Lược Thiên Ký

Chương 1499: Khống chế không nổi tay của mình.




Tu Hành Giới quy củ sâm nghiêm, cao là cao, thấp là thấp, chưa từng lẫn lộn, nhưng cũng không phải nói không có ngoại lệ, dù sao Phương Hành ở một mức độ nào đó chính là một ngoại lệ, căn bản không thích theo quy củ người khác định đến làm việc, mà theo Đế Uyển tự thuật và đám người Lộc Tẩu truyền âm, Nhiếp Cuồng Nhất này hoàn toàn không thể nghi ngờ cũng là một ngoại lệ, thậm chí còn đáng sợ hơn Phương Hành...

Thực lực đáng sợ, làm người lại điên, một quái vật như vậy đại khái ai cũng không muốn đắc tội!

Nhất là Phương Hành, hoặc nói Đế Lưu hiện tại, lại là người bị kẻ điên kia hận nhất, liều lĩnh muốn giết...

Đương nhiên, hoang đường nhất là, hiện tại thủ hạ Tiên Binh Tiên Tướng của hắn, rõ ràng còn không nhiều bằng một người điên, Nhiếp Cuồng Nhất kia được Đế Lưu trợ giúp, đã thu phục Quỷ Nham nhất tộc, thuộc hạ có 800 thần nô, đây chính là một tộc còn cường đại hơn Chấn Thiên nhất tộc, sinh linh trong tộc chỉ cần phát triển, liền có được lực lượng không thua Tán Tiên, mà 800 thần nô kia càng ở trong gió tanh mưa máu giết ra, cả đám lực lượng kinh người, trong đó một ít người nổi bật, sợ là ngay cả Chân Tiên cũng không sở, ở dưới sự dẫn dắt của một người điên như vậy, đoán chừng hoàn toàn có thực lực diệt toàn bộ bọn hắn!

Nhưng Phương Hành lại càng minh bạch, mình không có con đường khác, bất luận như thế nào, cũng nên tiếp tục đi tới đích!

- Ta cũng không tin gia hỏa kia thật là một tên điên, tối đa là biểu hiện có chút điên mà thôi, thật điên làm sao có thể sống sót, còn càng sống càng tốt, cuối cùng leo lên vị trí đệ nhất Tiên Tướng của Đế Thích, các ngươi đừng để bề ngoài của hắn hù dọa, nhất định là giả!

Phương Hành nói tràn đầy tin tưởng, nhẹ nhàng híp mắt:

- Huống chi, hắn thực muốn chặn giết ta, cũng chỉ có thể tiến hành ở trong tinh vực, nếu không đến Ngoại Vực chiến trường, ở trước mặt Đế Thích động thủ, gia hỏa kia liền giải thích không rõ ràng, bất quá chúng ta vào tinh vực mênh mông, hắn cũng không biết từ nơi nào tìm chúng ta, khả năng lớn nhất là như nữ nhân kia, ở trên đường mai phục chúng ta, chỉ cần cẩn thận một ít, chúng ta tuyệt đối có thể phát hiện sớm...

- Vậy làm phiền Thái Hư tiểu chất rồi...

Lộc Tẩu nặng nề gật đầu, nhìn Thái Hư Bảo Bảo nói.

Bàn về bối phận, hắn đồng lứa với Phương Hành, Thái Hư Bảo Bảo là sư điệt của hắn...

Thái Hư Bảo Bảo nhếch miệng, cũng biết mình không có lựa chọn gì khác, chỉ có thể đáp ứng!

Đám Tiệt Đạo Tán Tiên vốn cao hứng bừng bừng muốn đi Ngoại Vực chiến trường tạo sự nghiệp, lại bởi vì tin tức đột ngột mà khiến cho tinh thần đè nén, dù sao Nhiếp Cuồng Nhất là nhân vật hung danh lan xa, ở trong những Tán Tiên này có người nghe nói qua hắn, chỉ là bình thường tiếp xúc không đến mà thôi, một ít không có nghe nói qua Nhiếp Cuồng Nhất, được những người khác cáo tri, cũng nhịn không nổi trái tim trầm trọng, cảm thấy cực kỳ kiêng kị!

Một quái vật phệ mẫu giết cha, dám tàn sát cơ thiếp Đế Tử, thậm chí đánh thương Đế Nữ, ai không sợ hãi?

Hành trình phía sau, cũng không biết có phải trái tim Lộc Tẩu nổi lên nghi ngờ hay không, cẩn thận đi đường, tốc độ thả chậm chút ít.

Ngược lại là Phương Hành, mấy ngày nay bất động thanh sắc, yên lặng tính toán mấy thứ gì đó...

Liên tiếp vài ngày không có chuyện gì, làm cho tâm thần người Tiệt Đạo có chút căng cứng mệt mỏi, thế nhưng ở ngày thứ bảy, Thái Hư Bảo Bảo như thường lệ quét qua 10 vạn dặm tinh vực, lại bỗng nhiên rùng mình, vội vàng gọi Phương Hành, trên mặt kính hiển hóa ra một mảnh quái nham lơ lửng ở trong tinh không nói:

- Phiến quái nham kia giống như có cái gì đó cổ quái...

- Không phải là một mảnh vẫn thạch bình thường sao?

Đám người Lộc Tẩu ngơ ngác, sau đó cau mày nói.

Cái kia xác thực giống như một mảnh vẫn thạch bình thường, đa số do tinh cầu nổ tung lưu lại, ở trong tinh không này, nếu có một ngày nhận lấy lực lượng dẫn dắt, đại tinh hàng lâm, sẽ hóa thành mưa sao chổi, vẫn thạch như vậy bọn hắn gặp quá nhiều, đã nhìn quen mắt!

- Không có đơn giản như vậy, ta cảm ứng được khí tức sinh linh...

Thái Hư Bảo Bảo cau mày, thấp giọng nói, mấy người khác nghe vậy, thần sắc ngưng trọng lên.

Bọn hắn biết rõ, Thái Hư Huyễn Kính được Thái Hư Tiên Vương luyện chế ra, chính là vì đối phó sinh linh, bởi vậy Thái Hư Tiên Kính đối với sinh linh có cảm ứng đặc biệt!

Trong gương, quái nham càng ngày càng rõ ràng, là một mảnh vẫn thạch cực lớn, bao phủ không dưới mấy vạn dặm, bên trong thật có một ít là vẫn thạch bình thường, nhưng lại cất dấu rất nhiều quái nham, thoạt nhìn rất giống vẫn thạch bình thường, nhưng cách gần lại phát hiện, mặt ngoài vẫn thạch có một ít ánh sáng quỷ dị, thậm chí ngẫu nhiên còn sẽ có một bộ phận vẫn thạch mặt ngoài nhúc nhích, cũng chỉ có ở thời điểm nó nhúc nhích, mới có thể nhìn ra được, kia lại là một loại huyết nhục cùng loại với nham thạch!

- Là Quỷ Nham nhất tộc...

Văn tiên sinh mở miệng, thấy người bên nhìn về phía hắn, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, thấp giọng nói:

- Sau khi đến Tiên Giới, ta tìm rất nhiều điển tịch khổ đọc, nhớ kỹ không ít, quái nham kia rất giống một loại sinh linh Thần tộc hiếm thấy biến thành, đó chính là Quỷ Nham tộc, sinh linh tộc này sống ở trên đại tinh cô quạnh, dựa vào hấp thu Nhật Nguyệt tinh quang mà sinh trưởng, bản thân rất giống nham thạch, người xưng Quỷ Nham, lại xưng Thạch Yêu, sau khi chúng hóa thành nham thạch, ngay cả Thái Ất Thượng Tiên không tới gần cũng phân biệt không ra!

- Ha ha, quả nhiên đã tìm tới cửa...

Phương Hành nghe đến nơi này, trầm thấp nở nụ cười, ánh mắt lãnh khốc.

Nghe Văn tiên sinh nói đây là Quỷ Nham tộc, trong nội tâm hắn liền rõ ràng, mẫu tộc của Nhiếp Cuồng Nhất không phải là Quỷ Nham tộc sao?

Hơn nữa 800 thần nô dưới trướng hắn, cũng đều là sinh linh Quỷ Nham tộc, xem ra gia hỏa này quả nhiên như mình sở liệu, ở trong tinh vực phía trước bày ra mai phục chờ đợi mình, dụng tâm rất âm hiểm, nếu không phải Đế Uyển truyền tin, mình mạo muội xông vào, vẫn thạch ở chung quanh đột nhiên sống lại, xung phong liều chết về phía tiên thuyền, đoàn người mình thật đúng là có khả năng bị diệt đoàn...

- Cái này phiền toái, gia hỏa kia ngăn ở trong tinh không, chúng ta muốn đi Ngoại Vực chiến trường, cần phải xuyên qua nơi đó, nếu đường vòng, thì phải quấn rất xa, hơn nữa rất dễ bị người phát hiện, trốn không được, giấu cũng không hết, đoán chừng coi như chính diện giết qua, bằng nhân mã của chúng ta cũng rất khó chiếm được tiện nghi, nên ứng phó như thế nào đây?

Lộc Tẩu nhíu mày, phân tích ra cục diện trước mắt.

- Bằng thực lực trước mắt của chúng ta mà nói, nếu liều mạng, cũng không phải một phần thắng cũng không có...

Văn tiên sinh mở miệng, giống như một mưu sĩ, nhẹ giọng phân tích.

Mà đám Tiên phỉ nghe xong, cả đám thần sắc hơi run sợ, bọn hắn giống như Phương Hành, ưa thích đánh trận chiến xuôi dòng, khi dễ nhuyễn đản, mà 800 thần nô kia nhân số nhiều, thực lực còn mạnh, thật muốn đánh nhau, tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng!

- Ha ha, dựa vào cái gì liều mạng với chúng, gia hỏa kia không đau lòng tiên nô, nhưng bản Đạo Chủ đau lòng đệ tử của Tiệt Đạo!

Phương Hành suy nghĩ mấy ngày nay, rõ ràng sớm có quyết đoán, vỗ tay nói:

- Không cần xông vào, ta tự có biện pháp!

- Ân?

Nghe Phương Hành nói, đệ tử Tiệt Đạo nhất thời hưng phấn, tề tụ đi qua.

- Cũng nên lấy ra chút bản lĩnh thật sự rồi...

Phương Hành cười lạnh, nhảy ra tiên thuyền, thân trong tinh không, hai tay giơ lên cao, nhẹ nhàng đập xuống!

Chỉ nghe một tiếng ầm vang, chúng tiên phỉ còn không kịp phản ứng, liền cảm giác trước mắt xuất hiện một vòng xoáy to lớn, phảng phất như cánh cửa dị vực, sau đó tiên thuyền trực tiếp chui vào vòng xoáy, cũng may bọn hắn thấy đám người Phương Hành, Lộc Tẩu ở bên cạnh, lúc này mới không dám phản kháng, chỉ cảm thấy choáng váng mơ hồ, thời điểm mở mắt lần nữa, bất ngờ đã đến trong thức giới của Phương Hành...

- Cái này... Đây là nơi nào?

Có người bị hù không nhẹ, run giọng kêu lên.

- Không cần lo lắng, cũng không nên hỏi, đây là một Tiểu Thế Giới của Đế Tử, các ngươi ai cũng không được rời tiên thuyền!

Lộc Tẩu đã biết rõ Phương Hành muốn làm cái gì, trầm thấp thở dài, cảnh cáo đám Tiên phỉ.

Mà sau khi nhét đám Tiên phỉ vào thức giới, Phương Hành phủi tay, nhếch miệng nở nụ cười xấu xa, bắt pháp ấn, cốt lâu nhẹ nhàng hiện lên sương mù màu máu, hàng lâm ở trong tinh không mênh mông, phiêu miểu quỷ dị, cực kỳ thần bí, chậm rãi bao phủ thân hình của hắn, sau đó khí tức, tiên lực của hắn đều bị dấu đi, giống như theo sương mù màu máu bay tới, cả người hắn trực tiếp biến mất ở trong tinh không!

- Muốn chơi ta, ta chơi với ngươi!

Phương Hành thấp giọng cười, thân hình tung bay, trực tiếp lao về phía trước, không quá ba vạn dặm, đã đến phiến vẫn thạch mà Thái Hư Huyễn Kính trông thấy, hắn ngênh ngang đi vào, tất cả vẫn thạch đều im lặng, không có chút cảm giác nào.

Dùng thủ đoạn ẩn nấp của hắn, chỉ cần không đụng phải vẫn thạch, muốn đi xuyên qua có thể nói dễ dàng, đừng nói những sinh linh Thần tộc này, sợ là ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cảm giác được, thế nhưng thời điểm sắp đi qua biển vẫn thạch, Phương Hành lại nao nao, “Ồ” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía chỗ sâu, con mắt híp lại...

Cái kia rõ ràng là một nam tử, trên người mặc áo đen, thậm chí phía trên còn có thể chứng kiến vết máu khô, lúc này ngồi ở trên vẫn thạch, tay chống một thanh thạch kiếm, có chút cúi đầu không nhúc nhích, từ xa nhìn lại, như một quái nham bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể từ trên người hắn cảm nhận được mùi máu tanh, phảng phất như từng mảnh từng mảnh ma vân, như có như không, khi thì hiển hiện, khi thì phiêu tán, giống như gió lớn cuốn quá!

- Cái này là Nhiếp Cuồng Nhất sao?

Phương Hành cảm thấy trên người nam tử kia tràn ra khí tức hung hiểm, trái tim nhịn không được rùng mình.

Vốn lúc này vượt qua người nọ, cẩn thận từng li từng tí đi qua là xong, mới đầu Phương Hành cũng tính toán như vậy, nhưng đi ra vài bước, lại cảm thấy tâm ngứa, nhịn không được quấn trở lại, đi về phía nam tử kia.

Sau đó lặng yên không một tiếng động đến gần sau lưng nam tử kia, hắn âm thầm vận khí, một tát đập tới!

Có đôi khi, là khống chế không nổi tay của mình a...





Bạn cần đăng nhập để bình luận