Lược Thiên Ký

Chương 1263: Tinh không Long Cốt miếu


- Thằng nhãi này định khiêu khích ly gián? Dùng cách này khó miễn lộ liễu chút...

Hành động hào phóng đột nhiên mà đến kia của Phương Hành khiến đám người Lam tiên sinh không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Trong lòng nghĩ không rõ ràng, tiểu ma đầu chuyên cháy nhà hôi của này sao đột nhiên hào phóng như thế? Cách giải thích duy nhất chính là hắn muốn khiêu khích ly gián, chỉ là tử tế nghĩ lại, không khỏi cảm thấy buồn cười, đều là nhân vật già đầu thành tinh sống không biết bao nhiêu năm, ai còn sẽ bị tiểu thủ đoạn như thế ly gián. Chẳng lẽ bởi vì ngươi hẹp hòi với chúng ta, lại hào phóng với Lộc Tẩu, mà sinh ra tâm thái bất hòa?

Loại thủ đoạn ấu trĩ này, từ vừa bắt đầu liền chú định thất bại!

- Cũng không tin tức không chết ngươi!

Suy nghĩ trong lòng Phương Hành lại tuyệt nhiên bất đồng, quét mắt nhìn lão ẩu tóc rối một cái.

Đám người Lam tiên sinh nghĩ nhiều, ý đồ khiêu khích ly gián Phương Hành cố nhiên là có, nhưng chỉ là thuận tay thôi. Trọng yếu hơn là muốn chọc tức lão ẩu tóc rối, ai bảo đứa già mà dày mặt này ỷ thế kẻ cả trước mặt mình. Đến lúc bán linh tinh cho các nàng còn luôn mồm chế giễu mình không biết kính lão, ta không kính đấy thì đã làm sao, dù có tặng cũng không tặng cho ngươi, hừ hừ...

Đám người Lam tiên sinh đoán không được cách nghĩ của hắn, chủ yếu là không ngờ người tu hành còn sẽ làm ra chuyện nhàm chán như thế!

Khăng khăng đối phương trước nay luôn là ưa thích làm những chuyện nhàm chán như vậy!

Lão ẩu tóc rối rõ ràng cũng bị chọc tức không nhẹ, ánh mắt nhìn hướng Phương Hành không cách nào che dấu đi sát ý nồng liệt.

Phương Hành cũng cảm giác được, lại không để ý, sống dựa vào nhau trong tinh lưu, ngươi còn dám bất lợi với ta?

Nếu nàng thật có ý đồ đó, đừng nói chính mình, đám người Lam tiên sinh đều sẽ không bỏ qua nàng!

Phiến tinh lưu, hoặc là Tinh Hà này, từ xa xa nhìn lại chỉ là một tuyến, nhưng hiện nay thân ở trong đó, lại phát hiện sao gọi là sông, phải xưng là biển mới đúng. Từ lúc đám người Phương Hành bước vào, trước trước sau sau đã qua đi gần một tháng, lại vẫn cứ xa xa không thấy bờ bên kia. Nếu không phải bọn họ đều là hạng người có đại nghị lực, bền gan vững chí, gần gần bởi Tinh Hải không bờ không bến, lại có sinh linh hắc ám đáng sợ, đại khái có thể khiến họ sinh tâm tuyệt vọng, ai mà muốn chịu khổ ở cái nơi quỷ quái thế này!

Cứ vậy đi đi nghỉ nghỉ, lại nửa tháng trôi qua, bọn họ đã tiêu ma tháng rưỡi trong mảnh Tinh Hải, trong mắt vẫn cứ là biển vẫn thạch vô biên. Chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy một ít thi thể hải yêu Thương Lan Hải. Mới đầu chư tu còn có tâm tư quan sát một phen, đến sau gần như nhìn tê dại, xem mà không thấy, cả ngày chỉ tính toán pháp lực tiêu hao bao nhiêu, nên lấy bao nhiêu linh tinh bù đắp pháp lực...

Ngược lại là Phương Hành, trên đường kiếm được không ít, pháp bảo cũng tốt, linh đan cũng được, không thì là thần thông pháp quyết, quả thật cầm mỏi tay!

Người vui vẻ còn lại tự nhiên chính là Lộc Tẩu, lão đầu này chắc cả đời đều không đụng qua đại vận như bây giờ, cầm tinh linh của Phương Hành đều cầm đến mềm tay, rốt cuộc người khác đều là cầm chân kim bạch ngân ra đổi, còn không đổi được bao nhiêu. Nhưng mỗi lần Phương Hành đều nhét bó lớn bó lớn linh tinh cho mình, khiến hắn rất là áy náy. Một tháng sau, cuối cùng lắp ba lắp bắp hướng Phương Hành biểu thị, giờ nếu hắn nguyện ý, mình có thể truyền thụ trận thuật chi đạo đắc ý nhất cho hắn...

Đây tính là thành ý lớn nhất mà Lộc Tẩu có thể lấy ra được. Rốt cuộc tu hành bao nhiêu năm, tạo nghệ trận thuật của hắn quả thực không tục. Lúc ở Thiên Nguyên, không biết bao nhiêu người cầu hắn chỉ điểm trận thuật một tiếng mà không được, cũng không biết có bao nhiêu người tu hành, bởi vì ngẫu nhiên được đến một thiên bút ký hoặc tàn trận của hắn mà nhờ đó khai ngộ, tu thành trận thuật bất thế. Trước kia, lúc hắn hướng Phương Hành đổi rượu, cùng lắm chỉ là cầm chút linh đan hoặc pháp bảo không mấy quan trọng ra đổi, trước nay chưa từng mở miệng nói qua muốn dâng ra trận thuật...

Nay hắn biểu thị như vậy, nếu là bị chư tu Thiên Nguyên nghe được, không biết bao nhiêu người sẽ kinh đến rơi cằm!

Nhưng đối mặt với cơ hội ngàn năm khó gặp đó, Phương Hành lại cự tuyệt thẳng thừng.

- Ta nếu muốn học trận thuật, minh sư nhiều lắm, còn cần tìm loại gà mờ như ngươi?

Một câu nói khiến Lộc Tẩu tức đến thất khiếu bốc khói, hận không thể xuống tay bóp chết Phương Hành.

Trong lòng lại nghĩ, ở trước mặt lão phu người có tư cách tự xưng là trận thuật tông sư, Thiên Nguyên được mấy người?

Lại một tháng trôi qua, đám người vượt qua Tinh Hải đột nhiên gặp phải một lần đại nguy cơ, ngày thường mỗi cách ba bốn ngày, nhiều nhất là sáu bảy ngày, bọn họ đều sẽ tìm một khu vực vẫn thạch tương đối ít, mượn đó nghỉ ngơi, luyện hóa linh tinh, bù đắp pháp lực. Nhưng lần này, lại gần như nguyên suốt một tháng không tìm được khu vực thích hợp, không được nghỉ ngơi, chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước. Một tháng liên tục như vậy, đủ để khiến bọn họ tiêu hao quá nửa pháp lực.

Trong tinh vực, pháp lực thông qua nhiều lần thổ nạp mới có thể khôi phục, tiêu hao siêu quá một nửa là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, nếu trong một tháng tiếp theo không cách nào tìm được nơi nào thích hợp, vậy không nghi ngờ bọn họ sẽ gặp phải phong hiểm vẫn lạc. Vừa nghĩ đến đấy, tâm tình ai nấy đều không khỏi trầm trọng. Chẳng qua cũng đúng vào lúc này, Quỷ tiên sinh trên đường một mực trầm mặc ít nói bỗng đột nhiên như cảm ứng được cái gì, vội vàng quát:

- Đi sang phải... Nơi đó, hẳn có thứ gì đó tồn tại...

Quỷ tiên sinh thần hồn cường đại, mọi người tự nhiên đều tin hắn, vội vàng lướt theo hướng hắn chỉ.

Lại qua ước chừng hơn mười dặm, đột nhiên, một phương cảnh vật rơi vào mí mắt chư tu, tức thì ai nấy đều chấn kinh không thôi.

Trong tinh thạch trắng phù trầm chìm nổi trước mặt, xuất hiện một khu vực trống cực lớn, như là một hòn đảo khổng lồ nằm giữa Tinh Hải, càng kinh người chính là, ở chính giữa khu vực trống tồn tại một tòa miếu thờ!

Đó là một cốt miếu, nhìn qua toàn bộ đều do xương trắng đúc thành, hình thức cực kỳ cổ quái, cả tòa miếu thờ cứ vậy trôi nổi trong tinh không, như là dính chặt ở đó, cũng không nhúc nhích. Tất cả vẫn thạch chậm rãi lưu động trong Tinh Hải khi đi qua nó đều vô thức lách tránh đi, lưu lại một khu vực trống rỗng rộng lớn xung quanh cốt miếu...

- Miếu đó, là do long cốt dựng nên...

- Trời ạ, tòa miếu như vậy, đến cùng cần phải bao nhiêu long cốt mới được?

Vừa thấy miếu kia, đám người Lam tiên sinh đều thấp giọng kinh hô, hiển nhiên là cực chấn kinh.

- Nhanh nhanh đi qua, vừa khéo có thể nghỉ ngơi ở đó một phen!

Không kịp nghĩ nhiều, Lam tiên sinh liền đưa ra quyết định, lao thẳng về phía cốt miếu.

- Hả? Chẳng lẽ nơi này chính là tạo hóa trên tiên lộ Long Tộc?

Trong đám người, Phương Hành càng là kích động, ánh mắt sáng lên mấy phần.

Một đường vừa qua, hắn không quên tìm kiếm cái gọi là tạo hóa, lại một mực không phát hiện được gì, lúc này lại nhìn thấy tòa Long Cốt miếu quỷ dị như thế trong Tinh Hải, trong lòng tự nhiên mà vậy liền liên tưởng đến cơ duyên!

- Hoa...

Lộc Tẩu đi ở mặt trước nhất, xung phong thoát ly vẫn thạch, tiến vào khu vực chân không quanh Long Cốt miếu. Nói đến cũng kỳ, khu vực chân không này như có loại lực trường nào đó, toàn bộ vẫn thạch trắng không dám xâm nhập vào trong mà lách ra xa xa. Tiếp sau Lộc Tẩu, Lam tiên sinh, Văn tiên sinh, Quỷ tiên sinh lần lượt bước vào khu vực chân không quanh Long Cốt miếu, cuối cùng mới đến lượt lão ẩu tóc rối và Phương Hành. Lúc này, rõ ràng đã có thể tạm buông lỏng một hơi, tâm thần ai nấy cũng không nhịn được thả lỏng xuống!

Nhưng chính lúc đó, ngay khi Phương Hành đang định bước qua, đột nhiên dị biến chợt sinh!

Không biết vì sao, Bát Hoang Lục Hợp trận vốn liền thành một thể nay lại xuất hiện một tia sơ hở!

Bát Hoang Lục Hợp trận chính là công cụ đối phó hung hiểm trong Tinh Hải, khiến bọn hắn khí cơ hồn nhiên một thể, lại dùng phù nhân lấy giả loạn thật, bảo hộ bọn họ không bị sinh vật quỷ dị trong Tinh Hải thương hại. Trọng yếu nhất là đại trận tất phải hoàn chỉnh, không thể xuất hiện một tia sơ hở. Một đường đi tới, quả thực cũng làm được điểm này, trước sau gần hai tháng thủy chung chưa xuất hiện biến cố nào!

Nhưng lúc này, không biết tại sao, có người đột nhiên cưỡng ép một đạo pháp lực tiến vào!

Tuy chỉ là một sợi pháp lực, lại phá hoại tính hoàn chỉnh của toàn đại trận, Lộc Tẩu và đám người Lam tiên sinh đã thoát ly Tinh Hải thì không sao, nhưng Phương Hành và lão ẩu tóc rối còn ở trong Tinh Hải lại lập tức sa vào nguy cơ cực lớn. Khí cơ bọn hắn đã tiết lộ, trong vẫn thạch trắng chung quanh, không biết có bao nhiêu sinh linh màu đen quỷ dị thò đầu ra, sau đó sinh ra vô tận xúc thủ, từng sợi tí ti, âm sâm đáng sợ, như một tấm lưới bổ nhào tới!

- Không hay!

Phát giác nguy cơ, Lam tiên sinh và Quỷ tiên sinh đồng thời kinh hãi, lập tức thi triển thần thông, một người tay áo xoắn tới, một người tung ra dây thừng đen, vội vàng tương cứu, tưởng muốn kéo Phương Hành và lão ẩu tóc rối vào trong!

Nhưng chính vào lúc này, lão ẩu tóc rối đột nhiên khẽ vung đầu tóc, giống như vô số linh xà quấn chặt tay áo Lam tiên sinh quăng đến, dùng sức kéo mạnh, thân hình cấp tốc lướt đi. Thế còn chưa hết, nàng tựa hồ vì tăng nhanh tốc độ, thân hình nhảy lên, trùng trùng đạp xuống vẫn thạch bên cạnh, mượn lực lao về phía trước. Chỉ là làm vậy lại trực tiếp ngăn cản dây thừng Quỷ tiên sinh tung ra để cứu Phương Hành, đồng thời cũng đạp vẫn thạch thẳng về phía Phương Hành!

- Phốc...

Nàng mượn lực thoát ly vây bắt từ vô số sinh linh quỷ dị trong Tinh Hải, nhưng Phương Hành lại tức thì sa vào trong tuyệt địa!

Chung quanh không biết có bao nhiêu sinh linh hắc ám quỷ dị, xúc thủ âm sâm, giống như lưới nhện bao vây lấy Phương Hành...

Đối với Phương Hành mà nói, đây quả thực là cục diện tất chết, lên trời không đường, xuống đất không cửa!

Nhất thời ngũ lão kinh khủng không để đâu cho hết, ngay cả Phương Hành cũng rống to một tiếng, phẫn nộ tới cực điểm!

- Mẹ nó, đứa khốn khiếp nào muốn hại ta?

Bạn cần đăng nhập để bình luận