Lược Thiên Ký

Chương 1036: Man thiên quá hải


- Hả, thật sự quỳ xuống cho hắn...

Nhìn một màn phía trước, các đệ tử Phù Diêu cung ở phía sau đều trực tiếp ngây dại, mặc dù trước đó Đại Tư Đồ nói cực kỳ có tin tưởng, nhưng các nàng vẫn có phần không tin được kế hoạch vốn không hề đáng tin chút nào này của hắn, chính là không còn thượng sách mới không thể không nghe theo sắp xếp của hắn, trên thực tế trong lòng mỗi người đều đã chuẩn bị xong liều mạng bất cứ lúc nào, nhưng ai đều không thể nghĩ đến, bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn thế mà lại tiến hành thuận lợi như vậy, đi lên liền đánh ngã vài người, rồi sau đó giả vờ đại gia còn hơn đại gia ở trước mặt đạo thống đã hàng phục thần tộc này, kết quả chẳng những không khiến cho đạo thống này bắn lại, ngược lại trực tiếp hù dọa đối phương quỳ xuống...

- Lão nhân kia là kẻ ngốc sao? Sẽ tin hắn như vậy?

Mạc Tiêu Thanh ở bên người Mạc Tâm tiên cô trát tro trên mặt, giả trang thành một tiểu đạo sĩ mặt đen thò đầu ra nói.

- Có thể không tin sao?

Mạc Tâm tiên cô khẽ cắn răng, oán hận nói:

- Hóa trang chúng ta thành dáng vẻ như quỷ không nói, còn muốn... hiến bảo kia...

Mạc Từ tiên cô nhẹ giọng cười, nói:

- Nhưng mà hắn nói cũng có lý, đặc điểm lớn nhất của Dao Trì với Phù Diêu cung chúng ta chính là âm khí quá nặng, tiên khí quá nồng, đi ra bên ngoài cho dù là ai vừa thấy liền biết là chúng ta, cần cải trang giả bộ là nhất định, nếu muốn cải trang liền cải trang xấu một chút, lôi thôi một chút, như vậy người khác mới sẽ không liên tưởng đến Phù Diêu cung, lại lấy danh nghĩa hiến bảo đi tới Ma Uyên, đây nhiều nhất chẳng qua là vài đạo thống có chút dính dáng đến tiểu thần tộc không có danh tiếng gì, liền không dám ngang ngược ngăn cản...

Mạc Tiêm tiên cô cau mày nói:

- Nhưng mà biến hóa với ngụy trang như bây giờ của chúng ta còn có khả năng lừa gạt những người này, càng đi tới chính là sẽ càng tiếp xúc với một vài đạo thống thực lực bất phàm, đến lúc đó ngụy trang thô thiển như này có thể lừa được những người đó sao?

Mạc Từ tiên cô cười nói:

- Vậy nhìn xem hắn có phương pháp ứng đối gì, ta cứ cảm thấy hắn đã sớm nghĩ xong đối sách cho mấy chuyện này rồi!

...

...

- Ha ha, ngươi nói để ta ban cho ngươi một phần cơ duyên?

Mà Phương Hành lúc này đang cười như không cười nhìn lão nhân Kim Kiếm môn:

- Lời này nói như thế nào?

Tròng mắt lão nhân Kim Kiếm môn đảo quanh, giống như hạ quyết tâm, thấp giọng nói:

- Tiền bối ngài nếu như có dị bảo bậc này dâng lên, nào còn lo lắng những đại nhân của Lạc thần tộc không coi trọng và liếc nhìn ngài được? Khó trách nhiều người sẽ đi theo ngài như vậy... thật sự không dám giấu giếm, sở dĩ Kim Kiếm môn chúng ta được tính là bởi vì chúng ta có một món thần khí, tên gọi là lưu ly kim bảo kiếm, đây là nội tình lớn nhất của Kim Kiếm môn chúng ta, haizzz, cũng định nhờ mượn bảo bối này mà đổi lấy đại thần tộc một phương ưu ái với che chở, chỉ tiếc không người tiến cử, nếu tiền bối ngài không để ý, vậy liên minh hiến bảo này không ngại tính cả Kim Kiếm môn chúng ta một người? Đợi cho ngày sau được ưu việt, cũng tiện cho hai bên hỗ trợ đúng không...

- Hả? Không phải các ngươi đã đầu phục Mạc Vu thần tộc sao?

Phương Hành nhìn hắn, giống như hơi kinh ngạc.

- Haizzz, cũng đừng nhắc đến chuyện này...

Lão nhân của Kim Kiếm môn tỏ vẻ cảm khái

- Tu vi mạnh nhất của Kim Kiếm môn ta chẳng qua chỉ là một Kim Đan, thế lực nhỏ đến không hề lớn hơn tổ kiến bao nhiêu, sao có thể lọt vào pháp nhãn của thần tộc được? Hiệu trung với này... này... Mạc Vu thần tộc không chính thức trong thần tộc này đều nhờ mấy tầng quan hệ mới được một câu hứa hẹn cửa miệng mà thôi, trên thực tế người ta vốn không để chúng ta vào mắt, ngay cả tôi tớ đường đường chính chính cũng không chịu cho chúng ta, tính ra chỉ xem như nô tài của nô tài trong thần tộc... Hiện giờ chính là cơ hội, đi theo ngài về phía Lạc thần tộc hiến bảo, nếu có thể trở thành tùy tùng do chính miệng Lạc thần tộc thừa nhận, đây chẳng phải còn mạnh hơn Mạc Vu thần tộc gì kia sao?

Nói xong, giọng nói của hắn lại trở nên ngoan độc, căm hận nói:

- Đang thời loạn thế, đúng là lúc chúng ta thuận gió đứng lên, hiện giờ các bộ thần tộc đúng là lúc dùng người, tiểu môn tiểu phái như chúng ta nếu muốn lọt vào pháp nhãn của bọn họ cũng chỉ sớm làm đầu phục, bằng không chẳng khác nào Thiên Nguyên thế cục ổn định, trước kia hạng bét, tương lai vẫn là hạng bét, đây cũng là nguyên nhân khiến lão nhân ta khẩn cầu ngài ban cho một cơ duyên...

Nhìn ánh mắt thành khẩn của lão giả này, trong lòng Phương Hành dữ tợn, nhưng hắn lại cười càng vui vẻ hơn, vỗ bả vai lão giả nói:

- Nói rất hay, lão phu cũng ôm ý nghĩ này nên mới không tiếc dâng bảo bối ra, đổi lấy cơ hội quật khởi của đạo thống, ta cực kỳ hiểu tâm tình của ngươi, hơn nữa thật sự không dám giấu giếm, hiện giờ ta cũng không ngại nhiều thêm một vài người dính tiện nghi của ta, bởi vì nói trắng ra muốn đầu nhập vào thần tộc, lại còn tăng thêm coi trọng của bọn họ, vậy cũng không chỉ hiến bảo bối là được, bảo bối chính là nước cờ đầu, để cho bọn họ chú ý tới chúng ta, quan trọng nhất, còn phải để cho bọn họ nhìn thấy thế lực của chúng ta, có vậy mới có thể được coi trọng, mà Nương Nhi quật chúng ta thật sự không có bao nhiêu đệ tử, ta dẫn theo những người này đi cùng, thật ra cũng vì tập trung càng nhiều lực lượng, hình thành đại liên minh một phương, đến lúc đó không chỉ có rất nhiều bảo bối cùng nhau dâng lên, dễ dàng nhận được đến ưu ái, càng quan trọng hơn là, nhiều người, bọn họ cũng coi trọng...

Lời này của hắn có thể nói đã chạm đến trong tâm khảm lão nhân, hưng phấn liên tục gật đầu.

- ... Nhưng mà, phải nói lời cảnh cáo trước, mọi người cùng nhau đi cầu phú quý, trên đường nên nghe ta...

Phương Hành tỏ vẻ trịnh trọng nói ra:

- ... Hơn nữa sau khi được phú quý, cũng đừng quên cùng chung một đoàn, dốc sức vì thần tộc!

Lão nhân Kim Kiếm môn vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu:

- Đã hiểu đã hiểu, ngài lão đó là minh chủ...

- Đừng vội đã hiểu...

Phương Hành nói đến đây, lại đột nhiên ngắt lời lão giả này nói, nhẹ nhàng cắn răng cười nói:

- Ta còn chưa hoàn toàn đáp ứng đi?

- Hả... đã nói nhiều như vậy rồi...

Lão nhân Kim Kiếm môn ngẩn ngơ, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên ra một chiêu này.

Phương Hành lại nở nụ cười, tiến sát vào bên người lão nhân, hai đầu ngón tay giơ lên trước, nhẹ nhàng mân mê, cười nói hàm xúc ý tứ ám chỉ rõ ràng:

- Đạo thống muốn theo ta đi cầu phú quý nhiều lắm, vì sao ta phải mang theo Kim Kiếm môn các ngươi đây?

- A...

Lão nhân ngẩn ngơ, chợt phản ứng lại, vội vàng gật đầu nói:

- Đã hiểu đã hiểu, Kim Kiếm môn còn chút nội tình...

Chỉ hàn huyên trong chốc lát như vậy, các nữ đệ tử Phù Diêu cung vẫn chờ đợi đến nóng lòng không yên ở phía sau đột nhiên nhìn thấy Đại Tư Đồ cùng với lão nhân Kim Kiếm môn đang kề vai sát cánh cùng nhau cười phá lên ở phía trước, sau đó đệ tử Kim Kiếm môn kia rõ ràng nâng tới một chiếc rương lớn, được Đại Tư Đồ kiểm tra một phen, sau đó thu toàn bộ vào trong túi trữ vật, lại tiếp theo đệ tử Kim Kiếm môn vốn dốc sức trung thành vì thần tộc đang canh giữ phòng tuyến bên này, liền rút toàn bộ đại trận, sau đó gia nhập vào trong hàng ngũ của bọn họ.

- Đây là...

Cảnh tượng trước mắt vượt ra ngoài kế hoạch, lại khiến cho đệ tử trên dưới Phù Diêu cung đều có phần không hiểu.

Mà Phương Hành lại đĩnh đạc vẫy Thủ Nhiếp tới, sau đó ném cho lão nhân:

- Lão Lữ, đi trước mở đường...

- Đã rõ...

Chưởng môn Kim Kiếm môn Lữ Kim Hồng kích động nhận lấy lá cờ lớn, uy phong lẫm liệt, vác lá cờ lớn tiến lên đầu đi trước.

Lão nhân này lại không hề hoài nghi Phương Hành làm thật giả, một là cho dù hắn nghĩ như thế nào, cũng đoán không được sẽ có người chơi ngụy trang lừa dối hiến bảo cho thần tộc, dù sao đi tới trước mỗi một bước đều gần thần tộc cường đại thêm một bước, nếu giả vờ, đây gần như muốn chết, một điểm khác chính là bởi vì trên đại lục Thiên Nguyên bây giờ, đạo thống hiến bảo cầu che chở chỗ thần tộc thật đúng là không thiếu, bọn họ đều nghe nhiều nên quen, một điểm càng quan trọng hơn chính là dị bảo mà Phương Hành cho hắn xem, thật đúng là nhất định được thần tộc ưu ái!

Đại đội nhân mã lại khởi hành, đi không quá ba trăm dặm lại thấy được phía trước ánh sáng chiếu lên trời, tu sĩ dày đặc trấn thủ, nhìn thấy một đội lớn nhân mã này đến gần, từ rất xa đã có người bay ra ngoài chặn đường:

- Người đi tới dừng bước, chúng ta chính là đệ tử Chân Viêm cung, phụng meenhj lệnh Dạ Đế thần tộc bày phòng tuyến ở đây, kiểm tra người không tuân theo thần tộc pháp chỉ, các ngươi đến từ phương nào, đi về phương nào, cấp tốc bẩm báo chi tiết...

Một lần này cũng không cần Phương Hành mở miệng, Lữ Kim Hồng vác lá cờ lớn kia đã nhảy ra ngoài trước, gào to một trận với đối phương:

- Lão Hoàng, đừng đánh cờ lớn của Dạ Đế thần tộc giả bộ đi, người ta biết ngươi là ai đó? Mau mau lăn ra đây, chỗ của ta có cơ duyên lớn...

Dứt lời còn không biết xấu hổ cười nói với Phương Hành:

- Lão tiền bối, ta và lão Hoàng này là lão bằng hữu...

Phương Hành nhẹ nhàng ngắt lời hắn, thản nhiên nói:

- Nếu như ngươi có thể tin được, kéo vào trong liên minh chúng ta thật sự không có chuyện gì, ta đã nói với ngươi rồi, càng nhiều người càng tốt, nếu thật sự có thể kéo được đại quân xấp xỉ một vạn người, đó là không có bảo bối này, những đại nhân của Lạc thần tộc cũng sẽ không thể bỏ qua chúng ta, nhưng mà cảnh cáo trước, tốt nhất đừng kéo phân con chuột có lòng khác vào, lỡ như tâm địa độc ác, theo chúng ta đi gặp mặt đại nhân vật của thần tộc, cuối cùng lại gây ra nhiễu loạn, chúng ta đều chịu không nổi...

- Không có không có...

Lữ Kim Hồng vỗ ngực cam đoan:

- Vị lão hữu ta đây tuyệt đối trung thành và tận tâm với thần tộc, khẳng định không phải là phân con chuột...

- Hừ hừ hừ hừ...

Phương Hành từ chối cho ý kiến khẽ gật đầu, nghĩ rằng: “Hắn đại gia nó, sao giống như đang mắng bản thân ta chứ?”

Lữ Kim Hồng kia tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng hắn, bị kích động xông lên trước, không bao lâu liền có một lão đầu lĩnh hói đầu râu mép đỏ có vẻ mặt cung kính đi theo hắn qua gặp mặt Phương Hành, lại là cá tìm cá, tôm tìm tôm, bằng hữu của Lữ Kim Hồng này cũng không phải là đại nhân vật gì, chẳng qua chính là tu vi Kim Đan tam chuyển, cũng giống như Kim Kiếm môn, thuộc về nương nhờ nguyện trung thành với người, trên thực tế không có bao nhiêu người quan tâm, vừa nghe có cơ hội cùng nhau hiến bảo, đầu nhập vào Lạc thần tộc, lập tức động tâm, chủ động tới cầu gia nhập...

Phương Hành không cự tuyệt người tới, quang minh chính đại đòi ưu việt, liền đồng ý để đệ tử tên Chân Viêm cung này gia nhập vào, rồi sau đó lại một lần nữa khởi hành, số người của liên minh hiến bảo này có vẻ khổng lồ rất nhiều, các đệ tử Phù Diêu cung đã càng cảm thấy bất mãn hơn với Phương Hành, đều là tồn tại tâm cao khí ngạo giống như tiên tử, hiện giờ lại bị ép sóng vai mà đi cùng với tiểu nhân vật đạo thống hạng bét đáng khinh hạ lưu này, khiến trong lòng bọn họ cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng cùng nhau đi tới này lại có ưu việt rõ ràng, có Lữ Kim Hồng cùng với cung chủ Hỏa Đầu Đà cung chủ Chân Viêm cung đi cùng, gần như không hề có đạo phòng tuyến nào nghi ngờ bọn họ, ngược lại dưới một ít tận lực tuyên truyền, lục tục có không ít đạo thống nhỏ đến nhảy vào...

Một đường đi tới, qua liên tiếp hơn mười cửa ải, không gặp một trận ác chiến, càng chưa giảm đi một người, ngược lại đội ngũ khổng lồ chừng ngàn người chậm rãi nhắm thẳng Ma Uyên mà đến, mà theo số lượng người gia tăng, mấy trăm nữ đệ tử Phù Diêu cung trà trộn trong đó, cũng vô cùng không dễ làm người chú ý...

Bạn cần đăng nhập để bình luận