Lược Thiên Ký

Chương 1795: Nhân quả




Ở trong ánh mắt kinh ngạc của vị Thánh Tôn kia, Phương Hành mang theo Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La bước lên tiên thuyền, Phương Tiểu Mỹ sớm đã kích động nhào vào trong ngực nữ tử kia, Phương Thanh La thì ngoan ngoãn kêu một tiếng "Đại sư nương", lại ở dưới Phương Hành giới thiệu kêu một tiếng "Ngũ sư nương", sau đó hưng phấn tham quan tiên thuyền, giống như nhà quê, trên tiên thuyền có vô số động phủ, mấu chốt nhất là, mỗi một động phủ, rõ ràng đều là một Tiểu Thế Giới, ngay cả mười vị trưởng lão hộ pháp trên tiên thuyền, mỗi một vị đều có thực lực tiếp cận Đại La Kim Tiên, Phương Thanh La đi dạo một vòng, phát hiện trên tiên thuyền dùng chất liệu quý giá, bố trí xa hoa...

- Đi thôi, đi Chư Tử đạo tràng khác, tìm được vị Thánh Tôn kia, sau đó làm thịt hắn!

Phương Hành ra lệnh, sau đó tiên thuyền ầm ầm vận hành, mấy hơi sau, đã biến mất ở trong tinh vực.

- Việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!

Vị Thánh Tôn kia lẩm bẩm, đột nhiên khẩn trương lên:

- Nhất định phải nói cho Mộ Uyên!

Sau khi chém đinh chặt sắt nói câu này, ánh mắt của hắn cũng lạnh lùng:

- Vốn cho rằng nếu có chỗ hòa hoãn, còn có thể giữ hắn lại, nhưng bây giờ nhìn, kẻ này tuyệt đối không giữ lại được, nhất định phải thi triển kế hoạch kia, nếu không cuối cùng sẽ thành họa lớn!

Lúc đầu hắn chém nát truyền tống trận, chính là vì ngăn cản Phương Hành, bởi vì nếu không có truyền tống trận, khoảng cách giữa Thiên Nguyên và Tiên Giới, nói ít cũng phải hao phí Phương Hành bảy năm trở lên mới có thể đuổi tới, đến lúc đó, trận đại chiến mấu chốt đoán chừng sớm đã kết thúc, nhưng sau khi Phương Hành lộ ra bản lĩnh điểm hóa sao trời, hóa thành truyền tống trận, vị Đế Chân Thánh Tôn này mới ý thức được, mình quá xem thường tên ma đầu kia, cảnh giới của hắn còn mạnh hơn mình tưởng tượng!

Coi như truyền tống trận tiện tay điểm hóa kia, không so được truyền tống trận của Chư Tử đạo tràng, nhưng thời gian cũng sẽ rút ngắn rất nhiều, hắn đã không cách nào tưởng tượng, ma đầu kia cần bao lâu, liền có thể chạy tới Tam Thập Tam Thiên...

- Ba ngày!

Đối mặt với Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ hỏi thăm, Phương Hành chỉ nhàn nhạt trả lời.

Lời này nghe vào trong tai Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ, lại như thiên phương dạ đàm.

Phải biết, khoảng cách giữa Tiên Giới và Thiên Nguyên vốn chính là một lạch trời, trong truyền thuyết, nếu không có truyền tống trận, đơn thuần bằng vào lực lượng nhục thân khống chế thần thông đi đến, như vậy có khả năng mất cả ngàn năm, đây là dưới tình huống trên đường không có sai lầm, ngay cả Phương Hành, lúc trước mượn truyền tống trận trên Long tộc cổ lộ, cũng hao tốn hơn ba mươi năm mới đuổi tới, thế nhưng bây giờ chỉ dùng ba ngày... nói ra ngoài, lại có ai sẽ tin tưởng?

- Ba trăm năm này, ta đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều chuyện, cũng làm rất nhiều chuẩn bị!

Đối mặt nữ nhi và đệ tử chấn kinh, Phương Hành cười nhẹ giải thích vài câu:

- Ngay từ đầu chỉ là vì đi xác minh, ý đồ của đám người Thiên Ma khi thôi động luân hồi, có phải thật như vậy hay không, về sau thấy được càng nhiều chuyện hơn... Chiếc tiên thuyền này, là bởi vì liên quan tới một truyền thuyết tiên thuyền gánh chịu chúng sinh tiến về Bỉ Ngạn, xác thực tốn không ít công phu...

Đối với ba trăm năm kinh nghiệm của sư tôn, Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ rất hiếu kỳ, nhưng không phải một lời có thể tận.

Ngắn ngủi ba ngày, bọn hắn cũng có hiểu một chút, lúc đầu các nàng nghĩ là, ba trăm năm qua, sư tôn tị thế, không nghe được tin tức, thế nhân đều cho rằng hắn chết rồi, nhưng thấy được chiếc tiên thuyền này, bọn hắn mới phát hiện mình nghĩ sai, trên tiên thuyền này không chỉ có vô số tài nguyên, phong phú đến cực điểm, có vô số rượu ngon, còn có địa phương cất rượu, đừng nói có thể uống mấy trăm năm, căn bản là uống không hết...

Quá đáng hơn là, trên thuyền này còn có hai vị sư nương, cùng thị thiếp xinh đẹp vô tận, cũng không biết là sư phụ từ nơi nào đoạt được... Đương nhiên hắn nói là mình nhặt... Hai vị sư nương kia, một vị trong đó tự nhiên là đại sư nương Ngao Trinh, ba trăm năm qua đi, dung nhan không giảm, còn tăng thêm vẻ tôn quý, một vị khác thì là Si Nhi ngũ sư nương đến từ Tiên Giới, ở trước mặt Ngao Trinh đại sư nương, đừng nói Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La không dám lỗ mãng, sư phụ cũng trung thực hơn rất nhiều, ngược lại là ở trước mặt Si Nhi ngũ sư nương hồn nhiên đáng yêu, mấy sư đồ lại cực kỳ nhẹ nhõm, sau khi đấu thắng rượu, Phương Thanh La đã hoàn toàn phục.

- Này đâu phải lưu lạc ba trăm năm, căn bản là hưởng phúc ba trăm năm a...

Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La đều âm thầm nghĩ, có mỹ quyến như hoa, có rượu ngon món ngon, nghe nói sư tôn còn thỉnh thoảng đoạt Tiểu Tiên Giới, hoặc Thần tộc ở xa xôi, cuộc sống như vậy ai không hướng tới?

So với Thiên Nguyên không ngừng chinh chiến ba trăm năm mà nói, nơi này mới giống như Tiên Giới chân chính.

Bất quá còn chưa kịp hoàn toàn lý giải tiên thuyền, bọn hắn không thể không lên tinh thần, bởi vì chỉ dùng không đến hai ngày, bọn hắn liền thấy được Đa Bảo Tiên Hà...

Cũng xa xa thấy được chín ngọn núi lớn ở một bờ khác của Đa Bảo Tiên Hà, như hung thần vắt ngang ở giữa hư không!

Chín ngọn núi lớn kia, như quan khẩu khóa lại tinh không, cũng khóa lại Cổ Tiên Lộ!

- Nơi này chính là Cửu Quan!

Phương Hành nhìn Phương Thanh La và Phương Tiểu Mỹ giới thiệu:

- Mặc dù ta chưa tới qua, lại nghe người nhắc qua, có chín quan khẩu này, Chư Tử đạo tràng tiến có thể nhập chủ Tam Thập Tam Thiên, bại có thể lui giữ Đa Bảo Tiên Hà, chính là mệnh căn của bọn hắn, cũng là khâu trọng yếu nhất trong lấn thiên đại kế, kỳ thật thời điểm Thiên Nguyên rơi xuống Huyền Quan, hết thảy đều đã bị người thôi diễn, lúc trước tu sĩ Thiên Nguyên đạt được cơ duyên Cửu Quan, bây giờ phải ở Cửu Quan vẩy tận nhiệt huyết, có được thì có mất, có lợi thì có hại, cũng có chút nhân quả tuần hoàn!

- Ừm, Cửu Quan là nhân, Cửu Quan là quả, chúng ta ở Thiên Nguyên, cũng từng nghe nói qua!

Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La gật đầu, thân là sinh linh Thiên Nguyên, các nàng tự nhiên nghe nói qua sự tình này.

- Cha, chúng ta cũng đến trả nhân quả sao?

Phương Tiểu Mỹ nghĩ một lát, có chút do dự hỏi vấn đề này.

- Dĩ nhiên không phải!

Phương Hành trả lời gọn gàng mà linh hoạt:

- Chúng ta giống như là người có ơn tất báo sao?

Lời này làm Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La có chút xấu hổ:

- Mặc dù nói không dễ nghe, nhưng xác thực không phải...

- Đương nhiên, trả là vẫn phải trả, bất quá là dùng phương thức của chúng ta!

Phương Hành cười cười, lại bồi thêm một câu.

Lời này để Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La nhẹ nhàng thở ra, hình tượng của sư tôn cuối cùng không có sụp đổ.

Hiện nay, bọn hắn cách Cửu Quan nhìn rất gần, nhưng ở trong tinh vực, còn có một đoạn rất dài, đang chuẩn bị tiến lên, chợt có người cầm lái đến báo:

- Đạo Chủ, thấy được phía trước có người chém giết...

- Ừm?

Phương Hành có chút ngoài ý muốn, tâm niệm vừa động, một đạo thần thức bay ra ngoài.

Cơ hồ là nháy mắt, hắn thấy được cách tiên thuyền mười vạn dặm, đang có hai đội tiên binh chém giết, trong đó một đội đang lẩn trốn, một đội khác truy sát không thả, đội trốn đã bị đuổi giết không còn mấy người, còn lại mấy cái cũng chỉ dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chỉ nghe trong những người này, có người quát to một tiếng, đưa tới Phương Hành chú ý:

- Việc đã đến nước này, mấy người các ngươi còn không thúc thủ chịu trói, là muốn vì Cô Nhận Sơn dẫn tới đại họa, bị Thánh Tôn đồ diệt cả nhà sao?

- Cô Nhận Sơn?

Phương Hành giật mình, nguyên lai đám người bị đuổi giết kia, lại là Yêu Địa Cô Nhận Sơn.

Hắn và Kim Sí Đại Bằng Vương chính là chí giao, cùng Cô Nhận Sơn Đại Bằng Tà Vương càng có giao tình bán mạng, nghe được những người kia có quan hệ tới Cô Nhận Sơn, tự nhiên không thể bỏ mặc, đạo thần thức này trong nháy mắt hóa thành phân thân, giáng lâm ở trên ngôi sao, vung ống tay áo lên, quét những người truy sát kia ra thiên ngoại!

- Ngươi... Giới Luật điện của Chư Tử đạo tràng làm việc, ngươi là người phương nào, lại dám nhúng tay?

Đám đệ tử bị hắn quét ra kia sắc mặt đại biến, nhưng vẫn nổi nóng quát lên.

- Chư Tử đạo tràng?

Phương Hành nhìn những người kia một chút, không thèm để ý:

- Ngược lại đúng dịp, ta là đến tìm Chư Tử đạo tràng phiền phức đây...

Những người kia nghe vậy, thần sắc đại chấn, thậm chí có chút không dám tin tưởng, trong hoàn vũ này, lại có người dám thả ra cuồng ngôn như vậy?

Dù là Tiên Giới, cũng không có người dám nói như vậy?

- Ngươi... Ngươi là Phương Hành tiểu tổ?

Nhưng lúc này, mấy đệ tử Cô Nhận Sơn bị đuổi giết kia ngẩng đầu, có một người chần chờ nhìn Phương Hành thật lâu, càng xem càng chấn kinh, dường như nhận ra thân phận của Phương Hành, nhịn không được hô lớn, cũng chính là một tiếng này, làm mấy người truy sát kia sợ hãi, thần sắc ngơ ngác nhìn về phía Phương Hành, có chút nhát gan, ngay cả pháp bảo cũng không khống chế nổi, thế nhưng ngoài sợ hãi, sát khí cũng bốc lên, gắt gao cầm binh khí trong tay...

- Ồ? Ngươi nhận ra ta?

Phương Hành có chút ngoài ý muốn, cười nhìn người kia.

Đối phương có chút lạ lẫm, không biết có phải là ở Cô Nhận Sơn gặp qua hay không!

Nhưng một câu nói kia, không thể nghi ngờ là tự nhận thân phận, trong mắt hai tộc nhân Cô Nhận Sơn kia hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng, sau đó biến sắc, dùng hết lực lượng toàn thân quát to:

- Tiểu tổ đi mau...

- Im miệng!

Thủ lĩnh truy sát kia đột nhiên hét lớn, liều lĩnh đâm tới hắn.

Nhưng lúc này, tộc nhân Cô Nhận Sơn không thèm quan tâm hung hiểm phía sau, chỉ liều mạng nhìn Phương Hành kêu lớn:

- Chúng ta vâng lệnh Tà Tổ, chuyên giết ra ngoài báo tin, trong Cửu Quan có đại hung hiểm, ngàn vạn lần đừng đi!







Bạn cần đăng nhập để bình luận