Lược Thiên Ký

Chương 1607: Tiểu thế giới của Đế Thích


Thực sự là người này so với người kia đều làm người ta tức chết mà, trước đây Phương Hành thường thấy người khác một lòng vì tông môn, vì gia tộc, vì đạo thống mà hy sinh vì nghĩa, mình đương nhiên cũng có chút ước ao, nhưng hiện nay mình cũng coi như đã có đạo thống của riêng mình, cũng muốn mô phỏng lại, nhưng lại không ngờ tới đạo đồ trưởng lão nhà người khác như vậy, người nhà mình lại không hề có tinh thần hy sinh, thật là giận sôi!

Lúc này ầm ĩ với Lộc Tẩu một trận mới coi như quyết định được một kết quả, tất cả do Lộc Tẩu tự quyết định.

Lão nhân này đúng là không dám giở trò trước mặt Thần Chủ, chỉ là sau khi hỏi rõ kế hoạch của Phương Hành thì mới miễn cưỡng đồng ý, dưới tình huống mình đảm bảo sẽ không bị Thần Chủ phát giác sẽ làm chút mờ ám, dùng hết khả năng phối hợp với thủ đoạn của Phương Hành.

- Aiz, người quen thật khó hiểu mà...

Nhìn dáng vẻ Phương Hành hận sắt không thành thép, đau lòng rời đi, làm Lộc Tẩu dậm chân mắng hắn.

- Đế Tử điện hạ, xin ở lại Thần vực này thêm mấy ngày ạ! Thần Chủ đã có mệnh lệnh rõ ràng, ở trong Thần vực này, tất cả lễ ngộ của Đế Tử điện hạ đều đầy đủ, không bị hạn chế đi lại, chỉ là tốt nhất không nên rời khỏi Thần vực để tránh xuất hiện chút hiểu lầm...

Từ sau khi chuyện đó qua đi, người tiếp đãi Phương Hành liền đổi tử Thông Cổ Thần Vương thành Di Dư Thần Vương. Người bạn cũ này không biết thân phận thật của Phương Hành. Gã, hoặc phần lớn sinh linh Thần tộc và Tiên giới đều đã phát hiện sự tín nhiệm của Thần Chủ dành cho Phương Hành tuyệt đối không giống như lần đầu gặp mặt. Chỉ có điều cũng không có ai hoài nghĩ tới những chuyện khác, chỉ cho là thủ đoạn của Thần Chủ thông thiên, đã sớm có liên hệ với vị Đế Tử này rồi. Suy nghĩ lại thì Thần Chủ cũng xuất thân từ Tam Thập Tam Thiên, bọn họ có quen biết cũng là hợp tình hợp lý!

Còn Di Dư Thần Vương nói chuyện cùng làm việc thì đơn giản hơn Thông Cổ Thần Vương, trên cơ bản là nên nói cái gì sẽ nói cái đó, không hỏi một câu thừa thãi nào. Cả người giống như đầu gỗ, thua xa sự lanh lẹ cùng cách ăn nói khéo léo của Thông Cổ Thần Vương.

- Đi thôi, dẫn đường phía trước đi!

Phương Hành cũng dứt khoát chỉ chỉ rồi suất lĩnh đại quân chạy vào trong Thần Vực, chọn một hành tinh khổng lồ giáng xuống để đóng quân. Bây giờ thủ hạ của hắn có thể nói là binh nhiều tướng mạnh. Bề ngoài, ba nghìn Xích Tiêu quân đều đã đồng ý quy hàng, đương nhiên cách thời gian chính thức bị thu phục còn một đoạn nữa, nhưng cũng đều bày tỏ ý quy thuận bên ngoài, hàng phục thật sự cũng chỉ là một việc sớm muộn mà thôi.

Mà ở trong trận đại chiến này, Cáp Mô quân cũng phải chịu không ít thương vương. Ba trăm Cáp Mô quân có hơn ba mươi người bỏ mạng, tuy làm người ta tiếc hận nhưng cũng là chuyện khó mà tránh khỏi được. Thậm chí phải nói, trong cục diện hỗn loạn bậc này, chỉ tổn thất hơn ba mươi người cũng đã là chiến quả hết sức kinh người rồi. Dù sao lúc đó bọn họ phải đối chiến là Xích Tiêu quân tiếng tăm lừng lẫy Đại Tiên Giới...

Đại tinh mà Phương Hành trú đóng ở hướng đại lục của Thần Vực, chính là một đại tinh có không gian cực đại, chỉ là không có đủ sinh cơ, chỉ có hoang mạc vô biên, không khí đều khá mỏng manh. Chỉ có điều một đám đạo chúng của Tiệt đạo, tu vi thấp nhất cũng là Tán Tiên đứng đầu, ở lại đây cũng không có vấn đề gì. Trên chư tinh ở xung quanh cũng có vô số sinh linh Thần tộc đóng quân, đối lập từ xa với tinh dao này.

Nghĩ đến đây hẳn cũng là dụng ý của Thần Chủ. Giữa nàng và Phương Hành đã vạch trần thân phận, đương nhiên không tiện để Phương Hành ở lại trong Tiểu Tiên Giới bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành đại trận. Làm thế không khác nào bảo Phương Hành sống trong ngục. Nhưng trong lòng nàng cũng chưa hoàn toàn yên tâm, vì vậy liền để Phương hành trú đóng trên đại tinh, ở xung quanh lại để sinh linh Thần tộc vững vàng coi chừng.

Tất cả mục đích đều vì phòng ngừa Phương Hành sẽ làm chuyện ngu ngốc.

Từ điểm này thì vị lão bà kia thật ra cũng chưa yên lòng với người con nuôi này của nàng...

Bản thân Phương Hành lại hết sức phối hợp, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

- Đạo chủ, đây chính là danh sách kê biên tài sản và tài nguyên trong quân của Đế Thích, mời ngươi xem qua!

Lộc Tẩu đã đi giúp Thần Chủ bày binh bố trận, như vậy, trọng trách tiếp nhận hàng binh và kiểm kê vật liệt chủ yếu đặt lên đầu Văn tiên sinh. Vị này cũng từng là lão thành Thiên Nguyên, khá là biết ý, rất ra sức làm việc. Lúc đầu trong lòng ông ta vẫn cảm thấy lúc đầu cho dù là tu vi hay thân phận địa vị của Lộc Tẩu đều xấp xỉ với mình, kết quả năm đó đã nghĩ sai hoàn toàn. Hiện tại lão đầu tử này đều cao hơn mình ở mọi phương diện, thực sự là không cam lòng, vừa lúc mượn cơ hội này để biểu hiện!

- Ừm...

Phương Hành lơ đãng, thuận tay nhận lấy ngọc giản, sau đó con mắt bỗng nhiên trợn tròn:

- Con bà nó, nhiều như vậy sao?

Văn tiên sinh bị hắn làm hoảng sợ, lau mồ hôi rồi gượng cười:

- Quả thực không ít!

Trước kia Phương Hành thật sự đều độc lai độc vãng, thích góc độ của một mình mình để nhìn nhận vấn đề. Nhưng bây giờ bắt đầu đứng ở góc độ của địa nhân vật để nhìn nhận vấn đề liền thật sự cảm nhận được liên tiếp những chuyện mở mang tầm mắt của mình. Bây giờ Văn tiên sinh đưa tới mới chỉ là một phần danh sách sơ lược Tiên dược, chiến giáp, pháp bảo mà Đế Thích để lại. Nghiêm túc mà nói, bên trong đó cũng không có gì làm Phương Hành có tu vi bậc này phải để mắt, nhưng số lượng những thứ này làm trong lòng Phương Hành phải thất kinh một hồi.

- Ngưu Ma Thần cung lực mạnh thượng đẳng ba nghìn cái, Huyền Cốt Lạc Nhật tiễn mười vạn cái!

- Xích Lân Ma Hổ đỉnh cấp ba nghìn cái!

- Khóa Vực Tiên chu ba mươi chiếc!

- Cửu Bảo Tiên hoàn mười vạn viên, Cửu Luyện Tiên Bảo ba chục ngàn miếng!

Những con số này vốn xuất hiện trước đó rồi, Lộc Tẩu nghe được nội tình trong Xích Đế quân, dựa theo đạo lý thì chuyện tới lúc này cũng nên tiêu hao không ít rồi mới đúng, nhưng bây giờ danh sách này thể hiện rõ nội tình vượt xa những thứ này. Nếu không có Ngưu Ma Thần Cung lực mạnh thượng đẳng, thậm chí còn có một trăm bộ Lân Cân Phượng Cốt Bán Tiên cung, đó là đại pháp bảo tới gần đẳng cấp của Tiên bảo rồi, ngay cả Đại Xích Thiên chỉ sợ cũng có lác đác hiếm gặp. Chỉ có cận vệ của Tiên đế mới được phân phối, rơi vào trong tay Đế Thích đã là vật vi phạm lệnh cấm!

Những tiên nhận bảo đan tọa kỵ thần binh khác càng vô số kể, làm Phương Hành bị dọa không nhỏ.

Có thể nói nếu như mấy thứ này phân phát ra, thậm chí có thể xây dựng một đội Tiên quân võ trang tận răng!

Mà thực lực của Tiên quân cũng có thể dự đoán được, một đội trăm người có thể chém được Thượng Tiên!

Ý chỉ là mỗi một trăm tên Tán Tiên, phân phối hết pháp bảo bậc này thì ước chừng Thái Ất Thượng Tiên cũng sẽ không thể cứng đối cứng được với bọn họ.

Dĩ nhiên, mấy thứ này giá trị vô lượng, quý giá vô cùng, ai cũng không thể lấy hết nó ra để phân phối cho Tán Tiên.

- Tên Đế Thích này thật đúng là gan lớn, mấy thứ này cũng có, nếu không phải lần này hắn bị hãm sâu vào trùng vây, tự biết đại thế đã mất nên không muốn liều mạng, như vậy nếu lấy tất cả bảo bối ra thì ước chừng ta và Thần Chủ đều phải lấy mạng của thuộc hạ để đấu rồi...

Trong lòng Phương Hành nghĩ thế, cũng có phần cảm khái. Nghĩ thầm mình vẫn quá thiếu hiểu biết với chuyện quân sự rồi.

Lần này hoàn toàn thắng lợi cũng bao hàm sự may mắn!

- Đạo chủ, đó là vật trong quân của Đế Thích, còn đây là đồ cất riêng của Đế Thích!

Mắt thấy Phương Hành ngơ ngác, Văn tiên sinh còn tưởng hắn có chút bất mãn nên đưa cái ngọc giản thứ hai lên.

-Đồ cất riêng của hắn sao?

Phương Hành khẽ run rồi nhận lấy, ánh mắt lập tức rùng mình, trầm giọng nói:

- Cầm qua đây!

Văn tiên sinh gật đầu:

- Ngay ở bên ngoài!

Nói rồi liền bảo người mang vào trong nơi trú đóng như một thần điện của Phương Hành một cái vương tọa, toàn bộ đều tạc thành từ bạch ngọc. Xa hoa, cao quý đại khí, bên trên trổ rất nhiều phù căn, rõ ràng là do tay người khắc thành. Cố tình, phù văn lại như trời sinh, chỉ một cái vương tọa này đã khiến người ta nhìn qua đã có thể cảm giác được quý khí nguy nga tới từ bậc bề trên, không nhịn được mà cúi thấp hơn trước mặt vương tọa này. Đây giống như vương tọa trong truyền thuyết của thế gian, là tiên chức thiên bẩm, không phải người có công đức thì không thể ngồi lên được.

Còn Phương Hành thì đứng lên, đi tới trước vương tọa rồi nhẹ nhấn một cái trên tay vịn.

Trút Tiên lực vào, bảo quang ngút trời, trên vương tọa lớn tự nhiên sáng lên từng luồng tiên quang, phát ra rực rỡ nhất từ sau lưng vương tọa rồi xuất hiện ở đó một cái cửa vào mờ mịt Tiên khí. Khí tức này Phương Hành tuyệt đối không xa lạ gì, chính là một tiểu thế giới.

Đến cảnh giới cùng địa vị như bọn họ đương nhiên sẽ không thể chỉ có mỗi cái túi trữ vật trong tay được, hầu như trong tay ai cũng sẽ có một tiểu thế giới, là động phủ tùy thân của mình, cũng là nơi để vật mà mình trân quý. Giống như Phương Hành, tiểu ghế giới của hắn ở bề ngoài chính là cái khô lâu kia, còn thứ chân chính lại là thức giới của hắn. Hầu hết thời gian hắn đều dùng khô lâu để dời lực chú ý của người khác, khiến người ta không ý thức được thức giới của mình tồn tại. Còn tiểu thế giới của Đế Thích lại là cái vương tọa này!

Theo lý thuyết, tiểu thế giới này không thể dễ dàng mở ra như vậy được, chỉ có điều lúc Đế Thích mất đi dường như vô cùng vội vã, thậm chí còn chưa mở đại trận của tiểu thế giới này lên nên lúc này mới làm tiểu thế giới trở thành một căn phòng không hề được che chắn, trút Tiên lực vào là có thể mở ra được/

- Đây là bí tàng chân chính của Đế Tử đây...

Phương Hành nhìn lối đi kia, lẩm bẩm một câu rồi quay đầu nhìn về một người khác.

Lúc này Thanh La tiên tử giống như một nha hoàn bình thường, tay nâng phất trần đứng ở phía dưới, mặt không chút thay đổi.

- Theo ta vào xem!

Phương Hành nhàn nhạt phân phó, Thanh La tiên tử khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.

Sau đó Phương Hành liền hít sâu một hơi, từ xa túm Thanh La, một bước bước vào.

Ánh mắt liếc bốn phía, đây là một thế giới kỳ khôi, chỗ thần thức lan tới phát hiện vùng tiểu thế giới này lớn hơn khô lâu của mình không biết bao nhiêu lần, có thể nói đây là tiểu thế giới rộng nhất mà mình từng gặp. Thứ nhìn thấy trước mắt chính là một cái hành lang thật dài, thông thẳng về phía trước, không nhìn thấy điểm cuối. Hai bên đều là đại điện, trong lòng Phương Hành âm thầm hít một hơi, chậm rãi đi về phía trước.

- Đây... đều là thứ hư hỏng gì chứ...

Vừa đi dọc theo hành lang vào bên trong, Phương Hành vừa cảm thấy hơi kinh ngạc.

Trong tiểu thế giới nhỏ này, chỗ mắt thường có thể nhìn được lại không có quá nhiều vật trang trí, nhiều nhất chỉ là tranh vẽ...

Từng bức vẽ, bên trên không hề có nhiều linh khí, chỉ là bức họa thông thường. Nước chảy xuống từ trên núi, chim muông nhiều như rừng, đủ mọi kích thước.

Nói chính xác thì tất cả bức vẽ cộng lại còn không đáng một viên Tiên tinh!

Nhưng khi trong lòng Phương Hành đang giận dữ thì chợt nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nức nở.

Hắn xoay người nhìn liền thấy Thanh La tiên tử đang đứng trước một bức họa, khá thương tâm. Trên bức họa kia vẽ một nữ tử có đôi mắt sáng.

Dáng vẻ lúc còn trẻ của nàng, cười tỏa nắng, vô cùng ngây thơ...

Bạn cần đăng nhập để bình luận