Lược Thiên Ký

Chương 732: Bạch Xà không chết, ngươi không nhập ma




Linh Sơn Tự triệt để lộn xộn, thủ tọa xách đao mổ heo đi lòng vòng muốn giết người, một đám La Hán liều mạng ôm nhau không cho hắn ném bay, Tửu Nhục đại sư cũng nhíu chặt lông mày, muốn nói tiểu ma đầu kia đoạt phật kinh chạy trốn thì thôi, hắn từng gặp Phương Hành, biết tiểu hỗn đản kia tính tình tà môn, cộng thêm Bạch Thiên Trượng trước thời hạn đi Thần Châu, từ trình độ nào đó mà nói, cũng đã gõ chuông báo động cho Linh Sơn Tự.

Chỉ bất quá Tiểu hòa thượng Thần Tú được Linh Sơn Tự coi là mệnh căn bị gạt chạy, lại làm cho hắn không thể không lo lắng!

Thần Tú tiểu sư đệ là hài tử hiền lành cỡ nào ah, bị ma đầu kia lừa chạy, ai biết sẽ học thành bộ dáng gì?

Bây giờ thủ tọa đã phái ra 18 Kim Thân La Hán thực lực mạnh nhất đi chém chết tiểu ma đầu, mang phật kinh về, Tửu Nhục hòa thượng bất đắc dĩ, biết hiện tại còn không phải thời điểm Kim Thân La Hán hiện thế, sau một phen suy nghĩ, cuối cùng đi về Ma Quật, đối mặt Tiêu Tuyết còn đang tiếp nhận nỗi khổ luyện Ma, điểm một chỉ lên trán của nàng.

Một ấn ký đỏ thẫm như son xuất hiện ở trên trán Tiêu Tuyết, mới nhìn thì như nốt ruồi, nhìn kỹ lại là một phù văn.

Thân thể Tiêu Tuyết chấn động, biết được một chỉ này trân quý, cúi người hạ bái:

- Tạ đại sư ban ân!

Tửu Nhục hòa thượng cười khổ nói:

- Cũng không phải ban ân, mà là không thể không sớm nhờ ngươi rời núi, gia hỏa kia gạt Thần Tú xuống núi, ai cũng không biết đến tột cùng sẽ gây ra chuyện gì, hơn nữa tai hoạ ngầm trên người hắn còn chưa giải quyết, phải tu luyện Đại Nhật Như Lai Kinh, cộng thêm trong Linh Sơn Tự có phật uẩn vạn năm giúp hắn trấn áp Vạn Linh Đan, bây giờ rời Linh Sơn Tự, ai cũng không biết phong ấn trên người hắn có thể kéo dài bao lâu, hiện tại ta muốn ngươi rời núi tìm hắn, danh nghĩa là cầm lại phật kinh, trên thực tế là dặn dò Thần Tú, có thể truyền cho hắn Đại Nhật Như Lai Kinh, trọng yếu hơn là một năm sau, Ma Uyên có dị động, tất cả thiên kiêu dưới Nguyên Anh đều phải tiến về Ma Uyên tranh phong, đến lúc đó, vô luận là ngươi hay bọn hắn, đều phải tới đó đoạt cơ duyên!

- Cái này...

Tiêu Tuyết hơi kinh ngạc, rõ ràng thấy được Linh Sơn thủ tọa nổi trận lôi đình, tiểu ma đầu thật sự đã làm mất lòng Linh Sơn Tự, nhưng nhìn bộ dáng của Tửu Nhục hòa thượng, lại có ý giữ gìn...

Tửu Nhục hòa thượng tựa hồ minh bạch suy nghĩ trong nội tâm nàng, nhếch miệng mỉm cười nói:

- Phật môn đại suy đã lâu, mấy người chúng ta chờ đợi ngày Phật môn đại hưng, trước đây thủ tọa từng dùng phật nhãn quan tưởng, suy tính ra Phật môn đại hưng có quan hệ tới kẻ này, nên mới có ý thu hắn làm Linh Sơn phật tử, bây giờ mặc dù hắn dứt khoát cự tuyệt, nhưng trộm phật kinh rời đi, không phải vừa lúc chứng minh Phật pháp thông qua tay hắn lan truyền thế gian sao? Ha ha, Phật pháp chính là tâm kinh, lòng người khó dò, nhưng tốt xấu có thể tín nhiệm, dù sao Linh Sơn Tự cũng có ân với kẻ này!

Tiêu Tuyết giật mình, minh bạch ý tứ của Tửu Nhục hòa thượng, lần nữa thi lễ quỳ gối, tiếp nhận phật chỉ.

Tửu Nhục hòa thượng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tinh thần khẽ động, một đạo phật quang từ đỉnh đầu xông ra, trong nháy mắt bao trùm cả Linh Sơn Tự, trùng chim thú cá đều chiếu ở trong óc hắn, tâm niệm hắn hơi động một chút, một Bạch Xà ở ngoài ngàn dặm mới vừa từ trong trứng nở ra bị pháp tướng của hắn tiếp dẫn đến, nhúc nhích du động, uốn lượn ở lòng bàn tay, mà hắn thì đưa bạch xà đến trước người Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết kinh ngạc tiếp nhận, có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

Tửu Nhục hòa thượng trầm giọng nói:

- Một khi ngươi rời núi, rắn này chính là tâm chú của ngươi, Bạch Xà một ngày không chết, mặc dù ngươi tu ma thân, lại có phật tâm, ngày Bạch Xà mất mạng, ngươi triệt để nhập ma, chúng thần khó cứu, nhớ kỹ, không nên quên!

Thần sắc của Tiêu Tuyết trịnh trọng nâng Bạch Xà ở trong lòng bàn tay.

Trước đây nàng cũng dạo qua tông môn ở Thần Châu, nghe không ít bí văn của Ma Uyên, biết cử động của Tửu Nhục hòa thượng có chút tương tự Ma Uyên, Bạch Xà vừa mới nở ra này, vốn là con yếu nhất trong tổ Bạch Xà, vừa xuất thế liền muốn chết đi, nhưng Tửu Nhục hòa thượng nhận lấy nó, từ đó thành tâm chú của mình, mình lại cứu tính mạng của nó, cũng coi là có tiên duyên, mà mình thì cũng mượn Bạch Xà, một mực giữ vững thần tính trong lòng, Bạch Xà không chết, mình không nhập ma.

Nhưng chỉ cần Bạch Xà chết, mình cũng sẽ mất đi tia thần tính cuối cùng.

Người tu hành, đều như giẫm trên băng mỏng, mà người tu ma, thì càng hung hiểm đến cực hạn.

- Đi thôi!

Tửu Nhục hòa thượng dặn dò xong, phất ống tay áo một cái, buông ra tất cả cấm chế trong Ma Quật, Tiêu Tuyết hạ bái, chuẩn bị đi, nhưng lông mày nhíu lại, chợt nhớ tới một chuyện, mang theo cười khổ hỏi Tửu Nhục hòa thượng:

- Đại sư, muốn vãn bối đi tìm Phương sư đệ không khó, nhưng dùng tính tình của Phương sư đệ, nếu hắn không chịu đi Ma Uyên, vãn bối cũng không có cách nào...

Tửu Nhục hòa thượng giật mình, sau đó nở nụ cười nói:

- Phải, mười năm tịch liêu, một khi khôi phục tu vi, hắn tất nhiên sẽ chạy đi các nơi vui chơi thỏa thích, khuyên hắn đi Ma Uyên thật đúng là chưa chắc chịu đi, may mắn trước khi Bạch Thiên Trượng rời đi đã từng lưu lại một cẩm nang, nói nếu kẻ này không chịu tiến về Ma Uyên, liền mở cẩm nang cho hắn nhìn, hắn sẽ chạy nhanh hơn mọi người!

Dứt lời, một túi gấm từ trong tay áo lấy ra, giao cho Tiêu Tuyết.

Tiêu Tuyết nhìn cẩm nang, chỉ liếc một cái, không khỏi cười khổ, nhìn Tửu Nhục hòa thượng thi lễ, sau đó quay người rời đi.

...

...

- Sư huynh, phong ấn trên người ngươi ở sau khi rời Linh Sơn Tự, rõ ràng suy yếu hơn rất nhiều, làm sao bây giờ?

Mà vào lúc này, Phương Hành và Tiểu hòa thượng Thần Tú đã sớm trốn vào Sở Vực, tìm một thành trì phồn hoa, thống thống khoái khoái hóa thân thành hai hòa thượng, ở trong quán rượu ăn một bữa lớn, ngược lại để nhân gian xuất hiện hai hòa thượng ăn mặn, Thần Tú thì không cần nói, phải bắt Phương Hành gác đao ở trên cổ mới bằng lòng ăn thịt, Phương Hành cũng phát hiện, lúc ấy rất ghét bộ tăng bào kia, vậy mà có được thần lực không tầm thường, có thể trì hoãn lực lượng phong ấn không nhanh chóng trôi qua, cho nên không có thay thế, lại thêm hiện tại hắn không có tóc, nên hiển nhiên là một hòa thượng rồi.

Tiểu hòa thượng Thần Tú còn có chút lương tâm, lúc ăn đến miệng chảy đầy mỡ vẫn không quên quan tâm Phương Hành.

Phương đại gia lại nhìn thoáng, cười toe toét vung tay:

- Ta tâm lý nắm chắc, không cần ngươi lo lắng!

Tiểu hòa thượng Thần Tú thấy vậy cũng thoải mái, ăn càng ra sức, dù sao là thổ phỉ buộc mình ăn nha?

Phương Hành cũng thoả thuê mãn nguyện, không để ý sự tình phong ấn.

Hai hòa thượng cứ như vậy một đường vui chơi giải trí đi về phía nam, sơn trân hải vị không thiếu món nào, không có vàng bạc thế gian thì che mặt đi cướp đám ác bá, làm các phú hộ bị hù không nhẹ, gặp qua giựt tiền, nhưng chưa thấy qua hai thần tiên đầu trọc từ trên trời giá mây bay xuống giựt tiền, một bên cầm bạc một bên thắp hương cống nạp, trong hỏng kích động.

Dọc theo con đường này, Tiểu hòa thượng Thần Tú càng ngày càng sùng bái Phương Hành, cảm thấy lần thứ nhất mình xuống núi đơn giản là chịu tội, trên cơ bản từ Nam Chiêm Bộ Châu đến Thần Châu, dọc theo con đường này không ăn được bữa ngon, đói ăn quả dại khát uống sơn tuyền, trèo đèo lội suối, độ hóa mấy yêu quái họa loạn thôn dân, cũng chỉ được thôn dân cúng dường vài cái bánh ngô dưa muối, nào giống đi theo Phương Hành thoải mái như vậy, mỗi ngày sơn hào hải vị, rượu ngon như nước uống, vàng bạc tùy tiện tiêu.

Cái này khiến Tiểu hòa thượng Thần Tú càng ngày càng nghe lời, nói làm cái gì liền làm cái đó, mạnh hơn con lừa năm đó nhiều.

Bất quá, thời điểm hai con lừa trọc lắc lư đến Tây Mạc, Tiểu hòa thượng Thần Tú rốt cục có một lần không nghe lời, đang đằng vân bay đi, tiểu hòa thượng bỗng nhiên không chịu bay, gian giảo ghìm mây, kéo như thế nào cũng không chịu đi.

Phương Hành đạp hắn một cước:

- Đang đi đường, ngươi ngừng làm gì?

Tiểu hòa thượng Thần Tú như tên trộm nhìn thoáng qua nơi xa, thấp giọng nói:

- Ngươi quên đã đáp ứng ta cái gì rồi sao?

Phương Hành bật cười:

- Tiểu gia đáp ứng ngươi nhiều lắm, thời điểm có thời gian lại xử lý, ai biết ngươi nói cái nào?

Mặt Tiểu hòa thượng Thần Tú đỏ bừng, chỉ về đằng trước nói:

- Ngươi nhìn nơi nào là cái gì?

Phương Hành liếc nhìn, thấy trong quần sơn phía trước, hơi nước mênh mông, lại là một hồ nước, trong vắt thông thấu, dưới núi có một linh mạch dồi dào đi qua, càng khiến cho hồ này thanh tịnh, giống như bích ngọc, đừng nói nguồn nước ở phàm tục, ngay cả trong thế gia tu hành, cũng khó có thể tìm ra, để cho người ta xem xét liền nhịn không được nhảy xuống vẫy vùng một phen.

Đánh giá một hồi, biểu lộ của Phương Hành trở nên rất nghiêm túc, thử dò xét nói:

- Ta từng đáp ứng tắm rửa với ngươi?

Tiểu hòa thượng Thần Tú bó tay rồi, nửa ngày sau mới nói:

- Ta nói không phải tắm rửa...

Nhìn ánh mắt của con lừa trọc mập mờ như thế, Phương Hành chợt nhớ ra:

- A... Ta đã đáp ứng buộc ngươi nhìn nữ nhân tắm rửa...

Tiểu hòa thượng đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.

Phương Hành tức giận đá hắn một cước:

- Tắm rửa thì phải thành, xem phu nhân tiểu thư ai nhà xinh đẹp, thì trốn đến cạnh cửa sổ rình, ngươi ở hoang sơn dã lĩnh, ta đi đâu tìm nữ nhân tắm rửa cho ngươi xem?

Mặt Tiểu hòa thượng Thần Tú càng đỏ hơn, nửa ngày mới thủ thỉ nói:

- Không cần đi trong thành... Cũng không cần ngươi giúp ta tìm... mới vừa rồi ta không cẩn thận thấy được... Có một vị tiên tử xinh đẹp hạ xuống bên hồ...

- Ai nha...

Phương Hành hít vào một ngụm khí lạnh, đi lòng vòng đánh giá tiểu hòa thượng, ánh mắt giống như không tin, cực kỳ im lặng nói:

- Con mẹ nó, dù sao Linh Sơn Tự cũng là Phật môn thánh địa, sao lại dạy ra hỗn đản như ngươi chứ...





Bạn cần đăng nhập để bình luận