Lược Thiên Ký

Chương 1305: Không muốn giúp ngươi, chỉ muốn dạy ngươi

- Phương Đàn Việt... Phương sư đệ?
Bất Trần Tăng ngày thứ hai liền đúng hẹn đi tới trước cung điện của Phương hành, dự định cùng hắn đi tới Hắc Thiên hà cho hắn báo thù, để cho hắn có thể an tâm tu hành, để tránh làm lỡ đại sự của Phật chủ. Nhưng lại không ngờ rằng ngày thứ hai khi tới nơi này, sau khi gọi vài tiếng mà không có lời nào đáp lại, trong bụng thoáng nghi hoặc liền muốn cất bước đi vào kiểm tra. Nhưng không ngờ, vừa mới đến gần cung điện kia liền cảm giác khí cơ lưu chuyển, Phật quang điểm sáng, nhìn vào bên trong thì thấy Phương Hành đang ngồi xếp bằng ở trong đại điện tu hành. Lập tức ý sợ hãi nhảy lên, trái tim cảm thấy đại hỉ, cũng không dám đi vào quấy rối hắn mà vội vàng phi thân chạy về hướng Phật chủ để thông báo chuyện vui trọng đại này...
- Còn chưa kịp đi Hắc Dạ hà, tiểu nhi kia đã bắt đầu tu hành rồi?
Phật chủ nghe xong lời này, cũng có mấy phần kinh dị, khó có thể tin hỏi lại.
- Vô cùng chính xác ạ, hẳn là phật pháp từ bi của sư phụ đã cảm hóa lệ khí trong tim của tiểu nhi này rồi...
Bất Trần Tăng nói một câu chúc mừng, sau đó đi với Phật chủ lên Vong Tục sơn lần nữa, nhìn thấy kết quả đương nhiên tất cả đều vui vẻ.
Ba sinh linh Độ Kiếp tới từ Thiên Nguyên bây giờ đã đồng thời bắt đầu tu hành rồi. Không nói tới hai người khác, chỉ riêng tiểu ma đầu Thông Thiên giáo chủ không ít phiền toái kia đã đủ làm người ta ngạc nhiên rồi. Vốn còn đang suy nghĩ xem nên trấn an hắn như thế nào để hắn mau chóng vào cuộc, lại không ngờ tới hắn còn dễ đối phó hơn trong tưởng tượng của mình. Tu luyện đạo chướng nhập thân liền lập tức vào quan, kiên cố rồi!
- Đại sự đã định, mau mau phong quan, đại hội luận đạo sắp tới rồi, không cho phép bất luân kẻ nào quấy rối ba người bọn họ...
Trong lòng Phật chủ vui mừng lập tức ra lệnh người dưới gọi Đại Đức Đạo chủ cùng Đại Uy Yêu chủ. Khi ba người cùng nhau nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền lập tức ra quyết định. Lúc đầu bọn họ còn dự định, muốn mang ba người bọn họ bên người để tu hành để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng bây giờ xem ra lại nhìn thấy thiên phú của bọn họ cực cao, đạo chướng cũng vô cùng sâu. Bây giờ đều đã đắm chìm trong công pháp khó có thể tự kiềm chế rồi. So với việc gọi bọn họ tỉnh lại rồi mang đi chẳng bằng dứt khoát duy trì tình trạng hiện tại, để bọn họ ở lại nơi này tu hành!
Dù sao, bây giờ dáng vẻ bọn họ nỗ lực tu hành cũng không phải là giả, thực sự đã đắm chìm rồi!
- Ha ha, từ ngàn năm nay, bản tọa chưa bao giờ chờ mong về đại hội luận đạo lần này như thế...
Đại Uy Yêu chủ cúi đầu cười, trên mặt là vẻ cực kỳ vui mừng.
Đại Đức Đạo chủ cũng nặng nề cảm khái một tiếng:
- Thực sự là trời giúp bọn ta, lần này cảnh chủ hẳn là có thể hài lòng rồi?
- Ha ha, lão tăng vốn cũng không tin tiểu nhi này có thể thoát được Phật chưởng của ta, bây giờ xem ra vạn sự đã định rồi!
Bây giờ Đại Bi Phật chủ thoạt nhìn giống như một người vui vẻ nhất.
...
...
Tất cả động tĩnh bên ngoài ngay lúc này Phương hành cũng đã không biết nữa rồi.
Sau khi đưa ra quyết định hắn liền không chậm trễ nữa, thành thật bắt đầu tu hành, bắt đầu tìm hiểu.
Giống như Lộc Tẩu và Ngao Liệt vậy, đều là lựa chọn một đạo trong truyền thừa để tu hành, hơn nữa còn hãm sâu trong đó mà không thể tự kiềm chế. Nhưng lúc này Phương hành lại to gan lớn mật, dã tâm bừng bừng bắt đầu đồng thời tìm hiểu ba đạo truyền thừa, trước Tiên duyệt Cực Nhạc Hoang Hỉ công qua một lượt, sau đó chính là Vô Lượng Đạo Hóa công, Đông Hoàng Quy Nhất công. Đợi sa khi đọc thông thấu toàn bộ ba bộ kinh văn rồi nhẩm lại nhiều lần trong lòng lại bắt đầu lĩnh ngộc đạo lý, pháp môn ghi bên trong đó, nỗ lực cảm ngộc chân nghĩa ghi chép trong đó...
Một cảm giác quỷ dị mà khủng bố dâng lên như thủy triều...
Đó là một loại đắc đạo gần như vui sướng cùng đối mặt với khủng hoảng khó nói nên lời...
Thật giống như mình đột nhiên gặp được một vấn đề lớn nhất trên con đường tu hành. Chỉ cần tìm hiểu vấn đề này là có thể đột phá cách làm thần Tiên, thoát ly khỏi phạm trù người phàm, chân chính tiến vào một cảnh giới mà mình vẫn tha thiết ước mơ... Mà quan trọng hơn chính là bản thân mình bây giờ cách cảnh giới này gần như vậy, gần đến mức cảm giác ngón tay vừa nhẹ nhàng chạm vào liền có thể đột phá tầng cảnh giới kia...
Người tu hành ai cũng có chấp niệm.
Tựa như người đọc sách trên thế gian đều vì một đạo lý, siêng năng chong đèn đọc sách cực khổ, giống như tăng nhi khổ hạnh vì giáo lý nhà Phật trong lòng, chặt đứt trần duyên, làm bạn với thanh đăng cổ phật, tựa như đại sư trận thuật. Vì muốn được mở quan khiếu mà mất ăn mất ngủ, không biết ngày đêm... có thể nói là những người này sở dĩ có được thành tựu đó hiển nhiên là không thể tách rời loại cố chấp này. Còn giống như người tu hành như Lộc Tẩu, có thể từng bước một đi tới cảnh giới bây giờ đương nhiên cũng là một người nổi bật trong những nhân vật cố chấp đó, chấp niệm càng mạnh mẽ hơn.
Mà đạo chướng ở một mức độ nào đó chính là nhằm vào chấp niệm của bọn họ...
Đối với bọn họ thì không có gì mê hoặc mãnh liệt hơn so với cảm giác mình gần đắc đạo này!
Phương Hành coi như là một ngoại tộc, hắn từ trước đến nay đều không có hứng thú gì với học vấn...
Nhưng dù sao hắn cũng đã từng bước từng bước đi tới cảnh giới Độ Kiếp, trở thành đại tu hành giả, làm sao có thể không có khát khao với đạo chứ?
Mấu chốt hơn là bây giờ hắn đồng tu ba đạo, sức dụ dỗ đó sẽ mạnh hơn gấp ba!
Lần này, sau khi bắt đầu tu hành, thậm chí có thể nói hắn đắm chìm còn sâu hơn so với Lộc Tẩu và Ngao Liệt!
... Sau đó phiền phức đã tới!
Ba đạo truyền thừa, mỗi một đạo đều bác đại tinh thâm, mênh mông cuồn cuộn như vực sâu. Mà đối với học thức cùng căn cơ của ba đạo, Phương Hành lại là một người yếu nhất. Vì vậy hiện tại hắn quả thực giống như một tiểu đồ mới học thuật số, đột nhiên bắt đầu muốn cởi ra trận lý cao minh nhất của thế gian, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là nghi hoặc, mỗi một điểm đều trắc trở. Không nhắc tới tìm hiểu được hoàn toàn, căn bản là không biết nó ở đâu...
Lúc đầu hùng tâm vạn trượng, muốn bằng vào sức một mình mình tìm hiểu tam đại truyền thừa, bây giờ trong lòng Phương Hành không khỏi dâng lên cảm giác mê man...
- Học vấn đúng là thứ gian nan nhất thế gian...
- Con mẹ nó, dường như ta vừa làm chuyện ngu xuẩn nhất rồi...
- Bằng vào đầu óc của ta làm sao có thể lý giải được những đạo lý không thể giải thích này cơ chứ...
- Lộc lão đầu, Ngao Liệt, hai tên khốn kiếp các ngươi lại hại khổ ta rồi...
Trái tim đau khổ muốn chết, Phương Hành hận không thể mắng mười tám đời tổ tông bọn họ, trong lòng không ngăn nổi tràn ra sực tức giận.
Chỉ có điều hối hận cũng không có tác dụng, khi đã bước một bước vào thì cũng chỉ có thể có một con đường để đi, không còn cơ hội nào để lui lại nữa...
Vì vậy trong lòng ai oán cùng bất mãn hơn nữa thì hắn cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, tiếp tục!
Nhìn bề ngoài, lúc này dáng vẻ của Phương Hành đang cau mày ngồi xếp bằng, vẻ mặt tràn đầy sự mê hoặc.
Mà ở bên trong thức giới lại đang hiển hóa một mình hắn ngồi xếp bằng ở giữa không trung, trên người có những ký hiệu khác nhau, bay lượn quanh hắn giống như bên người có vô số huỳnh hỏa trùng đang bay lượn. Mà tất cả huỳnh hỏa trùng cũng đều đang không ngừng phân liệt, vây quanh hắn càng lúc càng nhiều, dáng vẻ cực kỳ thần dị. Văn Tiên sinh núp ở phía xa trong thế giới nhỏ này cùng đám đệ tử heo mập của Phương Hành lúc này đang ngơ ngác nhìn hắn. Nhất là Văn Tiên sinh, đã không biết trầm trầm hít bao nhiêu khí lạnh rồi...
- Từng ký hiệu liền đại biểu cho đạo lý hắn chưa lý giải được, những đạo lý này lại sinh ra càng nhiều đạo lý hơn, bây giờ xem ra hắn muốn dốc hết sức lĩnh ngộ chân nghĩa của tam giáo để tìm được đạo của mình là một chuyện vô cùng gian nan...
Y khẽ lắc đầu, vẻ mặt tuyệt vọng:
- Hầu như là chuyện không thể nào!
- Thực sự không làm được sao?
Lúc này Phương hành đang chống đỡ vô cùng khổ cực, hầu như cảm thấy tuyệt vọng đang dâng lên như thủy triều.
Hắn gần như sắp buông tay, trôi theo quỹ tích giấu trong truyền thừa ba đạo này, nước chảy bèo trôi, quản cái mẹ gì nữa...
Nhưng hắn cũng biết một khi mình làm như vậy nhất định sẽ bị Tiên mệnh luyện hóa, không còn cơ hội nào nữa!
Nhưng cố tình trong lòng nếu không muốn nhưng cũng không có cách nào khác...
...
...
- Đạo lý Phật gia chú ý tới việt cứu, cũng không phải là vì chấp nhất, nhất định phải cẩn thủ giới luật làm mất đi bản tâm...
Ngay lúc Phương Hành như sắp điên lên thì đột nhiên có một giọng nói ôn hòa nhàn nhạt vang lên bên tai của hắn. Mà giọng nói này nói ra một câu nói khó giải thích được lập tức giống như một ngọn đèn sáng, bỗng nhiên hóa giải một nỗi nghi hoặc trong trái tim hắn. Mà vào lúc này một ký hiệu đại biểu cho một đạo lý chưa giải được trong lòng hắn đột nhiên như bọt biển, nhẹ nhàng vỡ nát rồi hóa thành một tia sáng xông vào trong cơ thể hắn, làm cái trán đang tối tăm của Phương Hành đột nhiên sáng hơn vài phần.
- Ha ha, đạo gia đạo vô vi nhưng không phải không có sở vi, mà là tiện đường làm...
Một giọng nói thê lương khác vang lên bên tai Phương Hành, nhẹ giọng giải thích sự khó hiểu, giải đi một nghi ngờ trong lòng Phương Hành.
Lại một ký hiệu nữa bị nghiền nát, hóa thành ánh sáng nhập vào trong cơ thể Phương Hành.
- Yêu, chính là cướp đoạt, đoạt sinh của đồng loại, đoạt thức ăn của đồng loại, đoạt khí vận của nhân tộc, đoạt mệnh với thiên địa...
Đủ mọi tiếng nói khác nhau đột nhiên vang lên bên tai Phương Hành, trong nháy mắt đã giải được vô số nghi hoặc của hắn. Cảnh tượng bất thình lình này quả thực làm Phương Hành bị chấn động vô cùng, giống như trong nháy mắt bên người có thêm vô số người có đại học vấn đang giảng đạo cho mình, dùng đạo lý của bọn họ để làm thông suốt thần trí của mình, dùng học thức của bọn họ truyền thụ cho mình, gỡ bỏ vô số nghi vấn của mình...
...
...
- Có chuyện gì vậy nhỉ?
Lúc này Văn Tiên sinh sợ tới mức mắt trợn tròn, không dám thở mạnh.
Lúc hày y lại đột nhiên nhìn thấy phần cuối của thế giới này hiển hóa ra một cái quái tháp cực cao, ánh sáng cực thịnh.
Mà ở trong quái tháp có từng hư ảnh bay ra xoay xung quanh người Phương Hành, có dáng vẻ Phật đà, có dáng vẻ Đạo nhân trung niên, cũng có Đại yêu hình thù kỳ quái. Bọn họ như ẩn như hiện vây quanh Phương Hành đang ngồi xếp bằng tạo thành một vòng tròn, cúi đầu truyền đạo.
Mà lúc này vẻ mặt của Phương Hành lại vừa mừng vừa sợ!
Hắn không thể ngờ tới ngay lúc mấu chốt này lại được nhóm tồn tại trong quái tháp tương trợ!
Hắn sớm đã quen một mình đấu đá, thậm chí không quen có người duỗi tay tương trợ lúc mình tuyệt vọng.
- Các ngươi... tại sao các ngươi lại làm thế?
Hắn muốn mở miệng, đầy bụng là băn khoăn muốn hỏi.
- Cho tới giờ chúng ta đều thờ ơ lạnh nhạt không để ý tới sinh tử của ngươi, vì sao bây giờ lại ra tay giúp ngươi ấy à?
Tồn tại nào đó bên trong quái tháp dường như hiểu rõ nghi vấn của Phương Hành, nhẹ nhàng hỏi.
Không đợi Phương Hành trả lời, một tồn tại khác liền mở miệng:
- Trước đây ngươi hoặc gặp cường địch, hoặc gây ra đại họa, chúng ta cũng không muốn giúp ngươi, bởi vì đó là vấn đề của riêng ngươi, chúng ta không có đạo lý nào ra tay giúp ngươi cả. Một là không có giao tình này, hai là chúng ta mạo muội xuất thủ, cũng sẽ làm rối loạn khí số, nhưng bây giờ ngươi đang tu hành, đang cầu đạo, chúng ta... đều rất vui lòng dạy ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận