Lược Thiên Ký

Chương 1258: Ngũ lão đều bất phàm


Ngũ lão cầu tiên này đều là nhân vật đã từng xưng hùng nhất thời tại Thiên Nguyên, chỉ vì cầu tiên mới chặt đứt nhân quả, khô thủ tử quan, cho tới hôm nay mới trùng hiện thế gian. Bọn họ không phải đều biết rõ lẫn nhau, thậm chí đại đa số đều mới được Lam tiên sinh dẫn tiến trước khi bước lên tiên lộ. Chỉ có điều, rốt cuộc bọn họ đều đã từng có được đại danh thanh, hơn nữa có thể sống đến bây giờ, bản lĩnh cũng mạnh phi thường, vì thế mà đều có ngọn nguồn gốc gác có thể đào quật, thân phận vẫn có thể suy đoán đi ra!

Hiện nay bọn họ sớm đã chặt đứt hết thảy nhân quả, đến cả tên họ trước kia đều vứt bỏ không cần, tùy tiện lấy xưng hô nào đó để tiện phân chia, như kẻ có được tiểu thế giới thì xưng là Lam tiên sinh, trung niên bộ dạng thư sinh thì tự gọi là Văn tiên sinh, lão ẩu tóc rối kêu Yêu bà bà, lão đầu mê rượu trước mắt đây thì bởi tọa kỵ nên được xưng là Lộc Tẩu.

Nhưng nếu thật nói đến thân phận trước kia, danh tiếng bọn họ đều như sấm bên tai, danh thịnh nhất thời, vốn tưởng người áo đen cũng như bọn họ, lại không ngờ là một nhân vật thần bí không ai biết...

- Nếu đến cả lai lịch hắn đều không rõ, sao các ngươi còn chịu cùng hắn lên đường?

Phương Hành vẫn không chịu tin, nghiêng đầu xem xét Lộc Tẩu mấy lần.

Cầu tiên chi lộ này đâu phải trò đùa, nhất là đối với ngũ lão mà nói, càng là vận mệnh sinh tử, Phương Hành khó mà tin tưởng, đại sự như thế, đám nhân vật già đầu thành tinh như bọn họ lại có thể khiến một người không biết gốc tích lẫn vào?

- Muốn biết ư?

Lộc Tẩu bỗng đột nhiên cười lên đắc ý, sau đó nâng chén đưa tới:

- Châm đầy!

Phương Hành lập tức bất mãn lườm hắn một cái, châm chước một phen, cuối cùng đảo gần nửa chén cho hắn.

- Thằng nhãi này, một chiếc lông cũng không chịu nhổ, chẳng phải hạng tốt đẹp gì...

Lộc Tẩu lắc lắc đầu, rất là bất mãn mắng Phương Hành một câu.

- Nói hay không? Bằng không cả chút đó đều không có!

Phương Hành phát tác, vươn tay muốn đoạt lấy chén trong tay Lộc Tẩu.

- Lão phu không chấp loại như ngươi...

Lộc Tẩu vội vàng một hơi cạn sạch rượu trong chén, lúc này mới làm bộ làm tịch bày ra phong phạm cao nhân, cuốn tay áo, lười nhác thán nói:

- Đánh cược một phen cầu tiên lộ thôi. Năm người chúng ta đều đã đợi nhiều năm vậy rồi, nay thật khó khăn mới cầu đến một tuyến tiên cơ, há sẽ dễ dàng lỡ qua? Hết thảy đều là giả, có thể nhiều thêm mấy phần nắm bắt đi đến bờ bên kia tiên lộ mới là thật. Ẩn tu trên Thiên Nguyên không ít, chẳng qua có một nhóm người động phàm tâm, quyết định muốn lưu lại chu toàn cùng Thần tộc, còn có một nhóm người không thành khí, nói thành tiên chỉ là si tâm vọng tưởng, vào không được pháp nhãn chúng ta. Vì thế Lam tiên sinh trải qua ngàn khiêu vạn tuyển mới tụ tập được năm người chúng ta...

Lộc Tẩu nói lên, xem bộ dáng khá bởi vì Lam tiên sinh được tuyển trúng mà tự đắc.

Phương Hành cũng khôn khéo, cảm thấy chuyện lão đầu này nói bây giờ có lợi với mình, liền chủ động rót tiếp cho hắn một chén.

Lộc lão đầu uống một ngụm, rất là mãn ý, liền miễn lệ mở lời nói thêm:

- Có thể cùng lúc tới đoạt... Tới xông tiên lộ này, tự nhiên không phải tùy tiện gom mấy người là được, không chỉ cần tu vị đầy đủ, dù độ không được chín kiếp, cũng phải có sáu đạo Kiếp lôi trên người. Càng then chốt là, ngươi phải có bản lĩnh riêng, tiên lộ từ từ, không phải chỉ dựa vào một thân thực lực là có thể xông vào, trong tinh vực có rất nhiều hung hiểm, bao nhiêu trong đó là có thể lấy man lực đánh vỡ? Không có vài phần bản sự, lấy gì ra hóa giải?

- Năm người chúng ta vừa khéo đều có bản lĩnh riêng không yếu, tỷ như lão phu, giỏi nhất là trận thuật. Ha ha, không phải lão phu thổi phồng, trên Thiên Nguyên hiện tại, không biết bao nhiêu danh gia trận thuật đều dựa vào bút ký năm đó lão phu lưu lại mới tu hành ra được. Trước đây khi lão phu còn chưa bế quan, Thiên Nguyên Bắc Câu Yêu địa có vị đại yêu lánh đời, ẩn cư Phù Tang sơn, rất giỏi trận thuật, năm đó lão phu từng cùng hắn đấu trận, thua hai trận, sau cùng một ván lại vặn trở về, ngay cả hắn đều tán thưởng lão phu, từng mời ta lưu lại, cùng hắn cộng đồng tham ngộ đạo phong thánh, chẳng qua lão phu không nguyện làm Thánh nhân đoản mệnh, đương thời liền cự tuyệt, một lòng cầu trường sinh!

- Đại yêu lánh đời Phù Tang sơn, chẳng lẽ là Căn Bá?

Phương Hành không khỏi có chút kinh kỳ, đánh giá lão đầu một cái thật sâu.

Nghĩ thầm nếu cả Căn Bá tu vị cao thâm khó lường kia đều coi trọng lão đầu này, như vậy đúng thật không thể xem thường.

Nói xong chính mình, Lộc Tẩu lại uống một chén, nói tiếp:

- Còn vị thư sinh được xưng Văn tiên sinh kia, hắn cũng rất bất phàm, tạo nghệ phù văn quả thực có thể xưng học cứu thiên nhân. Ngươi phải biết, hai ngàn năm trước, ở Thần Châu tây bộ từng có một phương đạo thống, tên là Chân Phù đạo, tu là phù văn chi thuật, đệ tử đông đúc, thanh danh đương thời thịnh ngang Phù Diêu cung. Đó chính là đạo thống do hắn lập nên, chỉ có điều đến sau người này bại dưới tay Phù Diêu cung chủ đương thế, bị bách tán đạo thống, bản thân cũng bế quan khô thủ, quyết ý cầu tiên, ta lại cảm thấy hắn có ý giận dỗi, đấu không lại Phù Diêu cung chủ nên muốn sống lâu hơn người ta!

- Phù Diêu cung chủ không phải đều là đoản mệnh...

Phương Hành cãi lại mấy câu, bởi tính ra, hắn cũng từng làm qua mấy ngày cung chủ Phù Diêu cung.

Thật luận lên, đến hiện tại hắn còn chưa thoái vị cơ mà!

- Còn lão yêu bà, nhìn có vẻ điên điên khùng khùng, thân phận thật lại cũng rất ghê gớm. Nàng chính là thần nữ Thần Châu Bắc vực Phù Khí đạo hơn ngàn năm trước, dã tâm bừng bừng, tưởng muốn nhất thống Thần Châu bắc vực, cùng Trung vực tranh phong, thiếu chút còn làm thành đại sự vạn năm không người làm được. Chẳng qua người mang thiên mệnh như thế, cuối cùng lại bị chí thân phản bội, không chỉ một phen sự nghiệp tiêu tán vô hình, cả chính mình cũng trở nên điên điên khùng khùng, bắt đầu tu luyện tà thuật, chỉ tin khôi lỗi không tin người, chỉ cầu trường sinh không cầu danh...

Nói xong người này, liền lại đưa chén ra, Phương Hành lập tức rót đầy.

- Còn Lam lão đại thì càng không lường được, hắn xuất thân Tịnh Thổ, nhưng lại nhân duyên tế hội, tu hành ở Thần Châu, chính là sư đệ của Thần Châu Câu Ly đại thánh. Tuy tu vị cảnh giới không bằng sư huynh, nhưng một thân tu vị thông huyền, thực lực cao thâm, từng tu luyện hơn ngàn năm trên biển, ngay cả Thương Lan hải đều một mực cung kính có thêm. Lúc sinh nhật, lão Long Vương hàng năm đều sẽ mời hắn, hơn nữa chí ít có ba lần Dao Trì tiên hội, hắn đều ngồi ở hàng đầu tiên. Chỉ có điều hắn và Câu Ly đại thánh một mực không hợp, nghe đồn trước không lâu, Câu Ly đại thánh từng tự thân bái hội hắn, định mời hắn tới ngoại vực đồng mưu đại sự, lại bị hắn một lời cự tuyệt...

- Thì ra đều là có lai lịch cả...

Phương Hành không khỏi có chút cảm khái, lão yêu quái có thể sống đến lúc này, luận căn cước, quả thật ai nấy đều đủ để hù chết người.

- Đứng dậy thôi. Tuy chúng ta đều đã nhiều năm không hiện thân ở Thiên Nguyên, nhưng dấu tích xưa kia vẫn lau không được...

Lộc Tẩu thở dài một tiếng, thấp giọng truyền âm nói:

- Chỉ có gia hỏa mặc một thân áo đen kia, tu vị không yếu, lại nhìn không ra chân thân, ngay cả đương sơ lúc Lam tiên sinh dẫn tiến hắn đều nói mập mờ không rõ. Chúng ta vốn cũng không muốn liên thủ cùng người sờ không rõ căn cước, chẳng qua hắn lại có một dạng bản lĩnh mà chúng ta đều không sánh bằng. Thần hồn hắn cực kỳ cường đại, hơn xa chúng ta. Tỷ như mấy ngày trước, vốn là lão phu đương trực, nhưng cả ta đều không phát hiện phiến vẫn thạch phong bạo vọt tới cách mười vạn dặm, nhưng người này thân trong tiểu thế giới lại chuẩn xác cảm ứng được, kịp thời nhảy ra nhắc nhở, nhờ đó mới hữu kinh vô hiểm tránh qua...

Nói xong, nhè nhẹ thở dài, nói:

- Lão phu tinh thông trận thuật, Văn tiên sinh tinh không phù thuật, lão yêu bà công phu luyện khí hơn xa thường nhân. Lam tiên sinh thì lại giao du rộng rãi, luyện ra tiểu thế giới, một thân chiến lực cũng cực bất phàm, nhưng so với thần hồn cường đại của Quỷ tiên sinh, những bản lĩnh này của chúng ta khó mà đưa ra định luận. Rốt cuộc chúng ta là giải quyết vấn đề, hắn lại có thể khiến chúng ta biết trước tránh ra vấn đề, cũng chính bởi thế, tuy không quá hiểu rõ lai lịch hắn, lại cũng đều đồng ý liên thủ xông tiên lộ!

- Thần hồn ta cũng rất mạnh…

Phương Hành thầm thì một câu, nhưng biểu tình trên mặt lại có chút mất tự nhiên.

Hắn tự nhiên cũng nhớ được phiến mưa vẫn thạch gặp phải mấy ngày trước. Đương thời cả chính mình đều hoàn toàn không biết, Lam tiên sinh lại đột nhiên nói muốn thay đổi lộ tuyến, từ nơi khác vượt qua, đến sau mới hiểm lại càng hiểm sát qua một mảng lớn mưa vẫn thạch. Có thể nói hung hiểm vô cùng, vốn đương thời còn tưởng bọn họ thông qua loại bí pháp nào đó mà mình không biết đề tiền thám tri ra được. Lại không ngờ, đó là nhờ một kẻ vốn khô tọa bế quan trong tiểu thế giới lấy thần thức cường hoành cảm ứng ra được. Không thể không nói, phần bản lĩnh này quả thật khiến người kinh thán!

Phải biết mình tu luyện qua Thái Thượng cảm ứng kinh, không lý nào ở đạo thần hồn lại kém người xa đến vậy!

- Ai, nói thế nào nhỉ, hắn mà không chút bản sự thì cũng không vào được pháp nhãn chúng ta...

Lộc Tẩu một bên lắc đầu hoảng não than thở, một bên làm bộ không để ý vươn tay cầm vò rượu.

- Thế là được rồi, nãy giờ đã uống bốn chén...

Phương Hành lập tức cảnh giác, nâng vò rượu ôm vào trong ngực.

- Tiểu vương bát đản, tinh như khỉ, chẳng tốt đẹp gì...

Lộc Tẩu tức mắng một câu, đứng dậy, vươn mình vặn eo, cười nói:

- Chẳng qua hôm nay cũng đủ rồi...

Xem ra lão đầu cảm thấy cầm một phen nói nhảm lừa mấy chén rượu uống đã rất mãn ý, đang chuẩn bị đi về trong tiểu thế giới tiếp tục đả tọa khô thủ, lại bỗng đột nhiên cảm ứng được tiền phương truyền đến một đạo thần thức ba động kịch liệt, chính là Quỷ tiên sinh đang canh gác ở phương xa truyền lại:

- Không hay, chư vị đạo hữu nhanh nhanh đi ra, tiền phương có phiền toái... Đại phiền toái...

- Có phiền toái?

- Sưu!

Lộc Tẩu nghe mà cả kinh, vứt chén rượu trong tay, vội bay vút về phía trước, chốc lát đã đột phá vài trăm trượng, đi tới bên cạnh Trạm Lam vẫn thạch, cùng Quỷ tiên sinh sóng vai mà đứng, ngưng thần nhìn lại. Đúng lúc này, trong Trạm Lam vẫn thạch cũng thoát ra ba đạo thân ảnh, chính là ba lão còn lại, ai nấy đều như lâm đại địch, mắt nhìn chằm chằm trước mặt!

- Có phiền toái?

Phương Hành nghe cũng cả kinh, sau đó lúc Lộc Tẩu thân như thiểm điện xông về phía trước, hắn cũng không chậm, “Sưu” một tiếng xách theo vò rượu trốn vào trong Thần cung, qua nửa buổi, mới lại thò đầu ra quan sát...

Bạn cần đăng nhập để bình luận