Lược Thiên Ký

Chương 1615: Thanh Tà sống lại


- Con mẹ nó, quên mất con mụ kia...

Sau khi nghe được giọng nói đó vang lên, Phương Hành cũng kinh hãi, bỗng nhiên nhớ tới một người.

Giọng nói đó cũng không phải tới từ đại tục bị tàn phá này mà tới từ đáy lòng của mình. Trong thức giới, hắn vội vàng thu liễm thần thức rồi nhìn thấy trong thức giới có một cái đàn cổ bay lên giữa không trung, ánh sáng kinh người lóe lên, cầm huyền tự động vang lên tiếng tức giận của một nữ nhân. Không phải ai khác, chính là Thanh Tà Tiên Vương. Cho tới giờ, Phương Hành cũng không biết giữa Thanh Tà Tiên Vương và Tiểu Manh Nữ có quan hệ như thế nào. Nhưng có thể xác định được là ở một mức độ nào đó, Thanh Tà Tiên Vương giao hòa với Tiểu Manh Nữ, trước đây nàng ta thức tỉnh một lần, mượn thân thể của Tiểu Manh Nữ. Mà bây giờ Tiểu Manh Nữ đã hóa Thái Hư bảo thụ, dường như cũng kinh động tới nàng ta.

Đúng là đã chọc giận nàng ta rồi!

Bây giờ nàng ta lần nữa thức tỉnh, đã hiểu ngọn nguồn câu chuyện...

Trong kế hoạch của nàng ta là muốn Phương Hành nghe theo phân phó của nàng ta, đưa Tiểu Manh Nữ cùng Độ Tiên Bút về Thiên Nguyên, nhưng không ngờ tới tên mà ban đầu mình chọn tin tưởng chẳng những không đưa Tiểu Manh Nữ về Thiên Nguyên mà còn trả nàng về nơi mà nàng không nên quay lại nhất. Đó nhất định là đang hoàn toàn lừa gạt nàng ta, ghê tởm tới mức khó có thể hình dung. Một chưởng vỗ chết hắn cũng khó làm tan hết hận ý trong lòng!

- Tiểu nhi, ngươi thật lớn mật, ta muốn giết ngươi...

Ngay khi bên trong thức giới hoàn toàn đại loạn, ngay cả Thái Hư bảo thụ cũng vang lên tiếng Thanh Tà Tiên Vương rống to. Phương Hành nhìn chăm chú lên thì bỗng nhiên nhìn thấy trên cây khô của Thái Hư bảo thụ lại xuất hiện dáng vẻ khuôn mặt của một người, chính là Thanh Tà Tiên Vương. Dường như nàng ta muốn lao tới từ trong cây nhưng lại chưa có đu rluwjc, chỉ có thể tạo ra dáng vẻ của một thân hình. Lúc này Tiểu Manh Nữ cũng đau đến mức cành lá rung loạn lên, sau đó trong đầm nước hiện lên tử ý nhàn nhạt không ngừng gia trì trên cây khô.

- Nữ nhân ác độc, mau thả Tiểu Mộc tỷ tỷ ra...

Sau khi Tiểu Manh Nữ hóa thành Thái Hư bảo thụ đau đớn kêu thành tiếng, các loại Tiên dược xung quanh lại rung loạn cành lá lên, có chút nóng nảy, thậm chí vang lên cả tiếng nói:Trước đây Thái Hư gia gia giao phó bọn ta lại cho ngươi, nói chỉ có thẻ chăm sóc chúng ta nhưng không được làm tổn thương chúng ta, nhưng ngươi vì muốn trọng sinh bản thân mà không để ý tới lời hứa với Thái Hư gia gia, chuyện đầu tiên chính là chém Tiểu Mộc tỷ tỷ, bây giờ Tiểu Mộc tỷ tỷ đã trọng sinh, ngươi còn không bỏ qua cho tỷ ấy, Thái Hư gia gia mà biết nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi mau cút đi...

Những Tiên dược này đều thả ra thần niệm hơi yếu, khó có thể phân tích...

Nhưng dù sao tu vi của Phương Hành phi phàm, thần giác linh mẫn, dưới sự mơ hồ đó cũng phân biệt ra được khá đầy đủ.

Cho tới giờ, hắn mới thật sự hiểu được một chuyện phóa sau việc Thái Hư Tiên Vương đánh nát Hỗn Độn Tiên Viên. Xem ra mặc dù trong truyền thuyết, Thái Hư Tiên Vương liều lĩnh thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành mà đánh nát Thái Hư Tiên Viên, làm những mảnh nhỏ vô tận của Hỗn Độn tiên Viên bay về các nơi của tinh vực khó có thể nắm lấy, nhưng đó chỉ là một phần sự thật. Trên thực tế, Thái Hư Tiên Vương vẫn có sắp xếp, đầu tiên là đánh ra không ít Tạo Hóa Thanh Phù để tìm kiếm truyền nhân cho mình, cũng lấy Hỗn Độn Tiên Viên tán lạc làm vốn liếng cho bọn họ trưởng thành.

Ngoài ra, ông ta giữ lại một bộ phận quan trọng nhất của Tiên Viên là Thái Hư bảo thụ, thông qua một phương pháp nào đó đưa cho Thanh Tà Tiên Vương, hoặc là để lại một dấu vết nào đó dẫn đạo cho Thanh Tà Tiên Vương tìm được nó. Mục đích chắc cũng là vì để Thanh Tà Tiên Vương tiếp tục chăm sóc Thái Hư bảo thụ trong Hỗn Độn Tiên Viên. Nhưng ông ta không ngờ tới chính là Thanh Tà Tiên Vương không hành sự theo ý ông ta mà sau khi tìm được Hỗn Độn Tiên Viên thì lập tức chặt đứt Thái Hư bảo thụ, gửi chân linh của chính mình trong đó.

Mà mục đích là gì, lại vì làm bản thân nàng ta được sống lại.

Thái Hư bảo thụ lại sở hữu sức mạnh thần kỳ bậc này, có thể giúp cho một vị Tiên Vương sống lại?

Nếu thật sự là như thế, trong trí nhớ của Tiểu Manh Nữ, Thái Hư Tiên Vương cũng từng muốn hủy nàng đi, nhưng không phải là muốn hủy nàng mà là khi Thái Hư Tiên Vương lâm chung, muốn mượn sức mạnh của nàng để trọng sinh! Chỉ là cuối cùng ông ta vẫn thay đổi chủ ý!

Một luồng chân linh của Thanh Tà Tiên Vương bị phong ấn bên trong Thái Hư bảo thụ không ngừng giãy dụa, rõ ràng là sức mạnh quá mức suy yếu nên căn bản không giãy dụa được. Nhưng dưới sự điên loạn của nàng ta, bên trong thức giới của Phương Hành, cái đàn cổ cũng gảy loạn, Tiên âm liên tục vang lên, rõ ràng có năm âm luật dị thường xuất hiện tựa như năm con thần long không thể nhìn thấy, điên cuồng bay loạn trong thức giới của Phương Hành như muốn thoát khốn. Nhưng dù sao thức giới và ngoại giới là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, làm sao có thể ra ngoài được?

- ... Đúng rồi, trong cơ thể của Tiểu Manh Nữ phong ấn một luồng chân linh của Thanh Tà Tiên Vương, mà bên trong đàn cổ...

Trong một chốc này, Phương Hành ngộ ra:

- ... Hẳn là phong ấn năm sức mạnh lớn nhất của nàng!

Cũng tới lúc này hắn cuối cùng mới hiểu liên hệ giữ Thanh Tà Tiên Vương, Tiểu Manh Nữ cùng đàn cổ.

Chân linh của Thanh Tà Tiên Vương cùng Độ Tiên Bút đều bị phong ấn trong đầu của Tiểu Manh Nữ, nhưng đây chẳng qua chỉ là một luồng thần hồn đơn thuần khi nàng ta còn sống, dưới tình huống không có thân thể, không chịu nổi sức mạnh vốn có của nàng ta. Vì vậy, nàng ta liền dồn năm đạo tu vi mạnh nhất của mình phong ấn trong đàn cổ. Cũng chính vì vậy, trước đây khi nàng ta tỉnh lại, lúc muốn xuất thủ lại cần ôm đàn cổ, bởi vì chỉ có như thế, nàng ta tỉnh lại mới có thể sử dụng được sức mạnh cường đại.

Mà cũng chính là nàng ta đã hao hết tâm sức mượn Thái Hư bảo thụ để sống lại, nếu như nàng ta chỉ lấy phương pháp thông thường để đầu thai chuyển thế thì chỉ thành công vào luân hồi, tỉnh lại cũng chỉ là một người bình thường. Dùng biện pháp như thế có thể bảo tồn sức mạnh của mình.

Nhưng hôm nay đàn cổ trong thức giới của Phương Hành, chân linh của nàng ta ở trong cơ thể của Tiểu Manh Nữ.

Tiểu Manh Nữ hóa thành cổ thụ tương đương với việc phong ấn nàng ta trong cổ thụ. Nàng ta kinh sợ phát giác ra điểm này, đương nhiên vừa sợ vừa giận, lập tức muôn triệu hoán sức mạnh của mình đánh tan cổ thụ, thuận tiện chém chết tiểu tử hại mình. Nhưng cố tình thức giới của Phương Hành cũng không phải tiểu thế giới thông thường, đó là một đại thế giới chân chính. Ngay cả sức mạnh của nàng ta cũng không dễ có thể ra ngoài như vậy được!

Tất cả chuyện này nói thì phức tạp, nhưng sự hung hiểm bên trong đó quả thật là khó mà nói hết được.

Nếu không phải Phương Hành vẫn cảm thấy đàn cổ kỳ quặc cho nên mới trấn áp trong thức giới, lúc này Thanh Tà Tiên Vương chắc chắn đã thuận tay triệu hồi sức mạnh của mình để phá tan Thái Hư bảo tụ, sau đó lao tới thuận tay bóp chết cả Phương Hành.

Đương nhiên, tuy là vô tình chiếm được lợi ích lớn này nhưng Thanh Tà Tiên Vương hiển nhiên không có ý định cứ vậy buông tha, vẫn đang liều mạng giùng giằng, trong khoảng thời gian ngắn, Thái Hư bảo thụ và Phương Hành đều cảm thấy đau khổ. Chân linh của Thanh Tà Tiên Vương vẫn xông loạn trong cơ thể Tiểu Manh Nữ, còn đàn cổ trong thức giới thì không ngừng vang lên năm loại tiếng đàn. Tiếng đàn như kiếm không ngừng chém loạn trong thức giới.

Mặc dù thức giới của Phương Hành tự thành một thể, hoàn toàn hoàn chỉnh nhưng dưới sức mạnh bậc đó chém loạn vẫn đau đớn không chịu nổi. Nhất là trong đàn cổ cũng có thần hồn còn lại của Thanh Tà Tiên Vương, lúc này thần hồn vì muốn thoát khốn để tương hợp với chân linh mà đang liều mạng gọi Độ Tiên Bút về. Độ Tiên Bút bị Phương Hành trấn áp trong thức giới, trấn áp dưới Phong Thiện sơn dưới sự kêu gọi này bỗng nhiên làm vỡ nát Phong Thiện sơn, bay ra, từ xa phóng về phía đàn cổ.

- Mẹ kiếp, muốn tạo phản à?

Biến số cực kỳ bất ngờ này xảy ra làm Phương Hành cực kỳ kinh sợ, trong lúc cấp thiết liền ngồi xếp bằng trên đất, thần thức nhanh tróng vào trong thức giới, hóa thành dáng vẻ nguyên bản của hắn, lúc Độ Tiên Bút sắp bay về phía đàn cổ liền chộp nó vào tay.

- Tiểu nhi, trả ta Độ Tiên Bút!

Hai luồng ý thức của Thanh Tà Tiên Vương ở trong đàn cổ, cùng với trong Thái Hư bảo thụ đồng thời kêu to.

Cùng lúc đó, đàn cổ lại đồng thời vang lên năm loại tiếng đàn, xé rách không trung nhanh chóng chém tới Phương Hành.

- Là Độ Tiên Bút của ta!

Trong lòng Phương Hành dâng lên sự ngoan độc, trong giây lát vung bút nặng nề vẽ vài nét trong hư không.

Độ Tiên Bút cũng không phải là do Thanh Tà Tiên Vương chế tạo, vì vậy Thanh Tà Tiên Vương cũng chỉ có thể sử dụng nhưng không có cách nào ra lệnh. Nói cách khác, cho dù là ai bắt được Độ Tiên Bút đều có thể mượn thần uy bên trong bút này. Phương Hành bây giờ cho dù ở trước mặt Thanh Tà Tiên Vương cũng vẫn có thể dựa vào bút này để điều động tất cả sức mạnh bên trong thức giới, ở trước người hắn trong nháy mắt hiển hóa ra năm ngọn núi lớn, ngăn cản năm tiếng đàn!

- Ta là Thanh Tà Tiên Vương, tung hoành một đời không thua người nào, ngươi là người phương nào, dám lớn mật ngỗ nghịch với ta?

Lúc năm tiếng đàn chém vào núi lớn, khó bay cuồn cuộn, loạn thạch tung tóe nhưng cuối cùng cũng bị cản lại. Trong đàn cổ, ý chí tàn dư của Thanh Tà Tiên Vương cũng giận dữ quát to, khàn cả giọng, la to, tiếng đàn bỗng nhiên căng chặt, năm sức mạnh đều tăng vọt tựa như thi triển ra Tiên uy mạnh nhất, cuồn cuộn chém về phía Phương Hành, mang theo uy thế chém tan tất cả.

Dưới sức mạnh đường đường của Tiên Vương, ngay cả thiên địa cũng cảm giác được sự uy hiếp!

Hiện nay thức giới của Phương Hành dù sao vẫn chưa đại thành thì càng không cần phải nói.

Chân mày hắn nhíu chặt lại, biết mình bây giờ phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay.

Nhưng cố tình họa vô đơn chí, bên trong thức giới bị năm loại sức mạnh của Thanh Tà Tiên Vương đánh tới đại loạn thì ngay lúc đó ở bên ngoài thức giới, trên Hỗn Độn Tiên Viên cũng tản ra từng tia tiên quang. Một phe là chư tu của Thiên Nguyên chạy tới, từng tia Tiên quang lướt trên tinh không như mưa sao băng gào thét mà tới, đập vào đại lục bị tàn phá này. Bên kia thì chỉ có một mình Thần Chủ từ xa chạy tới, thân hình không ngừng xé rách tinh không, mỗi một lần xé rách đều cách gần đại lục tàn phá này thêm trăm ngàn dặm, tốc độ khó có thể dùng lời để hình dung.

Một bên gần hơn chút, một bên xa hơn chút, nhưng một bên chậm hơn chút, bên kia mau hơn chút.

Chính vì nguyên nhân này nên dẫn tới nhân mã hai phe lại đồng thời tới bầu trời của đại lục bị tàn phá này.

Sau đó nhân mã của hai phe liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời xuất thủ, vọt thẳng xuống Hỗn Độn Tiên Viên ở phía dưới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận