Lược Thiên Ký

Chương 1654: Hai bên đều đắc tội




Vào lúc Phương Hành chen chúc cùng bốn thế gia, chậm rãi lui ra khu tinh vực Đa Bảo Tiên Hà, một trận đại chiến chấn động thế gian đã bắt đầu bùng nổ ở Đa Bảo Tiên Hà, chờ đợi hồi lâu liên quân Tiên giới cũng cảm thấy bức bối, ẩn chứa sát khí uy nghiêm đáng sợ lao về một bờ Đa Bảo Tiên Hà khác. Mà đại quân Thiên Nguyên vẫn đóng quân ở bờ khác của Đa Bảo Tiên Hà cũng thình lình không trốn tránh như trước nữa, mà chỉnh đốn đại quân, bắt đầu trực tiếp đối phó với mười vạn tiên binh, từng cuộc chém giết, từng đại trận bắt đầu va chạm ở trong tinh vực tĩnh mịch này, phá diệt, sát khí khuấy động gào thét vang lên, cao thủ hiện ra nhiều như mây...

Phương Hành thông qua Thái Hư kính nhìn thấy một trận đại chiến này, cũng nhìn thấy rất nhiều bóng dáng. quen thuộc

Đồng thời, hắn cũng không nhịn được, càng xem càng hoảng sợ.

Tuy rằng bên phía Thiên Nguyên lấy phương pháp là vừa chiến vừa lui, mà không phải xung phong đối lập, nhưng hắn vẫn nhìn ra được thái độ của một nhóm Thiên Nguyên khác thường, bọn họ rõ ràng là vừa lui vừa giết, nhưng tiến lui có quy củ, lại không có trực tiếp bị mười vạn tiên binh xông tới như tưởng tượng của mình trước đó, thậm chí ở trong rất nhiều chiến trường nhỏ, còn ra phát hiện ra cao thủ Thiên Nguyên chém tướng đoạt cờ giành thắng lợi, cũng có từng cao thủ thể hiện ra tài năng trong các trận đại chiến này, điều này làm cho Phương Hành cảm giác thật sự khiếp sợ, ngạc nhiên với thực lực của Thiên Nguyên biểu hiện ra!

Ở trong lần Hỗn Độn Tiên Viên giao chiến này, Phương Hành tất nhiên là tài nghệ trấn áp quần hùng, nhưng hắn cũng biết tu vi của chính mình bây giờ, dựa vào ma danh liền chém cả Đại La Kim Tiên, tiên binh bình thường cũng có thể so sánh được. Mà bên phía Thiên Nguyên, bất kể là Từ Thiếu Yết hay Thanh Nhan Tiên Tử, thực lực cá nhân của bọn họ thật ra đã rất mạnh, nắm giữ thực lực trận chiến cùng Thiên Nguyên đại tiên...

Tuy trong lòng có chút thán phục, nhưng càng xem chiến trường này, Phương Hành lại dần dần nhíu mày.

Bởi vì người tu hành bên phía Thiên Nguyên dù sao vẫn còn kém rất xa mười vạn tiên binh của Đại Tiên giới, đặc biệt là trong một trận đại chiến này, e rằng tất cả tu sĩ Thiên Nguyên ra tay cũng không đủ 3 vạn, hơn nữa còn có rất nhiều người rõ ràng thực lực không đủ, đều là mầm nòn chưa trưởng thành, liền chết ở trong một trận đại chiến này, như vậy dường như lại là thua thiệt lớn...

- Theo lý thuyết, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm Thiên Nguyên trực tiếp đối kháng cùng Đại Tiên giới, đối với bọn họ, thời gian này cũng không cần phải gấp gáp đến mức phải lập tức đối kháng chính diện, đám lão bất tử trong Chư Tử đạo tràng rốt cuộc nghĩ thế nào vậy?

Phương Hành nhíu mày, trước sau không nghĩ ra vấn đề này.

Tất cả Thiên Nguyên hắn đều rất quen thuộc, các đại đạo thống ít nhiều gì cũng đều đã từng qua lại, nhưng đối với Chư Tử đạo tràng lại là một ngoại lệ, từ khi cái tên Chư Tử đạo tràng này bắt đầu xuất hiện ở Thiên Nguyên, hắn đã không thể có cơ hội tiến vào Chư Tử đạo tràng, sau đó hắn rời khỏi Thiên Nguyên, vậy càng không tiếp xúc tới được, bởi vậy ở trong lòng hắn, Chư Tử đạo tràng vẫn là một địa phương đào tạo thiên kiêu, cũng bởi vì tập trung quá nhiều cao thủ thần bí nên mơ hồ trở thành nơi dẫn đầu nắm giữ Thiên Nguyên, nắm giữ hầu như tất cả quyền to!

Nhưng kế hoạch cụ thể của bọn họ ra sao?

Phương Hành có thể hiểu được quan hệ giữa bọn họ cùng Cửu Quan, cùng chín thánh Thiên Nguyên!

Đặc biệt là trong trận chiến bây giờ, Thiên Nguyên cùng Tam Thập Tam Thiên có thể bất đồng, gốc gác thâm sâu, mười vạn tiên binh, hầu như ai nấy đều có thực lực ở cảnh giới Tán Tiên, đơn giản chính là người yếu nhất cũng không kém hơn Thiên Nguyên Nguyên Anh, mà Phương Hành lớn lên ở Thiên Nguyên này nên biết, Thiên Nguyên sinh ra một Nguyên Anh cũng khó khăn, bây giờ theo một trận đại chiến này, không biết có bao nhiêu người chết ở chiến trường này, nhưng lại với một xu hướng vô bổ như vậy, s hắn khó có thể hiểu nổi rõ ràng. Chẳng lẽ là đang tiêu hao nội tình của Thiên Nguyên sao?

- Trừ phi...

Trong lòng Phương Hành bỗng nhiên hiện ra một chuyện cũ, càng nghĩ trong lòng càng kinh ngạc...

- Ha ha, đại chiến đã bắt đầu, ba người các ngươi còn muốn lãng phí thời gian một cách vô nghĩa ở đây sao?

Mà trong lúc Phương Hành đang băn khoăn, chậm rãi rời khỏi Đa Bảo Tiên Hà, lúc này ở sâu trong tinh vực xa xôi không ngờ cũng có một chiến trường, đây là một tinh vực ảm đạm, lại bị ba người đại chiến ở đây phá hủy đến không ra hình thù gì, đại tinh chết đi, hư không thiêu đốt, từ xa nhìn lại thì quả thật giống như U Minh vậy, khắp nơi tỏa ra mùi chết chóc, mà ở đầu khác của chiến trường, Thần Chủ trong bộ áo trắng như tuyết đang lẳng lặng ngồi ở bên trên một ngôi sao, trong ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối diện mình!

- Đại quân Tiên giới không ngờ di chuyển, bị cuốn vào trận đại chiến này không phải chỉ có Thiên Nguyên ta, Đại quân Thần tộc này của ngươi cũng chạy không thoát đi, đại quân. Tiên giới vừa ra sẽ muốn xóa sạch toàn bộ tinh vực, không có một ngọn cỏ nào. Thần Chủ, ngươi nói chúng ta đang tiêu hao thời gian, ngươi làm sao không phải như vậy chứ? Nếu ngươi thật sự muốn cùng chúng ta phân thắng bại, lại mặc cho sinh linh Thần tộc bị đại quân Tiên giới tàn sát sao?

Mà ở đối diện Thần Chủ, ba vị trưởng lão Thiên Nguyên cũng lạnh lùng nàng, có vẻ trầm trọng.

Bọn họ hiển nhiên không thể nào dễ chịu được, trong ba đại trưởng lão có một người đầy máu, hầu như đã mất đi nửa cơ thể, hai người khác cũng có một người uể oải suy sụp, dường như thần hồn bị tổn thương, một người khác dưới chân đạp lên một Tiên bảo rách nát, nhìn mặt trên của Tiên bảo đầy vết tổn hại, hẳn cũng vừa mới bị tổn hại, một Tiên bảo tuyệt thế, vào lúc này đã sắp bị phá hỏng!

- Ha ha, sự sống còn của đại quân Thần tộc tất nhiên có ba vị Thần vương lo liệu, ta không lo lắng làm gì. Còn nữa, hàng ngàn hàng vạn sinh linh Thần tộc khắp nơi đều có kẻ chết, chính là chôn vùi lại làm sao? Ta ở sẽ xây dựng lên thần quốc ở tinh vực khác!

Thần Chủ so với Thiên Nguyên Tam Lão nhìn bề ngoài thực sự tốt hơn nhiều, chỉ là khi nói chuyện, thần hồn có vẻ bất ổn, xem ra nàng cũng không phải hoàn toàn không tổn thương, chỉ là tính tình mạnh mẽ nên trấn ép vết thương xuống, không để cho người khác nhìn thấu mà thôi, vào lúc này, giọng nói của nàng càng lạnh hơn:

- Chính là Thiên Nguyên các ngươi tốn bao nhiêu năm mới kiếm ra ngần ấy đệ tử, nếu trải qua một trận chiến vô vị này, tất cả chết sạch ở trong tinh vực, chẳng phải là đáng tiếc sao? Tương lai lấy dã tâm của Chư Tử đạo tràng các ngươi, lại còn phải làm sao mới có thể thực hiện được?

- Tất cả đều chết ở nơi này à?

Trích Tinh trưởng lão trong Thiên Nguyên Tam lão nghe vậy, đã không nhịn được cười lạnh:

- Thần Chủ, ngươi không khỏi quá coi thường chúng ta rồi. Nội tình của Thiên Nguyên có chút không đủ, nhưng chúng ta coi trọng hắn, chỉ là hạt giống tốt của Thiên Nguyên Tổ Địa mà thôi, còn những vấn đề khác cũng không cần ngươi đến lo lắng, chúng ta chuẩn bị còn đầy đủ hơn so với ngươi tưởng tượng rồi. Ngược lại ngươi nói ở các nơi đều dựng lên thần quốc, còn không phải dựa vào chính mình phân ra rất nhiều hóa thân, ép các vực sao? Lão phu có nghe nói, mấy vị Thần vương thủ hạ của ngươi vẫn không phục ngươi. Dựa cả vào tu vi của ngươi mạnh mẽ mới áp chế lại dã tâm của bọn họ, nhưng nếu... chủ thân ngươi chết ở nơi này, hay là bị trọng thương, ngươi cảm thấy chỉ dựa vào lực lượng mấy hóa thân của ngươi còn có thể trấn áp được bọn họ sao?

- Vù!

Thần Chủ nghe được lời ấy, sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi:

- Muốn chôn vùi chủ thân của ta, các ngươi có thực lực này sao? Cho dù muốn lôi kéo ta để cả hai cùng tổn thất, chỉ dựa vào ba người các ngươi cũng không có bản lĩnh này đi, trừ phi, ba người các ngươi đồng ý ở lại chỗ này...

trong những lời nói này của nàng lộ rõ sự chê cười, dường như chắc chắc ba vị trưởng lão không dám cùng tổn hại với mình.

Con người trường sinh không có ai không tiếc mệnh, đặc biệt là đến cảnh giới như bọn họ!

- Chúng ta đúng là dám...

Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ được ba vị trưởng lão kia lại cười lạnh, đặc biệt là Trích Tinh trưởng lão dường như đã hạ quyết tâm, liếc nhìn hai vị trưởng lão khác, trên mặt không giấu nụ cười gàn, thấp giọng nói:

- Ngươi cũng coi như là một người kỳ lạ, chỉ dựa vào bản thân trấn áp các thần, khuấy gió nổi mưa, còn suýt nữa phá hỏng kế hoạch lớn của chúng ta, có điều vậy thì thế nào? Đến hôm nay, chúng ta phải để cho ngươi lĩnh giáo nội tình thật sự của chúng ta. Ngươi chết rồi, mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng chúng ta...

Hắn lạnh lùng nói và sát cơ lại nổi lên, dường như chuẩn bị ra tay lần thứ hai.

Mà vào lúc này sắc mặt Thần Chủ đã trở nên cực kỳ âm trầm:

- Bọn họ thật dám liều mạng cùng chết với ta sao?

Đến lúc này, nàng cũng mơ hồ cảm giác được mình dường như đã tính toán thiếu điều gì đó!

- Không tiếc tất cả, cũng phải giết nàng để đoạt lại Thái Hư Bảo Thụ!

Cũng trong giây lát, vị Trích Tinh trưởng lão kia đột nhiên hét lớn lớn tiếng, khí thế xông lên tận trời xanh, sau lưng hiện lên bóng mờ của đại đạo!

Thần Chủ cũng nhướng mày, trên mặt đầy sát cơ.

Tuy nhiên đúng vào lúc này, vị Trích Tinh trưởng lão kia đột nhiên nhíu mày, dường như được có đạo thần niệm nào đó truyền tới, điều này làm cho sắc mặt hắn có chút khó coi, hiển nhiên rất bất mãn vì có người quấy rối hắn đại chiến. Nhưng sau khi hiểu được nội dung của một đạo thần niệm kia, hắn chợt biến sắc, đó là chân chính hoàn toàn biến sắc, quả thật như nghe được tin tức Vũ Trụ bị chôn vùi vậy, trong giây lát đã thay đổi sắc mặt tới ba lần, môi cũng run rẩy:

- Làm sao có thể như vậy được, chuyện này là không có khả năng...

- Làm sao vậy?

Hai vị trưởng lão khác cũng có chút khiếp sợ, cùng quay đầu nhìn về phía hắn.

Bọn họ không rõ tại sao Trích Tinh trưởng lão lại thay đổi, theo lý thuyết, bây giờ trong tinh vực xảy ra bất cứ chuyện gì cũng ở trong lòng bàn tay của bọn họ, dường như không nên có chuyện gì làm vị Trích Tinh trưởng lão kia trở nên khiếp sợ như vậy mới đúng, vậy rốt cuộc là chuyện gì...

- Phiền phức! Là phiền toái lớn...

Vị Trích Tinh trưởng lão kia bỗng dưng rống to một tiếng, ánh mắt dường như che giấu một ngọn núi lửa, vội vã truyền âm:

-... Vừa nãy có đệ tử phía dưới truyền âm cho ta, tiểu ma đầu kia không chỉ cướp đi cả tòa Hỗn Độn Tiên Viên, thậm chí... Thậm chí ngay cả Độ Tiên Bút cũng ở trong tay của hắn!

- Cái gì?

Đột nhiên vừa nghe đến ba chữ - Độ Tiên Bút, trong nháy mắt hai vị trưởng lão khác cũng sững sờ, nhất thời sắc mặt như thấy quỷ.

Sau khi đồng loạt run lên, hầu như ba vị trưởng lão đồng thời hét lớn:

- Trở về!

Sau đó, ba người liền thật sự bỏ lại Thần Chủ, phi thân bỏ chạy về phía trong tinh vực, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.

Ngược lại Thần Chủ sửng sốt, ánh mắt quái lạ nhìn qua, nhưng hóa thân của Phương Hành trước đây đã sớm bị đấu pháp giữa các nàng xé nát, sẽ tìm không gặp, nàng chỉ có thể nhíu mày, âm thầm suy đoán lên:

- Hầu tử kia rốt cuộc lại cướp đi món đồ gì của Thiên Nguyên, làm ba người này cuống lên như vậy, ngay cả Thái Hư Bảo Thụ cũng không cần à?

Nghĩ đến Thái Hư Bảo Thụ, sắc mặt nàng cũng nghiêm lại, chú ý nhìn Thái Hư Bảo Thụ trong lòng bàn tay mình.

Vừa nãy trong lúc ác chiến, lấy một địch ba, cũng không thoải mái gì, vẫn luôn không có thời gian cẩn thận quan sát Bảo Thụ này.

Đến bây giờ, rốt cục có cơ hội nhìn kỹ...

Sau khi nhìn từ trên xuống bên dưới, sắc mặt của nàng trở nên càng lúc càng quái lạ...

- Ồ...







Bạn cần đăng nhập để bình luận