Lược Thiên Ký

Chương 1025: Lời trước khi chết.


- Quả nhiên không hổ là con cháu quần tiên, vẫn còn có một ít nhân vật lợi hại tồn tại!

Ở trên cửu thiên cao cao, sau trận đại náo của Đồ Linh đại sư lúc nhập ma, lúc này cũng có vẻ hơi hỗn loạn, vân khí lượn lờ đều đã bị đẩy ra, lộ ra một Hoàng Kim Cự Nhân cao cao ngồi ở phía trên vương tọa, bao quát chúng sinh, hắn thân cao mười trượng, toàn thân khoác lên kim giáp, ngồi ngay ngắn trên cửu thiên, đôi mắt ở dưới nón trụ màu vàng mơ hồ có hàn quang bắn đi ra, cả người còn chói mắt hơn cả mặt trời, hoặc là nói, hắn là thuộc về loại người làm cho người ta có thể cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong cơ thể còn khủng bố hơn cả mặt trời.

Ở trước người hắn có hai nhóm, mỗi một nhóm có bốn vị khí tức quỷ dị, không thuộc về cùng một tộc quần sinh linh, khí cơ trên người đáng sợ ngập trời, nhưng so với hắn lại yếu hơn một bậc, nhìn trên phương diện thân phận, cũng giống là hạng người phụ thuộc hắn, đứng yên như pho tượng.

Mà ở phía trước nhóm người này, có bốn cái đồng trụ to lớn được dựng lên, Đồ Linh đại sư nổi điên đã bị treo lên, không rõ sống chết, vô số phù văn lập loè, trấn áp hắn lại, chung quanh, vô số thương thần tướng bao bọc vây quanh người hắn, ngay cả bốn vị thần tướng ở trước vương tọa, trên thân hai người cũng mang theo vết thương, hiển nhiên là bị đả thương trong trận đại náo vừa rồi của hắn.

Chỉ trấn áp vị Đồ Linh đại sư này, thần sắc của các sinh linh thần tộc đều đã có chút ngưng trọng, bọn họ có rất nhiều thần tướng, vậy mà không bắt được tên hòa thượng điên kia, thiếu chút nữa để hắn vọt tới trước Thần Vương, cuối cùng vẫn phải dựa vào Thần Vương tự mình xuất thủ, mới có thể trấn áp hòa thượng này, thật sự để trong lòng bọn họ dâng lên một loại suy nghĩ, Thiên Nguyên tiên duệ, quả nhiên ngọa hổ tàng long.

Có điều, một hơi còn chưa nhẹ nhàng thở ra, bọn họ chợt thấy ánh sáng trong mắt Thần Vương trở nên vô cùng sắc bén.

Giống như hai đạo lợi kiếm, thẳng tắp nhìn xuống phía dưới.

Trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, chư thần đồng thời rẽ mây sang một bên, nhìn quanh xuống phía dưới, sau đó thần sắc lập tức trở lên kinh hãi!

Bọn họ nhìn thấy, vừa lúc là một màn lão nho sinh vung kiếm chém vỡ thiên chướng, sau đó còn không chờ bọn họ kịp phản ứng, liền nhìn thấy bốn vị thần tướng bọn họ phái xuống dưới trước đây để khống chế cục diện, đã bị một kiếm ngang trời kia hoàn toàn chém chết ở giữa hư không, một màn này khiến tâm thần của bọn hắn không yên, suýt chút nữa bị mây bên trên đẩy xuống dưới, trong lòng nhịn không được nổi lên một trận khủng hoảng, vị cao thủ này từ đâu tới vậy?

Ầm ầm!

Một đạo tơ máu từ đông đến tây, giết xuyên qua mấy vạn sinh linh Thần tộc tạo thành đại quân, bay thẳng vào trong chiến trường, vào lúc này, mạng của sinh linh Thần Tộc cao cao tại thượng vậy mà như cỏ dại bị người thu hoạch, hình ảnh dạng này khiến cho ánh mắt của chư thần trở nên nóng bỏng!

- Lớn mật!

Ở thời khắc này, một giọng nói hùng hồn vang lên, người lên tiếng rõ ràng là Cửu U Thần Vương đang ngồi ở trên vương tọa.

Vị Thần Vương này phụng mệnh Thần Chủ đi nhổ Thiên Nguyên, truyền đạt ý chỉ của Thần Chủ phủ xuống. Hắn vẫn luôn cho rằng loại chuyện lặt vặt này lại để cho mình đi làm chẳng khác gì lấy dao mổ trâu đi giết gà, không có cam lòng, mà sau khi phủ xuống, hắn tùy ý để thần tướng dưới tay bố trí một chút hành động để hoàn thành kế hoạch trước đó, còn bản thân hắn ngay cả động cũng không có động đậy, thẳng đến khi hòa thượng điên giết đến tận cửu thiên, hắn mới trấn áp hai lần liên tiếp, mà đến lúc này, nhìn thấy một màn dưới mây, hắn vô cùng tức giận, u quang trong mắt sáng lên, gắt gao chăm chú nhìn vào lão nho sinh kia.

- Vốn muốn lưu lại mấy sợi linh khí cho Thiên Nguyên, nhưng bọn họ đã không thức thời như thế, vậy thì chém toàn bộ đi!

Vị Thần Vương kia đứng lên, thân hình cao lớn, theo hắn đứng dậy, mây trôi đầy trời trở nên mãnh liệt hỗn loạn, mà trong giọng nói của hắn không có chút tình cảm, vô cùng lạnh lùng:

- Một trận chiến này vốn chính là giết gà dọa khỉ, tiên duệ Thiên Nguyên cũng có can đảm không nhỏ, vậy chứng tỏ chúng ta giết người còn chưa đủ, tiếp tục giết! Một vạn không đủ giết hai vạn, hai vạn không đủ giết mười vạn, giết tới khi bọn họ không dám phản kháng mới thôi.

- Cẩn tuân thần chỉ!

Tất cả các thần tướng còn lại đều hét lớn lên, sau đó đi theo Thần Vương kia hạ xuống chiến trường.

Vào lúc này, khí thế của toàn bộ chiến trường đều thay đổi ngẩng đầu nhìn lên cửu thiên, mấy đạo bóng dáng chậm rãi hạ xuống, nhất là Thần Vương ở giữa kia vóc người cao lớn, khí cơ trên người giống như có thể làm cho ánh mặt trời vì thế mà ảm đạm, vào lúc này, sinh linh Thần tộc rống to động trời, hô quát, mà tu sĩ Thiên Nguyên thì run như cầy sấy, chỉ cảm thấy loại khí thế kia giống như trời xanh trấn áp xuống, thậm chí để bọn hắn ngay cả thở đều không kịp thở, mỗi một chuôi phi kiếm trong tay đều trở nên nặng nề như núi lớn, ngay cả xách cũng xách lên không nổi.

- Thần Vương phủ xuống, chư tu Thiên Nguyên quỳ lạy, không quỳ phải chết!

Bên cạnh Thần Vương kia có người quát lớn, giọng nói ầm ầm quét ra khắp nơi, như là thần lôi từ trên trời rơi xuống.

Giờ khắc này, không một tiếng động, không người dám nói, mà Thần Vương ở không trung kia tựa như mặt trời hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Duy ở trong trung tâm chiến trường, có ba người không thèm ngẩng đầu nhìn hắn.

Ở thời khắc này, khí cơ trên người Viên lão thần tiên đã bắt đầu tiêu tan, tựa như lão nhân chân chính dầu hết đèn tắt, nhìn người nói chuyện đều trở nên hữu khí vô lực, hắn nhất thời cười vài tiếng, nhất thời tự giễu lắc đầu, thật lâu sau đó, mới kéo góc quần của lão nho, ngẩng khuôn mặt già nua lên, nỗ lực kéo một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:

- Hi sinh Tiểu Liệp Nhi, bức Thiếu Bạch đi, bảo ngươi lưu lại hạt giống cho tiểu Phù Tô, lại hại hắn không kết thành Tiên Anh chân chính, bây giờ mới biết ngay cả ngươi khi đó Niết Bàn thất bại… Đều bởi vì ta tự cho là thông minh… Ta muốn làm chuyện đúng đắn, nhưng không ngờ... Ta chưa làm chuyện đúng đắn bao giờ?

- Đúng!

Lão nho sinh nhẹ nhàng mở miệng, sau đó trầm mặc nửa ngày, lại nở nụ cười:

- Ngươi có lòng tốt, nhưng luôn luôn làm chuyện xấu!

Một câu nói kia hoàn toàn không đủ để sắp xếp nỗi lòng mất mát như thủy triều của Viên lão thần tiên, hắn thống khổ mà dùng sức lắc đầu, nở nụ cười khổ:

- Khó trách các ngươi đều rời ta mà đi… Ngươi hận ta, Thiếu Bạch cũng hận ta, để cho ta trở thành người cô đơn...

- Nếu như hắn hận ngươi, hiện tại sẽ không giết đến rồi!

Lão nho sinh nhẹ nhàng mở miệng nói, rồi nhìn về một phương hướng khác, Viên lão thần tiên cũng nhìn sang, thần sắc có chút kinh ngạc.

Ở nơi cách hắn không xa, một bóng người bạch y tung bay, khắp đầu tóc bạc tung bay trong gió, đương nhiên đó là Bạch Thiên Trượng, cũng không biết hắn đã tới bao lâu, nhưng một mực ngừng chân ở cách đó không xa, nhìn Viên lão thần tiên, sau khi thấy được lão nho sinh, hắn liền không có tới gần, để thời gian cho hai người này nói chuyện, nhưng cũng không có rời đi, hình như cũng muốn bồi Viên lão thần tiên trút một hơi cuối cùng kia.

Viên lão thần tiên hiểu rõ tâm ý của hắn, trong mắt dần dần hiện lên tia áy náy.

Hắn chậm rãi đưa tay, lấy ra một cái trữ vật pháp bảo, chậm rãi đập vào tay lão nho sinh, nói chuyện càng ngày càng trôi chảy, cũng bởi vì nguyên nhân hồi quang phản chiếu, nhìn thoáng qua lão nho sinh, rồi liếc mắt nhìn Bạch Thiên Trượng, thở dài nói:

- Các ngươi đều là đứa trẻ tốt, nhất định sẽ là thiên kiêu danh lưu truyền thiên cổ , là ta hại bọn ngươi thành cái dạng này, đây là Bàn Đào mà ta lừa gạt từ trong tay khỉ hoang, đều là Bàn Đào hồng ngọc tốt nhất, các ngươi cầm lấy chia nhau, một người một nửa, nhất định phải công bằng, ai cũng không cần lấy thêm!

Bất công cả một đời, rốt cục muốn làm một chuyện công bằng rồi hả?

Bạch Thiên Trượng thở dài, chậm rãi tiến lên, nói khẽ:

- Chúng ta sẽ nhớ kỹ chuyện này, ngươi yên tâm đi, chúng ta cũng sẽ báo thù cho ngươi!

Một câu nói kia hiển nhiên cũng đại biểu cho việc tha thứ cho Viên lão thần tiên!

Mà lúc hắn cùng lão nho sinh nói những lời này, đồng thời quay đầu, nhìn về phía bọn người Giới Chủ Tiểu Tiên Giới ở trong hư không cách đó không xa, cũng lập tức khiến cho những người này cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía, không chút nghĩ ngợi liền lần nữa trốn xa ngàn dặm, không muốn bị bọn họ để mắt tới.

- Không… Không cần báo thù..

Vào lúc này, Viên lão thần tiên dùng sức lắc đầu đến, hắn gần như đã dùng hết tất cả khí lực, chỉ về những tu sĩ Thiên Nguyên đang bàng hoàng kia, gân xanh trên cổ lộ ra, rống nhẹ lên:

- Báo thù cho ta không quan trọng… Quan trọng là cứu bọn hắn ra ngoài… Cứu được nhiều người còn quan trọng hơn so với việc báo thù cho ta… Chuyện này các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, nếu không lão phu chết không nhắm mắt.

Bạch Thiên Trượng cùng lão nho sinh nghe câu nói này, đồng thời hơi ngẩn ra, hình như hơi xúc động.

- Làm chuyện sai cả đời, cũng nên làm một chuyện chính xác...

Viên lão thần tiên thê thảm nở nụ cười, đột nhiên dùng sức đẩy lão nho sinh ra, sau đó Pháp lực một thân ngưng tụ lại, ngồi thẳng thân thể, nghiêm nghị quát to:

- Chư vị lão hữu, chớ có lại không đếm xỉa đến, Thiên Nguyên gặp phải đại kiếp, giờ không ra tay, còn chờ đến khi nào? Đừng thấy lợi trước mắt, mà bỏ tên tuổi muôn đời sau lưng! Đi thôi, đi thôi, hôm nay, lão phu hổ thẹn mà chết, mng các ngươi lấy lão phu làm gương!

Giọng nói mênh mông cuồn cuộn, ẩn chứa pháp lực cuối cùng của Viên lão thần tiên truyền khắp nơi, vang vọng các châu.

Giống như một lời khuyên bảo sau cùng, truyền đạt cho một ít người tránh nạn khi đại kiếp phủ xuống.

Mà sau khi hắn nói dứt lời này, cũng rốt cục khí tuyệt, thân hình cứng ngắc, giống như một bức tượng đá.

Đến chết, trên mặt đều là vẻ áy náy!

- Đường huynh, chúng ta...

Lão nho sinh nhìn về phía Bạch Thiên Trượng, thần sắc có chút phức tạp mở miệng.

- Cuối cùng lão tổ tông đã làm một chuyện chính xác, vậy thì chúng ta liền nghe hắn.

Bạch Thiên Trượng thở dài một tiếng, nhìn về phía chung quanh, trầm thấp mở miệng:

- Cứu người đi.

Cũng ở lúc này, ở trên cửu thiên, Thần Vương đã phủ xuống, tất cả chư vị thần tướng mang theo một đội sinh linh Thần tộc cường đại, phóng tới khắp nơi, thẳng hướng những những chu tu Thiên Nguyên chưa chịu khuất phục, mà vị Thần Vương có khí cơ cường đại đến mức khó mà hình dung kia, cũng giáng lâm xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía lão nho sinh, rõ ràng là muốn đấu với hắn một trận, nhưng lão nho sinh quay đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu cười một tiếng, sau đó, cả người đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang, lấy tốc độ khó mà hình dung hướng về thiên chướng phía bắc.

- Tu sĩ, có dám đến đánh với ta một trận hay không?

Thần Vương giận dữ, mặc kệ người bên ngoài, mang lên vạn trượng sóng lớn, chạy về phía lão nho sinh chạy.

- Ta sẽ đánh với ngươi một trận, nhưng phải chờ ta cứu được người trước đã.

Lão nho sinh thấp giọng đáp trả, thân như mây trôi, nhảy lên vạn dặm, đi tới bức tường thiên chướng phía bắc, vung kiếm chém nát.

Oanh!

Thiên chướng lấp kín bị vỡ nát, lập tức tu sĩ Thiên Nguyên tụ tập tại nơi này giống như thuỷ triều dũng mãnh lao ra ngoài.

Theo quyết đinh cuối cùng của Viên lão thần tiên, tu sĩ Thiên Nguyên bắt đầu chạy trốn.

Mà thần tướng từ trên chín tầng trời vọt xuống, bắt đầu chỉ huy tất cả nhân mã, tàn sát tất cả tu sĩ Thiên Nguyên trốn ra khắp nơi.

Cũng cùng lúc đó, chư Vực Thiên Nguyên không biết che giấu bao nhiêu cường giả, khí tức bắt đầu thức tỉnh.

Lời cuối cùng của Viên lão thần tiên đã xúc động rất nhiều người tâm địa ngoan thạch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận