Lược Thiên Ký

Chương 1415: Ba ngàn năm một lần Thăng Tiên Hội.




- Chư Thiên Thăng Tiên Hội? Tiên Mệnh?

Phương Hành vốn cực kỳ xác định bên này tìm mình khẳng định không có chuyện tốt, bởi vậy nghe Lý Hổ Tướng nói tới sự tình chịu chết, ngược lại trong lòng rơi xuống một tảng đá lớn, cuối cùng ấn chứng ý niệm trong lòng mình, chỉ là trong lòng rất nhanh lại bị nội dung bọn hắn nói chuyện dọa ngây người, ngơ ngác nhìn Thái Hư Huyễn Kính, nửa ngày không tĩnh hồn được...

Chư Thiên Thăng Tiên Hội là thứ gì, sao lại có quan hệ tới Tiên Mệnh? Mà Lý Hổ Tướng nói chịu chết lại là chuyện gì xảy ra? Thoáng cái tiếp xúc đến thứ mình cần thiết nhất, lại nhấc lên quan hệ với Tiên Hội gì đó, nhất thời không biết để hắn là vui hay buồn...

Cái này con mẹ nó là chuyện tốt hay chuyện xấu?

Lúc nhìn lại, Lý Hổ Tướng và Si Nhi tiên tử không còn nói tiếp, cười nhẹ nhàng đi xa, nhìn biểu lộ của Si Nhi tiên tử rất là thỏa mãn!

Thái Hư Bảo Bảo cũng từ trong Thái Hư Huyễn Kính chui ra, cùng Phương Hành mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngơ ngác không nói.

- Chư Thiên Thăng Tiên Hội đến tột cùng là thứ gì?

Phương Hành nhớ tới thân phận của Thái Hư Bảo Bảo, cau mày hỏi.

Nhưng Thái Hư Bảo Bảo lại mê mang, khổ khổ suy tư nói:

- Danh tự này ta thoáng nghe qua, có vẻ như là thịnh hội ba ngàn năm một lần của Tam Thập Tam Thiên, có quan hệ tới Tiên Mệnh, chỉ bất quá ta biết cũng không sâu, lúc trước linh tính của ta không mạnh, chỉ đi theo bên người chủ nhân cũ, hắn nói bao nhiêu sự tình, ta sẽ nhớ kỹ bấy nhiếu, sự tình hắn không đề cập qua, ta tự nhiên sẽ không biết, Tiên Hội gì kia, lại không nghe hắn nhắc qua mấy lần...

- Ba ngàn năm một lần?

Phương Hành nghĩ đến biểu lộ trên mặt Lý Hổ Tướng và Si Nhi, nghĩ thầm: cũng chưa chắc là thịnh hội gì nha?

Lấy quyển sách cổ kia ra, lật xem một phen, muốn nhìn phía trên có ghi chép liên quan tới Chư Thiên Thăng Tiên Hội không, lật khắp cả quyển sách, cuối cùng ở trong góc thấy được một dòng chữ không làm người khác chú ý:

- Ba ngàn năm một lần Thăng Tiên Hội, sinh linh các giới tận xua đuổi, xú danh lan xa...

Phương Hành bối rối nửa ngày, không biết ai chọc chủ nhân trước của quyển sách này, vậy mà viết vào sách mắng chửi người!

Bất quá không biết là lão giả này khoe chữ, hay hắn biết cũng không sâu, lại chỉ viết một câu như vậy!

Cái này tự nhiên không giải quyết được nghi vấn trong lòng Phương Hành, lại gọi thị nữ đến hỏi, nhưng thị nữ kia cũng không hiểu ra sao!

Xem ra người bình thường là không biết Tiên Hội này, Phương Hành chỉ có thể ngồi xuống, từ từ suy nghĩ...

Một mực ở chỗ này đến buổi chiều, nhưng không có Huyền Cơ Chân Nhân mời ăn tiên yến gì, ngược lại là Si Nhi tiên tử kia dẫn theo ba thị nữ, mang rượu và thức ăn đến, lúc này tiểu tiên tử kia biểu hiện rất cổ quái, từ khi ở bộ lạc Cự Thạch bị Phương Hành quất một tát, thì luôn hận không thể cắn hắn một cái, nhưng lúc này, thế mà mặt mày hớn hở, cười nhẹ nhàng, thấy Phương Hành liền thi lễ, cười nói:

- Phương tiên sinh ngươi tốt, Si Nhi đến tạ lỗi với ngươi...

Sau khi dứt lời, liền lệnh thị nữ bố trí thịt rượu, mình lại nhìn chằm chằm Phương Hành, nửa ngày không đi.

- Thế mà đến tạ lỗi với ta?

Trong lòng Phương Hành cười lạnh, hắn sớm nhìn ra Si Nhi tiên tử này thù dai, xem như đao gác trên cổ cũng chưa chắc sẽ nói xin lỗi với mình, huống chi ban đầu ở bộ lạc Cự Thạch, cũng không tính là nàng làm sai...

Lại nhìn thấy ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác kia, Phương Hành liền biết, nàng là sang đây chê cười mình?

Có ít người hẹp hòi luôn rất ưa thích nhìn người khác sắp gặp xui xẻo!

Phương Hành cũng là người như vậy!

Bất quá mặc dù nụ cười trên mặt Si Nhi cô nương kia để hắn có xung động muốn tát nàng một cái, nhưng trong lòng lại khẽ động, cảm giác đây là cơ hội nghe ngóng nội tình tốt, nên trên mặt nặn ra vẻ tươi cười, động tác khoa trương đứng lên, thần tình kích động, nắm lấy hai cánh tay của Si Nhi tiên tử, cảm thán nói:

- Ai nha nha, Si Nhi tiên tử làm gì vậy? Tạ lỗi không phải làm ta giảm thọ sao? Ha ha ha ha, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng, nếu không phải Si Nhi tiên tử, ta nào có vận khí như thế này?

- Ngạch....

Tư thế nhiệt tình như vậy làm Si Nhi tiên tử bối rối, ngốc tại chỗ nửa ngày không dám động.

Nửa ngày mới lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc:

- Ngươi cảm tạ ta?

- Đó là dĩ nhiên!

Phương Hành kéo nàng ngồi xuống, ngữ trọng tâm trường thở dài nói:

- Si Nhi muội muội... Ta gọi ngươi muội muội không sao chứ? Dù sao ngươi không cho ta gọi ta cũng sẽ gọi như vậy... Ngươi là không biết Tán Tiên khổ a, cả ngày du đãng, uống gió ăn sương, mười ngày nửa tháng không ăn được bữa no thì thôi, mấu chốt là năm ba năm cũng không nhận biết được một tiên nữ... Ngươi nhìn ta, năm nay đã bảy trăm bốn mươi sáu tuổi, nhưng vẫn là thân xử nam a, tiền đồ mê mang, không biết mục đích, lại không nghĩ tới hôm nay lại có quan vị...

- Cái này... Cái này là gì a...

Si Nhi tiên tử nghe mà bối rối, nghĩ thầm mình bất quá là muốn đến xem gia hỏa này sắp đi chịu chết, sao trái lại thành nghe hắn kích động tố khổ? Ngươi có phải xử nam hay không cùng ta lại có quan hệ gì? Hơn nữa, vốn là muốn chế nhạo hắn, nhìn thấy hắn hưng phấn, vì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu như thế?

- A... Ha ha, ngươi thật cảm kích ta?

Qua một hồi lâu, Si Nhi tiên tử mới rút cánh tay của mình về, vẻ mặt cứng ngắc cười nói.

- Đó là đương nhiên!

Phương Hành cười ha ba, dương dương đắc ý nói:

- Nếu không phải ta tát ngươi một cái, thì sẽ không có chuyện tốt bực này rơi vào trên đầu ta, ha ha ha, cứ như vậy lấy được cơ hội thành Tiên quan, bao nhiêu người muốn cướp chứ?

- Đáng chết!

Hắn không đề cập tới cái này còn tốt, nhấc lên chuyện này sắc mặt Si Nhi càng khó coi hơn, trong lòng cảm giác biệt khuất khó tả.

Đến bây giờ vừa nghĩ tới trên mặt còn cảm thấy đau rát, nhìn nụ cười trên mặt Phương Hành thì càng khó chịu hơn!

Theo bản năng, nàng không muốn để cho Phương Hành đắc ý như vậy, muốn chèn ép sự hưng phấn của hắn, mặc dù biết Tiên quan là giả, hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp xui xẻo, nhưng đối với nàng mà nói, trong chốc lát cũng nhịn không được, dù không trực tiếp vạch trần chuyện này, cũng muốn phản kích một cái, tối thiểu nhất, trước tiên cần phải phát tiết cơn giận trong lòng mình một phen...

- Ha ha, ngươi có bản lãnh này, lo gì không được quan vị?

Si Nhi cũng không có cân nhắc bao lâu, liền cười lạnh mở miệng:

- . .. Bất quá, ngươi nghe nói qua Chư Thiên Thăng Tiên Hội chưa?

- Chư Thiên Thăng Tiên Hội?

Trong lòng Phương Hành vui mừng, trên mặt lại giả vờ mê mang:

- Có chút quen tai...

- Hừ, gia hỏa này chỉ là thái điểu, mặc dù bản lĩnh không thấp, nhưng người lại ngốc, ngay cả Chư Thiên Thăng Tiên Hội cũng chưa nghe nói qua...

Trong lòng Si Nhi suy nghĩ, lửa giận lại có chút tiêu tan:

- Cũng khó trách hắn dám đánh ta, căn bản là không biết nặng nhẹ a!

Nghĩ đến điểm này, ngược lại có chút vui vẻ, trên mặt lại mang theo nụ cười, trêu tức nhìn Phương Hành nói:

- Nguyên lai ngươi không biết Chư Thiên Thăng Tiên Hội, vậy bản tiểu thư khai khiếu cho ngươi một chút, Chư Thiên Thăng Tiên Hội là thịnh hội lớn nhất Tam Thập Tam Thiên chúng ta, kỳ danh là chư thiên, ý chỉ Chư Thiên Vạn Giới, tất cả sinh linh đều cần tham gia Thăng Tiên Hội, lại tên thăng tiên, là nói chỗ tốt tham gia trận Tiên Hội này, đây chính là có cơ hội lấy được Tiên Mệnh, phong chính thành tiên!

- Còn có chuyện tốt như vậy?

Phương Hành giả bộ như kinh ngạc, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.

- Quả nhiên là kẻ ngu!

Trong lòng Si Nhi cười lạnh, trên mặt cười càng ngọt nói:

- Thật sao? Chắc hẳn ngươi cũng biết, bây giờ Tam Thập Tam Thiên, Tiên Mệnh càng ngày càng ít, cũng càng ngày càng trân quý, không biết bao nhiêu con cháu thế gia cũng không chiếm được, người bình thường thì nghĩ cũng đừng nghĩ, nghiêm ngặt nói ra, Tiên Mệnh là đồ vật không phải người bình thường có thể cầu, chờ hơn mười vạn năm trăm vạn năm, cũng không có khả năng đến phiên các ngươi, lại nói, không chiếm được Tiên Mệnh, các ngươi cũng không thể nào sống lâu!

- Ngươi muốn nói cái gì?

Phương Hành biểu lộ cũng có chút cổ quái, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Si Nhi.

Si Nhi thì cười càng thêm vui sướng nói:

- Ta cho ngươi biết Tiên Mệnh này trân quý đến cỡ nào nha, chính bởi vì nó trân quý, cho nên Chư Thiên Thăng Tiên Hội cũng cực kỳ tàn khốc, ba ngàn năm một lần Thăng Tiên Hội, Ngụy Tiên tham dự trong đó sợ là không dưới mười vạn người, cạnh tranh chém giết, truy đuổi tiên khôi, chỉ có từ trong mười vạn người chém giết ra, cuối cùng chiến đấu đến ba vị trí đầu của Tiên Bảng, mới có thể có được Tiên Mệnh... rõ ràng chưa? Trong mười vạn người, chỉ có ba người được Tiên Mệnh...

- Mười vạn người chỉ chọn ba người?

Ngay cả Phương Hành, biểu lộ cũng có chút thay đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì, nửa ngày sau mới nói:

- Đây không phải là muốn chết sao?

- Tự nhiên...

Si Nhi thấy vẻ mặt của hắn, cho là hắn sợ, cố ý cười tủm tỉm:

- Ai tham gia Tiên Hội này, là đi tìm chết!

Dứt lời, như có thâm ý nhìn Phương Hành một chút, liền cười tủm tỉm cáo từ.

Nàng cũng biết, hiện tại không phải thời điểm để lộ lá bài tẩy, hiện tại nàng chỉ là muốn trước tiên trồng một cây gai ở trong lòng Phương Hành, để hắn khó chịu, khủng hoảng, càng như vậy, chờ Huyền Cơ thúc thúc tuyên bố muốn Phương Hành tham dự Chư Thiên Thăng Tiên Hội, chắc hẳn biểu lộ trên mặt hắn sẽ càng đặc sắc, mình càng có thể trút cơn giận, về phần lời nói này của mình, có tính sớm tiết lộ bí mật hay không, nàng lại không lo lắng, coi như gia hỏa này đoán được lại có thể thế nào? Người ở chỗ này, còn chạy thoát được sao?

Lại nói, gia hỏa này là kẻ ngu, đáng đời hắn đi cùng mười vạn người tranh đoạt ba Tiên Mệnh kia...

- Đây chính là kẻ ngu a, một bộ liền moi ra đến lời nói mà tới...

Nhưng sau khi Si Nhi rời đi, sắc mặt Phương Hành thay đổi, con mắt sáng lên, nhịn không được muốn vỗ tay bảo hay!

- Ba đầu a... Ba đầu Tiên Mệnh!

- Thế mà có nhiều như vậy, lúc này phát lớn rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận