Lược Thiên Ký

Chương 1300: Huynh muội Cửu Đầu Trùng


Câu này của Văn tiên sinh xem như định tính chuẩn xác cho Đạo chướng quỷ dị kia.

Đạo chướng, hoặc là nguyền rủa, nói tóm lại, đây là một loại bẫy rập người không tự biết.

Trên thực tế, dù nghe được chỗ đáng sợ khi tu luyện công pháp này, e rằng Văn tiên sinh vẫn cứ sẽ nhịn không được đi tu luyện!

Biết rõ phải chết, vẫn cứ đi tu luyện!

Bởi vì sau khi truyền thừa loại công pháp, liền có một loại độc, hoặc là nguyền rủa trồng vào trong Đạo tâm. Trước đây lòng cầu tiên đạo cường liệt bao nhiêu, nay loại dụ hoặc kia lại mạnh bấy nhiêu. Có thể nói, bản thân những công pháp này không có chỗ hại gì, trên thực tế chúng cũng có đại đạo chi lý rất sâu, nhưng khăng khăng, truyền thừa rơi ở trên thân người có tu vị liền sẽ hình thành một loại lực lượng đáng sợ, như là một hạt giống rơi trong Đạo tâm người tu hành, hút đi toàn bộ máu thịt pháp lực, sinh trưởng ra Đạo quả thuộc về người khác.

Xét theo một khía cạnh nào đó, đây thật ra là đang dùng mâu của người tu hành tới công thuẫn của người tu hành!

Chẳng lẽ chỉ vì nghe một thiên kinh nghĩa, liền cứ vậy sa vào tai kiếp khó giải?

Lúc này Phương Hành không khỏi sa vào khó hiểu, không biết tại sao.

Tu vị bọn họ vẫn còn quá yếu, kiến thức vẫn còn quá ngắn.

Phương Hành cũng một đời sờ bò lăn đánh xông qua tới, minh thương ám tiễn không biết thấy nhiều ít, tính cảnh giác không thể nói không cao, thủ đoạn không thể nói không cường hoành, nhưng giờ đây lại mơ hồ trúng chiêu. Thậm chí trúng chiêu rồi, còn phải tiêu không biết bao nhiêu công phu mới làm rõ vì sao mình trúng chiêu, đây là vì kiến thức không đủ mà dẫn đến sa vào bẫy rập.

Chết tiệt!

Bản thân Phương Hành đều không thể không thừa nhận, tựa hồ mình đã bất tri bất giác sa vào lưới!

Chỉ là tâm lý hắn vẫn không chịu tiếp nhận kết quả này, chẳng lẽ thật sự không có cách nào giải quyết ư?

Nếu nói cách giải quyết, đại khái vẫn là có.

Văn tiên sinh đột nhiên trầm ngâm nói ra một câu, lập tức dẫn tới sự chú ý của Phương Hành.

Loại đạo chướng này, tu vị càng cao, tâm kiếp càng nặng, giống như ta đương sơ, lúc mới được công pháp, hận không thể cả người đều chui vào bên trong, dù biết rõ khả năng có bất ổn, lại cũng bất chấp. Nhưng đến sau, tu vị bị đoạt hơn nửa, tâm kiếp lại cũng nhạt, nhờ đó mới có thể bảo trì lý trí thanh tỉnh ở chỗ này nói chuyện cùng ngươi. Mà ngươi nếu muốn vì bọn họ đi trừ tâm kiếp thì…

Đừng nói nữa!

Không đợi Văn tiên sinh nói xong, Phương Hành liền ngắt lời hắn, khuôn mặt lạnh tanh như hàn băng.

