Lược Thiên Ký

Chương 1610: Cảm giác rất nghèo


- Gàooo

Phương Hành vừa mới bay lên không trung vỗ vào đại trận trung tâm của thế giới này đã cảm thấy có mấy con thần long bay tới từ bốn phía, mang theo thần uy khó lường bay thẳng về phía mình làm cho hắn cảm thấy hơi cả kinh, thân hình trầm xuống. Thần long lập tức mất tích, Phương Hành hiểu ra đại trận trung tâm của tiểu thế giới của Đế Thích cũng là Cửu Long Tuân Thiên trận, bởi vì lúc Đế Thích nằm xuống không phong bế tiểu thế giới này lại, vì vậy đại trận vẫn chưa mở ra, nhưng khi mình tiếp cận đại trận này thì vẫn sẽ bị đại trận bắn ngược lại.

-Chủ nhân cũng đã chết rồi, ngươi còn dám đánh ta à?

Phương Hành phá lên cười, lại lần nữa xông lên, Khi Thiên Bá Man đao đã cầm trong tay.

Ùng ùng!

Lúc này hắn trực tiếp chém vào một trận mạch, sức mạnh đáng sợ trên Khi Thiên Bá Man đao làm trận mạch một phát đứt rời. Tiểu thế giới cũng như mới bị đổ một cột trụ, không gian vô tận sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, hoa viên bên dưới, rừng trúc bụi cây cũng hóa thành tro tàn. Còn mấy chỗ bầu trời bỗng nhiên có tám long ảnh hiển hóa, hung hăng vọt về phía Phương Hành. Trước đó, Phương Hành cần phải hết sức né tránh nhưng lúc này lại chỉ cười to một tiếng, sau lưng có phong phi bay lên.

Áo choàng như máu tươi cùng Khi Thiên Bá Man đao đều là Tiên bảo xuất hiện từ tay Tiên đế.

Từng luồng thần uy bắn ra từ trong đại trận đánh lên áo choàng lại như chìm vào trong nước, trong chốc lát không thấy nữa.

Còn Phương Hành dùng áo choàng bao lấy cơ thể thì lại cảm thấy buồn buồn run rẩy, giống như mình núp ở phía sau cây hoa vạn cân, đối diện với một kiếm mà võ giả cao tuyệt đâm ra, còn có chút lực đạo xuyên thấu qua cây hoa ập lên người mình, nhưng một kiếm có thể lấy tính mạng người kia sau khi được cây hoa vạn cân hóa giải đã không còn cả sức cù lét nữa...

- Ha ha, Táng Diệt Tứ Phương bào xác thực là lợi hại, cùng với Khi Thiên Bá Man Đao một công một thủ, uy lực tăng gấp bội, quả thực là tuyệt phối! Hiện tại đã thuộc về bản Đạo chủ cũng sẽ đặt cho ngươi một cái tên, Khi Thiên Bá Man đao đã đổi tên thành Quỷ Đầu Đại đao, ngươi thì cứ gọi là Huyết Phệ Phong đi...

Trong tiếng cười lớn, Phương Hành lần nữa quơ đao chặt thêm hai cái trận mạch nữa.

Tiểu thế giới này đã đổ hơn phân nửa, quả thực giống như ngày tận thế tới vậy, cực kỳ đáng sợ...

Nếu là lúc bình thường, Phương Hành muốn cứng rắn hủy đại trận này cũng phải tốn chút thời gian nho nhỏ, nhưng lúc này có Huyết Phệ Phong trên người thì không cần bỏ chút công sức nào, trực tiếp cầm đao chém loạn là được. Nhanh nhẹn như vậy nên hắn cũng nổi lên tâm tư, cắm đầu vọt lên trời, đao mang của Quỷ Đầu Đại đao tung hoành, từng cái trận mạch đứt đoạn như chặt từng cành cây một.

- Đừng... đủ rồi, dừng tay... xin ngươi hãy dừng tay...

Nhưng ngay lúc hắn đang hăng hái tinh thần muốn dứt khoát hủy tiểu thế giới này thì lại nghe thấy phía dưới có một đợt kêu khóc.

Cúi đầu nhìn thì thấy Thanh La tiên tử đang ngã trên mặt đất, một thân tiên lực đều không tiếc thi triển ra khởi động bình chướng một phương. Ở trong thiên địa đại loạn này che chở một gian nhà trúc. Lúc đầu nàng ở trước mặt Phương Hành biểu hiện vô cùng đàng hoàng, một câu một lời cũng không dám nói lung tung, khóc cũng phải che miệng mà khóc, nhưng lúc này lại giống như một kẻ điên kêu lớn với Phương Hành.

- Khà khà, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi đấy à?

Mắt Phương Hành lạnh lẽo, trong nháy mắt nhìn xuống, sát khí tăng vọt:

- Bản đạo chủ cũng không phải là một người nói lời giữ lời...

- Ta... ta xin ngươi, xin ngươi đừng chém tiếp nữa...

Nhưng một đao này của hắn đúng là vẫn không chém xuống, lúc hắn còn chưa xuất đao, Thanh La đã bịch một tiếng, quỳ xuống.

- Hửm?

Phương Hành nhíu mày nhìn Thanh La tiên tử.

Nữ nhân này đã khóc khàn cả giọng, dáng vẻ bình thường mất hết, hai đầu gối quỳ xuống đất, đầu cúi thấp trước mặt Phương Hành, không ngừng nói:

- Ta biết... Ta biết ngươi có thể tha mạng cho ta cũng đã là ân tình rất lớn rồi... nhưng mà ta... còn hy vọng ngươi có thể bằng lòng với ta, tiểu thế giới này cùng với tất cả mọi thứ trong tiểu thế giới ngươi đều lấy hết đi, ta cũng có một tiểu thế giới, ngươi cũng lấy đi... Cái gì ta cũng đồng ý với ngươi, nhưng ta có thể cầu xin ngươi, xin ngươi để lại căn nhà trúc lúc sinh tiền hắn ở lại cho ta được không...

- Ngươi muốn căn nhà trúc này sao?

Phương Hành hơi rùng mình, có phần khó hiểu nhìn Thanh La tiên tử:

- Ngươi lại muốn dở trò gì?

Đầy mặt Thanh La là nước mắt:

- Ta thực sự chỉ muốn giữ căn nhà trúc này, đây là nơi mà sinh tiền hắn thật sự coi là nhà của hắn!

- Ồ? Lại dám nói với ta chuyện này?

Phương Hành có phần kinh ngạc nghiêng đầu đi. Trong nhận thức của hắn, Thanh La tiên tử tuyệt đối không chừa thủ đoạn nào chỉ vì được sống. Thậm chí cái chết của Đế Thích hắn còn hoài nghi có liên quan với Thanh La. Lúc đầu cho rằng Thanh La tiên tử này tất sẽ không đề cập tới việc của Đế Thích, thậm chí sẽ thông đồng với mình bằng mọi cách nhưng lại không lường trước được nữ nhân này lại có can đảm thể hiện tình nghĩa với Đế Thích trước mặt mình.

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng lại khẽ động nổi lên ý bỡn cợt, cười nói:

- Ngươi nói vậy có phải là cho thấy nếu hai huynh đệ ta vẫn luôn tranh đoạt ngươi, đến lúc này ngươi đã có đáp án, hay là ngươi muốn chọn một người đã chết?

- Ta...

Thanh La tiên tử dường như cũng không ngờ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, ngẩn ngơ một lúc, có hơi lưỡng lự.

- Ta đương nhiên là vẫn...

Cũng chỉ hơi chần chừ chút, trái tim của Thanh La tiên tử liền hối hận, rất sợ chọc giận Phương Hành, nên nàng ta muốn đổi giọng.

- Ha ha, dáng vẻ của ngươi bây giờ nhìn thuận mắt hơn trước nhiều đó...

Nàng ta không ngờ Phương Hành lại không tức giận, cười to một tiếng rồi lần nữa vọt lên.

...

...

Tuy là rất khó hiểu suy nghĩ trong lòng Thanh La lúc này nhưng Phương Hành vẫn giữ nhà trúc lại. Đối với hắn, đây cũng không phải một chuyện khó khăn gì, càng không lo sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Sau khi sáp nhập tiểu thế giới này vào trong khô lâu, Phù Đồ Đại trận liền có thể khống chế được tất cả. Nếu như Thanh La muốn làm gì mờ ám trong tiểu thế giới thì sẽ có kết quả không khác gì khi gây sự trong thức giới của mình.

Trước tiên bao nhà trúc phía kia lại rồi tiếp tục quơ đao, phá hủy đại trận của tiểu thế giới, sau đó dồn đại pháp lực dung hợp khô lâu với tiểu thế giới này lại. Công việc này cũng không tính là khó, chỉ là phiền phức. Phương Hành tự mình xuất thủ cũng phải dùng thời gian mười mấy ngày, sau đó triệt để thu công mới xem, đã phát hiện không gian của tiểu thế giới của mình lớn hơn rất nhiều, đã chân chính có dáng vẻ của một tiểu thế giới. Còn nhà trúc cùng rừng trúc ở xung quanh cũng bị hắn rời vào trong khô lâu. Lúc này, Thanh la tiên tử lại đã thu tâm, không để ý tới chuyện bên ngoài mà chỉ ở trong nhà trúc, ở lại đây cùng với Si Nhi.

Chỉ là thần điện ở phía xa so với rừng trúc nơi đây lại làm người ta cảm giác không hiểu.

Trong hơn mười ngày ở lại đây cũng không xảy ra chuyện lớn gì. Phương Hành chìm sâu trong thần vực, cũng không có ai tới quấy rầy hắn. Chỉ là chuyện lần này Thần Chủ làm đã truyền khắp chư Thiên, đường đường là hai đại Đế Tử của Đại Xích Thiên, một người bỏ mạng, một người bị bà ta giấu đi, ngay cả Phương Hành cũng khó có thẻ tưởng được lúc này Đại Xích Thiên uất ức nhường nào, cũng khó có thể tưởng được người của Đại Xích Thiên nghe được người chết là Đế Thích mà không phải mình thì sẽ có phản ứng gì. Chỉ là có thể đoán trước được, tất nhiên là sẽ rất náo nhiệt...

Đương nhiên, biết được nguyên nhân chân chính của cái chết của Đế Thích có không ít người, nhưng hoặc là sinh linh Thần tộc, hoặc là thế lực bốn phe Đại Xích Thiên, những người này đều có chung một mục tiêu, chính là cam tâm tình nguyện giả ngu để tùy cho lời đồn này tỏa ra.

Đối với Thần Chủ thì bà ta chính xác đã tiếp nhận kiến nghị trước đây của Đế Thích, tự thừa nhận tội lớn tru diệt Đế Tử. Từ đó, cơ hội hòa giải giữa Thần Minh và Đại Tiên Giới đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì cho dù là mấy Tiên đế khác cũng sẽ không tiếp xúc với người có thù giết con với Xích đế như bà ta. Bởi vì cho dù giữa các Tiên đế cũng có tranh đấu gay gắt, nhưng khi đôi mặt với Thần tộc và Thiên Nguyên thì bọn họ đều đại biểu cho Tam Thập Tam Thiên. Trên đại sự này, bọn họ sẽ cùng tiến cùng lùi, cho tới khi Thần Minh bị hủy diệt, Xích Đế mới dừng lại.

Còn bốn phe thế lực thì không cần phải nói. Bọn họ vốn mỗi ngày đều lo lắng tội danh Đế Thích bị mất mạng sẽ đổ lên đầu bọn họ, sở tới nửa tháng nay đều không thể tĩnh tâm tu hành. Lúc này khó khăn lắm mới nhìn thấy Thần Minh nhận lấy tội danh, bọn họ nào còn không hài lòng nữa?

Hiện nay bọn họ biết rõ Đế Lưu không hẳn là bị Thần chủ giữ lại mà là tự nguyện ở lại, nhưng cũng sẽ không nói toạc ra mà là thật là bày ra thái độ phẫn uất, trú đóng ở một nơi khá xa với Thần vực, mang danh là không đón được Đế Tử về thì thề không bỏ qua, nhưng trong lòng cũng hiểu, những người này kỳ thực vẫn luôn đang đợi ở Thần Vực, đợi ý chỉ của Đế Lưu điện hạ tới điều động.

Còn như ba nghìn Xích Tiêu quân thuộc hạ của Đế Thích đã bị Phương Hành bắt hàng phục, chỉ chờ Văn tiên sinh nghĩ cách thu phục lòng của bọn họ.

Cho dù Phương Hành có đạo đồ Tiệt đạonhưng cũng sẽ không thể không dấu vết đổi tên bọn họ được.

Dù sao bên trên có tên, dấu vết càng nhiều thì lực phản chế cũng sẽ càng ngày càng yếu, dễ dàng cho người có tâm thừa cơ lợi dụng.

- Cầm Đế Lưu tương này đút cho nha đầu đi!

Thuộc hạ có Văn tiên sinh, Phương Hành đương nhiên cũng không cần quan tâm tới việc này. Sau khi xuất quan lại an ổn mấy ngàu, sau khi thăm Tiểu Manh Nữ thì mặc dù hắn có chút không nỡ nhưng vẫn lấy một chai Đế Lưu tương ra, cho Si Nhi dùng khi sinh cơ xuống thấp. Trong khoảng thời gian này, tuy tiên dược ngộ đạo tới bây giờ chưa hề đứt đoạn, nhưng tình huống của Si Nhi lại mỗi ngày dần kém đi, xem ra những vật này có thể bù đắp Tiên khí, cũng chỉ có thể trì hoãn tình huống mục nát, không thể chữa trị tận gốc được cho nàng...

Điều này cũng làm cho Phương Hành vô cùng bất đắc dĩ...

Khó khăn có được Tổ Vu thập nhị tế pháp, nếu có đầy đủ tài nguyên trong tay thì có thể tăng tu vi lên rất lớn. Nhưng hiện tại xem ra có Tiểu Manh Nữ không đáy này ở đây, kéo dài nữa thì tài nguyên đút cho nàng cũng không đủ được. Ngay cả vật tư có được từ trong tay Đế Thích lần này cũng phân cho thuộc hạ, lại cả những thứ mà bốn phe thế lực hiếu kính tới cũng ban xuống bên dưới, nào còn tài nguyên tu luyện nữa!

- Bây giờ ta đã là Đế Tử rồi lại có cảm giác mình thật là nghèo nàn...

Bạn cần đăng nhập để bình luận