Lược Thiên Ký

Chương 1270: Bắt ngươi tới thay


Lão ẩu tóc rối vốn không thế nào để Phương Hành vào trong mắt, cho là nắm chắc hắn. Hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ giở chiêu này, vốn nàng cho rằng: Phương Hành tù cấm con rồng kia, dù con rồng kia được thả ra, việc đầu tiên nó làm cũng sẽ là báo thù Phương Hành, hơn nữa mới đầu con rồng kia rõ ràng cũng có ý này. Vừa được đến tự do liền tức giận nhìn Phương Hành, thậm chí thò ra long trảo, rõ ràng sắp phách tới. Vạn vạn không ngờ, Phương Hành rống to một tiếng, Kim Long liền nghe theo... Chẳng có chút tính tình nào, cứ thế thuận tay phách về phía mình, thế này thì ngoan quá...

Ngươi chính là long!

Sao lại bị người dạy dỗ thành như con chó thế này...

Tâm lý không ngừng thống hận chửi rủa, lại cũng rất kinh khủng, vẫy tay triệu hoán ra mấy đạo yêu thi khôi lỗi chắn trước người, bản thân liền xoay người chạy trốn!

Đối mặt con rồng này, nàng không có nửa phần ý niệm so đọ chính diện!

Đương sơ ở ngoài Long Môn, con rồng này có được bản lĩnh lấy một chiến năm, há là mình nàng có thể ứng phó?

Nhưng con rồng này xuất hiện quá mức đột ngột, lực lượng lại quả thật quá mạnh, cộng thêm bị Phương Hành tù cấm lâu như vậy, chính là nín một bụng hỏa khí, không dám tát hướng Phương Hành, liền cầm nàng tới làm vật thế thân. Một trảo chộp đến, phong vũ lôi điện đi theo, yêu thi khôi lỗi ngăn trước long trảo đều bị xé vụn, sau đó thân hình thư triển, quay đầu tìm được lão ẩu chính đang bay vút mà đi. Long khu thuận thế cuốn lại, giống như bao bánh ú, trực tiếp vòng kín quanh người lão ẩu tóc rối...

- Rắc rắc rắc...

Long khu chậm rãi buộc chặt, nhục thân lão ẩu đã nứt vụn gần nửa, miệng cuồng phún máu tươi.

- Muốn tạo phản... Thằng nhãi ngươi muốn tạo phản ư...

Lão ẩu đau không muốn sống, vừa thẹn vừa giận, truyền âm gào thét.

Lúc này, Lam tiên sinh, Quỷ tiên sinh và Văn tiên sinh vốn đang định ra tay với Lộc Tẩu rõ ràng cũng ngây dại, thần sắc cảnh giác nhìn về phía Phương Hành và Ngao Liệt. Bọn họ hiển nhiên không ngờ rằng, Phương Hành lại phản ứng kịch liệt đến thế. Vừa nãy còn khăng khăng không chịu thả ra Ngao Liệt, lúc này lại dứt khoát thả ra, còn cùng nó hợp lực nắm xuống lão ẩu. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này thật không có ý thức đại cục, một lời không hợp liền muốn triệt để xé phá mặt?

- Phương tiểu hữu, ngươi cần gì phải thế, chẳng lẽ vì một người phải chết mà đến cả tiên lộ cũng không muốn đi?

Văn tiên sinh là người đầu tiên hô lên, phù văn bay múa quanh thân, lông mày nhíu chặt.

Trong lòng hắn vừa đành chịu, lại vừa phẫn nộ, nhưng cũng không dám mạo hiểm bước lên cứu lão ẩu...

- Tiên lộ tất nhiên là phải đi, Tinh Hải cũng phải vượt qua, chỉ là ai nói nhất định phải hy sinh Lộc lão?

Phương Hành chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đạp lên tinh không tiến về phía trước, lông mày nhíu chặt.

- Ngươi...

Lam tiên sinh đột nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt ngưng trọng nhìn Phương Hành.

- Ai, vừa nhìn đồng bạn không còn tác dụng, liền không chút do dự hy sinh. Đám cầu tiên Đạo tâm kiên định các ngươi đúng thật không có nửa điểm tình nghĩa a, chẳng qua cũng tốt, ta hiểu được. Không phải là vì cảm thấy Lộc lão đầu tất phải chết, tưởng muốn tận dụng cho hết ư? Vậy lại đơn giản, ta không muốn hắn chết, nhưng cũng không nguyện hỏng kế hoạch vượt qua Tinh Hải, vậy dứt khoát cho các ngươi một lựa chọn khác. Giờ bà lão này cũng đã nửa phế, các ngươi nói xem, dứt khoát trước dùng nàng tới luyện đan hay là cứ vậy giết nàng?

Phương Hành chắp tay, mặt lạnh như tiền, lời nói ra âm lãnh chí cực.

- Thằng nhãi... Ngươi dám... Sao ngươi dám đối xử với ta như thế?

Lúc này lão ẩu cũng đã hiểu dụng ý của Phương Hành, tâm tạng nhịn không được run rẩy, tê thanh kêu to.

- Làm sao, hy sinh người khác thì được, đến phiên chính mình lại cảm thấy không công bằng?

Phương Hành quay đầu nhìn nàng một cái, trong thanh âm tràn đầy trào phúng.

Tinh không lặng ngắt như tờ, ai nấy đều đối mặt nhìn nhau, không nghĩ đến Phương Hành sẽ dùng loại thủ đoạn này.

Vừa nãy, lời lão ẩu thật ra rất có lý, hiện tại quả thực cần phải dùng một người để luyện đan, ngay cả Phương Hành đều không thể không thừa nhận điểm này. Không người luyện đan, liền không cách nào vượt qua Tinh Hải, mà vượt qua Tinh Hải, thậm chí chạy tới điểm cuối tiên lộ, đây là mục tiêu chung của mỗi người bọn họ. Thậm chí ở một khía cạnh nào đó, Phương Hành còn cấp bách hơn cả ngũ lão, bởi vì ngũ lão chỉ muốn thành tiên, chỉ cần có thể đi tới điểm cuối tiên lộ là được, nhưng hắn lại muốn càng nhanh đuổi tới, đuổi kịp Cửu Đầu Trùng, cứu về Long Nữ.

Song hắn không cách nào ngồi nhìn Lộc Tẩu bị luyện thành đan, bởi vì lão nhân kia vừa mới cứu mạng mình...

Tuy Lộc Tẩu rõ ràng chỉ là tính lầm, mới sẽ lây dính vật chất hắc ám, chứ cũng không phải thật có ý định cầm mạng cứu người!

Chẳng qua cứu là cứu, Phương Hành nhớ được nhân tình này...

Cứu Lộc Tẩu và vượt qua Tinh Hải, mâu thuẫn trong đó không cách nào điều hòa!

Cho nên dưới cục diện đó, Phương Hành liền nghĩ đến một phương pháp khác!

Nếu người vô dụng phải bị luyện thành đan, vậy trước ra tay trừ đi lão ẩu, ít nhất cũng phải phế nàng, sau đó dùng nàng tới luyện đan. Duy có như thế, mới giải quyết được vấn đề làm sao vượt qua Tinh Hải. Quan trọng hơn là, có lão ẩu này luyện đan, cũng có thể mượn khí tức trong đan áp chế vật chất hắc ám trong cơ thể Lộc Tẩu, như vậy liền có thể khiến lão nhân kia sống lâu thêm chút...

Rốt cuộc ngũ lão không phải thật có thù với Lộc Tẩu mới cầm hắn luyện đan. Bọn họ chỉ làm ra lựa chọn thực tế nhất, Lộc Tẩu đã lây dính vật chất hắc ám, sớm muộn đều phải chết, vậy liền dứt khoát lợi dụng phế vật. Mà bây giờ, Phương Hành đưa ra cho bọn họ lựa chọn thứ hai, trực tiếp phế đi lão ẩu, khiến nàng còn vô dụng hơn cả Lộc Tẩu. Rốt cuộc Lộc Tẩu bây giờ, nếu có thể áp chế vật chất hắc ám trong cơ thể, còn có thể cấp cho bọn họ chút chỉ điểm về trận thuật, còn lão ẩu thì đã thành phế nhân!

Lúc này nguyên nhân lão ẩu kinh khủng chính là như thế, nàng phát hiện chủ ý Phương Hành quả thực hành được thông...

Nếu đổi lại là mình, sợ rằng mình cũng sẽ đáp ứng!

Lúc này lão ẩu nhịn không được không ngừng kêu khổ, trong lòng tuyệt vọng, cả người gần như sợ hãi đến điên mất...

- Ai, Phương tiểu hữu cần gì phải như thế?

Trong một mảnh thinh lặng, duy có thần niệm phẫn nộ của lão ẩu tóc rối vang vọng, ai cũng không lên tiếng. Rất lâu sau, lại là Văn tiên sinh quay đầu nhìn Lộc Tẩu một cái, lại nhìn lão ẩu tóc rối lúc này nhục thân đã nứt vụn gần nửa, thấp giọng cười khổ.

- ... Chẳng qua, ngay cả Văn mỗ đều không thể không nói một tiếng, phương pháp này của ngươi quả thực không sai!

- Chúng ta chỉ cần một người luyện đan, còn về là ai, ngược lại không quan trọng lắm!

Quỷ tiên sinh cũng nhè nhẹ tiếp lời, nhẹ nhàng nói:

- Mà nói đi cũng phải nói lại, đến cả ta cũng không muốn thật hy sinh Lộc lão tiên sinh, rốt cuộc vị tiền bối này vô cùng tinh thông trận thuật, trận thuật là thiên địa chi lý, trong tinh không vẫn có đại dùng...

- Hô...

Nghe lời này của hai người, Phương Hành thở dài một hơi.

Lão ẩu tóc rối lại lập tức tuyệt vọng, phẫn nộ giận rống không ngừng.

Chỉ là lời chưa nói mấy câu, Ngao Liệt đột nhiên siết chặt long khu, lập tức áp chế thần niệm nàng.

- Tam nhi, giao nàng ta ra... Đúng rồi, trước khiến nàng dính chút vật chất hắc ám đã...

Phương Hành quay đầu nhìn hướng Ngao Liệt, thấp giọng truyền âm nói một câu.

- Xích!

Trong mũi Ngao Liệt phun ra hai đạo bạch khí xen lẫn lôi hoa, lắc lắc đầu, tựa hồ rất không hài lòng.

Tuy trước đây một mực ngẩn trong Thần cung, nhưng chuyện xảy ra bên ngoài Ngao Liệt đều biết. Vì thế lúc này nó rất là hiểu chuyện bảo trì trầm mặc, chưa hề mở miệng nói gì. Đương nhiên, từ trong ánh mắt nó nhìn Phương Hành khi thì phẫn hận, khi thì than thở, lại có một chút khâm phục khó mà phát giác, ngược lại có thể phát hiện, lúc này, hắn tựa hồ hiểu rõ thêm phần nào về Phương Hành...

Nghe được Phương Hành phân phó, trong lòng vô thức có chút không nguyện. Nghĩ thầm lúc mình bị phong ấn trong Thần cung đã không biết phát bao nhiêu lời thề, vừa đi ra trước phải dạy dỗ ngươi một trận. Chẳng qua nhìn cục diện căng thẳng hiện tại, lại biết mình không nên thêm loạn. Nhưng nếu thành thật nghe lời làm theo, lại hiện vẻ mình quá không cốt khí, do dự nửa buổi, cuối cùng vẫn quyết định làm theo, nhưng trước lúc đó, lại lành lạnh truyền qua một đạo thần niệm:

- Hừ hừ, ngươi làm như vậy hoàn toàn là vẽ rắn thêm chân, có thể thấy Đạo tâm ngươi đúng thật không kiên...

- Ít nói nhảm, thế chỉ nói rõ ta có cách hơn các ngươi...

Phương Hành căn bản không để ý nó, lành lạnh ngắt lời.

Ngao Liệt trong lòng có chút bất mãn, hắn còn nửa câu “... Nhưng cách làm này của ngươi ta lại không ghét” chưa nói ra, song giờ không còn cơ hội thích hợp để nói, bèn dứt khoát ngậm miệng, hừ lạnh một tiếng, ném lão ẩu tóc rối vào trong Tinh Hải, nhục thân lão ẩu đã gần như tan vỡ, một thân tu vị bị khí tức nửa bước Chân Tiên cường hoành của Ngao Liệt áp chế, lúc này nhìn như tượng gỗ hoàn toàn không chút phản kháng, thân hình phiêu diêu, trực tiếp bị ném vào Tinh Hải!

- Bá

- Bá

- Bá...

Nàng vừa vào Tinh Hải, lập tức bị vô số vật chất hắc ám cảm ứng được, xúc thủ âm sâm vươn tới, giống như muỗi châm đâm vào cơ thể nàng. Nếu là trước kia, cảnh này nhìn hệt như nàng đang bị một loại sinh linh quỷ dị xâm tập. Chẳng qua sau khi nghe Quỷ tiên sinh nói toạc ra bản tướng vật này, chư tu mới nhìn được rõ ràng, nói là lão ẩu bị công kích, lại không bằng nói là pháp lực, thậm chí khí huyết trên người nàng dẫn động phản ứng từ vật chất hắc ám, tựa như lực hút giữa hai cực từ...

- Sao dám... Thằng nhãi vô tri, sao ngươi dám như thế với ta...

Lão ẩu đau không muốn sống, tê thanh kêu to, thanh âm thê lương chí cực, vung sức giãy dụa, lại đều vô dụng.

Chớp mắt, vật chất hắc ám lây dính trên người nàng đã vượt xa Lộc Tẩu...

Ngay cả mấy người chung quanh đều không nhịn được nhíu mày, kết cục của lão ẩu quả thực khiến người tâm kinh!

Đồng thời, trong lòng cũng thăng lên kiêng sợ thật sâu đối với Phương Hành.

Vốn thấy hắn tu vị khá thấp, không để vào trong mắt, nhưng nay tận mắt thấy thủ đoạn của hắn mới biết người này không thể xem nhẹ!

- À, cẩn thận, không thể lây dính quá nhiều vật chất hắc ám, nếu không đan luyện ra phẩm chất không tốt...

Kết cục của lão ẩu tóc rối đã không cách nào tránh khỏi, ngay cả Quỷ tiên sinh cũng nhịn không được nhíu mày, mở miệng hướng Ngao Liệt đi tới, nội dung trong lời lại không phải muốn ngăn cản, mà là nhắc nhở Ngao Liệt, hỏa hậu đừng thái quá.

Chỉ là cũng đúng khắc này, Phương Hành đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, lông mày gắt gao nhíu chặt.

- Có hơi... Không thích hợp?

Bạn cần đăng nhập để bình luận