Lược Thiên Ký

Chương 1018: Cứng cỏi không gãy, Thiên Nguyên bất diệt.


Thế mà thực giết!

Tên đầu trâu vốn có cảm giác hết thảy đều ở trong tầm khống chế, nhưng tại thời khắc này ánh mắt cũng trở nên đỏ như máu, không phải là hắn thương tâm mà là tràn đầy phẫn nộ, cảm giác mình bị Phương Hành đùa nghịch, bởi vì cục diện thoát ly tầm kiểm soát của mình mà phẫn nộ, đại phủ bổ về phía tu sĩ Nhân tộc thứ tư không có rơi xuống, mà thẳng tắp quay lại, nhắm ngay vào Phương Hành, sát khí trên người giống như hóa thành thực chất, từ trong hư không gào thét mà đến, cắt ngang khắp nơi, khiến cho nhiệt độ chung quanh chợt hạ xuống như là trời đông giá rét!


Mà sinh linh Thần tộc chung quanh cũng ngây dại, từng cái phẫn nộ khó tả, gần như không thể tin được!

Thiểm Điện Tử vì ba ngàn thần tộc lập được đại công, vậy mà dễ dàng vẫn lạc như vậy?

Đây là một cái kế sách ấp ủ nhiều năm, trăm lần không thiếu sót, sao đại nhân vật lại vẫn lạc ở đây chứ?

- Đông đông đông.

Vào lúc này cửu thiên chi thượng cũng có tiếng trống trầm trầm vang lên, một mảnh sát khí kinh động đến đám tu sĩ đang đại chiến ở bốn phía, khiến cho phiến chiến trường này hoàn toàn vắng lặng, mỗi người đều khó tin nhìn sang, bọn họ biết tiếng trống này vang lên, đại biểu cho việc Thần tộc có nhân vật thân phận tôn quý vẫn lạc, nhưng bọn họ khó có thể lý giải được, trong loại chiến đấu chiếm hết ưu thế này, tại sao lại có quý tộc vẫn lạc? Là không cẩn thận bị người ám toán, hay bởi vì tranh công, dẫn đến những quý tộc hạ độc thủ?

Bên trong khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, có hai ánh mắt cũng xuyên qua vô số tầng mây bắn xuống dưới, dường như tồn tại vô thượng nào đó chú ý tới phiến chiến trường này, thấy được ba tu sĩ Nhân tộc có khí tức bất phàm là Thiếu Tư Đồ, Lữ Phụng Tiên, Phương Hành, cũng nhìn thấy gương mặt hung dữ tràn đầy sát khí của tên đầu trâu đứng cách đó không xa đang vung búa lớn chỉ về hướng Phương Hành.

Dưới ánh mắt soi mói này dường như toàn bộ chiến trường cũng ngưng đọng lại.

- Giết ba tên này, lấy đầu dâng lên thần chủ Thiểm Điện tộc thỉnh tội!

Sau một hồi lâu, mới có một đạo thanh âm hùng hồn rơi xuống, vang vọng khắp nơi.

Ánh mắt kia dừng lại ở trên người tên đầu trâu mấy hơi thời gian, liền ẩn giấu vào trong tầng mây lần nữa.

Oanh!

Khắp nơi trong bát hoang là cảnh tượng từng người chiến đấu, hoặc là giết chóc hoặc là vội vàng thuần phục làm nô bộc cho sinh linh Thần tộc, sau khi nhận được mệnh lệnh của người mạnh nhất hạ xuống, bọn họ đều từ bỏ đại chiến trước mắt, có người tức giận gào thét, có người cười gằn, có người dùng ánh mắt âm trầm theo dõi, giống như thủy triều cuồn cuộn hướng về trung tâm lao đến, từ trên cửu thiên nhìn xuống, loại khí thế từ bốn phương tám hướng xông tới, chỉ dựa vào lực lượng va chạm, cũng có thể đè ép ba người trong vòng vây thành thịt vụn.

- Không thể không nói, lần này ngươi hại ta khổ rồi!

Tên đầu trâu cách đám người Phương Hành gần nhất, lúc này ánh mắt hắn cũng trở nên âm trầm, hướng về phía Phương Hành đi tới.

Nhìn bộ dạng, thần sắc của hắn lại có thêm một tầng nặng nề cùng bất đắc dĩ!

- Đúng là gia hoả kia khiến người khác không ưa thích, có cơ hội ta cũng sẽ nuốt hắn nhưng hắn chết như nào không chết lại cứ chết đi như vậy, nhất là trong trường hợp ba ngàn thần tộc hợp tác hạ xuống Thiên Nguyên, hắn lại chết dưới tình huống cách ta gần như thế, thật sự là..

Tên đầu trâu thấp giọng nói, sát khí trên người càng ngày càng nặng:

- Thật buồn ah, lúc này không riêng gì Thiểm Điện tộc hận ta, ngay cả Cửu U vương cũng hoài nghi ta!

Trong lời nói đằng đằng sát khí, vậy mà hắn vẫn có vẻ hơi bất đắc dĩ.

Chiêu này của Phương Hành thật sự vượt quá dự liệu của hắn, hắn vốn cho rằng mình có thể khiến Phương Hành thả Thiểm Điện Tử ra, nếu không được hắn cũng sẽ cưỡng ép Thiểm Điện Tử cầu xin thoát thân, dù sao từ trước tới giờ hắn vẫn hiểu tu sĩ Nhân tộc sẽ làm như vậy, mà hắn làm ra ứng đối cũng sẽ khiến cho mình không rơi vào cục diện bị động, nếu có thể cứu được Thiểm Điện Tử, như vậy hắn dùng sát chế sát, không chỉ không làm mất uy phong, còn bán cho Thiểm Điện Tử vẫn luôn khó chịu với mình một cái ân tình lớn!

Mà coi như tên kia sợ, dùng Thiểm Điện Tử làm con tin để cầu thoát thân, thì chính hắn cũng khống chế được cục diện trong sân!

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, tên kia thực hạ sát thủ!

Dù sao cũng có rất nhiều người đang nhìn, tương lai Thiểm Điện tộc hỏi, biết được Thiểm Điện Tử ở trong quá trình hắn đàm phán cùng tu sĩ Nhân tộc, bởi vì hắn đồ sát tu sĩ Nhân tộc mà khiến tên kia ra tay ác độc, vậy Thiểm Điện tộc sẽ không hoài nghi dự tính ban đầu của hắn sao?

Không theo dõi hắn sao!

Thiểm Điện Tử vừa chết, không phải mình đột nhiên trở thành người bên trong ah!

- Chuyện đã tới nước này, biện pháp duy nhất chính là lấy đầu ba người các ngươi xuống, chứng minh sự trong sạch của ta!

Oanh!

Sinh linh Thần tộc ở bốn phương tám hướng vọt tới giống như thủy triều, hắn là người thứ nhất nhảy lên thật cao, búa lớn trong tay ẩn chứa lực lượng phá núi, hung hăng chém xuống phía Phương Hành, phần lực đạo kinh khủng kia giống như khai thiên phách địa.

- Sưu sưu.

Cùng lúc đó hai đạo thân ảnh hướng về phía Phương Hành lao đến, một trái một phải, một người khống chế vô tận tử lôi, biến ảo ra một phương lôi hải, một người cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, quấy lên một phương phong vân, Phương Hành điều khiển hư không hình thành một cỗ lực đạo to lớn, ba loại sức mạnh hợp lại cùng nhau tạo nên một loại lực lượng kinh thiên, hung hăng bắn ra phía ngoài, ngạnh ngạnh sinh sinh cản lại một búa kia.

Trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, Thiếu Tư Đồ và Lữ Phụng Tiên chạy tới, hợp lực tiếp nhận một kích này.

Lúc này thần sắc của hai người bọn họ đều có chút nghiêm trọng, nhìn sinh linh Thần tộc lít nha lít nhít ở bốn phương tám hướng, mặc kệ là ai thì trong lòng cũng sẽ tràn đầy áp lực, lúc đầu sinh linh Thần tộc không tập trung toàn bộ ở bên trong chiến trường, bây giờ đều hướng đến chỗ bọn họ, ba người bọn họ đã biến thành mục tiêu chủ yếu nhất sau khi ba ngàn sinh linh Thần tộc phủ xuống, bị sinh linh Thần tộc chí cao để mắt tới!

- Làm sao lại bị làm thịt rồi.

Đối mặt với tình cảnh sinh linh Thần tộc phô thiên cái địa lao đến, ba người bọn họ đứng thành hình tam giác, dựa sát nhau, chăm chú nhìn về ba hướng, Lữ Phụng Tiên khẽ thở dài một tiếng, cười khổ, tuy không có ý oán trách nhưng thanh âm vẫn có chút bất đắc dĩ, giống như là không nghĩ tới!

- Ngươi sợ?

Phương Hành cười lạnh một tiếng, trêu tức hỏi.

Trong nháy mắt Lữ Phụng Tiên liền nổi giận phừng phừng, quát lên:

- Không sợ!

- Thực ra ta rất sợ.

Thiếu Tư Đồ cười khổ một tiếng, nói:

- Ai, không biết có bao nhiêu nữ đệ tử Phù Diêu Cung, thiên kiều bá mị, quốc sắc thiên hương, nguyện theo giúp ta xông pha khói lửa, nhưng ai có thể nghĩ tới cuối cùng Nhiếp Thiên Hồng ta lại phải chết cùng một chỗ với hai đại nam nhân các ngươi?

- Hừ!

Phương Hành và Lữ Phụng Tiên đều hừ lạnh một tiếng, không muốn nghe lời này của hắn.

Sau khi Phương Hành trầm mặc mấy hơi thời gian chợt nhớ tới cái gì:

- Ngươi gọi là Nhiếp Thiên Hồng?

Thiếu Tư Đồ nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, họ Nhiếp tên Thiên Hồng, nhũ danh Hồng nhi, hào danh Hồng công tử, chuyên giải tâm nữ nhi!

Hắn trả lời rất trịnh trọng, Phương Hành lại nhịn không được bật cười một tiếng:

- Ha ha, đại nam nhân gọi là 'Hồng nhi'

- Không nghĩ tới đường đường Thiếu Tư Đồ Phù Diêu Cung, vậy mà nổ to như thế!

Lữ Phụng Tiên nói một câu lãnh đạm, đẩy Thiếu Tư Đồ xuống đài.

Ầm ầm!

Mấy câu nói đó chỉ tốn mấy hơi thời gian, nhưng vô số sinh linh Thần tộc ở chung quanh đã vọt tới, giống như thủy triều, ba người bọn họ lập tức lâm vào trong ác chiến, giao chiến mới bắt đầu, ba người đều không mở miệng, nhưng nửa ngày về sau, thanh âm Phương Hành vang lên:

- Tư Đồ lẹo cái, Lư Phân Viên, nếu như đại chiến lần này không chết, về sau tiểu gia ta sẽ không bắt nạt hai người các ngươi nữa.

- Ha ha, ta luôn luôn khinh thường người cùng thế hệ, nếu sớm biết còn có nhân vật như các ngươi, cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch nhiều năm!

Thiếu Tư Đồ cất tiếng cười to, hào tình vạn trượng, tử lôi bao phủ một phương.

- Ta tên Lữ Phụng Tiên, tung hoành thế gian, chưa bại một lần, nếu sau này còn sống nguyện kết bái cùng hai người các ngươi!

Lữ Phụng Tiên cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, đánh bay một đám sinh linh Thần tộc, gầm giọng hét lớn.

Sinh tử chính là đại kiếp, bây giờ bọn họ thân hãm trùng vây, nhưng ai cũng không có ý chạy trốn, ngược lại muốn thả tay đại chiến một trận, cho dù là thiên kiêu chi tử đã từng vang danh thế gian, hay là tiểu ma đầu đảo loạn phong vân Thiên Nguyên, hay là chiến tướng tự cho mình vô địch, hết lần này tới lần khác ngăn trở nhân sinh khắp nơi, nhiều lần bị người ta khinh thị, trước đây giữa bọn họ cũng có phần ân oán với nhau, nhưng đến lúc này lại cảm thấy trong lòng không còn ân oán, sự tình trước kia đều tan thành mây khói, yên tâm giao phía sau lưng cho lẫn nhau, tất cả đều buông tay giết địch!

- Tu sĩ Thiên Nguyên, vậy mà khó chơi như thế!

Một ý nghĩ như vậy cũng theo ba người bọn họ xuất thủ toàn lực, mà dâng lên ở trong lòng rất nhiều sinh linh Thần tộc.

Sau khi bọn họ dùng thiên kiếp oanh kích, lại có vô số sinh linh Thần tộc đồ sát, khiến khắp nơi như một mảnh lũ lụt, vì vậy trong thời gian ngắn đã khiến cho sinh linh Thần tộc đối với tổ tiên Nhân tộc đã từng có vô tận huy hoàng nổi lên lòng khinh thị, cảm thấy Nhân tộc cũng không hơn gì cái này, nhưng thẳng đến hiện tại bọn họ mới cảm nhận được một ít thâm trầm sợ hãi, quả nhiên tu sĩ Nhân tộc rất khó chơi, ba người này còn không phải tiên đã khó đối phó như vậy, nếu tương lai bọn họ thành chân tiên.

Dưới ý nghĩ này, sinh linh Thần tộc xuất thủ càng kinh khủng, bọn chúng đã dâng lên suy nghĩ muốn giết chết ba người này sớm!

Oanh! Oanh! Oanh!

Từng mảnh từng mảnh sinh linh Thần tộc vọt lên, lại từng mảnh từng mảnh bị ba người bên trong trung tâm chiến trường tiêu diệt, ba người bọn họ đã chiến ra khí thế, giống như mãnh tướng vô địch, đều chiếm một phương, chính diện nghênh địch, thình lình không có một người nào có thể xông tới trước người.

Bây giờ trên chiến trường đã sớm yên tĩnh lại, dưới hung uy của sinh linh Thần tộc, tu sĩ phản kháng còn chưa kịp kết thành trận tuyến, đã bị vây kín giảo sát, mà tu sĩ không phản kháng cũng sớm bái phục dưới đất, cam tâm làm nô, khẩn cầu mạng sống, lại có một ít người âm thầm tiềm hành, tránh việc bị chém giết chính diện, có thể nói toàn bộ chiến trường đã bớt đi chiến hỏa, tất cả đang thu cung.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà một mảnh chiến trường càng dễ thấy, không chỉ thu hút tới càng ngày càng nhiều sinh linh Thần tộc, ngay cả tu sĩ Nhân tộc cũng hướng ánh mắt về phía bên này nhìn lại, nhìn ba người Phương Hành, Nhiếp Thiên Hồng, Lữ Phụng Tiên tựa lưng vào nhau đại sát tứ phương, hình ảnh bọn họ giống như một cây gai đâm vào trong tim sinh linh Thần tộc, giống là một ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy rừng rực dưới đáy lòng tu sĩ Nhân tộc.

- Kiên cường bất khuất, Thiên Nguyên bất diệt, giết.

Đột nhiên ở bên ngoài vòng vây có một tu sĩ nhảy dựng lên, lớn tiếng gào thét.

Đó là một tên tu sĩ đã sớm quỳ rạp dưới đất nhận thua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận