chết Phương Hành, mới có thể chứng minh con đường của hắn không kém con đường Tiên Anh!

Mà Phương Hành, vào lúc này đối mặt một giản kia, ánh mắt lại cực kỳ yên tĩnh, thì thào nói nhỏ:

- Lửa này hẳn đủ a?

Nói nhỏ qua đi, sắc mặt hắn lại trở nên cổ quái:

- Con mẹ nó, hẳn là quá rồi mới đúng...





Bạn cần đăng nhập để bình luận