Lược Thiên Ký

Chương 1381: Đế Lưu đại nhân




Cửa Tiên phủ vừa mở ra, tiên binh tiên tướng có mặt đồng thời cảnh giác, sát khí từ quanh người họ bốc lên, giống như là thủy triều, ngay cả tọa kỵ của bọn họ lúc này cũng ngẩng đầu lên, như hổ rình mồi!

Bọn họ đã sớm biết trong tiên phủ đó có người, chỉ là không thể mở được cửa tiên phủ, chỉ có thể truyền tống tới cho Đế Thích đại nhân, mà bổn ý của bọn họ tất nhiên là muốn bắt được nhóm người đó trước, dù sao yêu ma đột nhiên xuất hiện mấy ngày trước, thật sự khiến bọn họ khiếp sợ không nhỏ, tuy đã dùng Đại La Kim phù để trấn áp, không ngờ rằng yêu ma đó lại đào thoát được, chẳng biết đã đi đâu, đây vốn là lỗi của bọn họ, chỉ bởi vì tìm được Tiên Vương truyền thừa, tự nghĩ sắp lập được công lớn, có thể triệt tiêu được tội này mà thôi, trong lòng vẫn muốn làm rõ là có chuyện gì!

Bởi vậy vừa thấy cửa tiên phủ mở ra, lập tức muốn bắt lấy người bên trong.

Sau khi tiên phủ mở, dường như âm dương ngăn cách, quang mang bên ngoài không vào được, quang mang bên trong cũng không ra được, bởi vậy trong ngoài đều tối om, chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao lớn chậm rãi hiện lên trong bóng tối, chùm đầu, không nhìn rõ bộ dạng, chỉ cảm thấy người đó cả người cứng ngắc, càng khiến cho người cảm thấy quỷ dị!

Càng quỷ dị hơn là, bọn họ đã sớm đoán được, bên trong chỉ có một đám sinh linh ngay cả ngụy tiên cũng chưa đến, trước đó chỉ là nhìn thấy một chút bóng dáng của nhóm người mình đã sợ tới mức chui vào trong tiên phủ, chứng tỏ bọn họ đã biết sự lợi hại của bên mình, nhưng lúc này, lại lờ mờ cảm thấy, đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra này, không ngờ khiến người ta có một loại cảm giác hết hồn!

- Yêu ma Phương nào, mau chịu trói đi!

Người có phản ứng đầu tiên vẫn là Ma Khuê, dù sao cũng là tiên tướng nơi này, hơn nữa, vất vả lắm mới chờ được sinh linh ở bên trong đi ra, không chừng lại chui vào, bởi vậy sau khi cả kinh, hắn lập tức quát lớn một tiếng, tay tóm về phía bóng dáng đó, sau đó thì kéo ra, nhất định không thể để hắn chạy.

Một trảo này đã vận dụng tiên pháp của hắn, trong năm ngón tay pháp tắc vờn quanh, giam cầm hư không.

Hắn nắm chắc, bất kể đối phương đón đỡ hoặc là tránh né thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn bị mình bắt lấy!

Chỉ là hắn cũng không ngờ, đối với một trảo của mình, đạo thân ảnh đó không ngờ không hề động đậy!

Vừa không trốn, vừa không tránh, càng không đón đỡ, chỉ không nói không thở, chậm rãi bước ra một bước về phía trước. Một bước này vừa bước ra, quang mang bên ngoài đã chiếu vào mặt hắn, để lộ ngũ quan!

Đó là một thanh niên thoạt nhìn tuổi không lớn, chắc chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan kiên định, tóc dào ngang vai, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì, giống như là được đúc từ gang, ngay cả ánh mắt của hắn cũng lạnh như băng, không có một chút cảm tình nào, lọt vào trong mắt Ma Khuê, lại như là nhìn ra được gì đó trong ánh mắt ấy, lập tức trong lòng lạnh toát.

Tay hắn không ngờ đã vươn tới trên mặt người đó, lại khựng lại, dám tiếp tục tóm xuống nữa!

Lúc này, hắn vẫn chưa nhận ra bộ dạng của người này, chỉ là trong lòng lại có báo động không hiểu, khiến hắn không dám vô lễ!

Dường như trong tiềm thức đã có một bộ phận ký ức nào đó thức tỉnh.

- Ngươi nói ta là yêu ma phương nào à?

Người đó cũng bình tĩnh nhìn Ma Khuê, trên mặt dường như lộ ra nụ cười thản nhiên, không biết nụ cười này của hắn vì sao lọt vào mắt Ma Khuê, lại cảm thấy là vô cùng khinh miệt, giống như đang nhìn một con rệp mà hắn có thể tùy thời bóp chết vậy, điều này khiến cho Ma Khuê giật thót, cuối cùng có một bộ phận ký ức nào đó hiện lên trong đầu.

- Yêu ma Lớn mật! Nhận lấy cái chết!

Đám tiên binh ở phía sau Ma Khuê vẫn chưa phát hiện ra sự quái dị trong sân, phản ứng của bọn họ chỉ chậm hơn so với Ma Khuê một chút, rất nhanh liền đều hét lớn, nóng lòng muốn khoe thành tích, ai nấy giơ tiên mâu đâm ra, giống như hạt mưa phủ kín trước người Ma Khuê, một nửa nhắm vào trong tiên phủ, một nửa thì ở ngoài tiên phủ!

Mà nam tử chùm đầu kia lại vẫn không động đậy, chỉ là nụ cười trên mặt càng đậm hơn.

- Dừng!

Vào một thoáng này, Ma Khuê đột nhiên bừng tỉnh, hét lớn một tiếng, song chưởng chấn ra, tiên khí mênh mông cuồn cuộn tỏa ra, giam cầm tất cả mâu lại, giống như bị một bàn tay to tóm lấy.

- Đại nhân.

Tiên binh không hiểu ý, đều nghi hoặc hô lên.

Ma Khuê cũng không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, giống như đang muốn xác nhận gì đó.

Sắc mặt hắn theo một bộ phận ký ức nào đó đột nhiên xuất hiện mà càng lúc càng khó coi, không ngờ có mồ hôi lạnh từ trên mặt chảy xuống!

Có thể khiến một vị ngụy tiên đứng đầu chảy mồ hôi lạnh, loại khủng bố này không cần nghĩ cũng biết.

Nam tử chùm đầu nhìn một màn này, dường như cũng rất đắc ý, lại chậm rãi bước một bước về phía trước, lúc này hắn đã hoàn toàn bước khỏi cửa tiên phủ, cả người đều bại lộ trong Long giới, cũng có nhiều người đã thấy rõ bộ dạng của hắn, lại không phải ai cũng nhận được ra hắn, chỉ là phát hiện ra sự cổ quái trong sân, nhất thời không ai dám mở miệng lên tiếng.

- Ngươi tên là Ma Khuê à?

Nam tử này quét nhìn bốn phía, quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, sau đó mới thu ánh mắt lại, thản nhiên dừng ở trên mặt tiên tướng Ma Khuê, mang theo nụ cười thản nhiên, không chút để ý nói:

- Ngươi nhận ra ta?

Hắn hỏi như vậy, lại càng nghiệm chứng suy đoán nào đó trong lòng Ma Khuê, mồ hôi lạnh trên mặt càng chảy nhanh hơn.

Nuốt nước bọt, hắn mới cường hành đề ra được dũng khí, thanh âm yếu ớt tới đáng sợ:

- Thuộc hạ... Thuộc hạ không có ngày nào là không nhớ...không nhớ đại nhân. Không ngờ... Không ngờ...

- Nếu đã nhận ra ta.

Nam tử đó thản nhiên nhìn Ma Khuê, đột nhiên biến sắc, quát lên:

- Vậy còn không mau quỳ xuống!

Ầm!

Hắn nói chuyện bình thường còn đỡ, vừa hét to như vậy, lập tức dọa cho tất cả mọi người run run, thanh âm này không phải quá vang dội, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, liền giống như tiếng sét đánh, khiến các tiên binh đều sợ run cả người, mà Ma Khuê kia thì lại chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, không ngừng dập đầu, không ngờ còn dập không ngừng.

- Đại nhân... Ngươi...

Thấy bộ dạng này của Ma Khuê, tiên binh theo hắn đều ngây người.

Qua một lúc, mới có người can đảm phá vỡ tĩnh mịch, hỏi Ma Khuê.

- Quỳ xuống! Mau quỳ xuống!

Ma Khuê giống như là bị đoạt hồn, lúc này mới nhớ tới bọn họ, vội vàng quay đầu lại hét lớn, thấy đám tiên binh ai nấy bộ dạng đần độn, không nhịn được lại nổi giận, hạ giọng quát:

- Hắn... Hắn là Đế Lưu đại nhân!

- Đế Lưu đại nhân?

Không nói ra cái tên này còn đỡ, vừa nói ra, ai nấy đều ngây dại, một lúcvẫn chưa hồi thần.

Đế Lưu đại nhân không phải đã chết cả ngàn năm rồi sao?

Ngay cả hồn đăng trong tiên điện cũng tắt rồi mà.

Cũng có người trực tiếp nhìn về phía cửa tiên phủ, trong lòng thầm nghĩ: Chính là bởi vì truy đuổi tới truyền thừa địa của Thái Hư Tiên Vương, mới dẫn tới vẫn lạc, sao có thể lại có một vị Đế Lưu đại nhân từ sau cửa này đi ra.

Vừa nghĩ tới cửa tiên phủ này, phần lớn người trong lòng đã hồi vị, lại nhìn Ma Khuê vẫn đang không ngừng dập đầu, mặt cũng không dám ngẩng lên, trong lòng lại hoảng sợ, khi nhìn nam tử trên mặt lộ nụ cười thản nhiên đó, trong lòng đã liên tưởng hắn với một ma đầu nổi danh tiên giới, nhất thời sợ hãi như bị thủy triều bao phủ.

- Bái. . . Bái kiến Đế Lưu đại nhân. . .

Lại một nhóm người quỳ xuống đất run rẩy.

Mà người còn lại đã không còn chủ tâm cốt, cho dù chưa từng thấy Đế Lưu, thậm chí không biết nguyên do, cũng quỳ xuống theo!

Một nụ cười, một tiếng hét lớn, trong sân đã không còn tiên binh tiên tướng, chỉ còn tiếng dập đầu.

- Quả nhiên này một tên gia hỏa hung danh vang dội.

Mà lúc này, Đế Lưu sau ngàn năm trùng sinh trở về, hoặc là nói Phương Hành, nhìn xuống những người này, trong lòng hơi cảm thấy đắc ý!

Trước lúc ra, hắn đã hỏi thăm Thái Hư Bảo Bảo vô cùng cẩn thận, tam tử Đế Lưu của Xích Tiêu Tiên Đế vốn chính là tính tình kiêu ngạo vô hạn, ở Đại Tiên giới hung danh vang xa, thậm chí có thể nói là tàn bạo, cơ hồ không có bạn tốt, càng không có ai cả gan tiếp cận hắn, Phương Hành sau khi hiểu được những lời này, mới quyết định mình sau khi đi ra sẽ diễn như thế nào để tránh khiến người ta nghi ngờ. . .

Hiện tại xem ra, hắn cảm thấy mình diễn đã thành công!

- Đế Lưu đại nhân không ngờ. . . Không ngờ chưa chết, thật là vạn hạnh, không biết đại nhân một ngàn năm này... sao mà sống sót?

Khi Phương Hành đang cười lạnh... Kỳ thật là mỉm cười mỹ mãn. Nhìn xuống một mảng dập đầu này, lại đột nhiên có một thanh âm vang lên, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy rõ ràng là lão nhân tên Sơn Tôn, khi người khác quỳ lạy, hắn cũng vái một cái, có điều rõ ràng là không sợ hãi như những người khác, lúc này đã ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú, thậm chí có chút hoài nghi nhìn mình, lời nói nói ra tuy cũng khách khí, nhưng rõ ràng là mang theo một cỗ nghi ngờ không dễ phát hiện.

- Ta...

Phương Hành theo bản năng liền muốn nói ra lý do đã biên tập ra trước, nhưng tâm niệm bỗng nhiên khẽ động, nhịn xuống không nói nữa, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, thản nhiên nhìn vào mặt Sơn Tôn rồi rồi nói tiếp:

- ... Cần phải nói với ngươi à?

Vừa nói, hắn vừa đi đến trước mặt Sơn Tôn, cúi đầu nhìn xuống:

- Vì sao người khác dập đầu mà ngươi lại chí vái có một cái.


Bạn cần đăng nhập để bình luận