Hắn hiểu ý của Văn tiên sinh, người này vẫn cứ đang xúi giục mình đào tẩu. Chiếu theo ý hắn, muốn giải quyết vấn đề tâm kiếp này thì phải tán công, tán đi một thân tu vị liền có thể trừ tâm kiếp. Hệt như hiện tại, trong ba người tu vị mình là yếu nhất, nên tâm kiếp của hắn cũng yếu nhất. Nhưng nếu làm theo cách của Văn tiên sinh, vậy đám người bọn mình cũng phế, đừng nói tu vị càng tiến một bước, sợ là đời này chỉ có thể làm một phế nhân, chán nản vượt qua một kiếp, suốt đời đừng hi vọng chuyện tu hành nữa.

Cách như thế, dù hữu hiệu, Phương Hành cũng sẽ không chấp nhận!

Ài, ta cũng không muốn nói cho ngươi kiến nghị này, nhưng đây căn bản cũng là bất đắc dĩ…

Văn tiên sinh cười khổ:

Tiên cảnh này quỷ dị tới cực điểm, há là chúng ta có thể tùy tiện hóa giải? Hiện nay, có lẽ còn có một tuyến sinh cơ, nếu cứ tiếp tục tiêu ma, vậy liền một tuyến sinh cơ này cũng mất. Truyền thừa trên người giống như kịch độc trong tâm, tùy thời đều có khả năng phát tác, càng không khả năng đấu với mấy vị tôn chủ kia. Nói thật, dù bọn họ hiện đang hoài nghi ngươi, nhưng đều không cần nghĩ tới trấn áp ngươi, chỉ cần chờ đợi ngươi trúng độc là xong.

Không thể không thừa nhận, dù thủ đoạn này ngạt độc.

….Vậy cũng là một loại thủ đoạn ngạt độc cao minh chí cực a!

Văn tiên sinh càng nói càng tuyệt vọng, càng giống như hàn băng, từng tia từng tia đâm vào trong lòng Phương Hành.

Cũng không đúng…

…Đương sơ Cửu Đầu Trùng kia làm sao mà thoát được?

Phương Hành có một ưu điểm, đó là càng tuyệt vọng lại càng bình tĩnh. Lúc này, Văn tiên sinh sớm đã chán nản chờ chết, hắn lại bắt đầu suy xét cách thức giải quyết, tự nhiên liền nhớ tới Cửu Đầu Trùng. Đứa này cũng tiến vào tiên cảnh a, Phương Hành không tin mấy vị tôn chủ kia không động qua tay chân với hắn, thế sao hắn kháng qua tâm kiếp, trộm tiên mệnh đào tẩu được?

Cửu Đầu Trùng?

Văn tiên sinh cười khổ:

Chúng ta sao so được với hắn?

Nói rồi nhìn lên Phương Hành, thấp giọng thán nói:

Ta biết ngươi và Ngao tam thái tử bước lên tiên lộ này đều có ý thù địch với Cửu Linh vương. Nhưng ta muốn hỏi các ngươi một câu, các ngươi có thật sự hiểu rõ vị đại yêu đệ nhất Thiên Nguyên vạn năm qua kia không?

Đại yêu đệ nhất Thiên Nguyên vạn năm qua?

Phương Hành bị lời này của Văn tiên sinh làm cho kinh hãi, có phần khó mà tin tưởng nhìn hắn.

Hắn tuy biết Cửu Đầu Trùng bản lĩnh lợi hại, nhưng không ngờ rằng, hắn còn có một danh hiệu uy phong tuyệt luân như vậy!

Không sai, Cửu Linh vương người này, ngàn vạn không thể xem nhẹ, hắn tuy thọ nguyên không lớn, nhưng một thân tu vị thông thiên triệt địa, sợ rằng tính được là đệ nhất nhân Thiên Nguyên dưới Thánh nhân. Hơn nữa, theo ta thấy, chỉ sợ trong Thiên Nguyên cửu thánh không phải người người đều có thể đối phó được hắn, chắc chỉ có mấy người xếp hạng top đầu mới có hi vọng trấn áp nổi hắn. Ít nhất, ta từng nghe Lam tiên sinh nhắc qua, ngay cả huynh trưởng hắn Câu Ly đại thánh đều cực kỳ kiêng sợ Cửu Linh vương, từng nói qua: Bắc Câu Yêu địa, duy có Phù Tang lão thánh có thể trị hắn!

Trong giọng điệu Văn tiên sinh đầy vẻ ngưỡng mộ:

Cửu Đầu Trùng này, thế hệ các ngươi có lẽ hiểu rõ không nhiều, cùng lắm chỉ biết thủ đoạn mưu đoạt Thương Lan hải của hắn mà thôi. Nhưng ta lại biết, hắn đã sôi nổi từ bốn ngàn năm trước, khi đó, hắn còn chỉ là một tên yêu loại tu hành hơn trăm năm, lại cũng đã xông ra tiếng tăm không nhỏ. Lúc đó Nam Chiêm còn chưa trục yêu, hắn cũng trưởng thành từ Nam Chiêm, đương thời trong tám đại huyết mạch Yêu tộc, căn bản không có Cửu Đầu Trùng nhất tộc. Nhưng trong thời gian ngàn năm sau đó, hắn mang theo muội muội, cường hành đánh ra danh tiếng ngút trời, lực áp tám đại yêu mạch.

Hắn sao có thể có bản sự lớn như vậy?

Phương Hành nhịn không được cả kinh.

Chính hắn cũng là người trưởng thành từ đôi bàn tay trắng, biết rõ gian khổ trong đó, thật sự là từng bước huyết lệ, thậm chí bên trong còn có thành phần vận khí khó mà nói rõ, nhờ vậy mới có thành tựu hôm nay. Chính hắn trước nay cũng không xem thường chính mình, nhận là mình cũng tương đương có bản sự, bởi thế tuyệt không nguyện tin tưởng còn sẽ có một người khác, có thể như mình, bắt đầu từ con số không, từng bước từng bước lên trời!

Từng có lời đồn nói, Cửu Đầu Trùng được đến một phần Thái Cổ truyền thừa.

Văn tiên sinh nói ra hết những gì mình biết:

Ngươi hẳn cũng biết, đương sơ sau Tiên Thánh đại chiến thời Thái Cổ, Tiên bị trục xuất tinh không, Thánh nhân thì đứt trường sinh, lần lượt vẫn lạc ở Thiên Nguyên, trong đó có một số người còn lưu lại được truyền thừa, mà Cửu Linh vương kia, hẳn là có được một phần truyền thừa như thế. Rất có khả năng, còn là truyền thừa hoàn chỉnh của một vị Cổ Thánh nào đó. Theo truyền thuyết, hắn chính nhờ phần truyền thừa kia mới xưng bá một đời, bại tận thiên kiêu. Chỉ có điều, đến sau hình như hắn lĩnh ngộ được gì đó, dần dần tiêu thanh biệt tích giữa lúc phong quang thịnh nhất, chứ không hề tính thử đả tạo Cửu Đầu Trùng nhất mạch thành đại tộc trong yêu loại. Đến lúc lần nữa xuất hiện giữa thiên địa thì đã thành thượng khách Thương Lan hải, đại cửu tử của Long Quân đương thế, còn chuyện sau đó chắc là ngươi cũng biết.

Ta hoài nghi, Cửu Linh vương kia, vô luận là một thân thực lực hay thần hồn đạo tâm, đều đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực, bởi thế đương thời tôn chủ tiên cảnh mới không dám khi bách quá lắm, thậm chí còn muốn lấy tôn vị Long chủ dẫn dụ hắn. Chẳng qua hắn rõ ràng không mắc lừa, cũng không biết từ mới đầu hắn đã không tiếp thụ ba đạo truyền thừa, hay là dựa vào thần hồn bản thân hóa giải tâm kiếp. Tóm lại hắn chưa hề bị khống chế, hơn nữa cũng không cứng đối cứng với tiên cảnh, mà là trộm tiên mệnh đào tẩu, đại giá là lưu lại không ít con cháu. Ai, đáng tiếc, chúng ta không biết loại công pháp thần hồn của huynh muội bọn họ, Long mẫu thì đã thất lạc trong tinh không. Bằng không, Long mẫu kia tốt xấu cũng phải biết chút ít truyền thừa thần tồn từ huynh trưởng của nàng, nói không chừng có thể cởi đi tâm kiếp.

Tuy hết thảy chỉ là suy đoán, nhưng tóm lại cũng khiến Phương Hành hiểu thêm mấy phần về Cửu Đầu Trùng.

Đứa này đúng là lợi hại, vô luận đương thời tiên cảnh vì kiêng sợ thực lực hắn, không cưỡng bách hắn luyện ba đại đạo pháp truyền thừa, hay là hắn sau khi truyền thừa ba đại đạo pháp kia, nương theo thuật thần hồn cao minh của bản thân hóa giải đi tâm kiếp, chí ít đều có thể chứng minh, đứa này có thể trốn ra tiên cảnh, dựa vào không chỉ là vận khí, mà là bản lĩnh chân chính, mình so không bằng được.

Đương nhiên, hắn làm thế cũng có vài phần tâm ngoan thủ lạt, mình không đáng phải như vậy!

Rõ ràng hắn có đại bản lĩnh, lại không nguyện cứng đối cứng cùng tiên cảnh, bởi thế hy sinh con cháu, bỏ mặc bọn họ mà đi. Hiện nay tuy mình quả thực có một tuyến cơ hội đào tẩu, nhưng lại không nguyện hy sinh Lộc Tẩu và Ngao Liệt, cho nên mới phải lưu lại!

Nói như vậy, nếu chúng ta có thể tìm tới Vũ Mị Nhi, thì vẫn có hi vọng cởi đi tâm kiếp?

Không biết trầm ngâm bao lâu, Phương Hành đột nhiên thấp giọng nói, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Công pháp thần hồn huynh muội bọn họ tu hành cực kỳ lợi hại, quả thực có khả năng kháng cự thậm chí là hóa giải tâm kiếp, chỉ là…

Văn tiên sinh cười khổ nói:

Đương sơ chúng ta thất lạc trong Tinh Hải, khả năng nàng sống sót được lại có bao nhiêu?

Phương Hành cũng không ngẩng đầu lên, nói:

Ngươi đều có thể còn sống đi tới tiên cảnh, bọn họ có thần hồn cường đại, lại có thế giới, vì sao không thể?

Văn tiên sinh ngược lại hơi ngớ, sau đó mới nói:

Nhưng dù bọn họ còn sống đến đây, chỉ sợ cũng sớm đã rời đi, lấy bản lĩnh của Long mẫu Vũ Mị Nhi kia, hẳn sẽ sớm phát giác được tiên cảnh này có vấn đề, như vậy nàng rất có khả năng sẽ đường vòng mà đi. Hoặc là, nương theo tiểu thế giới của Lam tiên sinh, che người tai mắt, trực tiếp lẻn đi qua, không lý nào vẫn cứ lưu lại chỗ này.

Văn tiên sinh nói rất có lý, nhưng Phương Hành lại một mực nhíu mày, không phản bác cũng không phụ họa.

Qua nửa buổi, hắn mới chậm rãi gật gật đầu, ngữ điệu không dung phản bác.

Nếu nàng sống sót, như vậy nàng nhất định cũng ở chỗ này, nhất định chưa từng rời đi

Văn tiên sinh ngạc nhiên:

Sao ngươi dám chắc?

Khóe miệng Phương Hành đột nhiên nhếch lên nụ cười quái dị:

Cậu ruột có thể không muốn cháu ngoại, nhưng mẹ làm sao có thể không muốn con trai?

Bạn cần đăng nhập để bình luận