Lược Thiên Ký

Chương 1651: Ngươi thực sự rất thích hợp



- Điện hạ, lẽ nào những người này liền...

Phương Hành thở hổn hển gập người, bay trở về chỗ cũ, trong Cáp Mô Quân. Vừa nãy khoảng cách quá xa, hắn lại triển khai thần thông nhưng không người nào nghe được những lời hắn mới nói, chỉ nhìn thấy hắn lạnh cười nói gì đó, chém giết một người trong đám tu sĩ Thiên Nguyên kia rồi bay trở về, sau đó lại không còn ý chí chiến đấu, vung tay liền muốn thế gia tiên quân bốn phía theo Cáp Mô Quân của hắn đồng thời bỏ chạy, trưởng lão thế gia bốn phía và đám thủ hạ cảm thấy rất kỳ quái, vội vàng nghênh đón và khẽ hỏi dò ý của hắn.

- Thả bọn họ đi là được rồi, đồ ta muốn lấy đã lấy được rồi!

Phương Hành lạnh lùng liếc nhìn những trưởng lão này, lười biếng nói:

- Hơn nữa những người này có thể đều là tinh nhuệ của Thiên Nguyên cùng Thần tộc nên sức lực không yếu, nếu như miễn cưỡng ăn xuống, thậm chí nói là cuốn lấy bọn họ sẽ phải trả một cái giá đắt, đám thủ hạ Cáp Mô Quân của ta đều quý giá, ta mới chẳng muốn để cho chúng chết ở đây. Nếu như bốn phương các ngươi thật sự cảm thấy hứng thú thì cứ ra tay, thay ta kết liễu bọn họ?

- A...

Vừa nghe được lời ấy, các trưởng lão thế gia bốn phương nhất thời có vẻ hơi lúng túng, cười gượng không nói lời nào.

Mà cũng vào lúc này Phương Hành nghiêm mặt, thấp giọng nói:

- Trong này có người của ta, các ngươi không cần nhiều chuyện...

Trưởng lão các phương nghe vậy, nhất thời biểu hiện nghiêm nghị, thấp giọng nói:

- Rõ...

Nếu là trước đây, bọn họ tuyệt đối không dễ lừa gạt như vậy, đừng nói là nói gì nghe nấy giống như nhận lệnh của Đế Tử, cho dù là đế lệnh của Tiên đế đến trên tay bọn họ cũng phải giảm giá một chút. Có điều bây giờ đã khác, trải qua chuyện Đế Thích chết đi, trong lòng mỗi người bọn họ đều không tự tin, lại ngoan ngoãn nghe lời Phương Hành, hơn nữa trong lòng cũng chưa từng hoài nghi thân phận Đế Tử của hắn, bởi vậy vừa nghe hắn ám chỉ, tất cả liền an phận nén xuống lòng tò mò, không có người nào tiến lên truy hỏi cái gì, mà trực tiếp lựa chọn nghe theo!

- Đi thôi!

Phương Hành không nói thêm nữa, tay áo lớn vẫy một cái, ngồi lên trên một con cóc béo tốt sớm đã đến bên cạnh. Lộc Tẩu đã sớm đưa tiên dược chữa thương qua, nhưng vết thương trên người hắn phát tác, bây giờ sớm đã đến mức không thể quên được. Vừa nãy liên tục đại chiến, hắn giết không ít người, cũng bị thương không ít, cho nên tuyệt đối không cách nào xem thường...

- Bảo vệ Đế Tử, rút khỏi chiến trường...

Mấy nhà thế gia kia đều hét to, tiên quân các đường lập tức đứng dậy, thận trọng từng bước, chậm rãi lùi tới xung quanh Cáp Mô Quân của Phương Hành, sau đó lùi về phía xa. Các tu sĩ của Thiên Nguyên cùng sinh linh Thần tộc thấy cảnh ấy đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, phần lớn trong bọn họ còn không biết vì sao Phương Hành lại lui binh, chỉ nhìn thấy những tiên binh giống như đòi mạng đang lặng yên thu lại sát khí, rời khỏi chiến trường này, nhưng bọn họ đều cảm thấy đại nạn không chết, lòng vẫn còn sợ hãi nên không người nào dám ngăn cản bọn họ!

- Hắn... Hắn còn có thể trở về hay không?

Thanh Nhan Tiên Tử là Thiên Nguyên lớn như vậy, thậm chí là Chư Tử đạo tràng đều sùng bái tiểu ma đầu Phương Hành, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nói hắn một câu nói nào. Mà Phương Hành cũng không hề liếc mắt nhìn nàng, nàng cũng ngậm chặt miệng, ánh mắt dõi theo Phương Hành, mãi đến khi Phương Hành chen chúc trong đám tiên quân, chậm rãi lùi vào nơi tinh vực xa xôi, nàng mới đột nhiên buông tay ra, có vẻ hơi hoảng loạn, cũng có chút lo lắng, khẽ hỏi Đạo Vô Phương, cả người cũng giống như suy sụp...

Thực sự là do Phương Hành đối mặt với đao khách ốm như ngựa gầy cùng với quyết tâm của các tu sĩ Thiên Nguyên, khiến trong lòng nàng không chắc chắn.

- Hắn còn có thể trở về hay không, vậy phải xem các trưởng lão Chư Tử đạo tràng sẽ bỏ ra bao nhiêu công sức đi cầu xin hắn...

Đạo Vô Phương nghe xong cũng chỉ thở dài, mơ hồ trả lời một câu.

- Đạo trưởng lão, ngươi có biết tiểu... ma đầu này cuối cùng là thật hay giả không?

Bên cạnh cũng có những người khác trầm giọng hỏi:

- Khi ta ở Chư Tử đạo tràng đúng là đã từng nghe nói về những tin đồn không đầy đủ trong Phong Thần Bảng, nhưng cuối cùng có thể là thật hay không, phần thiếu lại là gì thì ngay cả chúng ta cũng không biết. Hắn làm sao có thể nói như chặt đinh chém sắt vậy chứ? Bây giờ hắn có thể có tu vi như vậy đã khó có thể tưởng tượng được rồi, cũng không thể ngay cả chí bảo vận mệnh Thiên Nguyên cũng ở trong tay hắn chứ?

- Có phải là thật hay không, chúng ta chỉ cần chuyển lời cho trưởng lão, bọn họ tự có quyết đoán!

Đạo Vô Phương nghe vậy, cũng chỉ hờ hững mở miệng, trong lòng cũng có chút thổn thức. Sau khi Thần tộc xâm lấn Thiên Nguyên, cũng bởi vì hắn gặp may đúng dịp vào Phù Diêu Cung, trở thành Đại trưởng lão thế hệ mới của Phù Diêu Cung, mà lập trường của Phù Diêu Cung bọn họ vẫn nghiêng về Phụng Thiên Minh, hơn nữa Phù Diêu Cung trước đây ngầm là đạo chính thống mạnh nhất của Thiên Nguyên, bởi vậy lập trường ở trong Chư Tử đạo tràng trở nên lúng túng, hắn là một vị Đại trưởng lão như thế, lại chỉ đạt được một danh hiệu tiên tam phẩm, chuyện này làm cho hắn có chút nản lòng thoái chí!

Mà lúc bình thường, hắn cũng lười bày mưu tính kế, chỉ là nước chảy bèo trôi thôi, nhưng không nghĩ tới, trải qua tiểu ma đầu gây ầm ĩ, vô hình trung địa vị của hắn lại tăng lên, các tu sĩ bên cạnh cũng bắt đầu gọi hắn là “Đạo trưởng lão”...

- Ma đầu kia chắc cũng thật sự lợi hại, hắn thả chúng ta rời đi như vậy, trong lòng ta lại càng có cảm giác không chắc chắn...

Cũng có người xì xào bàn tán, nhiều người thảo luận.

Mà Đạo Vô Phương nghe được những câu nói này, trong lòng cũng thầm cười lạnh:

- Trong lòng không chắc chắn là đúng rồi, ma đầu kia sao dễ dàng đối phó như vậy chứ? Lúc trước Thiên Nguyên có bao nhiêu thiên kiêu kỳ tài, hoặc mưu tính vô song, hoặc thiên tư hơn người, mỗi người còn không phải bị hắn dằn vặt tới kẻ chết, người bị thương sao? Lại có bao nhiêu đạo thống bị hắn chú ý tới, kết quả rơi vào trong tình cảnh sống không bằng chết, muốn kêu oan cũng không có chỗ nào để kêu oan?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn thầm thở dài:

- Xem ra cuối cùng hắn đã tha cho các tu sĩ Thiên Nguyên một con đường sống. Trên thực tế một chiêu này càng lợi hại hơn. Đầu tiên là lưu lại chuyện không biết gian tế thật giả thế nào, nhưng chắc chắn sẽ gây ra một trận đại loạn cho đạo truòng Chư Tử. Vương Đạo Nhân cùng Từ Thiếu Yết sợ là cũng chết vô ích, hơn nữa hay nhất là lấy ra cái bút kia, nếu cố làm ra vẻ bí ẩn thì thôi, nếu là thật...

Trong lòng hắn cũng có chút chấn động:

-... Vậy cũng thật sự khiến cho các trưởng lão phải đau đầu rồi!

Hắn hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của vấn đề, bây giờ suy nghĩ một chút cũng thấy đau đầu thay cho những trưởng lão kia...

Lúc trước bớt đi một tiên danh, nhưng bây giờ mất đi một món đồ quan trọng tới mức nào!

Đương nhiên, đại khái là Đạo Vô Phương cũng không nghĩ ra, hắn cho rằng là một ván cờ cao như vậy thì để cho Phương Hành đau đầu đi!

- Ai, thực sự không nên cho bọn họ xem cái bút phá sản kia...

Lúc này Phương Hành đã tiến vào thế giới nhỏ trong đầu lâu. Lúc này một thế giới nhỏ như vậy, vẫn còn cố qua, chỉ là đại trận Phù Đồ bị tổn thương, suýt nữa sụp đổ, đã làm cho một thế giới nhỏ này của hắn thiếu đi rất nhiều khả năng phòng ngự, trước đây sợ rằng thế giới nhỏ này có thể đỡ được một đòn của Đại La Kim Tiên, mà bây giờ sợ rằng một tiên bình thường đến, cũng có thể đánh vỡ thế giới nhỏ này...

Đương nhiên, lúc này Phương Hành cũng không để ý cân nhắc những vấn đề này, chỉ đang nhíu mày, thở ngắn than dài.

- Làm sao vậy?

Trong tay Si Nhi nâng một lò chứa tiên dược đi tới, đặt tại trước mặt hắn và tò mò hỏi.

- Tiền của không lộ ra ngoài mà...

Phương Hành cảm nhận thương thế bên trong cơ thể, cũng không ngẩng đầu lên đáp.

- Biết đạo lý này, vậy sao ngươi còn muốn cho bọn họ xem?

Thái Hư Bảo Bảo ở bên cạnh thò đầu ra, vẻ mặt không hiểu hỏi.

- Vậy không phải vì muốn bọn họ hối hận sao...

Phương Hành cười gằn trả lời:

- Đám lão bất tử của Chư Tử đạo tràng kia càng muốn đá văng ta ra như đám cháu chắt, ta càng đến nói cho bọn họ biết ta là đại gia. Bọn họ càng bay ra bộ dạng không muốn ta, ta càng muốn bọn họ phải nghĩ trăm phương ngàn kế mời ta trở lại!

Thái Hư Bảo Bảo nghe được liền ngẩn người:

- Vậy ngươi sẽ trở về sao?

Phương Hành lắc đầu:

- Vất vả lại không có kết quả tốt, đương nhiên không trở về!

Thái Hư Bảo Bảo có phần cạn lời:

- Vậy ngươi còn đưa csi bút cho bọn họ xem làm gì?

Phương Hành nói:

- Bọn họ không muốn ta và ta không trở về là hai chuyện khác nhau!

Thái Hư Bảo Bảo nhất thời không nói được lời nào, một lát sau mới lắc đầu nói:

- Làm người thực sự quá phức tạp...

Mà vào lúc này, Si Nhi vẫn ngơ ngác nhìn Phương Hành, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Nàng cũng không phải là kẻ ngu si, trải qua chuyện lần này làm sao không nhìn ra được thân phận của Phương Hành còn xa mới đơn giản như vậy?

Phương Hành nhìn ra tâm ý của nàng, cười hì hì hỏi:

- Có phải nàng rất tò mò về thân phận của ta, đúng không?

Si Nhi gật đầu nói:

- Có một chút, có điều ngươi không muốn nói cũng không sao!

Lần này đến phiên Phương Hành có chút ngạc nhiên:

- Tại sao?

Si Nhi nói:

- Ta chẳng muốn nghĩ quá nhiều, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là tốt rồi, những chuyện khác biết cũng chỉ thêm phiền phức!

Phương Hành nghe được lời này thì tự nhiên tháy kính trọng, không nhịn được chắp tay, nói:

- Lão ngũ, ngươi mới là người thông minh nhất a...

Sau khi ầm ĩ một phen, Phương Hành liền vận chuyển nội công chữa thương, cùng lúc đó, thần thức đã chìm vào bên trong thức giới.

Lúc này bên trong thức giới của hắn dĩ nhiên đã có sự khác biệt lớn, trước đó trải qua một trận chiến cùng Thanh Tà Tiên Vương, thức giới này đã trở nên hỗn loạn, nhưng bây giờ nhìn lại, tuy rằng hỗn loạn, nhưng ẩn chứa sức sống tràn trề, bắt mắt nhất là chính là ở giữa không trung của thức giới, thình lình có một mảnh đại lục không trọn vẹn lơ lửng ở giữa không trung, bừng bừng sức sống, từng sợi tiên khí lan tràn, không ngừng tán phát ra, làm cho bên trong thức giới của hắn có tiên khí càng lúc càng nồng đậm, mây cuồn cuộn, sương mù quanh quẩn, rất có cảm giác của tiên cảnh...

Điều có thể làm cho Phương Hành lưu ý nhất là ở trên Tiên Viên này có một tòa tháp lạ lơ lửng trong không trung!

Tòa tháp kia vốn ẩn sâu trong khu vực sương mù, thần bí quái lạ, nhưng vào lúc này nó lại toả ra ánh sáng chói lọi, cửa tháp mở ra!

Một đám mây trắng hóa thành cầu thang nối thẳng đến dưới chân Phương Hành, giống như vẫn luôn chờ đợi hắn!

Phương Hành biết điều này có ý gì, hắn dừng lại một lát sau đó đi lên mười bậc, bước tới bên tháp!

Thở nhẹ ra một hơi, hắn nhìn vào trong tháp kỳ lạ và cười nói:

- Lần này ta chịu oan ức lớn như vậy, các ngươi dường như rất vui vẻ nhỉ?

- ... Chúng ta thực sự rất vui vẻ!

Trong tháp lạ im lặng một lát, một giọng nói vang lên, đã thừa nhận lời Phương Hành nói.

- Tại sao?

Phương Hành vẫn không tiến vào tháp, chỉ đứng ở trước cửa, hờ hững hỏi.

Trong tháp lạ lại im lặng, sau đó có người trả lời:

- Bởi vì chúng ta rốt cục phát hiện ra ngươi thực sự rất thích hợp!

Phương Hành nhíu mày:

- Thích hợp với cái gì?

Một lúc lâu, trên tháp truyền đến một giọng nói thâm trầm trả lời:

- Thích hợp chôn vùi trời này, đất này, người này, tiên này, vô số sinh linh này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận