Lược Thiên Ký

Chương 1079: Nữ nhân của ta


- Trốn mau!

Lúc lôi trạch rút đi từng tia từng tia một, trong đám người không biết là ai reo hò một tiếng, sau đó một đám sinh linh Thần tộc đồng thời phóng về phía xung quanh, không còn ai suy tính tới chuyện nhằm vào Phương Hành nữa, cũng không có ai còn tâm ham chiến chém giết. Chỉ loạn tùng phèo dùng hết tất cả biện pháp trốn đi bốn phía. Chủ ý này chính là quyết định mà đám Tiết Lệnh Đồ mới đưa ra. Lúc đầu bọn họ muốn chờ Phương Hành độ kiếp thất bại kiếp lôi không khống chế được nữa mà thừa dịp loạn lạc chạy trốn, nhưng bây giờ Phương Hành đã độ kiếp thành công, cũng chỉ có thể mạnh mẽ chạy thoát thân!

Hồng Hoang Cốt điện phản bội đã là sự thực, ma đầu kia một phát độ qua ba đạo lôi kiếp cũng làm cho bọn hắn có ấn tượng đáng sợ.

Đã không nghĩ tới chuyện bắt Phương Hành nữa, lại càng không muốn nói gì với Hồng Hoang Cốt điện.

Tình hình này thoát được tính mạng sẽ coi như là bọn họ đại thắng.

Hơn mười vị giáp sĩ cùng ba vị chiến tương của Thần tộc là Kỳ Cang, Tiết Lệnh Đồ đồng thời hóa thành lưu quang phi độn bốn phương tám hướng, trong chốc lát vô cùng náo nhiệt làm cho người ta cảm thấy hoa cả mắt. Xung quanh, Hồng Hoang di chủng không đợi phân phó đã gào thét xông lên đánh về phía đám sinh linh Thần tộc đang chạy trốn, không để lại chút tình cảm nào, trong chốc lát ác chiến diễn ra, giết tới một vùng máu thịt be bét.

- Ha ha, vào Bình Hoang nguyên rồi, các người còn muốn chạy trốn hay sao?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cười to một tiếng, không cần Hồng Hoang Lão Long Vương phân phó liền cười lạnh ra tay.

Hai cái ngân sí to lớn đột nhiên mở rộng ra che khuất bầu trời, vỗ trong hư không. Thân thể giống ngọn núi nhỏ bay lên giữa không trung nghển cổ thét dài, trong miệng phun ra một ngọn hỏa lam anh nhạt như thuốc nhuộm nhuộm một góc tây bắc thoạt nhìn không có vật gì thành màu lam sắc nhàn nhạt. Ngoài dự đoán của mọi người, khi lam sắc nhuộm dần, trong hư không không có vật gì lại đột nhiên hiện ra một cái bóng đầu sói thân người, đang vừa giận vừa sợ vuốt ngọn lửa màu lam trên người, liên tục rống giận.

- Hồng Hoang Cốt điện, các ngươi thực sự quyết định chủ ý muốn phản bội Thần tộc hay sao?

Đó chính là Kỳ Cang đang chuẩn bị chạy trốn lại bị Áo Cổ Tiểu Thần Vương ép ra, dứt khoát gầm lên vọt tới, thân hình càng lúc càng lớn, bỗng nhiên hóa thành dáng vẻ của một con cự lang lớn như núi nhỏ, đạp mây mà tới, hung sát khí kinh thiên động địa.

- Phản bội?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương nở nụ cười lạnh, ngân trảo lướt ngang trên không xé rách một mảng mây trôi lớn dứt khoát giữ lại cái cổ của cự lang do Kỳ Cang biến thành, sau đó cực kỳ hung tàn ấn nó trên mặt đất. Trong đôi con ngươi sâu không lường được lóe lên tinh quang, lạnh lùng cười:

- Trong thiên hạ này, bát hoang địa cho tới bây giờ còn chưa có ai có tư cách để Hồng Hoang Cốt điện thuần phục, nói phản bội hay không làm cái gì?

- Các ngươi sẽ hối hận, nhất định sẽ phải hối hận...

Kỳ Cang phẫn nộ vung trảo phản kích, kinh thiên động địa, sát khí cuồn cuộn tạo thành từng vùng mây đen.

- Chuyện hối hận, lúc hối hận lại tính!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương lạnh giọng trả lời, sau đó nhìn vào ánh mắt của nó, một ngụm long tức phun ra.

- Phù...

Trong sự hỗn loạn tưng bừng, thần quang quái hỏa từng tầng nặng nề, tất cả sinh linh Thần tộc đều thất kinh muốn chạy trốn nhưng có một luồng khói đen, nhẹ bỗng phi độn xung quanh, lúc thì hạ xuống trong cái bóng hỗn loạn ở xung quanh, khi thì ẩn thân ở trong mây đen, càng đi càng xa. Phương thức trốn chạy quỷ dị bậc này vừa hay trở thành một loạn không dễ dàng bị người ta phát hiện nhất. Cho dù là Hồng Hoang di chủng ở xung quanh hay là Áo Cổ Tiểu Thần Vương đang thả tay đại sát cũng không chú ý tới nó, mắt mở trừng nhìn gã cách cốt kiều càng lúc càng xa.

- Hửm?

Vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt mà không xuất thủ, Hồng Hoang Lão Long Vương tựa như đã lưu ý tới gì đó, nhìn thoáng qua vùng hư không đó làm sợi khói đen hoảng sợ tới run lên, suýt nữa bại lộ thân phận. Chỉ có điều sau khi Hồng Hoang Lão Long Vương nhìn thoáng qua lại chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó liền thu hồi ánh mắt, dường như không thèm để ý tới vậy. Sợi khói đen nhất thời đại hỉ, nhanh chóng trốn chạy...

- Ngươi muốn đi đâu?

Mới vừa trốn ra không tới mười trượng lại chợt nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên.

Khói đen kinh hãi, thần niệm nhanh chóng đảo qua liền thấy được trên đường đi của mình bỗng nhiên xuất hiện một con quái xà to lớn, hai cánh giang ra bay vút lên giữa không trung. Trên lưng quái xà còn có một tiểu nha đầu dáng vẻ xinh đẹp khả ái đang ngồi, tò mò đánh giá mình.

- Muốn chết!

Khói đen giận dữ bay vút lên như từng sợi tơ quấn thẳng về phía cổ của tiểu cô nương.

- Tiểu đằng đằng, cắn hắn!

Nữ hài đối mặt với chiến tướng Thần tộc có thực lực cao hơn nàng không biết bao nhiêu lần lại tuyệt đối không sợ, gan lớn đến mức làm người ta giận sôi. Ngón út kiều nộn chỉ về phía khói đen, quái xà lưng mọc hai cánh liền trực tiếp rống lớn một tiếng, một cái đầu rắn to như cái cối xay lập tức há cái miệng lớn có thể so với một căn phòng nhỏ, muốn một ngụm nuốt khói đen vào bụng...

- lắm!

Tiểu cô nương hưng phấn khen quái xà một câu, quái xà ợ một cái, lắc lắc đuôi, như là cũng vô cùng hài lòng.

Dưới sự ra tay toàn lực của Hồng Hoang Cốt điện, truy binh Thần tộc vốn đã bị Phương Hành giết chỉ còn lại một nửa căn bản không còn có hy vọng đào tẩu nào, mỗi người đều hóa thành con mồi, thành thức ăn của Hồng Hoang di chủng, hoặc giết hoặc bắt, một chút dấu vết cũng không thể lưu lại. Chết vô cùng biệt khuất, chỉ là trong hỗn loạn, nhìn thấy xung quanh ngay cả một sinh linh Thần tộc còn sống cũng không nhìn thấy, chân mày của Áo Cổ Tiểu Thần Vương lại cắt gao nhíu lại, mắt thần liếc bốn phía lại kinh dị phát hiện, trong trận chiến hỗn loạn tưng bừng này, Tiết Lệnh Đồ không biết đã đi đâu!

Bàn về thực lực, chưa độ kiếp nên Tiết Lệnh Đồ còn chưa bằng thần tướng của Thần tộc tới đây cùng y, chỉ có điều người này lại cực kỳ gian xảo, cũng không biết trong hỗn loạn tưng bừng này đã trốn về phía nào rồi. Chuyện này cũng làm vẻ mặt của Áo Cổ Tiểu Thần Vương trở nên có phần nghiêm trọng. Hồng Hoang Cốt điện làm đại sự này tuyệt đối không thể để lộ ra bất luận một tin tức nhỏ nào, nếu để Tiết Lệnh Đồ trốn thoát...

- Phụ vương...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cấp thiết quay đầu nhìn về phía Hồng Hoang Lão Long Vương.

- Ta đang tìm!

Hồng Hoang Lão Long Vương cũng vô cùng sốt ruột, ánh mắt lạnh như băng quét tới quét lui, sắc mặt vô cùng lo lắng.

Chỉ có điều cặp con ngươi kim sắc kia quét tới quét lui, có thể nhìn mỗi một điểm trên không trung nhưng cố nhiên ngay cả một cái bóng cũng không phát hiện ra. Chuyện này làm sắc mặt lão càng ngày càng khó coi, đáy lòng không khỏi dâng lên vẻ lo âu...

- Phương Hành tiểu hữu!

Liếc mấy cái không nhìn thấy hình bóng của Tiết Lệnh Đồ, Hồng Hoang Lão Long Vương đột nhiên mở miệng quát khẽ, nhìn sang Phương hành.

Đến lúc này, lão không chút do dự nhờ Phương Hành giúp đỡ.

Hồng Hoang di chủng khác với nhân tộc, khoogn có hệ thống đại thần thông trải qua năm tháng dài rộng từ những người kinh tài tuyệt diễm thôi diễn ra được. Bọn chúng chỉ là trời sinh huyết mạch thần tính, lớn lên sẽ nắm giữ sức mạnh cường đại, chỉ có điều cũng chính vì vậy nên thần thông của bọn họ không được đầy đủ, so sánh với nhân tộc thậm chí có thể nói là dị thường thưa thót, chỉ có một chút truyền thừa vốn có trong huyết mạch mới có chút sức mạnh, ít khả năng thôi diễn ra giống như những thần thông khác. Cho dù thực lực của nó mạnh hơn Phương Hành nhiều nhưng vẫn có một vài phương diện bất công, không thấy rõ bằng so với tu sĩ tiểu bối của nhân tộc. trước đây lúc tu sĩ nhân tộc thực lực nhỏ yếu liền hay dùng phương pháp này để lừa bọn chúng.

- Hừm

Bị Hồng Hoang Lão Long Vương hét lớn một tiếng, sau khi độ kiếp vẫn duy trì tư thế vốn có không đổi, Phương Hành dường như chợt có một điểm sinh khí, hoặc là mới vừa lưu ý tới trận đại sát ở xung quanh mình. Hắn nhìn lướt qua xung quanh, sau đó liền đứng lên.

Thân hình run lên giống như trong nháy mắt chuyển tiếp trong khoảng cách hơn mười dặm, hắn xuất hiện trên một vùng sườn núi hoang.

Hồng Hoang Lão Long Vương cùng Áo Cổ Tiểu Thần Vương đều chuyển ánh mắt kinh ngạc qua, đầy mặt là sự nghi hoặc. Thị lực của hai người họ đêu fbatas phàm, liếc mắt liền nhìn ra trên một hướng vắng vẻ trên không trung tuyệt đối không có bất kỳ người nào đang ẩn thân trong đó, trong lòng càng không nghĩ ra được. Chỉ có điều Phương Hành lại tựa như vô cùng chắc chắn, không vội không nổi lẳng lặng đứng trên sườn núi hoang đó, ánh mắt cụp xuống nhìn sang.

- Ngươi... việc gì phải ép buộc ta như thế?

Một giọng nói tức giận vang lên, ngoài dự đoán của mọi người, không phải tới từ trên không mà là truyền từ dưới nền đất.

Sau giọng nói tức giận vang lên, một thân ảnh chui ra từ dưới nền đất, thân như tháp sắt đánh về phía Phương Hành đang đứng trên sườn núi hoang.

Đám Hồng Hoang Lão Long Vương đều lấy làm kinh hãi, Tiết Lệnh Đồ quả nhiên ở hướng đó!

Y không ẩn mình trong hư không mà là tiềm hành dưới nền đất, đã trốn ra hơn mười dặm, muộn thêm chút nữa thì sẽ thực sự trốn được!

Độn thuật thượng cổ, có một loại cổ thần thông mượn lực ngũ hành để di chuyển.

Trước đây Phương hành liền biết được loại thần thông thuật cổ này ở Lữ gia của Thần Châu, mượn địa mạch di chuyển, rất khó có thể tìm được tung tích, bình sinh hiếm thấy. Chỉ có tiểu hòa thượng Thần Tú mới có kỹ năng khám phá ra hành tung của người di chuyển bên dưới địa mạch, bây giờ hắn đã độ qua ba kiếp, đã trở thành tán tiên trung giai, thần thức cường đại, cảm ứng vô hạn có thể nhìn lên cửu thiên nhìn xuống u phủ, rốt cục cũng có bản lĩnh khám phá ra loại thần thông này rồi...

Bị khám phá ra hành tung, Tiết Lệnh Đồ nhảy ra ngoài có vẻ vô cùng phẫn nộ, một quyền hung hăng đánh về phía Phương Hành.

- Ngươi còn hại chết nữ nhân của ta, còn muốn đi?

Phương Hành đối mặt với một quyền hung bạo cuồng mãnh của Tiết Lệnh Đồ thì không thèm để ý chút nào, chỉ giơ tay lên một chút.

Một kích ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo khó có thể diễn tả bằng lời liền đột nhiên bất động dừng ở giữa không trung, dường như bị dính vào trên tay của hắn vậy, đánh cũng không đánh được, thu cũng không thu về được, cả người tựa như cứng lại ở giữa không trung. Thậm chí khí cơ như có như không trên người Phương Hành dưới sự kích động một thân pháp lực cũng như cùng khô cạn, biến mất vô ảnh vô tung...

Trên mặt Tiết Lệnh Đồ rốt cục cũng hiện ra vẻ hoảng sợ, hiểu được Phương Hành đã hoàn toàn không cùng một cảnh giới với mình nữa.

- Ta ta ta... Ta không hại chết nữ nhân của ngươi...

Tiết Lệnh Đồ lắp bắp, theo bản năng phản bác,

Bất luận Phương Hành nói ra cái gì, y đại khái đều phải thản nhiên chịu đựng, duy chỉ câu này lại không nhịn được mà phản bác.

Bản thân nữ nhân kia tự vọt vào trong lôi trạch, mắc mớ gì tới mình chứ?

- Dù sao cũng phải tìm một người chịu tội thanh! Nếu không... lương tâm ta sẽ bất an...

Phương Hành nhẹ nhàng trả lời một câu, sau đó chậm rãi nhấc lên tay kia, nhẹ nhàng ấn về phía Tiết Lệnh Đồ.

- Đừng giết ta, ta... Ta rất hữu dụng!

Đầy mặt Tiết Lệnh Đồ là sự hoảng sợ, không nhịn được mà tuyệt vọng rống to một tiếng.

- ... Có thể khiến cho nữ nhân của ta sống lại ta liền không giết ngươi...

Trên mặt Phương Hành lóe lên một vẻ âm lệ, bàn tay hơi chậm lại mà tiếp tục vỗ xuống.

Trong nháy mắt Tiết Lệnh Đồ tuyệt vọng, trên mặt hiện ra một vẻ tĩnh mịch...

Bạn cần đăng nhập để bình luận