Lược Thiên Ký

Chương 1086: Chọn bên nào?


Nếu không tận mắt nhìn thấy, Áo Cổ Tiểu Thần Vương sẽ không tin được đám thần tử này lại kích động như thế.

Sau một phen hỏi đáp của thần tử Thái Uyên của Minh tộc, chư thiên kiêu của Thần tộc đều có phán đoán của mình, tin rằng việc này đã đúng khoảng bảy, tám thành rồi, nhưng trong chốc lát lại có vẻ hơi không kềm chế được kích động. Đáy mắt của mỗi người đều bắn tinh quang ra bốn phía, lộ ra ý khát cầu không hề che giấu chút nào. Trong đám người này lại chỉ có thần tử Phá Phong của Cốt Tộc đặt biệt muốn tính mạng của Phương Hành là còn tạm thời áp chế được. Sắc mặt y thờ ơ cũng không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, lẳng lặng nghe xong một lát. Khi chư tu đều đang trầm mặc, y liếc hai mắt yếu ớt nhìn Phương Hành, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Cho dù ngươi có pháp môn của Cổ Thánh Thiên Nguyên, nhưng từ đâu biết được có thể hiến vật đó cho Thần Chủ?

Nghe xong lời của y, chư tu lại đều ngẩn ra.

Thần Chủ tìm kiếm pháp môn của Cổ Thánh Nguyên Nguyên, việc này vẫn chưa công khai, cho dù là ở trong Thần tộc, cũng chỉ có vài người nòng cốt của quý tộc mới có thể tiếp xúc và biết được. Ngay cả Hồng Hoang Cốt điện và Thương Lan Hải trước đây đều không biết, ma đầu kia có thể biết cũng có chút kỳ quái!

- Ha ha, vị này xưng hô như thế nào?

Phương Hành lại ung dung cười hì hì nhìn Phá Phong.

- Ta là con của Bất Hủ Thần Vương, thiếu chủ Cốt tộc Phá Phong, ngươi nên biết ta...

Phá Phong cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng mình xuống, nhưng ai nấy đều thấy được sát ý mãnh liệt của y với Phương Hành.

- Chưa từng nghe nói...

Phương Hành lưu loát lắc đầu, như là tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:

- Cốt tộc... Bạch Ngọc kinh...

- Phòng tuyến đóng ở Bạch Ngọc kinh chính là nhị đệ ta, Quỷ Mộc, còn có bơn bốn trăm tộc nhân Cốt tộc ta...

Phá Phong cắn răng mở miệng, lửa giận trong đáy mắt khó có thể che giấu.

- Ồ, ồ, ta đây nhớ rồi!

Phương Hành nở nụ cười, thoạt nhìn vô cùng ung dung, nói: \

- Chính là lúc tên Quỷ Mộc gì đó chặn giết ta, làm ta kỳ quái phát hiện r một điểm, cho dù lúc đó ác chiến kịch liệt thế nào, hắn đều không dám hạ sát thủ với ta, cho dù ta giết sạch tộc nhân của hắn hắn vẫn chỉ muốn bắt giữ ta. Hơn nữa, ta cũng lưu ý tới khi nhìn thấy ta thi triển pháp môn của Thánh Nhân thì hắn sợ tới mức trợn mắt lên, nhìn ta giống như hoa cúc của khuê nữ ấy, tiểu gia ta lại không phải người ngu, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết được pháp môn của Thánh Nhân này đối với nhóm Thần tộc các ngươi chắc chắn là có tác dụng phi phàm, lúc đối mặt với sinh tử đương nhiên lấy ra thử thời vận rồi!

Vừa nói, hắn như âm thầm vận chuyển pháp môn nào đó, khí tức quanh người đột nhiên đại biến, trên đỉnh đầu, lại xuất hiện một chùm lửa nhàn nhạt. Ngọn lửa kia cũng không phải tam muội chân hỏa, thoạt nhìn thậm chí có chút bình thản không có gì lạ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngọn lửa này hợp thành từ hư ảnh của một sinh linh, rất nhiều hư ảnh đang không ngừng giãy dụa, dường như muốn trốn ra từ bên trong...

Trong vô số cái bóng đó, Phá Phong cũng không biết có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, vậy mà có thể nhìn thấy được hình bóng của đệ đệ đã chết của mình.

- Ngươi...

Trong một chớp mắt này, hai mắt của Phá Phong như tràn ra máu tươi, hàm răng cắn chặt vang lên tiếng kẽo kẹt, gầm nhẹ một tiếng, một bước đạp ra ngoài.

Ầm!

Giữa thiên địa tựa như nổi lên một tiếng sét đùng đoàn, một thanh cốt kiếm trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay y, nhắm thẳng vào Phương Hành.



Trong một chốc Cốt kiếm xuất hiện, dường như ngay cả trên không cũng bị hàn mang trên thân kiếm chia thành hai nửa, ẩn hiện cảm giác nghiền nát.

Khó có thể hình dung một kiếm kia có bao nhiêu sắc bén, chỉ làm mọi người có mặt đều theo bản năng cảm thấy hết hồn.

Một kiếm chỉ vào Phương Hành ở phía xa, thậm chí trước khi đâm ra như phán định Phương Hành hẳn là phải chết.

Ngay cả con mắt của Phương Hành cũng híp lại, hắn đang ở bên trong đầu lâu, cốt kiếm này không hẳn có thể làm hắn bị thương được, chỉ là vẫn không ngại hắn có thể nhận biết đực trên thân cốt kiếm chứa sức mạnh đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã đại định. Thảo nào người này có thể làm được thần tử của Cốt tộc, đều là con của Bất Hủ Thần Vương, lúc nghênh chiến với Quỷ Mộc ở Bạch Ngọc kinh, ngay cả một phần sức mạnh của y gã cũng không đạt được.

Vật chất tối ưu trong thế gian của Thiên Nguyên chính là thép ròng mà tu sĩ thiên chuy bách luyện ra.

Nhưng Cốt tộc này trời sinh ngọc cốt, dường như so với thép ròng còn mạnh hơn gấp trăm lần!

Chỉ có điều cũng ngay lúc này, chùm hỏa diễm trên đỉnh đầu cảm giác được khí tức Thần tộc thiên kiêu ở bên ngoài cũng đồng thời cảm thấy đại hỉ. Bọn họ chắc là có thủ đoạn hoặc kiến thức nào đó có thể nhìn ra Phương Hành thi triển pháp môn này có phải là thứ bọn họ mong muốn hay không, Thông qua điểm này liền có thể xác định trong lòng hầu như đang nhảy nhót, không biết có bao nhiêu người đang muốn hỏi Phương Hành...

Nhưng cũng vào lúc này, một kiếm của thần tử Phá Phong của Cốt Tộc kinh động tới bọn họ, trong bụng đều cảm thấy kinh hãi. Không biết có bao nhiêu người vô ý thức xông lên, hiển nhiên đại công sắp vào tay rồi, nếu bây giờ bị ngươi chém ma đầu kia chẳng phải giống như dã tràng xe cát biển đông hay sao?

Chỉ là đối mặt với một kiếm này, mấy người Thái Uyên Minh tộc, Song Sinh Dạ tộc cũng không dám chính diện chặn lại. Khi đang cấp bách, Song Sinh của Dạ tộc khẽ quát một tiếng, một cái tay áo hắc sắc nhẹ quét tới đầu vai của Phá Phong làm cho y phân tâm, còn Thái Uyên của Minh tộc thì quát như sấm mùa xuân, thấp giọng quát:

- Phá Phong, pháp môn mà Thần Chủ cần đang ở trên người của hắn, ngươi muốn phá nhiệm vụ mà Thần Chủ giao phó hay sao?

- Vù!

Một thanh cốt kiếm mới chỉ đâm ra phân nửa liền vững vàng dừng ở trên không, mây trôi xung quanh ầm ầm nổ tung như cuồng phong.

Trên mặt của Phá Phong âm tình bất định, rất rõ ràng, lời nói của Thái Uyên quả thực đánh trúng chuyện khó trong tim y.

Thấy y ngừng tay, mọi người khác liền vội vàng đạp bước lên trước, vững vàng bảo vệ Phương Hành không dám tiếp tục cho y cơ hội xuất thủ nữa.

- Ma đầu, ngươi giết thân đệ đệ của ta, tàn sát tộc nhân ta, thù này không đội trời chung, cha ta Bất Hủ Thần Vương đã lập thệ nhất định sẽ trảm ngươi, tiễn ngươi xuống hoàng tuyền, ngươi tuyệt đối không chạy trốn được, trừ phi... Trừ phi... Ngươi lập tức giao pháp môn này ra, có thể còn có đường sống...

Cố kiềm nén lại một kiếm, Phá Phong đột nhiên dữ tợn mở miệng, ý tứ trong lời nói lại cực kỳ khiến người ta khiếp sợ.

Thần tử Cốt tộc thống hận Phương Hành như thế lại muốn cho Phương Hành một hy vọng sống sao?

Ngay cả Áo Cổ Tiểu Thần Vương vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh cũng đều kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy việc này đã vượt khỏi sự khống chế.

Bất kể là gã hay là Phương Hành đại khái đều hơi coi thường tầm quan trọng của pháp môn kia rồi!

Thần tử Cốt tộc rõ ràng là trong thời gian ngắn đã phân tích ra tầm quan trọng của pháp môn kia, cũng biết mình không thể trực tiếp giết Phương Hành được, bởi vậy nên lập tức mượn cơ hội này uy hiếp Phương Hành, muốn thay Cốt tộc có được pháp môn kia!

- Xem ra pháp môn này quả nhiên là rất quan trọng với các ngươi, đoán đúng rồi...

Đối mặt với ngôn ngữ kinh người của thần tử Phá Phong Cốt tộc, Phương Hành không để ý, giọng thật thấp nở nụ cười một tiếng, nói:

- Pháp môn này ta đương nhiên là dự định dâng ra, dù sao nó cũng là thứ bảo mệnh của ta đó, chỉ có điều Cốt tộc các ngươi xem ra thực sự là hận ta đến xương tủy rồi, ta cũng vô cùng không thích các ngươi, hơn nữa bảng giá ngươi đưa ra quá thấp rồi, không phải đối tượng tốt để giao dịch...

- Ngươi đang tự tìm đường chết...

Thần tử Phá Phong của Cốt tộc rít lên từ kẽ răng, sát khí lại trở nên nồng nặc.

- Ha ha, ta lại cảm thấy hắn là một người thông minh...

Phương Hành chưa kịp trả lời lại có một người khác khẽ cười đáp thay, chính là thần tử Thái Uyên của Minh tộc. Gã đầy mặt là ý vui mừng nhìn chằm chằm Phương Hành, thấp giọng nói:

- Ngươi nói rất đúng, bảng giá mà Cốt tộc đưa ra thực sự quá thấp rồi, ta nghĩ ngươi phải có một đối thượng tốt hơn để giao dịch, Minh tộc chúng ta từ ban đầu đã muốn chấp nhận cho ngươi thần phục, lần này ta tới Hồng Hoang Cốt điện ở một mức độ nào đó mà muốn cứu ngươi, bây giờ ngươi có pháp môn của Thánh Nhân trong tay, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa, giao pháp môn này cho ta đi! Ta có thể đại diện cho Cửu U Thần Vương cam đoan với ngươi, ngươi sẽ không chỉ nhận được địa vị trong Thần tộc, hơn nữa có thể được Cửu U Thần Vương che chở!

- Thái Uyên, ngươi thật sự muốn trở thành địch với Cốt tộc ta sao?

Phá Phong giận tím mặt, xoay người lại, lạnh giọng hét lớn với Thái Uyên.

Thái Uyên lại chỉ nhẹ nhàng cười, nói:

- Chúng ta chỉ thuần phục Thần Chủ mà thôi!

Phá Phong cắn răng ken két, nhất thời lại không biết nên phản bác như thế nào...

- Muốn nhận được che chở cũng không nhất định phải chọn Cửu U Thần Vương, Vĩnh Ám Thần Vương cung cũng có thể bảo vệ ngươi không chết, thậm chí ta có thể hứa hẹn trước với ngươi sau khi ngươi sẵn sàng góp sức cho Thần tộc, ta có thể bảo vệ ngươi trở thành thần tướng dưới trướng của cha ta, dưới một người trên vạn người, cho dù trước đây ngươi có thù gì ở Thiên Nguyên, có tâm nguyện gì chưa dứt, ta đều có thể bằng lòng trước với ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi làm được!

Thần tử Song Sinh của Dạ tộc lúc này cũng nở nụ cười thật thấp, vừa nghe thì tràn đầy thành ý.

- Lại nói, ta hình như còn nên gọi ngươi một tiếng anh rể... ha ha, ngươi không phải nên suy nghĩ hợp tác với Thương Lan Hải trước hay sao? Mẫu hậu ta vốn không quá đồng ý việc hôn nhân của ngươi và Ngao Trinh, chẳng qua hiện nay ta lại cảm thấy việc này có thể bàn lại được, hiện tại nàng đang bị cấm túc ở Thương Lan Hải, ta nghĩ nếu như ngươi nguyện lựa chọn giao pháp môn của Thánh Nhân cho ta, các ngươi sẽ nhanh chóng được gặp mặt thôi!

Tứ hoàng tử Ngao Cuồng của Thương Lan Hải cũng đã hiểu có chuyện gì đang xảy ra, dĩ nhiên cười tủm tỉm mở miệng.

Còn truyền nhân Hung Đao của Tiểu Tiên giới thì muốn nói lại thôi, có điều vẫn nhìn về phía Phương Hành. Rõ ràng gã cũng động tâm nhưng không dám nói rõ trước mặt chư thiên kiêu Thần tộc, chỉ truyền một luồng thần niệm nhỏ khó thể thấy qua, ngắn gọn lại kiên định:

- Không cùng một tộc chắc chắn sẽ có ý nghĩ khác, cho dù ngươi chọn người nào trong số này ta dám cam đoan kết quả cuối cùng ngươi đều sẽ bị nuốt tới đầu khớp xương cũng không còn! Không rảnh nhiều lời, ta chỉ có thể cam đoan với ngươi, nếu như ngươi có thể đưa pháp môn cho Tiểu Tiên giới bọn ta, ta sẽ bảo đảm mười hai Tiểu Thiên giới tất sẽ liên thủ lại che chở cho ngươi. Mà có phần đại công này, chúng ta thậm chí có khả năng thành lập thế lực nhân tộc chân chính dưới Thần Chủ!

Pháp môn của Thánh Nhân này là đồ mà Thần Chủ mong muốn, những người đại biểu cho lợi ích của Thần Vương như bọn họ có ai không muốn có được?

Cho dù vật đó chính là do ma đầu kia dâng ra nhưng thông qua tay của ai nộp lên, người đó liền lập được bát thiên đại công!

Trong lúc nhất thời, chư vị thiên kiêu của Thần tộc lại ở trước mặt Phương Hành uy hiếp lợi dụng, tranh cãi, nếu nói ngay từ đầu bọn họ đều có lập trường của riêng mình, kỳ thực chỉ là thông qua thái độ với chuyện này để ép Bất Hủ Thần Vương và Vô Gian Thần Vương nhường ra lợi ích ở một số chuyện, như vậy lúc này bọn họ cũng đã thực sự bắt đầu tranh đoạt Phương Hành rồi, vì thế không tiếc đưa ra các lọai lợi ích...

Trong đó, đã nói rõ, cũng có ám chỉ, cũng làm cho Phương Hành chốc lát gượng cười.

Chuyện này quá thuận lợi, cũng làm cho hắn có chút không biết nên lựa chọn như thế nào, rốt cục nên chọn hợp tác với bên nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận