Lược Thiên Ký

Chương 1528 Hiện tại ta đến rồi


Không thể nói thực lực hiện tại của đám người Đại Kim Ô yếu, ít nhất từ trong giao thủ đến xem, bọn họ đều có bản lĩnh chiến Thái Ất thượng tiên phổ thông, đương nhiên cũng không phải nói tu vi của bọn họ đã thật sự vượt qua Thái Ất cảnh, mà là nói các loại bản lĩnh bọn họ xuất ra, đã không thua kém gì bản lĩnh của Phong Quân và Vũ Thiếp lúc Phương Hành giao thủ ở Phù Đồ Thiên, đương nhiên, bọn họ cũng rõ ràng họ không có tu luyện thần thông của mình tới cực hạn, nếu so với cao thủ trong Thái Ất cảnh như Tiên Quân Trọng Sương mà nói, họ vẫn kém một bậc, nếu thật sự bàn về mạnh yếu, tu vi Đại Kim Ô có vẻ cao hơn một chút, chỉ có điều xưa nay tên này đều không có một chút sát tâm, trái lại là người khó tung ra bản lĩnh thực sự nhất!

Đối với nó mà nói, dựa vào một thân tốc độ trêu chọc người ngoài, so với việc đối chiến chính diện cùng người khác sẽ mạnh mẽ hơn...

Có thể nói trong mấy chục năm qua tu vi năm người bạn cũ đều tăng nhanh như gió, nhưng so với các loại cao thủ trong đại tiên giới mà nói, vẫn có khoảng cách không ngắn, thời điểm họ đụng độ nam tử khô gầy kia, điểm yếu này liền biểu hiện ra rất rõ ràng...

Nam tử khô gầy rất mạnh, một vệt huyết quang từ xa, đã có thể đánh bay quỷ đầu đại đao trong tay Phương Hành, khiến hắn bị thương, từ điểm này phán đoán, cho dù hắn cũng là Thái Ất thượng tiên, nhưng so với Tiên Quân Trọng Sương sẽ mạnh hơn một đoạn dài, Phương Hành tính toán, cho dù Tiên Quân Trọng Sương đến, ở dưới sự vây công này cũng không chống đỡ được mấy hiệp, sẽ bị nam tử khô gầy chém giết!

Mà cảnh giới hiện tại của mình mới chỉ là Chân Tiên, nếu như muốn chiến Thái Ất cảnh phổ thông, dĩ nhiên sẽ không có vấn đề, nhưng muốn chiến cao thủ Thái Ất cảnh, cũng cần có mấy phần tranh tài, dưới tình huống không có thiên ý giúp đỡ, mà đánh với Tiên Quân Trọng Sương, cũng khó có phần thắng, càng không nói đến việc hắn phải đối mặt với tồn tại có bản lĩnh chém giết Tiên Quân Trọng Sương, Phương Hành thực sự không nghĩ tới, Đế Thích lại có thể điều động cao thủ dạng này đến, đối với cục diện này, hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất chính là quay đầu bỏ chạy...

Hiển nhiên những người khác cũng muốn như thế, nên khi bọn hắn nhìn thấy Phương Hành mạnh mẽ đẩy lùi Nhiếp Cuồng Nhất, nhưng không những không chạy trốn, mà trái lại bước nhanh đến chỗ nam tử khô gầy thì mỗi một người đều cực kỳ kinh ngạc, dùng ánh mắt quái lạ nhìn lại hắn!

- Đến tột cùng hắn muốn làm cái gì, chê bản lĩnh ta thấp, muốn đi đến chỗ tên biến thái đó chịu chết sao?

Nhiếp Cuồng Nhất bị hắn dùng một quyền đánh bay, nhìn thấy cảnh này thì oán hận cắn răng, nhanh chóng truy đuổi phía sau.

- Lẽ nào hắn...

Lộc Tẩu nhìn phương hướng Phương Hành phóng đi, cũng hơi run run, giống như nhận ra được cái gì đó.

- Một năm trước, để các ngươi chạy trốn, nhưng bây giờ đại trận của các ngươi có trăm ngàn chỗ hở thì làm sao địch lại ta?

Đúng vào lúc này, Liệt Dương Vương không lưu thủ nữa, mà cười lạnh lẽo, vỗ ra một chưởng .

Ầm ầm ầm!

Hắn chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, huyết quang đầy trời đã che đậy tứ phương tinh vực lần thứ hai...

- Ngày hôm nay chúng ta không có phần thắng, các ngươi đi mau!

Đối mặt với huyết quang đầy trời, đáy mắt Lệ Hồng Y, Lệ Anh, Đại Kim Ô, Hàn Anh, Vương Quỳnhđều tràn đầy kinh hãi, bọn họ biết mình không chịu được nữa, kỳ thực một năm trước, bọn họ cũng đã giao thủ qua một lần với nam tử khô gầy này, hắn cũng là một trong số những người đến đây sớm nhất, thậm chí còn giao thủ qua với Thất Tử Đại Xích Thiên, một lần hung hiểm nhất là khi Vương Quỳnh suýt nữa bị Thất Tử Đại Xích Thiên đánh giết, bọn họ ỷ vào đại trận này mới cứu được nàng trở về, không bị chết đi...

Nhưng chỉ có một lần đó thôi, về sau phương đại trận này không cách nào đẩy lùi cường địch nữa!

Trong một năm qua không biết tên kia thôi diễn bao nhiêu lần, nên đã tìm ra nhược điểm của đại trận, lần này hắn bay thẳng đến tấn công vào nhược điểm, khiến cho bọn họ triệt để rơi vào hạ phong...

Bây giờ, bọn họ cũng đã không còn thượng sách, trái tim tuyệt vọng...

Thời điểm cận kề tử cảnh, không biết có bao nhiêu Tán Tiên Thiên Nguyên nhìn về phía sau, nhưng trong tinh vực vắng vẻ không hề có bất cứ động tĩnh gì!

- Xong, nhìn tình cảnh này, quả nhiên hộ đạo giả không chịu che chở chúng ta...

Ở trong lòng bọn họ, đều hiện lên một cái ý niệm như vậy, sau đó nặng nề cảm thán một tiếng.

- Tranh đấu giữa Phụng Thiên Minh cùng các tiên minh khác, thậm chí ảnh hưởng đến quyết định của những lão tổ tông kia sao?

Ở bên trong sự tuyệt vọng, bọn họ tức giận rống to, mạnh mẽ bắt lên pháp ấn, thao túng đại trận phía trên, dâng lên như sóng triều.

Đây chính là một đòn tối hậu, được hay không được, đều không có gì để nói nhiều!

Kết cục đã rõ ràng, đây vốn là đại trận không trọn vẹn, nên có ảnh hưởng rất lớn đối với thực lực tổng hợp, Liệt Dương Vương càng trải qua một năm ròng rã thôi diễn, phát hiện nhược điểm một phương đại trận của bọn họ, khiến cho một phương đại trận không xuất ra được đầy đủ sức mạnh, nói đây là một đòn cuối cùng này, chẳng bằng nói bọn họ đang phát tiết sự bất mãn cùng lửa giận trong tâm

...

...

Mà sau khi phát tiết xong, bọn họ cũng chỉ có thể thoát thân!

- Ha ha, chỉ là tàn trận, còn muốn chống đỡ chưởng ấn của ta sao?

Khách khách khách...

Liệt Dương Vương cười to, vỗ ra một chưởng, lực lượng đại trận liên tiếp tan vỡ...

- Tàn trận?

Nghe Liệt Dương Vương lạnh lùng chế giễu, trong lòng bọn họ đều dâng lên một loại phẫn uất không thể tả:

- Nếu tiểu ma đầu của chúng ta ở đây, ngươi...

Một loại tâm ý không cam lòng khó có thể dùng lời diễn tả được từ đáy lòng bọn họ tăng vọt lên...

Chỉ là trong lòng không cam lòng đến đâu, cũng không thể không đối mặt kết quả này.

Năm người bọn họ đều bị thương nặng, sắp bị một chưởng đáng sợ kia vỗ chia năm xẻ bảy, triệt để mất đi sức phản kháng!

Vào lúc này Vương Quỳnh càng cắn chặt hàm răng, dùng cái mạng mình, chuẩn bị trợ giúp các bằng hữu khác chạy trốn...

Tuy nhiên vào lúc này, một màn khiến người ta không tưởng tượng nổi đã xuất hiện!

Xa xa có một bóng người vọt tới nhanh như tia chớp, người kia có vóc người thon dài, mày kiếm mắt sao, vô cùng lãnh tuấn, người kia chính là Để tử hung hăng bá đạo nhất Đại Xích Thiên, lúc này hắn đang vội vã chạy tới, trong nháy mắt đột phá không gian tinh vực, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Đại Kim Ô, sau đó không có nửa điểm trì trệ, đi tới chỗ hổng của đại trận...

- Xong...

Tình cảnh này khiến Lệ Hồng Y kinh hãi, cảm giác như chó cắn áo rách, bọn họ ở dưới thần thông của Liệt Dương Vương đã không chống đỡ nổi, thậm chí nổi lên ý nghĩ liều mạng, không nghĩ tới vị Đế Tử cuồng bạo này cũng chạy tới, cật lực chống đối Liệt Dương Vương đã khiến bọn họ đến cực hạn, nếu hắn tùy thời ra tay với bọn họ, bọn họ làm sao giữ được mạng chứ?

Chỉ có điều cái ý niệm này lóe lên trong nháy mắt, sau đó bọn họ liền nhìn thấy một màn kinh người.

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, vị Đế Tử vọt tới kia vừa vặn niêm phong lại lỗ thủng của đại trận, làm cho lực lượng của đại trận tăng vọt mấy lần trong nháy mắt, một chưởng cuồng bạo vô địch của Liệt Dương Vương mạnh mẽ đánh về phía lỗ hổng, nhưng một chưởng này cũng đánh thẳng đến chỗ Đế Tử, khiến trong lòng hắn cả kinh, theo bản năng thu hồi hơn nửa chưởng lực, vung về phía tinh vực bên cạnh...

Ầm ầm ầm!

Thần quang lóe lên, đánh nát vô số ngôi sao chu xung quanh, thiên địa hôn ám, ánh sáng tán loạn, Liệt Dương Vương thu hồi lực lượng thần thông quá mạnh, nên hắn như bị dính đòn nghiêm trọng, ánh mắt trở nên âm trầm cực kỳ, liên tục lùi lại mấy bước ở trong tinh vực, sau đó bừng bừng lửa giận, nhìn xuống!

Đúng vào lúc này, mấy người Lệ Hồng Y cũng đều ngơ ngác nhìn tay của mình, sau đó lại cùng nhau nhìn về phía Phương Hành.

Tâm trí bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên, quả thực khó có thể hình dung!

Không biết có bao nhiêu vấn đề muốn hỏi vị Đế Tử thần bí của Đại Xích Thiên này!

Không ai nghĩ tới, vị Đế Tử này sẽ ở lúc mấu chốt nhất, lại đây cứu giúp...

- Đế Tử a Đế Tử, vì sao ngươi nhất định phải chết dưới tay ta?

Nhưng còn không chờ bọn hắn hỏi ra, Liệt Dương Vương ở trong không trung đã lạnh giọng mở miệng, hắn không nghĩ tới Đế Lưu sẽ làm chuyện như thế, còn tưởng rằng Đế Lưu biết mình hẳn phải chết, nên muốn liên thủ cùng phản nghịch Thiên Nguyên cầu sinh, trong lòng càng phẫn nộ xem thường, lông mày cau lên, nỗi khổ của việc thu hồi thần thông, làm cho sát ý của hắn càng bốc lên ở trong lồng ngực, hận không thể một chưởng vỗ chết tên Đế Tử này!

Trước đây Nhiếp Cuồng Nhất nói không sai, đúng là hắn không muốn mang tội danh chém giết Đế Tử!

...

Dù cho hắn đang bị một vị Đế Tử khác sai khiến!

Chuyện này không quan hệ đến nguyên nhân, mà là một loại kính sợ trời sinh liền ẩn dấu ở huyết thống!

Sợ rằng cũng chỉ có người điên như Nhiếp Cuồng Nhất mới không bị loại cảm giác kia ảnh hưởng!

- Điện hạ, Liệt Dương đang trợ ngươi bình loạn, ngươi vẫn tạm thời đứng nhìn thì tốt hơn...

Sau khi hơi do dự, Liệt Dương Vương vẫn thở dài một tiếng, dùng âm thanh nặng nề nói.

- Ha ha, giúp ta bình loạn?

Phương Hành không những không có ý tứ đứng nhìn, trái lại nở nụ cười, nhấc hai tay lên:

- Vậy sao không thay ta làm thịt tên điên kia trước?

- Ai, điện hạ ngươi cần gì phải tự tìm đường chết?

Liệt Dương Vương cũng không nói nhiều, chỉ trầm thấp thở dài, sau đó đánh nhẹ ra một chưởng, lòng bàn tay tràn đầy hào quang màu đỏ, vô số huyết quang hóa thành sáu con huyết long, hướng về phía dưới vọt tới, trong đó có năm con hung mãnh đánh úp về phía đám người Đại Kim Ô, chỉ có một con nhằm phía Phương Hành, muốn tiếp tục đánh tan đại trận mà Đại Kim Ô kết thành, sau đó phân lẻ ra đánh giết, một bên khác cũng muốn đẩy lùi Phương Hành, thậm chí là lần thứ hai kích thương, tạo cho Nhiếp Cuồng Nhất một cái cơ hội chém giết Đế Tử!

Huyết quang ngập trời lại tới, đám người Lệ Hồng Y vạn phần không rõ, do dự bất định.

Nhưng vào lúc này, Phương Hành đã thấp giọng quát lên:

- Còn do dự cái cái gì, lục đạo trở về vị trí cũ, chém thằng oắt con này...

- Hả?

Sau khi nghe được mấy chữ "Lục đạo trở về vị trí cũ", trong tai Lệ Hồng Y như lôi đình chấn động, cả người đều kinh ngạc.

Phương Hành không để ý đến bọn họ, là người thứ nhất chiếm lấy vị trí, sau đó hai tay hợp lại, kết thành phật ấn, trên người tản ra phật quang nhàn nhạt, làm cho hắn nhìn như là một vị Phật đà, một thân khí tức cuồn cuộn hiện lên, cùng khí tức năm người kia kết lại cùng nhau ở trong nháy mắt, khiến cho đại trận của bọn họ tăng vọt lên một bậc, vận chuyển không thôi...

Năm người kia vừa mừng vừa sợ, giống như đoán được sự kích động trong ánh mắt bọn họ, Phương Hành liền quay đầu về hướng bọn họ nở nụ cười.

- Các ngươi không phải nói phương đại trận thiếu mất một người sao?

Một vòng phật quang cổ kính hiện lên ở sau đầu hắn, làm cho hắn như mạ thêm một lớp vàng:

- Hiện tại ta đến rồi!

1529 Lục đạo luân hồi đại trận

- Vèo! Vèo!

Sáu con huyết long từ trên trời giáng xuống, nhìn vô cùng dữ tợn, mỗi một con đều giống như thật, không những dữ tợn đáng sợ, mà còn ẩn chứa sức mạnh không thua Thái Ất thượng tiên, thậm chí như là từng người có linh tính, trong quá trình vọt xuống, còn có thể nghe được chúng nó mở miệng ra, ngâm nga tiếng rồng ngâm chấn động khắp nơi, hơn nữa trong hai mắt chúng nó, cũng có tâm ý cuồng dã chỉ có sinh linh mới có, tham lam đến cực điểm, mãi đến tận lúc này, Phương Hành mới hiểu rõ vị Liệt Dương Vương này khủng bố như nào, hắn có thần thông, trực tiếp điều khiển sáu con Chân Long Chi Linh không thua gì Thái Ất thượng tiên...

Lúc trước Tiên Quân Trọng Sương điều động một con cũng khó!

Chẳng trách Liệt Dương Vương này lại có danh hào mạnh nhất dưới Đại La Kim Tiên, chỉ một cái thần thông đã mạnh mẽ dị thường!

Nhưng bây giờ đối mặt với một chiêu thần thông này, Phương Hành, thậm chí là đám người Lệ Hồng Y đã không có tuyệt vọng lúc trước...

Lúc này bọn hắn còn có suy nghĩ khác, họ vui mừng phát hiện một sự thật!

Vị Đế Tử có lai lịch bí ẩn này, không có nhân cơ hội làm khó bọn họ, trái lại còn giúp bọn họ một đại ân!

Vậy mà hắn có thể bù đắp chỗ hổng của một phương đại trận!

Bọn họ căn bản không dám nghĩ tới, mà cũng không có thời gian đi suy nghĩ người này làm thế nào biết được...

Chỉ biết, vào lúc này khí thế đại trận lại lưu chuyển, hoàn mỹ thể hiện ra ngoài...

- Ta là chủ Địa Ngục Đạo, vĩnh trấn U Minh phủ!

Lệ Hồng Y gần như người đầu tiên làm ra quyết định trước biến hóa này, trong nháy mắt nàng đã bắt lên ấn pháp, miệng khẽ quát, sau đó có vô tận âm phong cuồn cuộn, làm cho nàng như là biến thành người khác, sau lưng nàng càng hiển hóa ra một cái bóng mờ, cái bóng mờ kia có vóc người vĩ đại, cao không dưới vạn trượng, đầu đội mũ quan, nguy nga đồ sộ, trên người khoác một cái trường bào che kín đồ văn sơn hà, bàn tay phải ấn nhẹ xuống phía dưới, lòng bàn tay lại có một tòa lao tù thật to lẳng lặng trôi nổi...

- Ta chủ Tu La Đạo, thiết huyết chinh phạt cửu thiên!

Cũng vào lúc này Vương Quỳnh ngưng thần thủ tâm, bắt lên ấn pháp, sau lưng nàng cũng xuất hiện một cái hư ảnh, rõ ràng là hai người song sinh, một nam, một nữ, nữ tướng thanh tú, tay cầm bảo bình, trong bình mọc ra một đóa hoa sen từ từ tỏa ra, nam tướng hung ác như quỷ, trên người có một con cự xà quấn quanh, miệng rắn mở lớn, hung tàn đến cực điểm, đáy mắt ẩn chứa vẻ thiết huyết cương nghị!

- Ta chủ Ngạ Quỷ Đạo, tiên phật đều là thực!

Lệ Anh kêu to, thanh âm chói tai, sau lưng xuất hiện một cái bóng mờ, nhưng là một thân sát khí, gầy trơ cả xương, nổi gân xanh, bụng cao cao nhô lên, giống như sắp nổ t vậy, ánh mắt có vẻ cực kỳ hung ác, ánh mắt hung tàn nhìn xuống thế gian vô cùng đáng sợ, nước dãi ướt át, dường như đói bụng mấy trăm năm, hận không thể nuốt hết thảy những người nhìn thấy vào trong bụng!

- Ta chủ Chúng Sinh Đạo, tâm kiên định ý thẳng thắn!

Hàn Anh cũng đã sớm bắt lên pháp ấn, khiến sau lưng hiện ra một cái bóng mờ mặc áo vải, khuôn mặt sáng sủa, mang theo vẻ phấn chấn, chỉ thấy ánh mắt của hắn cực kỳ trong sáng, mắt trái cơ trí, vừa kiên nghị lại vừa thanh lưu, mắt phải lại có vẻ mê man, tay trái hướng về phía trước, giống như nâng cái gì đó, bàn tay phải thì nắm thật chặt, thu ở bên hông, dường như đang nắm lấy cái gì...

- Ta chủ yêu ma tôn, sinh tử tự quản!

Lúc này Đại Kim Ô là người hưng phấn nhất, lúc nó nhìn thấy thân hình Phương Hành, như đã đoán được cái gì, bắt đầu ha ha cười lớn, sau đó cũng bắt lên pháp ấn, sau lưng hiện lên một con yêu ma cực kì quái đản, có tận chín cánh tay, đầu lưỡi dài từ trong miệng thò ra, quấn quấn trên không trung, sau lưng cũng sinh ra đuôi dài, quét ngang như roi da, trên hai cái chân mọc đầy vảy, ngón chân cong như móc câu, toàn bộ dáng dấp nhìn có vẻ rất hung tàn, khát máu, kết hợp lại cùng nhau, khiến nó tràn đầy khí tức yêu ma!

Sau khi hét ra một câu, ánh mắt của hắn cũng nhanh chóng nhìn về phía vị Đế Tử kia...

- Ta?

Mà đúng vào lúc này, vị Đế Tử kia cũng không có để cho nó thất vọng, hắn chỉ hơi chậm trễ như lĩnh ngộ cái gì đó, rồi âm thanh vừa sâu thẳm vừa thần bí giống như đến từ thiên ngoại cũng vang lên:

- Thiên tức là ta ta tức thiên, lục đạo luân hồi chỉ trong chớp mắt...

Sau lưng hiện lên một cái bảo kính, ánh sáng càng lúc càng thần bí, càng lúc càng sâu thẳm, dường như có thể trực tiếp chiếu vào trong lòng người ta, loại tâm ý cao cao tại thượng kia, như là một cái huyền thiên chi nhãn, vừa lạnh lùng vừa từ bi quan sát thế gian, vừa không chứa bất luận cảm tình gì, rồi lại như mang hết thảy cảm tình của phàm nhân đều bao hàm ở trong đó, giống như một vị thần trên chín tầng trời!

Trong nháy mắt, sáu cái bóng mờ đứng đối lập nhau, khí tức hiện lên trên người uy nghiêm như thiên thần, sáu cái bóng mờ đều nắm pháp ấn, xung đột lẫn nhau rồi lại kết hợp lại, làm cho tất cả trong sân ảm đạm xuống, chỉ có sáu bóng người, càng lúc càng sáng sủa, giống như trong nháy mắt này, đã biến thành trung tâm vũ trụ, đại biểu vạn vật...

- Bọn họ đây là...

Lộc Tẩu kinh sợ đến mức ánh mắt đều trợn lên, khó có thể tin vào cảnh này.

Trong lòng có một ý nghĩ điên cuồng thăng vọt lên, để nàng thất thanh kêu to:

- Thượng cổ phật môn đệ nhất đại trận, lục đạo luân hồi?

...

...

- Xèo Xèo Xèo

...

Nói thì chậm, nhưng kì thực tất cả chỉ xuất hiện trong nháy mắt, Liệt Dương Vương điều khiển sáu con huyết long tấn công từng người, tuy nhiên sau khi sáu con huyết long đập tới trong nháy mắt, sáu bóng mờ cũng dâng lên khí thế, va chạm pháp ấn, tạo nên tầng tầng sóng lớn, có một loại sức mạnh kinh khủng khó có thể dùng lời diễn tả được hiện ra vào lúc này, giống như nắm giữ lực lượng nghịch chuyển năm tháng, cực kỳ khủng bố!

Ầm!

Sáu con huyết long khủng bố, vốn phân biệt hướng về sáu người bọn họ nhào xuống, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nhào đến đỉnh đầu sáu người bọn hắn, chợt bị sức mạnh bên trong đại trận hút hết, giống như một cái vòng xoáy vậy, mạnh mẽ khiến sáu con huyết long ném vào quá khứ, làm chúng kinh sợ đến mức điên cuồng rít gào, lắc đầu quẫy đuôi giãy dụa!

Sáu con huyết long, mỗi một con đều có sức mạnh không thua Thái Ất thượng tiên, nếu thật sự so với Phương Hành và từng người bọn họ, sợ là mỗi một người đều khó đối phó, bây giờ sáu con huyết long đối đầu sáu người bọn họ, vốn cũng là ngang nhau nhưng vào lúc này, lục trận hợp nhất, sinh ra một loại trận lực khủng bố khôn kể, nên có khả năng hàng long phục hổ, nghịch chuyển tất cả, mặc cho sáu con huyết long ra sức giãy dụa, muốn chạy trốn ra ngoài, cũng đều hoàn toàn vô công, miễn cưỡng bị đại trận kia cuốn vào, bao phủ hoàn toàn...

- Chuyện này... Chuyện này làm sao sẽ?

Liệt Dương Vương kinh sợ đến mức trợn tròn cả mắt, thất thanh kêu to.

Một loại cảm giác khủng bố chỉ thuộc về Thái Ất thượng tiên, khiến hắn hãi hùng khiếp vía, trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không nghĩ ra, vì sao đại trận hắn căn bản không để ở trong mắt, lại đột nhiên có uy lực khủng bố như này?

- Trả thần thông cho ta!

Song phương đấu pháp trong chớp mắt, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, cưỡng chế sự kinh ngạc, vội vã đảo ngược xuống!

Mạnh mẽ vung chưởng, cánh tay thình lình hóa thành một ngôi sao to, mạnh mẽ hướng về phía đại trận đánh tới, nhưng theo bản năng muốn lấy sáu con huyết long trở về, vì dù sao luyện hóa sáu con huyết long, thực sự tiêu hao hết hai ngàn năm tâm huyết của hắn, cái kia vừa là thần thông, cũng là tu vi của hắn, một khi mất đi, chính là hai ngàn năm khổ công hủy hoại trong một ngày...

Tuy nhiên ở một khắc tiếp theo, cảnh tượng làm hắn khiếp sợ hơn xuất hiện...

Huyết chưởng ngập trời, bao trùm một chòm sao, thế đi khó có thể tưởng tượng, càng khó chống đối!

Nhưng ngay khi huyết chưởng hung mãnh không chịu nổi của hắn rơi xuống, Đế Lưu, Lệ Hồng Y và đám người Đại Kim Ô trong đại trận phía dưới cùng nhìn nhau cười, trong một cái ánh mắt, đã trao đổi thần niệm cho nhau, sau đó đồng thời biến ảo pháp ấn!

- Được, cho ngươi!

Sáu người đồng thời cười to, nghịch đẩy đại trận, sáu tôn bóng mờ tạo ra vô số phù quang, biến ảo như mây.

Một khắc tiếp theo, bên trong đại trận có tầng tầng phù quang thần bí, đột nhiên chuyển động, kim quang hiện ra, thình lình lại có sáu con kim long từ trong đại trận bay ra, kim quang chói mắt, trên người hiện ra một loại phật ý huyền ảo khó hiểu, sức mạnh còn mạnh hồi nãy, không hề có một tiếng động gầm thét lên, trực tiếp hướng về phía cửu thiên cuốn lên, miễn cưỡng va chạm với chưởng ấn của Liệt Dương Vương!

Ầm!

Sáu con kim long cùng huyết chưởng của Liệt Dương Vương va chạm vào nhau, trong nháy mắt huyết vân bị đánh tan, đất trời tối tăm, bầu trời xuất hiện vô số lưu vân màu máu, lại chen lẫn từng tia sáng màu vàng, như tạo ra một cái biển máu, che kín bầu trời, vô cùng hùng vĩ!

- Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó, đó là thần thông của ta...

Lúc này Liệt Dương Vương như gặp ma, áo bào trắng trên người bị phá nát không thể tả, một thân toàn vết máu, bàn tay phải bị chấn nát, lộ ra mảnh xương, đầu càng mất đi ràng buộc, nghiêng nghiêng rơi xuống, trong ánh mắt lộ ra vô tận sợ hãi cùng nghi hoặc, hắn rống to, giống như làm như thế nào cũng không thể tiếp thu được cái sự thực kia, hắn khổ tu hai ngàn năm, mới luyện ra sáu con huyết long, lại ở trong phút chốc bị đối phương đoạt đi, hóa thành kẻ thù của chính mình...

Đối với người tu hành mà nói, chuyện này thực sự là khó có thể tiếp thu!

Mà dị biến trước mắt càng làm cho hắn khó có thể lý giải được, cái đại trận kia không phải là lần đầu tiên hắn lĩnh giáo, tu vi Đế Lưu càng yếu nhược, hắn rất tự tin, năm người liên hợp lại cũng không ngăn nổi một chưởng của hắn, tu vi Đế Lưu càng bị hắn không để ở trong mắt, theo lý thuyết, bọn họ liên thủ thì đã làm sao, so sánh với hắn vẫn còn kém xa lắm, kém đến rất xa...

Nhưng tại sao, sáu người bọn họ liên thủ, lại có uy lực bực này?

- Ngươi... Đến tột cùng làm cái gì?

Lúc này Liệt Dương Vương, hầu như khó có thể tin tưởng được tình cảnh trước mắt, con ngươi nhìn chòng chọc vào Đế Lưu, hét to theo bản năng.

- Cũng không có gì...

Phương Hành biểu hiện dị thường bình thản, trên khuôn mặt anh tuấn, bao phủ một tầng sát khí mỏng manh, âm thanh nhẹ nhàng vang lên:

- Đây là một phương đại trận Phật môn, trong thiên hạ chỉ có người đạt được lục đạo truyền thừa mới có thể triển khai, trước đây bọn họ thiếu mất một người, tự nhiên sẽ có kẽ hở, nhưng hiện tại ta đã đến rồi, ngược lại cũng muốn hỏi ngươi... Đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh, có thể địch lại đại trận lục đạo luân hồi của chúng ta?

Lúc hắn nói đến đoạn cuối cùng, âm thanh hơi dừng lại một chút, rồi bỗng nhiên trở nên hung ác đến cực điểm:

- Các anh em, chém hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận