Lược Thiên Ký

Chương 158: Hậu thưởng


Từ sau lần đầu tiên nghe nói Huyên Tứ Nương ở Băng Âm Cung lấy ra một viên Trúc Cơ đan để làm phần thưởng, Thanh Vân Tông một mực chờ đợi giờ khắc này, Phù Diêu Cung đối với tiểu tông môn từ trước đến giờ đều đối xử bình đẳng, nếu cho Băng Âm Cung một viên Trúc Cơ đan, Thanh Vân Tông tất nhiên cũng sẽ có một viên, chẳng qua trước khi nhận được, không khỏi trong bụng thấp thỏm, hôm nay nghe nàng chính miệng lên tiếng, cuối cùng cũng buông xuống một tảng đá lớn.

- Tông chủ... Tông chủ cứu mạng a...

Nơi xa trên không trung, giới luật trưởng ty lão liếc nhìn Tông chủ đám người trước điện, lập tức giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, liều mạng hướng bên này chạy tới, mà Phương Hành vung đại đao chém thống khoái, đáp mắt vừa nhìn, nhưng cũng nhất thời kinh hãi, không nghĩ tới Tông chủ cùng mấy đại trưởng lão đều đang nhìn mình, tai họa này chắc chắn không nhỏ, đại đao vừa thu lại, lo lắng muốn trốn.

- Ai... Đừng thế a...

Phù Diêu Cung Huyên Tứ Nương đang hưng phấn, thấy thế nhất thời có chút mất mác.

Trần Huyền Hoa có chút bất đắc dĩ, hướng Thiết Như Cuồng gật đầu, Thiết Như Cuồng lập tức dưới chân đằng vân, hướng Phương Hành đuổi tới.

Kim Ô phát hiện, thấp giọng nói:

- Muốn thi triển Đại Bằng cực tốc chạy trốn không?

Phương Hành bất đắc dĩ chép miệng, nói:

- Thôi đi, để cho hắn đuổi theo sao!

- Tiểu tử thúi, cũng biết rước lấy họa chứ!

Thiết Như Cuồng chạy tới, một tay níu lấy cổ áo Phương Hành, từ trên lưng Kim Ô đề xuống, xoay người bay trở về trước đại điện.

Phương Hành biết giãy dụa cũng vô dụng, định nhận mệnh rồi, cúi đầu nói:

- Là hắn chọc ta trước!

- Tông chủ, tiểu vương bát đản này phạm thượng, thật sự muốn giết ta a, cầu Tông chủ làm chủ, nghiêm trị người này...

Giới luật ty trưởng lão một thanh nước mũi một thanh nước mắt, hướng Tông chủ khóc lóc kể lể, nhưng không chú ý tới thần sắc những người khác không đúng.

Thật ra trưởng lão này mặc dù quả thật bị dọa cho sợ đến không nhẹ, nhưng dù sao cũng là Linh Động tầng tám tu sĩ, thật đúng là không đến nổi sợ thành như vậy, bất quá hắn đã nhìn ra, chuyện đã lớn rồi, vì vậy cố ý giả bộ đáng thương chút ít, cố gắng chiếm được chút đồng tình, đồng thời cũng có thể hung hăng kiện Phương Hành, đến lúc đó, nếu là bị tội danh làm phiền khách quý, Phương Hành nhất định sẽ cũng thiệt thòi thật lớn.

Lại không nghĩ rằng, chính mình mới vừa khóc lóc kể lể một câu, Trần Huyền Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, cùng lúc đó, ở vị khách quý kia nở nụ cười, nói:

- Tiểu tử thật là oai phong anh tuấn, Tiền bà bà, thưởng cho hắn mấy thứ tốt tốt vào!

Câu này vừa nói ra, giới luật trưởng ty lão nhất thời kinh hãi.

Tiền bà bà tự nhiên hiểu rõ tính tình chủ thượng nhà mình, mặt mỉm cười, tiến lên tuyên phần thưởng:

- Tử ngọc như ý một đôi. Luyện linh tẩy gân đan mười viên, phát viêm tử lôi phù mười đạo, tử mãng yêu đái hai cái, tàm ti tịnh trần ngoa một đôi...

Phương Hành tự nhiên cũng đoán được thân phận của cô gái này, vốn đối với Phù Diêu Cung các nàng không có cảm tình, nhưng nghe cô gái này khen chính mình oai phong anh tuấn, nhất thời tâm hoa nộ phóng, cảm thấy Phù Diêu Cung vẫn còn có chút ánh mắt, hắn bây giờ còn không bị Thiết Như Cuồng giữ nữa, trên không trung chắp tay, cười nói:

- Ha ha, cám ơn, chỉ chút đồ này ư, còn gì nữa không?
Chỉ riêng phần ban thưởng này, quả thực chính là đêm nay rất lớn rồi, tiểu quỷ này lại vẫn chê ít ư?

Tông chủ Trần Huyền Hoa cùng tứ đại truyền pháp trưởng lão cũng hoàn toàn hết chỗ nói, hận không thể bịt miệng của Phương Hành lại.

Bất quá trước mặt khách quý, cũng không dám làm như thế, chỉ có thể cầu nguyện khách quý sẽ không bởi vì tiểu quỷ này mà tức giận.

Huyên Tứ Nương nghe, cũng quả thật không có tức giận, chẳng qua là véo mặt Phương Hành, cười nói:

- Ngươi tiểu quỷ này thật là cơ trí, ta nơi này còn đầy thứ tốt, chỉ xem ngươi có thể lấy được hay không!

Vừa nói hỏi Tông chủ Trần Huyền Hoa:

- Tông chủ, ngươi vừa mới nói nội môn đệ tử luyện tập võ nghệ, sẽ có tiểu quỷ này chứ?

Trần Huyền Hoa hơi ngẩn ra, gật đầu, nói:

- Tất nhiên có!

Trên thực tế hắn vốn không tính toán an bài Phương Hành, dù sao chế định kế hoạch này, Phương Hành còn đang trong Tiềm Long cốc bế quan, chẳng qua là lúc này nếu bị khách quý thấy được, tự nhiên không thể cự tuyệt.

Huyên Tứ Nương cười càng vui vẻ hơn rồi, nói:

- Vậy thì tốt, đối với Thanh Vân Tông các ngươi luyện tập võ nghệ, ta thực tại mong đợi vạn phần rồi!

Vừa nói cười một tiếng, hướng Phương Hành trừng mắt, liền theo gió mà lên, nhắm đỉnh núi ngọc cơ điện lao đi.

Trần Huyền Hoa cùng tứ đại truyền pháp trưởng lão nhất tề hướng phương hướng Huyên Tứ Nương lao đi hành lễ, một lúc lâu mới đứng lên, Thiết Như Cuồng quơ quơ Phương Hành, nói:

- Tông chủ, người này xử lý thế nào đây?

Trần Huyền Hoa trên mặt cười khổ, phất phất tay, nói:

- Luyện tập võ nghệ chấm dứt rồi nói sau!

Hắn lúc này trong lòng thực tại phức tạp, lúc đầu Phương Hành chọc ra đại phiền toái, ý niệm đầu tiên chính là hung hăng xử phạt tiểu tử này, lại không nghĩ rằng, phiền toái ngược lại khiến cho người của Phù Diêu Cung cực kỳ vui mừng, cũng là có công rồi, huống chi Phù Diêu Cung khách quý đã nói rõ yêu cầu tiểu tử này cũng tham gia nội môn luyện tập võ nghệ, chính mình dĩ nhiên cũng không tiện hiện tại xử phạt hắn.

Hết thảy đợi đến luyện tập võ nghệ kết thúc rồi nói sau!

Thiết Như Cuồng cũng không biết nên khóc hay nên cười, lần này an bài biểu diễn, cũng không có Đoán Chân cốc đệ tử, dù sao hắn suy nghĩ nát cái đầu gỗ của hắn, cũng không biết nên như thế nào lấy lòng khách quý, định buông tha rồi, lại không nghĩ rằng, chính hắn Đoán Chân cốc đại đệ tử, thế nhưng nửa lộ trình giết ra ngoài, vừa cho mình Đoán Chân cốc đoạt tới một phần hậu thưởng...

- Được, ngươi hôm nay trước theo ta về Đoán Chân cốc sao!

Thiết Như Cuồng nói ra Phương Hành, trực tiếp đáp mây bay về Đoán Chân cốc.

Chẳng qua là sau khi trở về, tự nhiên lại không tránh khỏi một phen thăm hỏi, hắn cũng cảm thấy Phương Hành nhanh như vậy đã tấn thăng đến Linh Động hậu kỳ, thực sự có chút kinh người, mà Phương Hành hết thảy chỉ nói là Bạch Thiên Trượng tạo nên trụ cột rất tốt cho mình, mình cũng không thế nào hiểu được, một phen như vậy, Thiết Như Cuồng tự nhiên sẽ không tin tưởng, bất quá hắn không phải Thanh Điểu và Tiếu Sơn Hà đám người, sẽ không cố truy tìm chân tướng.

Nếu tiểu vương bát đản này không chịu nói, vậy mặc kệ hắn đi, dù sao hiện tại cũng coi như đệ tử của mình.

Mà lúc này trong ngọc cơ điện, Huyên Tứ Nương hồi tưởng tới cảnh tượng tiểu hài tử kia đứng ở trên người một con quạ đen lớn đuổi theo giết một lão đầu, vẫn là vui vẻ không thôi, cười hướng Tiền bà bà bên cạnh nói:

- Tiểu quỷ này cũng rất thú vị, lá gan cũng lớn, cũng cùng Hỗn Thế Ma Vương nhà chúng ta có điểm giống nhau, không chừng hai người gặp nhau, sẽ trở thành bằng hữu cũng nói không chừng!

Tiền bà bà cười cười, nói:

- Nếu chủ thượng thích, liền mang về cho tiểu công tử làm đồng tử thị giả!

Huyên Tứ Nương lắc đầu, cười nói:

- Quên đi, Phù Diêu Cung có một cái là đủ rồi, mang thêm một người nữa về, chính là tai nạn rồi!

Tiền bà bà không nói nữa, suy nghĩ một chút, nói:

- Tứ cô nương, Thanh Vân Tông này cũng muốn tìm một lần!

Huyên Tứ Nương gật đầu, nói:

- Nhận ủy thác của người, tự nhiên phải làm chuyện, liền tìm một lần sao, nói trở lại, nhà bọn họ cũng thật là đáng ghét, bảy trăm năm trước đem người nhà ép đi, bây giờ còn muốn tìm lại, thật quá mức!

Tiền bà bà cười cười, nói:

- Dù sao cũng là phu gia của chủ thượng, lời này cũng không thể để cho người khác nghe thấy!

Huyên Tứ Nương vừa trừng mắt, nói:

- Ta còn không gả mà, nhà bọn họ còn không coi là phu gia của ta!

Tiền bà bà nở nụ cười, không nói thêm gì nữa, xoay người lại phân phó mấy lão ẩu phụng dưỡng phía dưới, đi ra bên ngoài tinh tế tìm tìm đầu mối, mấy lão ẩu này nhất tề rời đi ngọc cơ điện, thân hình như quỷ mị, trong nháy mắt xuất hiện ở Thanh Vân Tông các đỉnh, các nàng mọi người mặt không chút thay đổi, cất bước liền đi, cũng không quản cái gì cấm địa không cấm địa, chỉ để ý thần niệm tứ quét, phân biệt khí tức.

Lại nói lúc này Tiếu Sơn Hà đang trong đại điện kinh điển, sai người đem Thanh Vân Tông sưu tập địa đồ mười vạn dặm bên trong sông núi hà đồ sửa sang, chuẩn bị tra tìm một cái, xem một chút có những thiếu sót, phái đệ tử đi ra ngoài trắc lượng, thấy phần việc này còn cần thời gian nhất định mới có thể hoàn thành, tự cảm thấy có chút nhàm chán, liền đi tới cửa tàng kinh đại điện, nhìn đầy trời tinh không, thở thật dài.

Chiều nay bọn họ thúc cháu thật đúng là ăn một cái thiệt thòi, vốn định để cho Tiếu Kiếm Minh cuối cùng ra sân múa kiếm, làm áp trục, cũng kiếm được nhiều chút ít ban thưởng, lại không nghĩ rằng, cháu mình múa kiếm kinh diễm, thế nhưng hoàn toàn không bị đối phương nhìn ở trong mắt, ngược lại là tên tiểu khốn kiếp kia tạo ra đại họa, đuổi giết giới luật trưởng ty lão, cũng được khách quý hoan tâm.

Chuyện này để cho hắn trong lòng không vui, đối với Phương Hành lại càng cảm giác chán ghét.

Cũng may là, khách quý không có trực tiếp ban thưởng Trúc Cơ đan, mà là chuẩn bị quan sát luyện tập võ nghệ, nhìn dáng vẻ cùng Băng Âm Cung giống như Điệp Huyễn Cốc, tính toán đem Trúc Cơ đan ban thưởng cho luyện tập võ nghệ người thứ nhất rồi, cháu của mình còn có rất lớn nắm chắc.

Đang tâm tư suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy bốn năm đạo bóng đen xuất hiện ở Thanh Vân Tông các nơi hẻo lánh, im lặng không lên tiếng du tẩu mọi nơi, trong lòng hắn nhất thời khẽ kinh hãi, muốn tới tra xét, nhưng đột nhiên thân hình cứng đờ, cách đó không xa, một lão ẩu đáp mây bay mà đến, lại cười nói:

- Thanh Vân Tông trưởng lão, còn chưa nghỉ ngơi sao?

Người tới đầy mặt nụ cười, số tuổi già nua, chính là Tiền bà bà.

Tiếu Sơn Hà xoay người, cúi người hành lễ, nói:

- Thanh Vân Tông Tiếu Sơn Hà, bái kiến Phù Diêu Cung tiền bối!

Tiền bà bà cười cười, nói:

- Không cần đa lễ, thủ hạ đang kiểm tra quý tông phòng ngự, để phòng ngừa sơ xuất, trưởng lão không ngần ngại sao?

Tiếu Sơn Hà giật mình, vội nói:

- Tự nhiên không ngần ngại, nương nương thân phận tôn quý, cẩn thận thật nhiều cũng là tốt!

Chẳng qua là trong miệng mặc dù nói, trong bụng cũng đã sinh nghi.

Cái gì kiểm tra phòng ngự, rõ ràng chính là tìm cớ sao, nhìn bộ dáng của các nàng, giống như đang tìm kiếm cái gì vậy...

Chương 159: Nội môn luyện tập võ nghệ

Phù Diêu Cung lão ẩu cũng không kiểm tra quá lâu, rất nhanh đều riêng mình trở lại Phù Diêu Cung, hướng tuyên Tứ Nương bẩm báo:

- Đã lục soát khắp trên dưới Thanh Vân Tông, không thấy có người khả nghi, cũng không cảm giác được khí tức của Hồng Thiên Vô Lượng Quyết, chẳng qua là tông môn này tựa như có hai vị Kim Đan cảnh Thái Thượng trưởng lão ở bế tử quan, làm kế cẩn thận, tốt nhất bái kiến một chút, mới có thể xác định không phải là người muốn tìm...

Huyên Tứ Nương lắc đầu, nói:

- Không cần, người ta bế tử quan, chúng ta mạo muội phá quan mà nói, chính là có hi vọng kết thành Nguyên Anh, cũng sẽ bị chặt đứt hi vọng, quá bất kính rồi, chuyện này thôi, dù sao chúng ta lần này, cũng là lấy chế luyện Nam Chiêm Phương Thốn Đồ làm chủ, Thần Cơ Cung trí giả bói toán thiên cơ, nói cửu quan sắp tới hoặc có dị động, có thể có giáng truyền thừa tới Nam Chiêm, chỉ cần có cái đồ này, cửu quan vô luận giáng xuống truyền thừa ở nơi nào, chúng ta Phù Diêu Cung cũng có thể chiếm trước tiên cơ, không thể vì nhỏ mất lớn!

- A, tiểu môn tiểu phái, làm sao thật có hi vọng kết thành Nguyên Anh, chờ chết mà thôi, bất quá chủ thượng có thiện tâm, cũng đành thôi!

Tiền bà bà cười cười, có chút xem thường, nhưng vẫn là tuân theo lời của Huyên Tứ Nương.

Thanh Vân Tông nội môn luyện tập võ nghệ một chuyện, rất nhanh truyền khắp cả tông môn.

Tông chủ đã từng nói, tất cả đệ tử ở trong luyện tập võ nghệ đạt được mười hạng đầu, đều nhận được ban thưởng tư nguyên phong hậu, nhất là luyện tập võ nghệ đệ nhất, sẽ nhận được một quả Trúc Cơ đan do Phù Diêu Cung khách quý ban thưởng.

Tin tức vừa ra, Thanh Vân Tông chúng đệ tử lập tức xôn xao.

Trúc Cơ đan cho đệ nhất luyện tập võ nghệ đối với bọn họ là hy vọng xa vời, có hi vọng tranh đoạt đại khái cũng chỉ có Tiếu, Hứa hai vị chân truyền, chỉ bất quá trừ Trúc Cơ đan ra, phần thuởng khác cũng để cho bọn họ rất là xúc động, lập chí cướp lấy.

- Luyện tập võ nghệ diễn ra ở Vân Ẩn phong Tiểu Thiên nham, nơi này chính là nơi Thanh Vân Tông Đạo Tổ Vân Du Tử năm đó bế quan độ kiếp, bố trí pháp trận, không bị ngoại giới quấy rầy, một khi vào trận, chỉ có từ trong pháp trận đi ra, hoặc là do Tông chủ cộng thêm tứ cốc truyền pháp trưởng lão hợp lực, mới có thể từ bên ngoài mở ra, hơn nữa, bởi vì Phù Diêu Cung khách quý cũng không hy vọng luyện tập võ nghệ quá giả tạo, vì vậy Tông chủ cũng không chế định quy định không thể gây thương tàn, cũng là nói, lần này luyện tập võ nghệ, trên thực tế là vô cùng hung hiểm, nếu gặp được tình cảnh nguy cấp, chính là chúng ta tứ cốc truyền pháp trưởng lão, cũng không cách nào kịp thời xuất thủ ngăn cản. Các ngươi tốt nhất nghĩ kỹ, sau đó mới quyết định có muốn tham gia luyện tập võ nghệ hay không!

Bên trong Đoán Chân cốc, Thiết Như Cuồng đối với chúng đệ tử trịnh trọng phân phó, trầm tư một hồi lâu, lại nói:

- Ở lúc luyện tập võ nghệ, nếu gặp phải Phụng Thiên điện đệ tử, nhất định phải cẩn thận, chính là trực tiếp nhận thua... Cũng không sao!

Chúng đệ tử nghiêm nghị, hiển nhiên đều biết Phụng Thiên điện đệ tử lợi hại.

Phương Hành cũng đứng ở bên người hắn nghe, nghe vậy có chút khinh thường, nói:

- Phụng Thiên điện đệ tử thì thế nào?

Thiết Như Cuồng xoay người lại chính là một cái tát, mắng:

- Ta không nói ngươi!

Phương Hành nói:

- Ta cũng là Đoán Chân cốc đệ tử a!

Thiết Như Cuồng nói:

- Ta không dạy nổi tiểu quái vật như ngươi, bất quá ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, Tiếu Sơn Hà vẫn không thích ngươi, ta cũng nghe nói ngươi cùng Tiếu Kiếm Minh không hòa thuận, ở luyện tập võ nghệ, nếu là đụng phải hắn, tốt nhất không cần tranh giành làm gì, Tiếu Kiếm Minh từ lúc bắt đầu tu hành đã theo đuổi chiến tu chi đạo, chính là Thanh Vân Tông môn hạ chiến tu thuần túy nhất, thực lực thực sự không kém, tiểu tử ngươi mặc dù không tồi, nhưng hiện tại so với hắn còn non một chút, giữ lại mạng nhỏ, ngày sau không phải là không có cơ hội đuổi kịp và vượt qua hắn!

Thiết Như Cuồng ân cần dặn dò, mặc dù trong miệng hắn nói Phương Hành không phải do hắn dạy dỗ, trong lòng thật ra đã coi hắn là chân truyền đại đệ tử của mình mà đối đãi, câu kia "Ta không dạy nổi tiểu quái vật như ngươi ", cùng với nói là phủ nhận Phương Hành là đệ tử của mình, chẳng bằng nói là tràn đầy hâm mộ, ở trong lòng hắn, cũng thực hi vọng tiểu quỷ tiền đồ vô lượng này là do mình dạy dỗ.

- Nếu hắn lần này Trúc Cơ thành công, ta dù có ba cái chân cũng không đuổi kịp và vượt qua hắn a...

Phương Hành ngoài mặt cười hì hì đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ:

- Đoán chừng trừ lần này ra, ta cũng không có cơ hội khác có thể chém giết người này nữa rồi, mặc dù Thập Vạn Bát Thiên Kiếm tu luyện hỏa hầu vẫn chưa tới, cũng chỉ có thể liều mạng thôi...

...

...
Cùng lúc đó, bên trong Sơn Hà cốc, Tiếu Sơn Hà cũng sắc mặt âm trầm nói với Tiếu Kiếm Minh:

- Đây là một cái cơ hội của ngươi, Hứa Linh Vân hôm nay cũng đã đột phá Linh Động tầng chín, lại chuyên cần tu luyện Thanh Viêm Đoán Chân Quyết, rất rõ ràng, Thanh Điểu muốn cho nàng tranh giành một chút, đến lúc đó ngươi tuyệt đối không thể nương tay, cho dù là giết nàng, cũng nhất định phải đem Trúc Cơ đan đoạt tới trong tay!

Tiếu Kiếm Minh hơi ngẩn ra, giống như mất một thời gian mới quyết định nhẫn tâm, trầm giọng nói:

- Ta hiểu được!

Tiếu Sơn Hà gật đầu, khẽ cau mày suy tư, qua một hồi lâu, lại nói:

- Tiểu quỷ kia, tựa như lại phá cảnh nữa à...

Tiếu Kiếm Minh trên mặt hiện lên một tia hận ý, lạnh giọng nói:

- Ta ở Loạn Hoang sơn lần đầu tiên gặp hắn, hắn chỉ có Linh Động tầng bốn, sau lúc trở về núi, tựa như đã đạt đến Linh Động tầng sáu, hôm nay ba tháng không thấy, lại càng đột phá mà vào Linh Động tầng bảy... Phần tốc độ tu hành này, thật sự quá kinh người, thúc thúc, ta có thể khẳng định, trên người tiểu quỷ này nhất định có bí mật!

Tiếu Sơn Hà trầm tư một hồi lâu, nói:

- Bạch sư thúc nhất định truyền cho hắn công quyết gì đó a, nếu không mặc dù hắn có vô tận tư nguyên, tu vi cũng tăng lên nhanh như vậy, bất quá, tu vi tăng lên nhanh, căn cơ nhất định không yên, sở dĩ tiểu quỷ này xuất sắc, là bởi vì có căn cơ vững chắc, hắn hôm nay đem tu vi tăng lên nhanh như vậy rồi, ngược lại không khó giải quyết bằng lúc trước nữa, đối với chuyện của hắn, ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ an bài người thử sâu cạn của hắn!

Tiếu Kiếm Minh chậm rãi nói:

- Nếu có cơ hội, bản thân ta muốn cùng hắn đánh một trận, mượn cơ hội chém hắn!

Tiếu Sơn Hà không vui nói:

- Thái Thượng Trưởng lão trước khi bế quan, đã từng lấy Giá Y Quyết giúp ngươi tẩy luyện linh khí, giúp kiên cố căn cơ, con đường của ngươi sẽ đi xa hơn so với ta, nhất định nhất phi trùng thiên, vì sao lại đem tâm tư đặt ở trên người một tên tiểu quỷ như vậy? Lòng dạ phóng khoáng chút ít sao, Trúc Cơ rồi, ngươi mới chánh thức bước chân vào tu hành giới, mới là lúc ngươi cùng quần hùng tranh phong!

Tiếu Kiếm Minh giật mình, chậm rãi thở dài, nói:

- Dạ, thúc phụ!

Chẳng qua mặc dù đáp ứng, trong bụng không khỏi có chút tiếc nuối.

Cũng chỉ có người chính diện bị Phương Hành mắng chửi, mới hiểu được tiểu quỷ này đáng hận cỡ nào, thúc thúc hắn đối với Phương Hành chẳng qua là nghe nói, căn bản lý giải không được Tiếu Kiếm Minh trong lòng đối Phương Hành mãnh liệt hận ý cùng sát ý...

Đây... Quả thực là một tiểu vương bát đản có thể làm người ta tức phát khóc a!

Có khách quý ở phía sau thúc giục, Thanh Vân Tông luyện tập võ nghệ lần này an bài đặc biệt nhanh chóng, rất nhanh, liền có nội môn ba mươi sáu cái danh ngạch xác định ra, ba mươi sáu người này, bao gồm Thanh Vân Tông bốn cốc một điện tất cả người nổi bật, bọn họ sẽ đối chiến hai hai, tầng tầng tấn chức, cuối cùng chọn lựa một gã khôi thủ, cộng thêm chín người nổi bật khác, tổng cộng mười người, đạt được phần thưởng của Đạo môn.

Thanh Vân Tông Vân Ẩn phong, Tiểu Thiên nham, đang lúc buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt.

Cách ba mươi trượng dưới một lùm cổ tùng, đã dựng lên nhất phương đài cao, Phù Diêu Cung khách quý ngồi ở giữa, cao cao tại thượng, ở dưới tay nàng, còn lại là năm lão ẩu lấy Tiền bà bà cầm đầu, mà ở tả hữu hai bên, chia ra ngồi Thanh Vân Tông Tông chủ Trần Huyền Hoa cùng với Đoán Chân, Sơn Hà, Thư Văn, Tê Hà tứ cốc trưởng lão, mà tại chung quanh Tiểu Thiên nham, có vài chục người đệ tử khoanh chân mà ngồi.

- Hồng Tiên Chiếu đối trận Tiếu Kiếm Minh!

- Nhận thua!

- Tiền Nguyệt Minh đối trận Hứa Linh Vân!

- Nhận thua!

- Diệp Thiêm Long đối trận Phương Hành!

- ... Nhận thua!

Ba câu này, lại là thanh âm thường xuyên nghe được nhất.

Tiếu Kiếm Minh cùng Hứa Linh Vân tự không cần phải nói, không có đệ tử nào to gan, dám cùng hai người bọn họ đối trận, mà Phương Hành mới nổi tiếng giống như trước có uy nghiêm khó lường, phần lớn đệ tử gặp được hắn tất cả cũng lựa chọn nhận thua, bởi vì hôm nay trong tông môn đã truyền lưu chuyện hắn một cước đá phế đi Phụng Thiên điện đệ tử Vũ Kiệt, đại náo giới luật ty, vừa khắp núi đuổi giết giới luật trưởng ty lão.

Những đệ tử này hoặc tòng phục hoặc không phục, ít nhất không dám đem an nguy của mình đùa giỡn.

Dù sao Phương Hành cũng là hung danh hiển hách, thật cùng hắn đối trận, bị hắn đánh cho thành trọng thương, sẽ không có cơ hội tiếp tục tham dự.

Một điểm nữa chính là, vì công bình khởi kiến, mỗi đệ tử đều có ba cơ hội nhận thua, sau khi nhận thua, còn có thể cùng những người khác tỷ thí, tranh đoạt danh ngạch phía dưới, nhưng nếu lên tiểu thiên đài sau đó thua trận, chỉ có thể rút lui.

Cũng vì vậy, luyện tập võ nghệ tiến hành cả buổi sáng, ba người này lại vẫn chưa ra sân một lần, bởi vì đối thủ đều nhận thua.

Có thể nói như vậy, hôm nay Tiếu Kiếm Minh, Hứa Linh Vân cùng Phương Hành, đã được công nhận Thanh Vân Tông ba đại đệ tử.

Dĩ nhiên, cũng có một chút người là không thừa nhận, nói thí dụ như Phụng Thiên điện bốn người đệ tử.

Trừ Tiếu Kiếm Minh ra, Phụng Thiên điện còn có năm người đệ tử, cũng là các cốc chọn ra người nổi bật, tinh nghiên chiến pháp, ở trong năm người, Vũ Kiệt xếp hạng thứ tư, mà Phụng Thiên điện xếp hạng chính là lấy thực lực để tính toán, vì vậy bên trong Phụng Thiên điện có ít nhất ba người thực lực cao hơn hắn, ba người này, lại có một người chính là xuất thân Sơn Hà cốc, tự nhiên đối với Phương Hành càng có địch ý.

- Hoa Oán Nghiệp đối chiến Tiếu Kiếm Minh!

- Nhận thua!

- Hoa Oán Nghiệp đối chiến Hứa Linh Vân!

- ... Ta... Nhận thua!

- Hoa Oán Nghiệp đối chiến Phương Hàng!

- ... Nguyện cầu đánh một trận!

Tới lúc xế chiều, một cái tên liên tục vang lên ba lần, đến phiên Phương Hành, đối phương rõ ràng lựa chọn xuất chiến.

Mà đệ tử Thanh Vân Tông và trên khán đài tứ đại trưởng lão, ánh mắt cũng lóe lên một cái.

Bởi vì... Hoa Oán Nghiệp, chính là Phụng Thiên điện nhị đệ tử chỉ xếp sau Tiếu Kiếm Minh, trước lúc Phương Hành xuất hiện được công nhận tông môn đệ tam cao thủ.

Chương 160: Có tiền thì đốt

Phương Hành đang núp phía dưới Kim Ô tránh nóng, mặt trời gay gắt nóng tới nhức đầu, cũng may Kim Ô nhất tộc, có thể hút lấy dương lực ban ngày tu luyện, vì vậy nóng nữa cũng không sợ, đang muốn vươn cánh che nắng cho hắn, hơn nữa nhàn rỗi không có chuyện gì uống vài ngụm rượu, mơ mơ màng màng mà ngủ, cho đến Kim Ô móng vuốt gãi gãi hắn, lúc này mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

- Phương sư đệ, đến hai người chúng ta rồi!

Hoa Oán Nghiệp đứng dậy, vóc người thon dài, nhìn Phương Hành, lãnh đạm nói.

Phương Hành dụi dụi con mắt, thấy không phải là Tiếu Kiếm Minh, nhất thời hứng thú giảm bớt, nói:

- Ngươi dứt khoát nhận thua cho xong đi!

Chung quanh đám người vây quanh nhất thời ồ lên, cảm thấy cũng quá khoa trương, Hoa Oán Nghiệp là người thứ hai trong Phụng Thiên điện, xếp hạng gần với Tiếu Kiếm Minh, chính là một cái cao thủ nổi danh Thanh Vân Tông, rất nhiều người đều cho rằng, hắn cho dù gặp phải Hứa Linh Vân, cũng có sức đánh một trận, dù sao hắn tu vi mặc dù mới chỉ có Linh Động tầng bảy, nhưng nghiên cứu Thanh Vân Cửu Kiếm nhiều năm, thành tựu sâu đậm.

Phương Hành trực tiếp bảo nhân gia nhận thua, tựa như có chút tự cao.

Quả nhiên, Hoa Oán Nghiệp nghe vậy, lãnh đạm mà cười, trực tiếp hướng tiểu thiên nham đi tới, cất bước tiến lên, lập tức có một tầng bình chướng như màng nước đưa đi vào, rồi sau đó Hoa Oán Nghiệp đứng ở trên tiểu thiên nham, lạnh lùng nâng kiếm, hướng Phương Hành mà chỉ, mặc dù không nói chuyện, nhưng một động tác này, hiển nhiên là nói rõ rồi, tất nhiên muốn khiêu chiến Phương Hành.

Phương Hành có chút chán nản, tiện tay kéo qua bên cạnh một người, hỏi:

- Hắn mới vừa rồi có đến cùng Tiếu Kiếm Minh tỷ thí hay không?

Đệ tử kia sợ hết hồn, đàng hoàng nói:

- Có, cũng từng gặp phải Linh Vân sư tỷ, bất quá đều trực tiếp nhận thua!

Phương Hành hận nói:

- Thằng cha nó, làm sao gặp ai hắn cũng nhận thua, lại muốn khiêu chiến tiểu gia? Xem thường ta sao?

Vừa nói tức giận đi tới tiểu thiên nham, Kim Ô muốn đi theo, trực tiếp bị hắn tự tay ngăn trở.

Tiến vào tiểu thiên nham, chỉ cảm thấy quanh người hơi lạnh, sau đó cảnh sắc đại biến, lúc này mới phát hiện, từ ngoại giới thoạt nhìn tiểu thiên nham rất nhỏ, bên trong lại là một không gian thật lớn, không sai biệt phương viên trăm trượng. Trên mặt đất vẽ từng đạo phù triện phong cách cổ xưa, u quang lóe sáng, lộ ra vẻ thần bí mà cường đại, Phương Hành lấy Âm Dương Thần Ma Giám quan sát một chút, giờ mới hiểu được, tiểu thiên nham, thật ra chính là một chỗ tiểu thiên thế giới.

- Phương sư đệ, Hoa mỗ nhập môn mười một năm, hai năm ngoại môn, nội môn ba năm, sau đó tiến vào Phụng Thiên điện, nghiên cứu...

Hoa Oán Nghiệp thấy Phương Hành đi vào, liền nhẹ nhàng mở miệng, tay áo không gió mà bay, vẻ mặt ngạo nhiên.

- ... Vì sao ngươi không khiêu chiến Linh Vân sư tỷ cũng không khiêu chiến Tiếu Kiếm Minh, lại muốn khiêu chiến ta?

Phương Hành trực tiếp cắt đứt lời của hắn, cường thế hỏi:

- Ngươi xem thường tiểu gia sao?

Hoa Oán Nghiệp hơi ngây ra, lắc đầu nói:

- Coi như khiêu chiến Linh Vân sư tỷ, ta cũng có ba thành cơ hội...

- Ba thành cơ hội?

Phương Hành hơi ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nói:

- Vậy khiêu chiến Tiếu Kiếm Minh thì sao?

Hoa Oán Nghiệp dừng một chút, nói:

- Ta chỉ nắm chắc sống qua được ba chiêu dưới tay Tiếu sư huynh!

- Ba chiêu...

Phương Hành gật đầu, ngửa mặt lên nhìn trời, tính toán một hồi lâu, đột nhiên thân hình vừa động, trực tiếp lao về phía Hoa Oán Nghiệp.

- Sưu...

Thân hình như điện, khí thế như rồng, bàn tay nhỏ xòe ra, lực lượng mênh mông phô thiên cái địa hướng Hoa Oán Nghiệp ép xuống.

Hoa Oán Nghiệp không nghĩ tới hắn nói động thủ là động thủ, trong bụng kinh hãi, muốn rút kiếm, đã không còn kịp nữa, trong chốc lát thi triển ra bình chướng thuật, cản ở trước người, sau đó hai chân đạp đất, chuẩn bị kéo ra cự ly, đồng thời tay trái lén kết pháp quyết, đồng thời dẫn động bên trong túi trữ vật ba đạo phi kiếm... chỉ một thoáng, đã làm ra ba loại chuẩn bị, thực lực có thể thấy được cũng rất cao thâm.

- Thình thịch...
Phương Hành một chưởng này, trùm lên bình chướng trước người Hoa Oán Nghiệp, trong chốc lát chấn ra ba quang nhộn nhạo.

Hoa Oán Nghiệp "Đăng đăng đăng" lui lại mấy bước, sắc mặt trắng nhợt, có chút kinh ngạc nhìn Phương Hành.

Hiển nhiên, hắn cũng không ngờ lực lượng của Phương Hành mạnh đến vậy.

Mà Phương Hành đánh ra một chưởng này, thì dừng tay lại, không tiếp tục tiến công.

- Quả nhiên có chút môn đạo, đánh bại ngươi cũng rất lao lực a!

Phương Hành lầm bầm lầu bầu, hướng Tiếu Kiếm Minh dưới đài nhìn thoáng qua.

Tiếu Kiếm Minh trầm mặc không nói, ánh mắt lạnh nhạt nhìn trên đài, trên mặt không có chút thần sắc gì cả.

Thúc thúc của hắn an bài Hoa Oán Nghiệp khiêu chiến Phương Hành, là vì thử dò xét Phương Hành sâu cạn.

Đối với một lần tranh đoạt Trúc Cơ đan này, Tiếu Sơn Hà có thể nói là dùng toàn bộ tâm tư, không cho phép có chút ngoài ý muốn phát sinh.

Hắn cũng hiểu rõ đối với thực lực của Hoa Oán Nghiệp, có lẽ quả thật không phải đối thủ của tiểu quỷ do Bạch Thiên Trượng đích thân dạy dỗ, nhưng vô luận như thế nào, nhất định có thể đem toàn bộ thực lực cũng bức ra, đối thủ không biết là đáng sợ nhất, Phương Hành không rõ sâu cạn cũng làm cho người ta kiêng kỵ, nhưng nếu có người thay mình tìm đường, thăm dò Phương Hành sâu cạn, sẽ dễ dàng đối phó rất nhiều.

- Phương sư đệ quả nhiên không hổ là kỳ tài tông môn, chỉ bằng một chưởng này, ta không bằng ngươi!

Hoa Oán Nghiệp thối lui hai bước, đứng lại, ánh mắt phức tạp.

- Chỉ bất quá, nếu ngươi muốn đánh bại ta, còn cần lấy thêm ra chút ít thực lực mới được!

Hoa Oán Nghiệp thở thật dài, chậm rãi rút ra trường kiếm của mình, linh khí bắt đầu ngưng tụ, tay áo không gió mà bay.

- Hoa mỗ lưng mang đại ân của Tiếu thị, cam nguyện từ bỏ cơ hội tranh đoạt mười vị trí đầu, cũng muốn tới khiêu chiến ngươi, là vì dò đường thay người khác, thăm dò thực lực của ngươi, chẳng qua là... Dù sao cũng không cam lòng, cho nên mục đích của ta không phải là thử dò xét ngươi, mà là muốn đường đường chánh chánh đánh bại ngươi, dùng ngươi, tới mài kiếm của ta, cũng dùng ngươi, để chứng minh thực lực người thứ hai trong Phụng Thiên điện ta...

Hoa Oán Nghiệp lúc này thanh âm vô cùng thấp, ngoại nhân căn bản nghe không rõ.

Bọn họ chỉ cảm thấy, Hoa Oán Nghiệp lúc này khí độ phảng phất thay đổi, mờ mờ ảo ảo trở nên dày đặc đáng sợ, khát máu dữ tợn.

Nghe Hoa Oán Nghiệp nói, Phương Hành khẽ nhíu chân mày, bỗng nhiên cũng thở dài khe khẽ, nói:

- Ngươi nói nhiều như vậy, ta cũng có chút cảm động, hiện tại chỉ muốn nói với ngươi một câu...

Hoa Oán Nghiệp hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Nói cái gì?

Phương Hành nói:

- Thằng cha ngươi nói nhảm thật nhiều!

Nói xong, chợt bộc phát, bàn tay tại sau gáy khẽ rút, "Sưu" một tiếng, một sợi dây thừng tựa như linh xà đột nhiên bay ra, quanh co bay về phía Hoa Oán Nghiệp, đương nhiên đó là Khổn Tiên Tác.

Sợi dây này là thượng giai pháp khí, một khi tiếp xúc đến nhân thân, lập tức sẽ đem bó trói.

Hoa Oán Nghiệp ngẩn ra, chân đạp cương bộ, xoẹt một cái xuất kiếm, trong miệng ngâm nga:

- Thanh vân nhất kiếm chống hàn sương...

Trong không khí, chốc lát đã có kiếm khí tung hoành, kiếm quang hàn lãnh nhuộm đẫm ra đầy trời sương lạnh, như muốn đông cứng hết thảy.

Ngay cả tốc độ Khổn Tiên Tác bay tới, tựa như cũng chậm một hồi lâu, trường kiếm của Hoa Oán Nghiệp điểm trên dây thừng, lập tức giống như là quái xà bị điểm trúng bảy tấc, mất đi lực lượng, mềm nhũn rơi trên mặt đất.

Hoa Oán Nghiệp trên mặt lộ ra một tia cười lạnh:

- Cũng biết Đoán Chân cốc đệ tử pháp khí đông đảo, nhưng đối với ta mà nói, không có tác dụng...

Phương Hành cười hì hì, nói:

- Phải không?

Bàn tay giương nhẹ, chỉ nghe "Sưu " " sưu" không ngừng, chợt có đầy trời linh quang.

Hoa Oán Nghiệp nhìn thấy một màn này, giật mình sắc mặt cũng thay đổi, trong miệng kêu to:

- Thanh vân nhất kiếm khóa hoành giang...

- Bá bá bá

Mấy bóng kiếm vững vàng phong tỏa phương viên trước người mình hơn một trượng.

Cũng không phải hắn không kinh hãi, vì vậy hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới có người dùng loại phương pháp này để chiến đấu.

Đơn giản mà nói, chính là đập người!

Dùng phù triện, pháp khí, thậm chí còn có hồng trần sử dụng ám khí các loại chút tới đập người.

Phù triện có định thân phù, phát viêm phù, tù giang phù, hào quang phù... Chừng trăm đạo, bay múa đầy trời.

Mà pháp khí có đạo đạo phi kiếm, tú hoa châm, thần cơ nỏ, huyết trích tử... Cũng chừng mười mấy vật, bay tới phô thiên cái địa.

- Rầm rầm...

Vào giờ khắc này, Hoa Oán Nghiệp cơ hồ cả người cũng bị phù triện, pháp khí bao phủ.

Ở chung quanh hắn, thỉnh thoảng vang lên tiếng phá hủy, tiếng xé gió, linh quang chói mắt, kình phong bão tố, tình cảnh kinh khủng.

- Điên rồi, quả thực điên rồi, nào có luyện tập võ nghệ như vậy?

- Đây là luyện tập võ nghệ, không phải là khoe của, tiểu quỷ này làm loạn như thế, còn thể thống gì?

Ngoài tiểu thiên thai Thanh Vân Tông đệ tử rối rít kêu la, một phần kinh ngạc, một phần hoảng sợ.

Thanh Vân Tông đệ tử quá quen cuộc sống nghèo khó cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới có thể đối trận như vậy, đây quả thực là lấy tiền đánh người a!

- Thiết sư đệ, cũng biết Đoán Chân cốc đệ tử pháp khí đông đảo, chẳng qua là cho tới bây giờ không ngờ... lại nhiều như vậy a...

Thư Văn cốc truyền pháp trưởng lão Trần Bảo Nghiên cười khổ hướng Thiết Như Cuồng trêu ghẹo.

Thiết Như Cuồng cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trên mặt vẻ cười giống khóc, nói:

- Đừng đến hỏi ta, trừ Khổn Tiên Tác là tiểu quỷ này lừa gạt ta, vật gì khác ta cũng không biết hắn từ đâu lấy tới... Bất quá nói thật, nhiều pháp khí phù triện như vậy một lần ném xuống, ta cũng cảm thấy đau lòng, tiểu quỷ này còn thật sự không nháy mắt a...

- Rõ ràng thực lực không kém đối thủ, tại sao lại dùng loại thủ đoạn này?

Thanh Điểu trưởng lão sắc mặt âm trầm nói, tựa như đối với Phương Hành rất bất mãn.

Thiết Như Cuồng thở dài, liếc Tiếu Sơn Hà một cái, lạnh lùng cười một tiếng, hắn tự nhiên biết Phương Hành làm như vậy, là vì không để cho người khác thấy thực lực chân chánh của hắn, bất quá đang ở hắn nghĩ châm chọc Tiếu Sơn Hà hai câu, Phương Hành đem mấy đạo phát viêm phù cuối cùng ném đi ra ngoài, thanh âm truyền khắp tiểu thiên đài:

- Đại gia ngươi, còn muốn thử dò xét thực lực của ta ư? Lấy tiền đè chết ngươi a...

Thiết Như Cuồng vỗ đầu một cái, cũng không châm chọc Tiếu Sơn Hà nữa, thuận miệng nói:

- ... Đốt tiền sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận