Lược Thiên Ký

Chương 1057: Thạch đài thần bí


- Chuyện này... Ta đùa thôi...

Vốn đã lâm vào tuyệt cảnh, nghĩ thầm hôm nay không thể còn sống trở về, Đạo Vô Phương lại bị Phương Hành hiện thân ngoài ý muốn làm cho sợ ngây người. Nhìn hắn đầu tiên là lén tập sát Quỷ Mộc, sau đó lại lấy thân phận Đại Tư Đồ của Phù Dao cung giết chết tên phản bội Phù Dao cung là Diệp Hồn Thiên, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi cũng làm cho trong lòng gã mừng rỡ như điên. Lúc đầu đầy bụng oán giận hắn nhưng lúc này lại hận không thể lên ôm hôn hắn hai cái, chỉ có điều rốt cục đến khi ma đầu kia nhìn qua phía này, trong lòng gã chợt dâng lên một loại dự cảm rất xấu, trái tim gào khóc. Mình thật đúng là gặp xui xẻo, vận xui thúc giục mà! Lúc đó đã quyết định phải chết rồi, sao lại còn lắm miệng mắng hắn một câu chứ?

Lấy tính tình nhớ thù của tiểu ma đầu này, mình mắng hắn như vậy không phải là muốn chết sao?

- Được, ngươi ra tay giúp ta là đại nhân tình, có điều ngươi lại mắng ta, coi như chúng ta huề nhau vậy!

Phương Hành lại không động thủ, hài hước cười, cực kỳ hào phóng tha thứ cho Đạo Vô Phương.

Làm Đạo Vô Phương suýt nữa phát khóc, để ma đầu kia phải nợ một nhân tình dễ dàng sao? Lại nói, mình bỏ ra cái giá lớn như vậy, thậm chí ngay cả mình cũng suýt chút nữa mất cái mạng nhỏ, kết quả là bởi vì thuận miệng mắng hắn một câu mà cứ như vậy huề nhau?

Nếu lấy nhân tình này làm chuyện trao đổi, vậy mình có thể tính là bồi tới già rồi?

- Sao ngươi lại trở về rồi?

Đạo Vô Phương không dây dưa nhiều ở vấn đề nhân tình nữa mà không kịp chờ đợi hỏi ra vấn đề đó.

Gã cùng Diệp Hồn Thiên và Quỷ Mộc đều giống nhau, sau khi nhìn thấy phân thân của Phương Hành biến mất, trong lòng hầu như tuyệt vọng, căn bản không nghĩ tới, tuy Phương Hành đã khống chế phân thân tới ác chiến một trận như vậy rồi, nhưng chân thân của hắn cũng lại chạy tới...

Nếu sớm quyết định chân thân sẽ xuất hiện, vậy còn phí tinh thần lớn như vậy làm cái gì?

- Ta vẫn luôn ở đây mà!

Nụ cười Phương Hành nhạt đi, cúi đầu nhìn Thanh Dữu một cái, có chút bất đắc dĩ:

- Tuy là lấy phân thân làm mồi, nhưng ta cũng biết muốn lừa gạt những người này cũng không dễ dàng như vậy, chân thân vẫn luôn núp trong Hiến Bảo Liên Minh, nếu không, ngươi cho rằng bằng vào những người Lữ Kim Hồng cùng Hỏa Đầu Đà, ở đâu ra lá gan dám dẫn người qua đây vây công Bạch Đế thành? Aiz, chân thân của ta qua đây tuy là cũng có cam đoan cả kế hoạch tiến hành thuận lợi, nhưng quan trọng hơn là vì người phụ nữ này không thể thật sự để nàng chết không minh bạch ở đây được?

Lúc nói tới chỗ này thì có vẻ hơi mất mát, muốn nói lại thôi, khẽ lắc đầu một cái:

- Chẳng qua là ta cũng không ngờ tới, ta để cho nàng chủ động chịu chết chỉ là một trò đùa, nhưng người phụ nữ này lại thực sự chủ động đi chết, để cho ta ngay cả cơ hội cứu nàng cũng không có!

- Tiên tử Phù Dao cung trung trinh nghĩa liệt, thực sự khiến người ta đáng kính đáng ca ngợi!

Khi nói tới chuyện này, vẻ mặt của Đạo Vô Phương cũng nghiêm túc, trên thái độ này, mỗi người đều sẽ có kính ý tiên thiên.

- Không sai, nàng quả thực cố gắng đến mức khiến người ta bội phục, tối thiểu, ta chắc chắn không làm được việc này!

Phương Hành cúi đầu nói một câu, nét mặt lại bỗng nhiên dâng lên một sự nghi hoặc, cau mày lại quan sát Thanh Dữu một lượt, đột nhiên bu lại Đạo Vô Phương, thấp giọng nói:

- Chỉ có điều ngươi tới xem nàng bây giờ thử xem, đúng là đã chết rồi sao?

- Hả?

Đạo Vô Phương lại lấy làm kinh hãi, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Hành một cái.

Thanh Dữu trong ngực hắn lúc này đã hoàn toàn không còn khí cơ nữa, ngay cả pháp lực đều đã hoàn toàn tiêu tán, rõ ràng đã chết hẳn rồi, nào còn nửa phần khả năng nào khác? Nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Phương Hành, thậm chí gã cảm thấy có chút lo lắng, chẳng lẽ là ma đầu kia bởi vì Thanh Dữu tự động chịu chết, mình lại không thể cứu được nàng nên bị đả kích quá lớn, đầu đã trở nên không bình thường rồi?

- Nếu nàng thật sự đã chết, vật ta đây mới vừa nhìn thấy là cái gì?

Ánh mắt Phương Hành trở nên cổ quái, trầm ngâm không nói, trong đầu hồi tưởng lại một màn mới vừa xuất hiện.

Lúc đó Thanh Dữu vì kích thích sát tâm của Phương Hành nên chủ động chịu chết, đâm ma kiếm qua lồng ngực của chính mình rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất. Một màn đó cũng thực sự làm Phương Hành sợ hãi. Vào thời khắc ấy, phân thân của hắn bốc lên sát khí đáng sợ nhưng chân thân trong khoảnh khắc đó thẳng tắp đuổi theo, trong lòng suy nghĩ muốn nhanh chóng mang nàng trở về, nhìn xem thử có cách nào cứu nàng sống lại được hay không.

Lúc Thanh Dữu cách xa mặt đất hơn ba trượng, hắn đuổi theo sau đó ôm nàng trốn vào phía sau núi, lập tức muốn lấy một thân đại pháp lực cứu người. Chỉ có điều ma kiếm không phải khí giới bình thường. Một kiếm đâm ra không chỉ lấy tính mạng người ta, thậm chí còn đoạt thần hồn của người ta, cho dù một kiếm kia chỉ đâm thủng ngực của nàng, đối với người tu hành không phải vết thương trí mệnh nhưng lúc đó nàng thần hồn tiêu tán, pháp lực tan vỡ, còn sót lại một sợi linh tính, căn bản cũng không thể cứu trở lại được, tối đa chỉ giữ lại được chút linh tính đó mà thôi.

Cho dù không thể cứu sống được nàng cũng muốn dùng một chút linh tính này giúp nàng luân hồi chuyển thế.

Nhưng lúc Phương Hành quyết ý làm theo cách đó lại ngoài ý muốn thấy được một hình ảnh làm cho hắn hoảng sợ.

Lúc đó pháp lực toàn thân hắn hắn đều trút vào trong cơ thể Thanh Dữu, đuổi theo một chút linh tính đó, cũng đang nỗ lực tụ tập lại thần hồn đang tiêu tán của nàng. Nói theo một cách khác, hắn và Thanh Dữu vào thời khắc ấy giống như một thể, có thể nhìn thấy suy đoán của Thanh Dữu, nhận biết suy nghĩ của Thanh Dữu. Trong sự mơ hồ hắn liền thông qua tầm mắt của Thanh Dữu thấy được một thế giới mênh mông vô ngần. Đó là một nơi hư không vô biên vô tận, xung quanh đều là từng ngôi sao lớn, từng ngôi sao tô điểm trong hư không đen ngòm, sâu xa vắng vẻ.

Mà ngay chính giữa hư không lại trôi nổi một tòa thạch đài to lớn, nhìn không ra làm bằng vật liệu gì, bên trên điêu khắc đầy những phù văn cổ quái huyền ảo, từng tia thần quang từ trên bệ đá giống như một dòng sông nhộn nhạo, có vẻ thần thánh lại thê lương. Ở trên thạch đài thậm chí có rất nhiều bóng người, mê mang đi về phía trước, ở phía trước thạch đài có một loại thần lực khó có thể dùng lời diễn tả được đang kêu gọi bọn họ...

- Nơi đây là nơi nào?

Phương Hành cảm thấy khiếp sợ trong lòng, lại mê man, thậm chí cảm giác được một loại khủng hoảng.

Đây dường như là một thế giới sau khi chết, nhưng sau khi chết không có thế giới, Phương Hành thân là người tu hành, rất biết đối với chuyện này.

Điện U Minh trong truyền thuyết cũng không tồn tại, cho dù là bình thường mọi người hay đề cập tới một nơi luân hồi, cũng chỉ là một loại sức mạnh đại đạo của thiên địa không bàn mà hợp mà thôi. Người sau khi chết nếu như thần hồn không tổn hao gì sẽ bị sức mạnh này mang đi, tẩy sạch tất cả ký ức cùng dấu vết, sau đó lần thứ hai lấy diện mạo sinh linh Thiên Nguyên xuất hiện trên hậu thế...

Loại sức mạnh này là sức mạnh chí cường trong thiên địa, dường như không có ai có thể đối kháng được, tối đa cũng chỉ nương vào đặc tính của loại sức mạnh này làm cho mình có tổn thất nhỏ nhất về ký ức, dưới tình huống đó đạt được mục đích chính của người chuyển thế mà thôi.

Có thể hình dung như vậy, sức mạnh kia là một con sông lớn, trùng trùng điệp điệp, gió mạnh sóng cao, có lẽ có người có thể như một cái bè chống đỡ, hành tẩu trên hoàng hà này đến mục đích của chính mình nhưng tuyệt đối không có khả năng có người bằng vào sức một mình đối kháng được với sức mạnh của sông lớn kia, thậm chí là đoạt sức mạnh của sông lớn kia thành của mình. Đó đã là hành vi nghịch thiên, trên lý thuyết không có khả năng tồn tại...

Nhưng thạch đài phía kia lại làm cho Phương Hành sinh ra một loại ảo giác như vậy.

Nó đang đối kháng với sức mạnh luân hồi, cướp đi một vài thần hồn trong luân hồi. Ở một mức độ nào đó thì nó thậm chí đang đối kháng với đại đạo thiên địa, bởi vì lúc đó Phương Hành có thể nhìn thấy một vài linh quang vô tận vọt tới từ bốn phương tám hướng, tụ tập trên thạch đài này hóa thành thần hồn hoàn chỉnh, sau đó mê mẩn mịt mờ, hoảng loạn đi về phía trước, điều này nói rõ cái gì?

Thạch đài đang tụ tập những thần hồn tiêu tán lại, ai có thể làm được chuyện như vậy?

Nhìn thấy thạch đài này chỉ trong nháy mắt mà thôi, Phương Hành truy đuổi một điểm linh quang. Mà thấy thạch đài này hắn liền nhanh chóng thấy được. Thân ảnh của Thanh Dữu cũng xuất hiện ở trên thạch đài kia. Nàng đã gần như giải tán thần hồn, giống như một làn khói bay qua, nhanh chóng hóa thành một thần hồn hoàn chỉnh dường như có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh, nàng như đã hiểu ra cái gì, từ từ quay người sang ngọt ngào cười với chỗ Phương Hành đang đứng, sau đó liền xoay người bước sâu vào trong thạch đài.

