Lược Thiên Ký

Chương 1147: Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên.




Phương Hành cười, nhưng Tiểu Vũ Thần không có cười, nhẹ nhàng điều khiển cốt mã, chậm rãi tiến lên.

Vị Tiểu Vũ Thần danh chấn Tịnh Thổ, Thiên Nguyên đệ nhị hung này, là người quen của Phương Hành.

Thần Châu Nam Vực, Thần Tử Lữ gia, hậu duệ của Thái Thượng Tiên Nhân, trời sinh chiến tu Lữ Phụng Tiên!

- Sau khi Thần tộc phủ xuống, mặc dù các tu sĩ bị Thần tộc khu trục truy sát, nhưng vẫn có một ít người có can đảm phản kháng, giết đến Thần tộc nghe tin đã sợ mất mật, những người này chính là Thiên Nguyên Thất Hung, trong đó đệ nhất hung nhân chính là ma đầu Phương Hành, chỉ tiếc về sau hắn vì mạng nhỏ, làm người hèn nhát, quy thuận Thần Đình, bất quá không phải người nào cũng giống như hắn, vị Tiểu Vũ Thần này là như thế, lúc ở Thần Châu, hắn từng thất vọng hoang mang, khi thắng khi bại, thậm chí bị gia tộc vứt bỏ, trở thành con rơi không người để ý!

Thấy Tiểu Vũ Thần hiện thân, chung quanh không biết bao nhiêu người kích động, nhưng bị sát khí của hắn chấn nhiếp, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ trầm thấp giới thiệu:

- Nhưng thiên kiêu chính là thiên kiêu, mặc dù hắn khi thắng khi bại, nhưng cứng cỏi không gãy, sau khi bị gia tộc vứt bỏ, dứt khoát gia nhập Trường Sinh Kiếm xú danh lan xa ma luyện mình, kiếm lấy tài nguyên, ở Dao Trì Tiên hội đại bại Thánh Nhân môn đồ, thanh danh như mặt trời ban trưa, về sau lại ở Hội Kê Sơn chiến một trận, cùng Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ, ma đầu Phương Hành liên thủ, đánh chết Thiểm Điện Tử, con trai của Vô Gian Thần Vương, chân chính dương danh thiên hạ, được người chú ý...

- Người này, có thể nói chuyên vì chém giết mà sinh, thiên hạ càng loạn, hắn biểu hiện càng loá mắt, thậm chí thực lực cũng là càng chiến càng mạnh, sau khi Thần tộc phủ xuống, khắp nơi truy sát sinh linh của Thiên Nguyên Đại Lục, người người cảm thấy bất an, bốn phía tránh né, chỉ có hắn nghịch xông mà lên, bốn phía săn giết sinh linh Thần tộc, giết đến vô số sinh linh Thần tộc nghe tin đã sợ mất mật, dần dần liệt hắn vào một trong mấy tu sĩ nguy hiểm nhất Thiên Nguyên Đại Lục, hung danh của hắn thậm chí còn xếp trên Phù Diêu Cung Thiếu Tư Đồ, gần với tiểu ma đầu nhất...

- Bất quá cách làm như vậy cũng rước lấy đại họa, Vĩnh Ám Thần Vương trấn thủ Nam Chiêm Bộ Châu đã từng tự mình truy sát hắn, nghe nói suýt nữa giết chết, bất quá ai cũng không biết hắn làm sao trốn thoát khỏi tay của Vĩnh Ám Thần Vương, ngược lại thành công trốn đến Tịnh Thổ, Tiên Minh xem như thượng khách đến mời, nhưng hắn lại kinh thường kết giao với người Tiên Minh, lẻ loi một mình tiềm nhập thượng cổ chiến trường, ở nơi đó bế quan tu hành, ma luyện võ đạo, bây giờ thực lực của hắn thần bí, ai cũng không biết đến tột cùng mạnh bao nhiêu, bất quá nếu chỉ bàn về võ đạo chém giết, hẳn là đương thời vô địch, thâm bất khả trắc!

Các tu sĩ hưng phấn nói, cực kỳ tán thưởng:

- Có hắn xuất thủ, ma đầu kia quyết không chiếm được lợi ích đi!

- Tiểu Vũ Thần vô địch thiên hạ, trảm ma đầu giúp thiên địa trừ hại!

Mọi người xúc động phẫn nộ khó hiểu, dần dần vang dội rung động, đã có người bắt đầu cao giọng la lên.

Bất quá thời điểm bầu không khí này vừa mới dâng lên, Tiểu Vũ Thần Lữ Phụng Tiên lại quay đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua, đám người vừa mới bắt đầu gọi giống như bị búa lớn đập đầu, từng cái bị hù ngay cả lời cũng không nói ra được, ở trong yên tĩnh quỷ dị này, Lữ Phụng Tiên mặt không thay đổi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phương Hành, trong ánh mắt nhìn không ra hỉ nộ, chỉ có thể nhìn ra dò xét và quan sát, sau một hồi lâu mới nhẹ gật đầu.

- Hồi lâu không thấy, tu vì của ngươi tăng lên rất nhanh!

Phương Hành híp mắt cười nói:

- Ngươi lại càng nhanh, trước kia cũng không có uy phong như vậy!

- Ân, ta cuối cùng tìm được đạo của mình, cũng từ khi đó bắt đầu, con đường tu hành đã không còn bình cảnh!

Lữ Phụng Tiên vung vẩy Phương Thiên Họa Kích, ánh mắt có chút lạnh lùng, nửa ngày sau mới thản nhiên nói:

- Nói ra vẫn còn phải cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi ở Hội Kê Sơn hẹn ta cùng đi diệt sát Thần tộc, ta đại khái vẫn còn ở trong ngu muội, vận khí tốt đại khái cũng sẽ không đến, nói thực ra, lúc ấy cùng ngươi sóng vai chiến một trận, là thời điểm ta cảm thấy vinh diệu nhất, giữa chúng ta đủ loại oán thù truyền kiếp, cũng vào thời khắc ấy buông ra, bắt đầu cảm thấy, không đối địch với ngươi, kết giao bằng hữu cũng coi như tốt, ngươi không tính chán ghét!

- Ta cũng cảm thấy mình rất được người khác ưa thích!

Phương Hành nhẹ gật đầu, không chút khách khí thừa nhận điểm này.

Đáy mắt Lữ Phụng Tiên dâng lên nụ cười thản nhiên, nhưng rất nhanh lại biến mất, hắn trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi thở dài, thanh âm dần dần băng lãnh, hoàn toàn không còn bình tĩnh như vừa rồi:

- Nhưng vì sao ngươi lại đầu nhập vào Thần Đình?

- Vì mạng sống nha!

Phương Hành trả lời cực kỳ gọn gàng linh hoạt.

- Không có khác?

Lữ Phụng Tiên hỏi lại, ánh mắt cổ quái.

- Không có khác!

Phương Hành trả lời như đinh đóng cột.

- Ừm...

Sau một hồi lâu, Lữ Phụng Tiên mới nhẹ gật đầu, thở dài một hơi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, ngay cả vượt dưới đỏ cốt mã đều tựa hồ cảm thấy hắn thân sát khí, có chút táo bạo thở ra một hơi, các tu sĩ ở chung quanh cảm thấy sát khí trên người hắn, càng nhao nhao lui lại, phảng phất như bị lực trường vô hình đẩy ra:

- Lúc đầu ta muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu, hoặc nói đã coi ngươi là bằng hữu, chỉ tiếc, ai có thể nghĩ tới ngươi sẽ quy thuận Thần Đình? Đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau, vậy cũng chỉ có thể...

Hắn chậm rãi nói chuyện, đột nhiên giơ tay kéo một cái, áo choàng phiêu đãng phía sau bị hắn kéo qua, tiện tay xé xuống một miếng, thanh âm ẩn chứa sát ý và quyết tuyệt:

- Cắt bào đoạn nghĩa đi!

Hô!

Mảnh áo choàng theo gió phiêu lãng, bị kình phong thổi bay về phía Phương Hành...

Phương Hành có chút ngạc nhiên, đưa tay nắm mảnh áo choàng ở trong tay.

- Lúc Lữ mỗ ở gia tộc không có bằng hữu, bởi vì ai ta cũng chướng mắt!

- Về sau rời khỏi gia tộc vẫn không có bằng hữu, bởi vì ai cũng chướng mắt ta!

- Thẳng đến Thần tộc phủ xuống, lại cảm thấy ngươi không tệ, có thể làm bằng hữu, chỉ tiếc...

Lữ Phụng Tiên lại không nói nhiều, thanh âm dần dần cao lên, Phương Thiên Họa Kích vung vẩy, thúc giục sát khí đến mạnh nhất, cốt mã im ắng gầm thét, ầm ầm đạp lên hư không lao về phía Phương Hành, tốc độ càng lúc càng nhanh, uy thế như muốn đoạt thiên, giống như thiên quân vạn mã mang theo khí thế không thể địch nổi vọt tới trước người Phương Hành, Phương Thiên Họa Kích giống như trở thành tồn tại duy nhất giữa thiên địa, khuấy đảo hư không, xé rách phiến phiến hư không, sau đó hung hăng đâm về phía Phương Hành!

- Mẹ nó, ra tay ác như vậy làm gì?

Phương Hành hơi kinh hãi, oán hận mắng một câu, huy quyền đập tới.

Oanh!

Không trung nổ đùng, giống như thiên địa băng liệt, sát khí ngập trời tứ tán, bao phủ một vực, kình phong thổi lất phất, phàm là tu sĩ tới gần ngàn trượng đều bị kình phong quét đứng không vững, từng cái vội vàng vận chuyển pháp lực, nhanh chóng tránh ra, sát khí tựa như một đám mây đen, trong chớp mắt bao phủ hết thảy...

Bành! Bành! Bành!

Ở chỗ sâu trong mây đen, đột nhiên vang lên thanh âm va chạm chấn trời.

Mây đen bị giảo loạn, dần dần lộ ra tình cảnh bên trong, sắc mặt mỗi tu sĩ quan chiến đều tái nhợt, kia là đại chiến hung ác điên cuồng bực nào ah, Phương Hành và Lữ Phụng Tiên lại cận thân ác chiến, một cái tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cưỡi cốt mã, một cái tay cầm Ma Kiếm, ba đầu sáu tay, từng cái đều thi triển võ pháp hung ác điên cuồng, ôm theo khí thế vô địch cùng đối phương cứng đối cứng, ở bên cạnh họ, khí tức hóa thành vật hữu hình, giống như hai con cự mãng dữ tợn gào thét, chém giết lẫn nhau.

- Tiểu Vũ Thần quả nhiên không hổ là thiên hạ võ đạo đệ nhất nhân, nếu cận thân, sợ là ngay cả Độ Kiếp cũng có thể chém giết?

Có người kinh hô, nhìn ra chỗ lợi hại của Lữ Phụng Tiên.

Vị Tiểu Vũ Thần này rõ ràng còn không có Độ Kiếp, nhưng lực lượng mạnh đáng sợ, không có bất kỳ thần thông pháp thuật gì, chỉ dựa vào một thân chiến lực liền có thể khuấy gió nổi mưa, phát huy lực lượng võ đạo tới trình độ đỉnh phong, hung mãnh mà viên mãn.

Phương Hành cũng vận chuyển pháp lực toàn thân, ma khí cuồn cuộn, ác chiến không nghỉ, bàn về võ đạo, hình như không có tùy tâm sở dục như Tiểu Vũ Thần, nhưng khí thế lại không kém, nhất cử nhất động đều là võ pháp cường đại, cùng Tiểu Vũ Thần chiến bất phân thắng bại, giống như hai thác nước to lớn từ cửu thiên phủ xuống, ôm theo khí thế vô tận đánh tới đối phương.

Hai người chiến một trận này, lại từ giữa trưa chiến đến mặt trời chiều ngã về tây, bóng đêm trầm lắng phủ xuống.

Bành!

Phảng phất như đã hẹn, hai người đồng thời lui về phía sau.

- Sắc trời đã tối, ngày mai tái chiến!

Lữ Phụng Tiên mặt không biểu tình, chậm rãi thu Phương Thiên Họa Kích, ngồi ở trên cốt mã.

- Tốt, đến Tịnh Thổ mấy ngày, cuối cùng có một trận chiến sảng khoái!

Phương Hành cười ha ha, khoát tay thu Ma Kiếm, nhìn Lữ Phụng Tiên nói.

Lữ Phụng Tiên cũng không trả lời, trực tiếp điều khiển cốt mã, chậm rãi đạp trên hư không đi xa, càng đi càng nhanh, dần dần hóa thành hồng ảnh, sau một lát, ngay cả hồng ảnh cũng không thấy được, mà đám người chung quanh cũng dần dần cảm xúc tăng vọt, chẳng ai ngờ trận chiến này lại sẽ có kết quả như vậy, mặc dù Tiểu Vũ Thần không đánh bại ma đầu kia, nhưng vẫn chiến ngang tay, đối với Tịnh Thổ đã liên tiếp bại bốn ngày mà nói, kết quả này đã đủ để cho mọi người cuồng hỉ...

- Tiểu Vũ Thần uy vũ!

- Lữ Phụng Tiên vô địch thiên hạ...

Dù sao chung quanh đã hết áp lực của Tiểu Vũ Thần, các tu sĩ bắt đầu cuồng hống, tiếng hô chấn trời.

Thanh âm khen hay, thét lên, hoan hô kia, lại không phải nói cho Lữ Phụng Tiên nghe, mà giống như là thị uy với Phương Hành.

Ở trong tiếng hô, sắc mặt Phương Hành không thay đổi, quay người đi vào hành cung.

Bên ngoài, vô số người thông qua la lên tên tuổi của Lữ Phụng Tiên, ý đồ khinh miệt hắn, diệt uy phong của hắn.

Hắn thì lấy ra mảnh áo choàng mà Lữ Phụng Tiên dùng để cắt bào đoạn nghĩa ném tới, lật tới lật lui nhìn mấy lần, biểu lộ trên mặt dần dần trở nên phức tạp, sau một hồi lâu mới nhỏ giọng lầm bầm:

- Tên vương bát đản này có chút ý tứ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận