Lược Thiên Ký

Chương 1137: Không biết xấu hổ




- Thật không biết xấu hổ...

Lúc đầu Phương Hành muốn đẩy sạch trách nhiệm, có thể đẩy trách nhiệm lên đầu Thần Tử Dạ tộc thì càng tốt, thật không nghĩ đến Bạch Cốt Thánh Quân lại nhảy ra ngoài, thừa nhận là mình an bài hết thảy, sau khi ngẩn ngơ, trong lòng lại dâng lên lửa giận, nghĩ thầm con mẹ nó, sự tình ta tính toán lâu như vậy, ngươi một câu liền đoạt công lao, đây không phải trợn tròn mắt nói lời bịa đặt sao, cũng quá vô sỉ đi, thật sự là không biết xấu hổ...

Sự tình Tiểu Tiên Giới ngấp nghé cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, Phương Hành đã sớm biết, dù sao hắn sớm sắp xếp Tiết Lệnh Đồ vào trong Tiểu Tiên Giới làm nội gián, hơn nữa sự tình Tiểu Tiên Giới cùng đường mạt lộ, bắt đầu tiếp xúc Vĩnh Ám Thần Vương, hắn cũng nhận được Tiết Lệnh Đồ nhắc nhở, hơn nữa cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn một mực bị hắn xem như vật trong túi mình, cho nên mỗi lần vừa nghĩ tới Ma Uyên, sẽ nghĩ tới Bách Đoạn Sơn, nghĩ đến những tạo hóa thuộc về mình lại không cầm tới tay, dần dà đã thành tâm bệnh!

Thế là thời điểm ở Bắc Hải Tù Tâm Nhai gặp đám người Kim Ô, hắn liền đề cập qua sự tình cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, đã hẹn sau khi thoát thân, bảo bọn hắn tiếp xúc với Tiết Lệnh Đồ, hai bên thành lập đường dây tin tức, về sau tin tức Thần Đình Tiểu Thánh đi sứ Tịnh Thổ truyền tới, ở thời điểm này, đoàn sứ giả hành tẩu chậm chạp, đám người Kim Ô lại sớm chạy đến Tịnh Thổ...

Mới đầu Phương Hành khăng khăng muốn đi Bạch Cốt Sơn, vốn là muốn mượn đao giết người, đưa đoàn người này vào trong nguy cơ, sau đó để đám người Kim Ô thuận tiện làm việc, kết quả không nghĩ tới Thần Tử Dạ tộc cũng để mắt tới Bách Đoạn Sơn, quyết mượn đường Bách Đoạn Sơn, vì thế Phương Hành không thể đáp ứng, vạn nhất va chạm, bọn họ liều mạng cũng chưa chắc có thể chiếm nhiều tiện nghi, dù không thiệt thòi, cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn cũng chưa chắc có thể lọt vào trong tay mình, dù sao trên danh nghĩa, là ngay cả Hồng Hoang Cốt Điện cũng giúp đỡ Thần tộc.

Cũng chính là nguyên nhân này, Phương Hành dứt khoát chơi hung ác, chủ động đi chọc Bạch Cốt Thánh Quân, làm cục diện bừa bãi, để đám người Kim Ô làm việc thuận tiện, hắn cần một cơ hội, hoặc nói là lý do thu hồi Phù Đồ đại trận, không thể sớm, Thần tộc sẽ nghi ngờ, chậm cũng không được, Thần Tử Dạ tộc lấy được chủ động, tất nhiên sẽ đào hố cho mình, thế là hoặc không làm, đã làm thì cho xong, thông qua truyền âm phù khoảng cách gần, để đám người Kim Ô chuẩn bị sẵn sàng, sau đó mình một đường dẫn Bạch Cốt Thánh Quân tới Bách Đoạn Sơn.

Đương nhiên, không thể không thừa nhận một điểm, đám người Kim Ô làm việc thật đúng là càng ngày càng bá khí!

Mới đầu Phương Hành thật không nghĩ đến bọn họ sẽ có bản lãnh lớn như vậy, chỉ muốn làm cục diện bừa bãi, thu hồi Phù Đồ đại trận, thả ra quái thi, sau đó để bọn họ tiến vào Bách Đoạn Sơn, đoạt càng nhiều tài nguyên và tạo hóa càng tốt, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, bọn hắn quyết đoán còn muốn lớn hơn mình, thình lình bày ra đại trận, bứng cả Bách Đoạn Sơn, sau đó trực tiếp ném tới trên lưng Kim Ô, sạch sẽ gọn gàng, một chút cũng không lãng phí, để cho mình hài lòng đến ngủ cũng cười!

Điểm này cũng không dễ dàng, đầu tiên đại trận kia chính là 64 trận, hơn nữa có thể đặt cả Bách Đoạn Sơn vào trong đó, thậm chí thu nhỏ 64 lần, loại trận thuật này tuyệt đối không phải Trận Sư bình thường có thể bố trí, bên trong thậm chí vận dụng đến nguyên lý của Tiểu Thế Giới, nghĩ đến nhất định là do Ô Tang Nhi bày ra, cần biết bố trí xuống đại trận bực này, làm cho người lo lắng nhất chính là xung đột với quy tắc Huyền Vực, nhưng 64 trận kỳ kia, lại toàn bộ bao phủ Huyền Vực, cực kỳ tinh diệu.

Đến cảnh giới bọn họ, có thể ở một mức độ nào đó đối kháng quy tắc Huyền Vực, nhưng không chống được quá lâu, mà bọn họ trực tiếp bao phủ Huyền Vực ở trong đại trận, không lên xung đột, chính là một trong mấy phương pháp thích hợp lại tinh diệu nhất!

Một điểm khác, Kim Ô cũng không có bản lĩnh cõng núi đi, kia khẳng định là mượn uy lực của Tù Tâm Nhai Tiểu Thế Giới, từ điểm này, đoán chừng Tiểu Thế Giới kia đã thuộc về Kim Ô, dù sao một Tiểu Thế Giới, không có khả năng có nhiều chủ nhân.

Một loạt hành động và kế hoạch, Phương Hành tham dự vào không đến ba thành, chỉ sáng tạo ra một cơ hội mà thôi.

Mà đám người Kim Ô hoàn thành lại rất xinh đẹp, xa xa nằm ngoài dự đoán của hắn!

Đối với cái này, Phương Hành cũng không nhịn được trong lòng cuồng tiếu, cơ hồ khoa tay múa chân, cực kỳ hài lòng.

Cũng chính vì hắn tham dự ít, cho nên không lo lắng Thần Tử Dạ tộc hoài nghi mình, dù sao không có chứng cứ, ngươi tìm đi thôi!

Đừng nói ngươi hoài nghi ta, ta còn muốn chụp mũ ngươi đây này!

Đương nhiên, Bạch Cốt Thánh Quân nhảy ra ngoài thừa nhận chuyện này là mình làm, cũng vượt ra ngoài Phương Hành dự kiến.

Quá không biết xấu hổ, thật sự là công lao gì cũng dám ôm a?

- Ha ha ha ha, chiếm Bách Đoạn Sơn lại tính là cái gì, hôm nay tiểu câu ngươi còn phải chết ở chỗ này!

Bạch Cốt Thánh Quân cười to, như rất đắc chí vừa lòng, thế nhưng thời điểm Phương Hành oán thầm hắn không biết xấu hổ, hắn lại biến sắc, cốt mâu hung hăng đâm xuống, khí thế hung ác cuồn cuộn, kinh thiên động địa, một kích này dọa Phương Hành không nhẹ, trong lòng chửi ầm lên, nghĩ thầm lão già chết tiệt này không giảng nghĩa khí, đoạt công lao không tính, lại còn muốn mạng của mình, trong lúc cấp thiết, vội vàng vận chuyển Phù Đồ đại trận, Phật ảnh ầm ầm nhấc chưởng cuốn lên.

Oanh! Oanh! Oanh!

Bạch Cốt Thánh Quân liên kích ba mâu, đều bị lực lượng của Phù Đồ đại trận đẩy ra, cương phong cuồn cuộn, quét đến xung quanh giống như đất bằng.

Phù Đồ đại trận không phải trận pháp bình thường, chính là của Tây Thiên giới còn sót lại, cơ hồ không gì có thể phá, nhưng hôm nay vấn đề ở chỗ Bách Đoạn Sơn đã bị Kim Ô lấy đi, Phù Đồ đại trận mất căn cơ, không có lực lượng sông núi linh mạch bổ sung, đại trận này hóa thành lục bình không rễ, cần Phương Hành vận chuyển, nhất thời nửa khắc không có vấn đề, dùng tu vi của Phương Hành còn có thể chống cự được, nhưng kéo dài càng lâu, lực lượng tiêu hao sẽ càng mạnh, hắn sớm muộn gì cũng chống đỡ không nổi...

Bạch Cốt Thánh Cốt phát hiện điểm này, xuất thủ càng hung ác điên cuồng!

Hắn xuất thủ càng nặng, Phù Đồ đại trận tiêu hao càng nhanh, hắn muốn tươi sống mệt chết Phương Hành.

- Con cú thúi, ngươi còn không mau tới cứu người?

Phương Hành đã nhận ra nguy cơ, vội vã kêu lớn, vừa sợ vừa giận.

Nhưng Thần Tử Dạ tộc vốn lòng tràn đầy oán khí, coi như hắn cầu khẩn cũng chưa chắc sẽ xuất thủ tương trợ, bây giờ nghe lời như thế, thì càng không thèm quan tâm, hóa thành hình người, thần sắc lạnh lùng đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.

- Tiểu Thế Giới, Phật môn đại trận... Tiểu cẩu ngươi quả nhiên một thân là bảo, chỉ tiếc, tu vi của ngươi còn quá yếu...

Bạch Cốt Thánh Quân đạt được cơ hội, nhìn thấy Thần Tử Dạ tộc không có xuất thủ ngăn cản, khí thế càng thêm hung ác, trong miệng cuồng hống, cốt mâu oanh kích:

- Tựa như tiểu nhi ngự thần binh, ta muốn nhìn ngươi còn có bao nhiêu pháp lực, có thể chống bao lâu...

- Ta chống đỡ con mẹ ngươi ah...

Phương Hành chỉ lo phòng thủ, càng nghĩ càng gấp, nhịn không được há miệng kêu to:

- Cứu mạng...

- Ân?

Bạch Cốt Thánh Quân thấy hô cứu mạng, ngẩn ngơ, sau đó càng thêm hưng phấn, cười ha ha:

- Ta xem ai có dũng khí cứu ngươi?

Ầm ầm, lại một cốt mâu đâm xuống, ôm theo hung uy vô tận.

- Ta tới cứu ngươi!

Nhưng lúc này, đột nhiên phương xa bay tới trận trận cuồng phong, có sinh linh giống như một đám mây đen ôm theo thần uy ngập trời gào thét lao đến, định thần nhìn lại, kia rõ ràng là một dị long to lớn, hai cánh kinh khủng, khe khẽ rung lên, núi rừng chung quanh sụp đổ, mặt đất rạn nứt, nhìn khổng lồ vô biên, nhưng tới lại cực nhanh, qua trong giây lát đã tới gần trăm dặm, cự sí vung lên, vết nứt hư không như tia chớp đánh tới trước người Bạch Cốt Thánh Quân.

Bành!

Bạch Cốt Thánh Quân không dám bất cẩn, vội vàng vung mâu oanh kích, va chạm với những vết nứt hư không kia, cả người bị đụng lảo đảo lui lại.

- Hồng Hoang điện chủ, ngươi có dũng khí cản ta?

Hắn giận không kiềm được đạp vỡ một ngọn núi lớn, quơ cốt mâu chỉ hướng hoàng kim cự long, tức giận rống to.

- Ta là Thần tộc Thần Vương, tự nhiên phải che chở Thần Đình Tiểu Thánh!

Người đến là Hồng Hoang lão Long Vương, Thần Tử Dạ tộc sớm đã bảo Áo Cổ Tiểu Thần Vương mời hắn đến ngăn cản Bạch Cốt Thánh Quân, bây giờ rốt cục chạy tới, đường đường chủ nhân của Hồng Hoang Cốt Điện, vương giả Thái Cổ di chủng xuất thủ, uy thế tự nhiên bất phàm, Bạch Cốt Thánh Quân đè đánh Phương Hành tu vi Độ Kiếp tầng ba, điều khiển Tiểu Thế Giới, còn khống chế Phù Đồ đại trận, lại bị hắn một cánh đánh lui...

- Ha ha, tốt một cái Thần tộc Thần Vương, tốt một con chó săn dưới trướng Thần Chủ!

Thấy Hồng Hoang lão Long Vương, Bạch Cốt Thánh Quân thu liễm sát khí, không e ngại lão Long Vương chút nào, nhưng không có ý tứ tiếp tục động thủ, cười lạnh thu cốt mâu, châm chọc một câu, sau đó thả người vọt về phía không trung, ôm theo tử khí cuồn cuộn vô biên, bay về Bạch Cốt Sơn, chỉ để lại một câu:

- Phương ma đầu, lão phu sớm muộn gì cũng giết ngươi...

Vậy mà đi dứt khoát như thế?

Các Tiểu Thánh thấy cảnh này, trong lòng đều giật mình, hơi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Ngay vừa rồi, bọn họ còn cho rằng lão Long Vương sẽ cùng Bạch Cốt Thánh Quân đại chiến một trận, không nghĩ tới kết thúc đơn giản như vậy.

- Bái kiến Hồng Hoang Thần Vương...

Sau khi giật mình, đám tiểu bối lập tức tiến lên hành lễ, dùng Thần Tử Dạ tộc cầm đầu.

- Song Sinh điện hạ, vừa rồi Thông Thiên Tiểu Thánh Quân gặp nạn, vì sao ngươi không xuất thủ cứu giúp?

Thần Tử Dạ tộc ở trước mặt Hồng Hoang lão Thần Vương còn rất khách khí, lại không nghĩ tới lão Long đưa mắt nhìn Bạch Cốt Thánh Quân đi xa, quay đầu nhìn lại mình, sắc mặt tràn đầy bất mãn, lạnh lùng quét nhìn, thanh âm cực kỳ lãnh đạm.

- Cái này... cốt yêu kia thực lực mạnh mẽ, ta tự nghĩ không phải địch thủ của hắn...

Sau khi Thần Tử Dạ tộc ngẩn ngơ, cũng chỉ có thể cau mày, nhàn nhạt mở miệng giải thích.

- Ai, mọi người đều hiệu lực cho Thần Chủ, sao không để xuống những tư tâm đó đi?

Đột nhiên Hồng Hoang lão Thần Vương trầm lắng hít một hơi nói:

- Bản lãnh của ngươi bản vương là biết, mặc dù cốt yêu kia lợi hại, nhưng chưa chắc có thể làm gì được ngươi, vừa rồi ngươi rõ ràng có thể xuất thủ ngăn hắn, lại khoanh tay đứng nhìn, thật sự là hơi quá! Vừa rồi lão phu xa xa nhìn thấy một con Kim Ô vác lấy đại sơn chạy trốn về phía Tịnh Thổ, lúc đầu muốn đuổi theo xem rõ ngọn ngành, không nghĩ tới bên này nguy cấp, hại lão phu không thể không trước chạy đến giúp Thông Thiên Tiểu Thánh Quân hóa giải nguy cơ, thả gia hỏa kia chạy mất!

Nói xong Hồng Hoang lão Thần Vương vờ như không hiểu hỏi:

- Đúng rồi, vừa rồi Kim Ô kia làm cái gì? Sao vội vàng bỏ chạy như thế?

- Hỏng...

Nghe xong lời này, lúc đầu thần sắc Thần Tử Dạ tộc nhàn nhạt, trong lòng lộp bộp một tiếng.

- Con mẹ nó, ma đầu kia muốn đẩy trách nhiệm lên đầu mình thì thôi, không nghĩ tới lão già này cũng làm như vậy...

Mà Phương Hành ở phía dưới, nghe lời này cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hồng Hoang lão Long Vương một cái, trong lòng thầm mắng:

- Không biết xấu hổ!







Bạn cần đăng nhập để bình luận