- Nơi đây là nơi nào...

Phương Hành theo bản năng kêu to, nhưng rất nhanh hắn đã bị một loại sức mạnh không thể kháng cự ép ra ngoài, cả người trở về thế giới hiện thực, thậm chí lui ra khỏi cơ thể Thanh Dữu, đầy mặt là sự khiếp sợ, si ngốc kinh ngạc không biết những gì mình vừa nhìn thấy là thật hay là giả!

Lại nhìn về phía Thanh Dữu, đây chẳng qua là một thi thể bình thường, thần hồn tiêu tán, pháp lực không còn, hoàn toàn trống rỗng.

Nhưng bởi vì tình cảnh mình mới vừa nhìn thấy, Phương Hành lại hiện lên một suy nghĩ cổ quái trong lòng.

Thấy thế nào hắn đều cảm thấy hình như Thanh Dữu chưa chết!

Hoặc có thể nói cái chết của nàng không đơn giản như vậy...

- Ngươi làm sao vậy?

Đang rơi vào trầm tư, Phương Hành bị giọng nói lo lắng của Phương Hành làm cho tỉnh lại. Tên mập này thực sự bắt đầu lo lắng cho Phương Hành, thở dài an ủi:

- Ngươi cũng đừng quá thương tâm, vị tiên tử này coi như là cầu nhân được nhân rồi. Thế giới hôm nay đã gặp hạo kiếp, không biết bao nhiêu nghĩa sĩ bị thần tộc đoạt đi tính mệnh, chúng ta là người sống nhưng cũng không thể quan tâm tới tất cả được, vẫn nên phóng khoáng tâm tính một chút, tìm một cơ hội đuổi hết sinh linh của thần tộc ra khỏi Thiên Nguyên mới là chuyện chính nghĩa, báo thù cho bọn họ, so với việc thương tâm vì các nàng thì quan trọng hơn.

- Ừ, nhưng cũng không đơn giản như vậy!

Phương Hành thuận miệng qua loa một câu lấy lệ, không nói cho Đạo Vô Phương cảnh tượng mà hắn nhìn thấy.

Thứ nhất, bản thân hắn tới hiện tại cũng chưa biết cảnh tượng mình nhìn thấy là thật hay giả. Thứ hai, nếu như một màn kia là thật, vậy chờ khi thu thập được vật có sức mạnh đối kháng với đất trời, nhất định là có tác dụng vô cùng đáng sợ, hắn không dám tùy tiện tiết lộ...

- Tiếp đây ngươi chuẩn bị đi đâu?

Đạo Vô Phương hít một hơi, sau đó gượng cười nói:

- Thiên Nhất cung đã không trở về được nữa, cha ta đã biết cách làm của ta, nói không chừng sẽ giết ta, thể hiện tấm lòng với Thương Lan Hải, may mắn, ngươi đã giết cả Quỷ Mộc và Diệp Hồn Thiên rồi, sinh linh thần tộc cũng đã chết sạch, đám nhu nhược muốn tới thần tộc sẵn sàng góp sức cũng đã sớm bỏ chạy rồi, hơn nữa bọn họ người nhỏ, lời nhẹ, nói ra không có ai coi trọng, cũng không phải đến mức bởi vì việc làm của ta mà mang tới tai họa ngập đầu cho Thiên Nhất cung, chẳng qua là ta lại phải lần nữa lựa chọn lại con đường của chíng mình!

- Ta chuẩn bị mang đệ tử của Phù Dao cung tới Tịnh Thổ!

Phương Hành cau mày trả lời:

- Ta muốn đi tìm một tiểu hòa thượng, hỏi hắn một vài chuyện liên quan tới luân hồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận