Lược Thiên Ký

Chương 1546: Binh gấp chiến hung, bất luận tiểu tiết


Không có câu trả lời nào càng đơn giản trực tiếp hơn câu trả lời này, nhưng đó lại như chuông trống gõ đánh lên tâm tạng chư tiên!

Đó chính là hai ngàn Tiên Binh!

Đó chính là một trong ba đại tiên tướng dưới trướng Đế Thích điện hạ!

Đó chính là tiểu Tiên Vương cảnh giới Thái Ất, được xưng thực lực chỉ kém mỗi Đế Thích đại nhân!

Tồn tại có phân lượng như thế, ngươi lại chỉ bằng một câu “chiến tử” nhẹ nhàng liền trả lời hết thảy vấn đề?

Nhất thời bất luận là tiên tướng dưới trướng Đế Thích hay là các chư tiên khác, trong lòng đều tràn ngập cảm giác hoang đường chí cực. Bình định xong biển loạn lưu hải, nếu là Tiên Binh dưới trướng Đế Thích điện hạ làm thì cũng thôi, đằng này lại là do ba trăm Cáp Mô quân dưới trướng Đế Lưu điện hạ. Điều này không khỏi khiến bọn họ đã chấn kinh lại khó mà tin tưởng. Đấy là chưa nói tới, một đám cao thủ của Đế Thích điện hạ cùng với hai ngàn Tiên Binh đều chết hết ở nơi này, không thừa một ai, trong này tựu hồ còn có rất nhiều chi tiết khiến người nghĩ không rõ ràng...

Ngươi rốt cục chém giết tồn tại như Liệt Dương Vương bằng cách nào?

Ngươi rốt cục làm sao để đánh lui phản tu Thiên Nguyên?

Ngươi đồ sát sạch sẽ hai ngàn Tiên Binh kia bằng thủ đoạn gì?

Có thể nói lúc này ai nấy cũng đều tràn đầy nghi hoặc, hận không thể bóp cổ Phương Hành bắt hắn nói ra!

Khăng khăng Đế Lưu lại hồi đáp quá sức nhẹ nhàng...

Đại khái là có lừa gạt con nít cũng sẽ không dùng mượn cớ hoang đường đến vậy?

Trừ hoang đường ra, mắt nhìn Đế Lưu điện hạ ngồi trên ghế thái sư, trong lòng ai nấy đều dâng lên cảm giác khủng hoảng khó mà nói rõ. Vị Tiên Đế chi tử từng hung danh hiển hách, chấn binh ba mươi ba tầng trời ngàn năm trước quả nhiên đáng sợ. Vốn sau khi hắn đi về, người người đều xem thường hắn, cảm thấy Cáp Mô quân dưới trướng hắn là trò cười. Nhưng hiện nay, mảnh biển loạn lưu chết chóc này, hai ngàn Xích Tiêu quân phơi thây trong tinh vực kia, lại nói cho bọn hắn một thực tế rất khác...

Giống như là, đang tuyên cáo Đế tử hung danh hiển hách kia lại đã trở về!

...

...

- Đế Thích điện hạ...

Lúc này, đám tiên tướng mở miệng chất vấn kia đều nghĩa phẫn điền ưng, lửa giận vọt thăng, nhưng dưới lửa giận hừng hực thiêu đốt lại giấu đi một tia sợ hãi khó mà hình dung. Bọn họ biết bản lĩnh chính mình, cũng biết bản lĩnh Thái Ất Như Hiên tiên tướng, càng biết bản lĩnh Liệt Dương Vương, cùng với bản lĩnh của kẻ không được người nhắc tới, nhưng trên thực tế lại giống một con chó dữ, người người đều tâm tồn kiêng sợ, Niếp Cuồng Nhất, càng không cần nhắc đến một đám thiên kiêu Đại Xích Thiên nhất mạch...

Những người này tới giảo sát Đế Lưu, lại thêm bẫy rập Thiên Nguyên mà bọn họ cố ý bố xuống, vốn hẳn nên đủ để chém giết Đế Lưu!

Xét theo khía cạnh nào đó, thậm chí có thể nói là lấy đao mổ trâu giết gà, đại tài tiểu dụng!

Khăng khăng đao mổ trâu kia không những không thịt được gà, ngược lại toác ra một lỗ hổng, không khỏi khiến bọn họ sinh tâm nguội lạnh!

Đương thời bọn họ đều xin chiến, mong cướp lấy cơ hội từ tay Thái Ất Như Hiên tiên tướng...

Đương thời, nếu mình thật cướp được, vậy chẳng phải là...

Cũng chính bởi thế, thành thật mà nói, lửa giận bây giờ của bọn họ thật ra là để che dấu khủng hoảng trong lòng.

Trong một mảnh yên lặng, đối diện với vô số đạo ánh mắt phức tạp, Đế Thích cuối cùng mở miệng.

- Tam đệ a tam đệ...

Từ lúc bị tiên soái ngăn lại, hắn luôn tỏ vẻ hờ hững, trừ khi vừa tiến vào biển loạn lưu, nhìn thấy Tiên Binh dưới trướng mình phơi thây tinh vực, sắc mặt hơi có biến hóa ra, hắn gần như không có nửa điểm biểu tình, cũng không phát nửa lời, trầm mặc như mặt hồ. Song đến giờ phút này, cuối cùng hắn đã có phản ứng, chầm chậm đi ra, ánh mắt không bi không hỉ, nhìn thẳng vào mắt Phương Hành...

- Đại ca có lời muốn nói?

Phương Hành cũng ngẩng đầu lên, tự tiếu phi tiếu đối diện với hắn.

- Ừ!

Đế Thích gật gật đầu, nhưng lại thoáng trầm mặc một lúc, như là không biết nên mở miệng thế nào. Sau vài nhịp thở hắn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Phương Hành một cái, đột nhiên thân hình khẽ động, tiên kiếm giữa eo một vị tiên tướng trước người bị hắn thuận tay trích xuống, sau đó kiếm quang chợt lóe.

Mang theo một cỗ lực lượng cường hoành không gì có thể ngăn cản, trực tiếp nhắm thẳng vị trí mi tâm Phương Hành. Một kiếm này nhanh đến không thể tư nghị, đột phá không gian, như thể lúc hắn nâng kiếm, kiếm cũng đã vươn tới mi tâm Phương Hành.

- Rắc...

Một tiếng vang nhẹ, họa diện ngưng cố.

Kiếm trong tay Đế Thích vẫn cứ chỉ vào mi tâm Phương Hành, cách ước chừng vài tấc, nhưng kiếm lại đứt một đoạn.

Nếu kiếm chưa ngừng, một kiếm này hẳn đã đâm vào mi tâm Phương Hành.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khắc này, mọi người đều chấn kinh, nửa buổi vẫn không hồi thần lại được.

Cáp Mô quân sau lưng Phương Hành càng là kinh hãi, nửa buổi sau mới tề thanh bạo quát, tuôn tới.

Chư vị tiên tướng bên người Đế Thích cũng đồng thời bạo hống, bức về phía trước!

Hai quân đối đầu, thoáng chốc, trong tinh vực sát cơ cuồng thăng.

- Trước kia ta xem thường ngươi, sau này sẽ không như vậy nữa!

Nhưng lúc này Đế Thích lại tựa hồ không có chiến ý, ngược lại nhìn thẳng hai mắt Phương Hành, nhè nhẹ mở miệng.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn tiên soái bên cạnh một cái. Nơi ngón tay lão đầu không thu hút kia kẹp chặt một đoạn lưỡi kiếm, chính là hắn kẹp đi đoạn lưỡi kiếm khi Đế Thích đột nhiên ra tay, ngăn ngừa Phương Hành trúng kiếm. Nộ ý đè nén hồi lâu trong lòng Đế Thích cũng theo một kiếm kia tận tình tuyên tiết đi ra, lúc này đã không có ý ra tay nữa. Hắn thở dài một tiếng, tiện tay ném đi nửa đoạn tiên kiếm, sau đó nhè nhẹ phất tay áo, xoay người bước đi!

- Đế Thích điện hạ... Lại cứ vậy mà đi...

Mọi người ngơ ngác nhìn theo huyết bào Đế Thích tan biến trong tinh vực, thần tình không giấu được kinh ngạc.

Trừ số ít Thái Ất thượng tiên, đại bộ phận thậm chí không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì!

- Lần này Đế Thích điện hạ đã thật sự nổi giận...

Mấy vị tiên tướng bên người tiên soái thấp giọng thán nói, ánh mắt lấp lánh, trong lòng càng là trầm muộn...

Cảnh tượng xảy ra trước mắt thực sự quá khiến người kinh hãi, Đế Lưu điện hạ chẳng ngờ không chết, còn chuyển bại thành thắng, nắm xuống biển loạn lưu, thậm chí chôn giết hai ngàn Tiên Binh dưới trướng Đế Thích điện hạ. Thủ đoạn quỷ thần khó lường như thế khiến cho không biết bao nhiêu người nhớ lại hắn của ngàn năm trước, nhớ tới vị Đế Lưu điện hạ chỉ ho khan một tiếng, Đại Xích Thiên nhất mạch liền sẽ run lên, người người chấn kinh...

Còn Đế Thích điện hạ, rõ ràng cũng ẩn nhẫn đủ rồi!

Hai ngàn Tiên Binh chết đi, kích phát lửa giận trong lòng hắn, bởi thế hắn thuận thế đâm ra một kiếm!

Vốn là Đế tử tranh đoạt vĩnh viễn đều sẽ chỉ tiến hành trong tối, nhưng hắn lại nhịn không được, công khai ngay mặt đâm một kiếm!

Có đại tiên tiên soái ở đây, một kiếm này tất nhiên không khả năng thành công!

Nhưng Đế Thích điện hạ lại cũng dùng một kiếm này chứng minh, nếu không phải tiên soái ở bên, Đế Lưu tất chết...

Điều này như là muốn cáo giới chư tiên, Đế Lưu bây giờ không phải là Đế Lưu ngàn năm trước...

Ngàn năm trước Đế Lưu sở hướng vô địch, mà Đế Lưu hiện nay lại không đỡ nổi một kiếm của hắn!

Mấy lời hắn nói vừa rồi cũng rất khiến người phải trầm tư...

Thật ra Đế Thích không xem thường Đế Lưu, mặc ai xem ra, trận phục giết tại biển loạn lưu này, Liệt Dương Vương, Niếp Cuồng Nhất, hai ngàn Tiên Binh, cộng thêm mấy tên Thái Ất thượng tiên nguyện ý trung thành với Đế Thích điện hạ đều đủ để chém giết Đế Lưu. Đây quả thực là lực lượng có thể bóp chết Đế Lưu như bóp một con kiến, hoàn toàn là người lớn đánh con nít. Song rốt cuộc thủ đoạn Đế Lưu điện hạ vẫn hết sức đáng sợ, sự lợi hại của Cáp Mô quân rõ ràng cũng siêu ra ý liệu chư tiên. Bởi thế mới xuất hiện một màn khiến người mở rộng tầm mắt này. Ngoài mặt thì thấy, có vẻ là Đế Thích xem thường Đế Lưu...

Nhưng phen lời sau cùng Đế Thích bỏ lại, không nghi ngờ là đang tuyên cáo, sau này hắn sẽ toàn lực đối phó Đế Lưu điện hạ!

Tổn thất hai ngàn Tiên Binh tính cái gì, chính hắn còn có tám ngàn Xích Tiêu Binh!

Tổn thất Liệt Dương Vương tính cái gì, chính hắn mới là thượng tiên cảnh giới Thái Ất đệ nhất được người người công nhận!

Đương nhiên, tâm tư biến ảo đó sẽ chỉ diễn ra trong lòng, không ai nói ra làm gì.

Ở trong mắt người bình thường, Đế Thích chỉ là giận dữ hướng Đế Lưu đâm một kiếm, sau đó xoay người liền đi!

Nhưng với người sáng mắt, giữa hai vị Đế tử đã trải qua một phen tranh chấp môi thương lưỡi kiếm...

- Thanh La tiên tử, cái này...

Đế Thích thản nhiên rời đi, đám tiên tướng dưới trướng hắn lại đều hoang mang lo sợ, lông mày nhíu chặt, quay sang nhìn Thanh La tiên tử.

- Ai, đi thôi!

Thanh La tiên tử nhè nhẹ nhắm mắt, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Phương Hành một cái, thần sắc phức tạp.

Lúc này, ai cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.

- Tiên soái, cái này...

Nhân mã phe Đế Thích chớp mắt đã bỏ đi sạch sẽ, đám người còn lại đều có chút do dự nhìn hướng tiên soái.

Bọn họ phụ trách ghi chép công huân, thưởng phạt công tội, ngoài mặt còn phải làm một ít chuyện. Tuy Phương Hành xác thực đã nắm xuống biển loạn lưu, nhưng còn rất nhiều chi tiết khiến người nghĩ không rõ ràng. Theo như thường lệ, bọn họ phải hỏi rõ hết thảy, sau đó ghi chép vào đương án. Chẳng qua, hiện tại Đế Lưu hung uy quá thịnh, khiến bọn họ trong lòng run run, không dám tùy tiện đặt câu hỏi...

- Ha ha, binh hung chiến gấp, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả!

Đối với vấn đề này, Tử Huyền tiên soái lại chỉ khẽ cười, vẫy vẫy tay.

Tiên tướng chung quanh nghe vậy đều hơi ngớ, sau đó chắp tay thi lễ nói:

- Mạt tướng hiểu!

Thật ra trước lúc này, khi bọn hắn đều cho rằng Đế Lưu điện hạ chỉ chết không sống liền đã đạt thành một nhận thức chung. Đó chính là chiến dịch biển loạn lưu chỉ hỏi kết quả, không hỏi quá trình, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược dự tưởng, Đế Lưu điện hạ vốn nên tất chết lại đại hoạch toàn thắng, khiến bọn họ không khỏi ngập ngừng, thật lòng muốn làm rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Tử Huyền tiên soái lại nhắc nhở bọn họ, hiện nay nguyên tắc không biến, đối với chuyện phát sinh giữa hai vị Đế tử, chỉ luận kết quả, không hỏi nguyên do, hết thảy như thường...

Đương nhiên, đây chỉ là đại thể, cụ thể ra làm sao, lại ai cũng không biết trong lòng lão nhân gia hắn nghĩ thế nào!

Niếp Cuồng Nhất không cần nói, nhưng Liệt Dương Vương cùng với Ngũ Tử Đại Xích Thiên Ngũ Tử đều thân phận bất phàm. Bọn họ chiến tử cũng tốt, mất dấu cũng được, luôn cần phải cho gia tộc bọn hắn một lời giải thích. Dù là Đế tử điện hạ, sau đó cũng cần phải giải thích một cái xem bọn họ đến cùng chiến tử lúc nào, chiến tử ra làm sao. Song giờ tiên soái nói không tái truy cứu, cũng tức là nói, tạm thời bất luận chuyện này!

- Chúc mừng Đế Lưu điện hạ lập được công lớn, dương danh Tiên giới!

Có thái độ tiên soái lót đường, chư tiên tướng làm gì còn không hiểu, người phản ứng nhanh đã kịp thời bước lên chúc mừng.

Trước kia Đế Lưu tuy là phế vật, nhưng nay vừa suýt nữa bị Đế Thích đâm một kiếm, lại vẫn mặt không đổi sắc, tâm tư sâu không lường được. Bọn họ nào dám chậm trễ, dù không thừa nhận hắn, tốt xấu cũng phải khách khí làm đủ lễ nghi!

- Đạo chủ, nên đứng dậy hành lễ...

Đám người Lộc Tẩu đều thở phào một hơi, trước đây bọn hắn cũng có phần lo lắng sẽ bị người thâm tra chân tướng.

- Trước phù ta một cái...

Phương Hành vẫn mặt không đổi sắc, nhỏ giọng hướng Lộc Tẩu nói:

- Mẹ nó, một kiếm vừa nãy thiếu chút dọa ta vãi cả đái...

Bạn cần đăng nhập để bình luận