Lược Thiên Ký

Chương 1042: Tiên hạ thủ vi cường


- Ha ha, được rồi, tối ngay trăng sáng gió mát, đúng là lúc thích hợp uống sảng khoái, việc gì phải nói những lời vô căn cứ này?

Thấy không khí có vẻ trầm trọng khó hiểu, Diệp Hồn Thiên cúi đầu cười, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành rất có vẻ toan tính, mà Phương Hành lại khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng xoay xoay ly rượu trong tay, thiếu chung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Phương liền cười lớn nâng ly tới mời rượu, hòa tan ngưng trọng khó hiểu kia, những người khác cũng tự nhiên vội vội vàng vàng nâng ly lên phụ họa, nói vài lời đãi bôi, mà hai người Phương Hành với Diệp Hồn Thiên đều lười nói thêm gì, làm như đều tự có ý nghĩ với đáp án của bản thân, lười mở miệng nói nhiều.

Không khí đã bị phá hư, cho dù nói thêm chuyện cười lý thú nữa, tiệc rượu này đã nhất định không thú vị, kéo dài chưa tới một canh giờ, thấy trăng đã lên đỉnh đầu, liên minh hiến bảo liền cùng đám người Bạch Đế thành chia ra cáo từ, trở lại chỗ ngủ mà Thiên Nhất cung đã chuẩn bị.

Người của liên minh hiến bảo rất nhiều, đại đa số chỉ có thể ngồi xếp bằng ngoài trời, chỉ có đám người Phương Hành được Thiên Nhất cung bố trí động phủ với cung điện ở lại, khi Phương Hành lẩm bẩm khúc dân ca về tới cung điện ở sườn núi phía tây do Thiên Nhất cung an bài cho hắn, đã thấy ba tiên cô Dao Trì với một đám nữ đệ tử Phù Diêu cung đều đã ở chỗ này chờ hắn, trên mặt mỗi một người đều hiện lên sát khí với không khí quỷ dị khiến cho Lữ Kim Hồng với Hỏa Đầu Đà đưa hắn về đều cảm thấy không được tự nhiên, đưa hắn đến trước cung điện liền vội vàng cuống quýt cáo từ.

- Đều đừng nói chuyện!

Phương Hành đi đến trước cung điện, nhìn đệ tử Phù Diêu cung đang vây quanh mình, hừ lạnh một tiếng, sau đó không để ý đến ai, bước nhanh chân vào trong thiên điện, nhất thời khiến cho đệ tử Phù Diêu cung ở bên ngoài tỏ vẻ giận dữ, thoáng nghi ngờ tức giận.

Mà vào lúc này, bên trong thiên điện, ba vị tiên cô Dao Trì với mấy nữ tử đệ tử Phù Diêu cung ngồi xuống chung quanh, không khí đè nén đáng sợ, những nữ đệ tử này mới vừa rồi đều cuống lên muốn động thủ ám sát Diệp Hồn Thiên, nhưng bị Phương Hành gầm to một tiếng phá vỡ thần niệm, sau đó lại bị ba vị tiên cô Dao Trì chế trụ, rồi tiếp theo lặng lẽ đưa tới nơi này, ba vị tiên cô vẫn chưa yên tâm, luôn luôn ở trong này tự mình canh chừng các nàng.

- A, lúc này thành thật đi?

Phương Hành đi vào, giống như còn mang theo hơi rượu, lười biếng ngồi trên thạch đài.

- Vừa rồi vì sao lại ngăn cản chúng ta?

Một nữ tử nẩng đầu lên, chính là đệ tử Phù Diêu cung tên Thanh Dữu, trong ánh mắt nhìn về phía Phương Hành lại mang theo tức giận nhè nhẹ.

Phương Hành không trả lời, vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng.

- Ta không thể nhìn tỷ muội của ta bị hành hạ như vậy, ta muốn cứu bọn họ...

Tên nữ đệ tử kia càng nói càng kích động, lời nói giống như không phải đang phát tiết mà đang tỏ rõ thái độ với Phương Hành và ba vị tiên cô Dao Trì, trong mắt nở rộ hận ý vô tận:

- Cho dù chúng ta chết cũng phải cứu các nàng ra, giết chết súc sinh kia...

- Không sai, cầu ba vị tiên cô thành toàn, đừng ngăn cản chúng ta!

Các nữ đệ tử khác cũng vào lúc này mở miệng kêu lên, cùng chung kích động.

- Nếu các ngươi chịu chết có tác dụng, ta sẽ không ngăn cản các ngươi!

Phương Hành cười tủm tỉm, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vẻ lạnh lùng:

- Dù sao ta cũng không phải là cha ruột của các ngươi, buổi tối các ngươi cũng không ngủ cùng ta, ta mới lười quản sống hay chết, nhưng mà bản thân các ngươi chịu chết thì thôi, nếu như liên lụy đến những người khác rơi vào hiểm cảnh thì không được, nghĩ đến tuy rằng các ngươi ngu xuẩn, nhưng còn không đến mức ngốc đến không thấy rõ thế cục đi, hiện giờ chúng ta đang ở đâu? Là một đám vương bát đản đầu phục thần tộc với ở trong vòng vây của thế lực thần tộc, có biết vừa rồi nếu như ta không ngăn cản các ngươi sẽ phát sinh chuyện gì không?

Hắn lười biếng, không nhanh không chậm nói hết:

- Đầu tiên, đó là các ngươi bị đám cao thủ của Thiên Nhất cung với Bạch Đế thành giết chết ngay tại chỗ, lại sau đó, càng nhiều đệ tử Phù Diêu cung nhảy ra đi chịu chết theo các ngươi, chúng ta hoàn toàn bại lộ, người của Thiên Nhất cung với Bạch Đế thành liên thủ lại treo cổ chúng ta, đạo thống chúng ta nhặt được ở trên đường cũng sẽ vì chứng minh trong sạch vây giết chúng ta, còn có sinh linh thần tộc đóng trong Bạch Ngọc Kinh cách đó không xa cũng sẽ đuổi tới, kết quả cuối cùng, tất cả đệ tử Phù Diêu cung các ngươi, thậm chí ba vị tiên cô đều sẽ chết trong một trận đại chiến này, thảm hại hơn chút chính là chết cũng không chết được, cùng bị nhốt vào trong xe ngựa, lột hết sạch xiêm y giống như những người khác...

- Haizzz...

Khi nói xong lời cuối cùng, hắn thở dài, cười nói:

- Đại khái có một người duy nhất có hy vọng đào tẩu chính là ta!

- Ngươi...

Có người bị lời này của hắn hù sợ, vẻ hoảng sợ mãnh liệt trên mặt, định nói cái gì, nhưng lại không thể phản bác.

Dù sao các nàng cũng không ngốc, thật ra từ sau khi bị Phương Hành ngăn cản cũng đã biết khi đó mình làm như vậy cực kỳ lỗ mãng, lúc này còn nói ra những lời kia, thật ra muốn tỏ rõ cõi lòng nhất định phải cứu người với Phương Hành và ba vị tiên cô mà thôi!

- Ngươi... ngươi là Đại Tư Đồ của Phù Diêu cung, nếu ngay cả mọi người đều không cứu được, vậy cần ngươi để làm gì?

Trong hoàn toàn yên tĩnh, nữ đệ tử tên Thanh Dữu kia quá tức giận, đột nhiên nói một câu như vậy.

Sắc mặt của Phương Hành đột nhiên trầm xuống.

Không khí chung quanh cũng trong một thoáng này trở nên vô cùng xấu hổ!

Liền ngay cả ba vị tiên cô Dao Trì cũng lập tức nhìn sang phía Thanh Dữu không lựa lời mà nói kia, cho rằng lời này của nàng đã nói quá mức.

Nhưng sau khi Thanh Dữu nói câu này xong, hiển nhiên cũng biết mình không đúng, nhưng không chịu cúi đầu, ngược lại cố tình ngẩng đầu lên.

- Ha ha, không sai, ta là Đại Tư Đồ, là ta nợ các ngươi!

Thật lâu sau, Phương Hành tức giận trong dự đoán lại không xuất hiện, ngược lại cười khổ một tiếng, giống như tự giễu nói.

- Chúng ta cũng biết tình cảnh hiện giờ hung hiểm, không thể vọng động, chính là có thể thấy đệ tử Phù Diêu cung chịu vũ nhục này thật sự khó có thể nhịn được, Đại Tư Đồ, ba người chúng ta đã thương lượng rồi, vì vài tên đệ tử bị mất đi mà kéo đại bộ phận mọi người vào trong hiểm cảnh đặc biệt mất lý trí, nhưng không quan tâm đến sinh tồn của những đệ tử kia lại không phải chuyện mình nên làm, không bằng như vậy, ngươi mang phần lớn đệ tử đi trước giữ nguyên kế hoạch đi tiếp, man thiên quá hải, tiến vào Ma Uyên, trong ba người chúng ta sẽ lưu lại một người, mang theo vài tên đệ tử nghĩ cách cứu giúp, rồi lại hội họp với các ngươi!

Vẫn là Mạc Tâm tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Phương Hành, không đành lòng nhẹ giọng nói.

- Không sai, ta nguyện lưu lại cứu người!

- Ta cũng nguyện ý...

Mấy tên nữ đệ tử Phù Diêu cung nghe vậy mừng rỡ, tranh nhau mở miệng muốn lưu lại.

- Ha ha, không cần, kế hoạch ban đầu đã không thể thực hiện được!

Phương Hành cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng mở miệng:

- Các ngươi không cần lưu lại!

- Cái này...

Mạc Tâm tiên cô ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành.

- Thật sự cho rằng những người kia là kẻ ngốc, dễ dàng bị ta lừa gạt như vậy sao?

Phương Hành ngẩng đầu lên, ánh mắt mỉa mai nhìn về phía các nàng:

- Khi các ngươi hung hăng lên ám sát tên họ Diệp kia, hắn đã sinh lòng nghi ngờ, sau này mấy vấn đề hỏi ta, trên thực tế ta một vấn đề đều không trả lời chính diện, càng đừng nói thuyết phục được hắn, dựa vào cảnh giác của kẻ kia, cho dù lúc này không đoán được thân phận thật sự của các ngươi, cũng tất nhiên nghĩ tới tâm tư của các ngươi đại khái nằm ở đầu nhập vào thần tộc, mà đại mập mạp của Thiên Nhất cung kia, ta từng quen biết người này, thoạt nhìn giống như con heo, trên thực tế là một con heo thông minh...

Phương Hành nhẹ giọng nói, mặt không biểu cảm:

- Hiện giờ chắc bọn họ đã bắt đầu dò hỏi tin tức của chúng ta, thậm chí xếp gian tế vào trong liên minh hiến bảo của chúng ta, tìm hiểu chi tiết, khi bọn chúng biết được vị trí xuất hiện của chúng ta, lòng nghi ngờ này sẽ lớn hơn nữa, rất có khả năng chúng ta vừa mới tới Bạch Đế thành, bọn họ sẽ liên hợp với thần tộc lập tức bắt chúng ta lại thôi, ha ha...

- Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?

Ba tiên cô họ Mạc đều giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành.

Tu vi của các nàng không thấp, nhưng ít đi lại trong giới tu hành, một đường trí tuệ và mưu kế lại kém xa, lúc này hoàn toàn không có chủ ý.

Liền ngay cả mấy nữ đệ tử vẫn căm phẫn không thôi cũng vào lúc này đều ngây dại, vốn cho rằng các nàng tự tiện ra tay đã vượt qua nguy cơ, không nghĩ tới sự tình chính là bắt đầu, cục diện càng hung hiểm hơn còn ở phía sau, nhất thời trong lòng sợ hãi, hơi áy náy, lại nhất thời đầy bụng hoài nghi, suy nghĩ đối phương thật sự phát hiện ra hay vẫn là do vị Đại Tư Đồ không đáng tin này cố ý nói láo hù dọa, dọa nạt bản thân.

- Vậy không bằng bây giờ ta sẽ đi cướp xe tù luôn, lập tức chạy trốn... như thế nào?

Một người trong đó nhịn một lúc lâu mới đưa ra đề nghị như vậy.

Phương Hành cười từ chối cho ý kiến, đầy mắt là vẻ mỉa mai.

- Vậy... chúng ta khởi hành trước, đuổi tới Bạch Ngọc Kinh trước Bạch Đế thành, theo kế hoạch ban đầu?

Lại có một người đưa ra ý kiến.

Phương Hành vẫn cười lạnh:

- Nếu hiện giờ Diệp Hồn Thiên kia đang hoài nghi, chỉ cần chúng ta khởi hành trước, hắn liền hoàn toàn xác định!

- Vậy... ngươi nói làm sao bây giờ, ở chỗ này chờ chết hay sao?

Thanh Dữu lại hơi kích động, không lựa lời nói.

- Khi các ngươi động thủ không phải rất có chủ ý sao, tự mình nghĩ đi chứ...

Phương Hành cười lạnh, tỏ vẻ mặt kệ.

- Ngươi...

Mấy tên đệ tử Phù Diêu cung kia lại nổi sóng giận, đều căm giận nhìn Phương Hành.

- Được rồi, Tư Đồ, đừng trêu đùa các nàng, nếu ngươi có biện pháp gì thì nói ra đi!

Mạc Từ tiên cô lại thở dài, ngăn cản Phương Hành với mấy vị nữ đệ tử chọc giận, nhẹ giọng khuyên.

- Ta đương nhiên có biện pháp, bằng không các ngươi tìm ta làm Đại Tư Đồ làm chi?

Phương Hành vẫn hừ lạnh lẩm bẩm một câu, dáng vẻ kiêu ngạo lại khiến mọt đám nữ đệ tử Phù Diêu cung hận nghiến răng.

- Biện pháp gì?

Nhưng ba vị tiên cô nghe vậy lại mừng rỡ, vội vàng mở miệng hỏi.

- Tiên hạ thủ vi cường!

Phương Hành nhàn nhạt nói một câu, rồi sau đó trở nên nghiêm túc, ánh mắt quét qua ba vị tiên cô và chúng nữ đệ tử, nghiêm cẩn nói

- Đồ khốn họ Diệp kia hoài nghi chúng ta không quan trọng, hắn rất đa nghi, trước khi lấy được chứng cứ chắc sẽ không động thủ nhanh như vậy, bằng không cũng không cần sau khi bắt đầu sinh lòng nghi ngờ lại vẫn bất động thanh sắc uống rượu cùng với ta, như vậy lại phù hợp với toan tính của chúng ta, trước đào cho hắn một hố rồi nói, hiện giờ ta có chủ ý, cần ba người phối hợp, một người thông minh lanh lợi bản lĩnh lớn hơn trời, một người thực lực không thấp có năng lực nghe ta nói còn phục chúng, một người cuối cùng... đó là bất cứ tất cả giá nào, cho dù chịu chết đều cam tâm tình nguyện...

Hắn chỉ vào mình:

- Chuyện thông minh lanh lợi bản lĩnh lớn hơn trời này để cho ta làm!

Lại chỉ vào Mạc Tâm tiên cô:

- Chuyện thứ hai, liền do ngươi đến phụ trách đi!

Cuối cùng nhìn về phía Thanh Dữu đang phẫn nộ nhất ở đây:

- Công việc chịu chết thứ ba, liền do ngươi đi, như thế nào?

- Hả... vì sao chứ?

Sắp xếp của hắn đến quá mức đột ngột, phần lớn mọi người còn chưa phản ứng kịp, sau một lúc lâu, Thanh Dữu mới ngơ ngác hỏi một câu.

Mà Phương Hành lại không hề tránh né đi, trực tiếp nhìn nàng nói:

- Bởi vì ta không thích ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận