Lược Thiên Ký

Chương 1531: Ai mới là kiến hôi



- Ngươi... Các ngươi...

Liệt Dương Vương phẫn nộ kêu to, lửa giận thiêu đốt trong lòng, đồng thời lại thăng lên cảm giác kinh ngạc và hoảng sợ vô cùng. Nhìn bảo bối áp đáy rương của mình không ngờ cứ thế bị một con Yêu Ma nuốt vào trong đại trận, đồng thời mất đi toàn bộ liên hệ tâm thần. Tâm lý hắn triệt để lăng loạn, căn bản không nghĩ thông vì sao sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị như thế. Trong tiếng gầm gừ, hắn đột nhiên liều mạng hét lớn, một thân huyết khí chấn đãng, dung nhan lần nữa trở nên già nua đi nhiều, đồng thời với đó, một thân tiên uy đại chấn, lúc này cả người dường như trở nên mơ hồ, không còn nhục thân nữa, ánh mắt âm trầm hung hăng nhìn Đế Lưu một cái, sau đó...

... Xoay người bỏ chạy!

Chẳng ngờ hắn lại xoay người đào tẩu không chút do dự!

Xem ra, Liệt Dương Vương đã ý thức được, phương đại trận này hoàn toàn không phải thứ mình có thể đối phó.

Vốn năm tên phản nghịch Thiên Nguyên kia thi triển trận này đã uy lực phi phàm, bằng không một năm trước bọn họ cũng không khả năng bằng trận này cường hành cướp đi Vương Quỳnh đã bị hút đi một nửa huyết dịch từ trong tay hắn. Dù là lần này, hắn đối với đại trận do năm người thi triển cũng vẫn không dám xem nhẹ. Chẳng qua so với một năm trước, nay hắn đã thôi diễn ra một nhược điểm chí mạng của đại trận. Nếu như thành công, cơ hồ sẽ dễ dàng đánh bại năm người, hoàn thành chuyện một năm trước mình từng nghĩ làm mà làm không được...

Song vô luận thế nào, hắn cũng không ngờ rằng, chuyện vốn đang ổn thỏa lại xuất hiện biến cố!

Huyết long luyện hai ngàn năm bị người lấy đi, phôi thô tính thử luyện chế ma vân cũng bị lấy đi, lấy đi cũng thôi, thậm chí một chút hiệu quả đều không nảy ra được. Tâm tạng Liệt Dương Vương đau đến rỉ máu, nhưng hắn cũng biết phương đại trận này giờ đã hoàn toàn không phải là thứ mình có thể chống cự. Chuyện cần làm lúc này đó là nhanh chóng tụ lại một thân tiên uy, liều mạng căng ra bốn phía, dùng hết thảy mọi cách trốn thoát, cách đám gia hỏa quỷ quái này càng xa càng tốt...

Đương nhiên, uy lực đại trận còn không phải thứ khiến hắn tuyệt vọng nhất...

Càng tuyệt vọng là thân phận Đế Lưu!

Làm sao có thể?

Sao hắn lại có được năng lực bổ toàn phương đại trận này?

Thật cho rằng loại đại trận đáng sợ như vậy, là bất cứ người nào đều có thể bù đắp được ư?

Dù có là Đại La Kim Tiên tới, sợ rằng cũng làm không được điểm này!

Bởi vì đây căn bản không phải trận pháp Đạo gia, đây là đại trận Phật Môn...

Phật gia đã bị diệt cả vạn năm, đại trận Lục Đạo Luân Hồi này sao có thể tái hiện thế gian?

Hoặc nói cách khác, dù có thể tái hiện thế gian, lại làm sao có thể bị Đế Lưu bổ toàn?

Lui một bước mà nói, dù Đế Lưu có bản sự đó, hắn đường đường Đế tử, làm sao có thể hợp cùng một chỗ với đám phản nghịch Thiên Nguyên này?

Hắn... Đến cùng là ai?

Tâm lý Liệt Dương Vương quả thật có vô tận nghi vấn. Chỉ là, những vấn đề này hắn không có thời gian tới hỏi, giờ đây đã bị dọa phá lá gan. Rốt cuộc hết thảy phát sinh trước mắt thực quá đáng sợ. Đương thời, năm người kia thiếu một người vẫn tính thử lấy Ngũ Hành trận của Đạo gia để thúc đẩy trận này, đúng thật cũng thể hiện một phần uy lực nhất định. Nhưng ở trong mắt người có tu vị như hắn, làm vậy lại không cách nào che lấp đi nhược điểm. Bởi thế một năm trước, sau lần chịu thiệt từ trận này, hắn chỉ dùng thời gian một năm liền thôi diễn ra nhược điểm trong đó, đã biết đối phó thế nào. Nhưng hiện nay, nhìn đến chân thân trận pháp, làm gì còn có nửa điểm đảm lượng cường đấu?

Đây chính là đệ nhất đại trận Phật Môn thượng cổ, Lục Đạo Luân Hồi đại trận a!

Ai dám tìm chết?

Bởi thế, dù tâm lý có muôn vàn nghi hoặc, Liệt Dương Vương chỉ mất một khắc liền làm ra quyết định, đó chính là chạy trốn, một điểm phế lời cũng không nói liền chạy trốn. Huyết vân quý như tính mạng kia bị cướp đi thì cứ cướp đi, cái đó không quan trọng, mạng nhỏ mới là quan trọng nhất!

Chớp mắt, trên người đã tán phát ra từng đạo huyết khí, trải ra mười vạn dặm, che phủ cho hắn tháo chạy!

- Đừng để hắn chạy, đuổi hắn trở về...

Đám người sau lưng đại kim ô đều phát giác ý đồ muốn trốn của Liệt Dương Vương, vội vàng kêu to, dồn dập chạy tới.

Nhưng Liệt Dương Vương tuy trong lòng kinh hãi, lại không sợ sệt, hắn đã giao thủ cùng Ngũ Tử này, biết bản sự của bọn họ. Nếu chỉ luận tốc độ, có thể đuổi kịp chính mình, duy có tặc kim ô kia thôi. Nhưng nếu chỉ mình tặc kim ô đuổi theo, vậy căn bản là tự sát, không có Lục Đạo Luân Hồi đại trận gia trì, mình muốn giết nó thậm chí không cần dùng đến chiêu thứ hai, đoán rằng nó không có đảm lượng đuổi theo...

- Đế Lưu có dị, việc này nhất định phải bẩm báo Đế Thích điện hạ, thậm chí... Trực tiếp bẩm báo ba vị tiên tôn!

Trong lúc vội vàng đào tẩu, Liệt Dương Vương thầm nghĩ trong lòng.

- Yêu Ma, một năm trước, ngươi cướp đi khí huyết ta, hại ta tu vị đại tổn, giờ còn không trả ta?

Nhưng cũng ngay lúc trong lòng Liệt Dương Vương đưa ra nhất định, ngấm ngầm suy nghĩ tới bước kế hoạch tiếp theo, đột nhiên có một thanh âm phẫn hận vang lên trước mặt, khiến hắn kinh đến tâm tạng run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cả người thiếu chút sụp đổ...

Ngăn ở trước mặt hắn là một người thân áo sam vàng nhạt, tay cầm song luân, dung nhan thanh lệ, anh khí bức nhân...

... Không phải tiểu nha đầu một năm trước suýt nữa bị mình hấp sạch khí huyết thì là ai?

- Sao nàng lại có tốc độ khủng bố như vậy?

Liệt Dương Vương cả kinh, mí mắt nhảy động kịch liệt, vô thức quay người nhìn lại, tâm tạng càng nguội lạnh phân nửa. Trước sau trái phải hắn, tặc Ô Nha, nữ tử lãnh diễm thân mặc huyết bào, nam tử xấu xí, thanh niên tuấn thú tay cầm trường thương, cùng với Đế Lưu sắc mặt mang theo một tia cười lạnh âm sâm...

Không thiếu một ai, toàn bộ đều đuổi theo!

Điều này sao có thể, bọn họ làm sao đều có tốc độ đáng sợ như thế?

- Ha ha, uy lực Lục Đạo Luân Hồi đại trận ngươi đến cả ba thành đều chưa thử, sao đã gấp gáp đào tẩu?

Tặc Ô Nha tựa hồ đoán được hắn đang nghĩ gì, cười lạnh một cái, mang theo vẻ đắc ý khiến người nghiến răng:

- Nay sáu người chúng ta đồng thời quy vị, thần thông cùng hưởng, Đại Kim gia ta có lực lượng của bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng có tốc độ của ta...

Nghe lời này của hắn, tâm tạng Liệt Dương Vương bất giác chìm xuống đáy cốc.

Quả nhiên không hổ là Phật Môn đệ nhất trận, không ngờ còn có diệu dụng như thế?

Vậy chẳng phải đánh cũng đánh không được, trốn đều trốn không thoát?

Trừ phi tốc độ cao hơn bất cứ người nào trong sáu người bọn họ, bằng không nếu bị một người trong bọn họ đuổi kịp, liền bằng với bị sáu người đuổi kịp!

- Các ngươi muốn không chết không ngớt với ta?

Trong cơn kinh hoàng Liệt Dương Vương lệ thanh kêu to, biết mình không khả năng trốn thoát, sát khí lập tức cuồng tuôn trong lòng. Hắn muốn liều mạng, năm ngón tay phải mở ra, huyết quang ngất trời phù hiện, hóa thành một chuôi huyết mâu dài hơn trượng do ngưng huyết hóa thành, sắc bén vô cùng, mặt trên tự động phù hiện vô tận phù văn màu máu, cuộn trào trôi nổi như sóng triều, sau đó một bên rống giận, một bên hung hăng đâm huyết mâu trong tay về phía Vương Quỳnh, thanh âm giống như kẻ điên:

- Kiến hôi, hôm nay dù chết cũng phải lấy mạng ngươi!

- Oanh!

Huyết mâu mang theo phong mang và sát cơ khó mà nói rõ, hung hăng đâm tới trước mặt Vương Quỳnh.

Luận đến tu vị, luận đến thực lực, Vương Quỳnh đều kém xa Liệt Dương Vương. Nhưng lúc này, nàng không ngờ cũng dựng đứng song mi, không sợ chút nào, song luân bay lên cao cao, đồng thời với đó, cùng một số người khác hội ý, pháp ấn hơi biến, từng đạo thần quang tiên uy thông qua đại trận truyền tới trên người Vương Quỳnh, khiến tiên quang trên người nàng nhất thời đại thịnh, tu vị tựa hồ nháy mắt bạo trướng mấy chục lần, song luân trùng trùng đẩy về phía trước, răng rắc một tiếng, cường hành đánh bay Liệt Dương Vương...

- Nhường đường, nhường đường!

Liệt Dương Vương bị Vương Quỳnh đánh lui, trong lòng kinh nộ, sát khí càng thịnh, phẫn thanh hét lớn, khua múa huyết mâu đâm ra bốn phía!

- Lục đạo luân hồi, chưởng ngự thiên địa!

Liệt Dương Vương không hổ là một đời tiểu Tiên Vương, dù mất đi nhiều loại pháp bảo, đến khắc sau cùng vẫn hung cuồng khó đương, tiên uy hạo đãng. Nhưng trong Lục Đạo Luân Hồi đại trận, một thân tiên uy lại mất đi tác dụng, sáu tôn hư ảnh đứng bao quanh, đại chưởng đồng loạt kích tới, một tiếng ầm vang trực tiếp phách vụn huyết mâu, phách vụn nhục thân, cũng trực tiếp phách hắn vào trong đại trận!

Quanh thân hắn, sáu tôn hư ảnh đỉnh thiên lập địa đứng đó, chính hắn thì bị bao quanh, nhỏ bé như hạt bụi.

- Ha ha, Liệt Dương Vương, giờ ngươi nhìn xem, ai mới thật sự là kiến hôi?

Giọng Vương Quỳnh vang lên, oán khí trút ra hết, hả hê vô cùng.

Lúc này, Liệt Dương Vương đường đường Thái Ất thượng tiên, lại bị sáu đạo hư ảnh như thiên thần trấn trụ, khí cơ vận chuyển bất động, nhục thân phảng phất bị áp ở dưới núi, ngay cả lửa giận cuồng bạo trong lòng cũng không sử ra được...

- Ngươi... Các ngươi cẩn thận, từ lúc các ngươi xuất hiện ở Đa Bảo tiên hà, cùng đại tiên giới giao thủ cũng đã mấy năm, chinh chiến lớn nhỏ không dưới mấy trăm lần, nhưng song phương đều chưa chân chính động qua sát cơ, chém giết nhân vật then chốt của đối phương. Các ngươi cùng lắm chỉ chém qua mấy chục chính tiên, chúng ta cũng trước nay không vẫn lạc qua Thái Ất thượng tiên, các ngươi phải cẩn thận, ta chính là Liệt Dương Vương được Xích đế chính miệng ngự phong, một phương chư hầu, dù là trong Đại Xích Thiên Tiên quân cũng thống ngự một bộ Tiên Binh, các ngươi nếu thật giết ta, liền phải cẩn thận...

Lúc này Liệt Dương Vương thực sự đã mất đi hết thảy năng lực phản kháng, tâm tư gấp chuyển, hét lớn một tiếng, trong thanh âm ám hàm nhắc nhở.

Lời hắn nói ngược lại là thật, tuy phản nghịch Thiên Nguyên một mực giao thủ cùng đại Tiên giới, nhưng song phương đều khá là khắc chế, thẳng đến nay chưa từng có đại nhân vật chân chính bị chém giết. Nói là song phương lưu tình cũng tốt, nói là đại nhân vật tự có bản lĩnh cũng được, nhưng đó đích xác là sự thực!

Chỉ đáng tiếc, lời này dùng đến uy hiếp người khác còn được, uy hiếp sáu người này, rõ ràng còn thiếu chút...

Thậm chí lời Liệt Dương Vương còn chưa nói hết, ánh mắt bỗng đột nhiên ngây dại!

Đế Lưu không biết lúc nào đã ngồi ở trước mặt, vươn tay bắt được thiên linh cái hắn, nhẹ nhàng hỏi:

- Vậy lại thế nào?

- Ngươi... Ngươi đến cùng là ai?

Liệt Dương Vương nuốt lời thừa lại về trong bụng, kinh hoảng nhìn Đế Lưu điện hạ.

- Ta ư?

Đối mặt với câu hỏi của hắn, Đế Lưu lại chỉ khẽ cười, sau đó lắc lắc đầu:

- Không nói cho ngươi!

Liệt Dương Vương còn có lời muốn hỏi, nhưng giây tiếp theo, Đế Lưu đã phi thân lui ra sau, trong tay nắm lấy một đoàn quang hoa, đầy mặt tươi cười nhét vào tiểu khô lâu giữa eo...


Bạn cần đăng nhập để bình luận