Lược Thiên Ký

Chương 1131: Tài nguyên Bách Đoạn Sơn.




Một đường đi về phía nam, Phương Hành thật đúng là phách lối tới cực điểm, cơ hồ chọc người người oán trách.

Sứ giả Thần Đình xuất hành, có ý tiến về Tịnh Thổ trao đổi việc lớn, cũng có chức trách vi hành các nơi, trấn an các đạo thống, dù sao thời điểm Thần tộc phủ xuống, sát lục quá nặng, mà bây giờ Thần Đình cai trị, lại từ từ ổn định, phái ra đoàn sứ giả này, ven đường trấn an các đạo thống, để bọn hắn an tâm hiệu lực cho Thần Đình, đối với cái này, tự có thị giả của Thần Đình đi làm, mười vị Tiểu Thánh Quân chỉ ngẫu nhiên lộ mặt, lấy đó tôn quý mà thôi, đây cũng là nguyên nhân định hành trình dài như thế, để cho tất cả đạo thống có thời gian đến bái kiến.

Các Tiểu Thánh đều minh bạch dụng ý của Thần Đình, bởi vậy đều bình an vô sự, dù lại chán ghét tu sĩ Nhân tộc, cũng phải nhấn xuống sát tâm, đi ngang qua Thần Châu, những nơi đi qua, kiềm chế tính tình tiếp nhận vô số đạo thống biểu đạt trung thành.

Ngược lại là Phương Hành, dọc theo con đường này làm gà bay chó chạy, chỗ đi qua bất luận là đạo thống trung thành quy thuận Thần Đình, hay là chủng tộc vốn thuộc về Thần Đình, đều nhận hết khó dễ, hoặc là chê bữa tiệc món ăn không ngon, trực tiếp đập đại điện của người ta, hoặc ngại người ta phục vụ không tốt, xách đao muốn giết người… tóm lại bị hắn quấy đến tất cả mục đích ban đầu của Thần Đình đảo ngược, dọc theo con đường này ý trấn an không có đạt tới, chỉ lưu lại vô số tiếng xấu, hung danh...

- Ôi a, tiểu tiên tử của các ngươi lớn lên rất xinh đẹp ah, ban đêm đưa mấy cái qua rửa chân cho ta...

- Thánh Quân đại nhân, các nàng đã có hôn phối...

- Có hôn phối thì đã sao? Ta chỉ là bảo các nàng đến rửa chân cho ta...

- ... Cái này... Ai mà tin ah... Cầu Thánh Quân đại nhân tha mạng...

- Ta vốn không muốn lấy mạng của ngươi, vậy còn tha cái gì? Hẳn là ngươi đang cầu xin ta lấy mạng của ngươi?

- ...

- ...

- Ôi a, nghe nói trong tộc các ngươi có bảo bối?

- Ai, ai, đã sớm chuẩn bị đại lễ cho các vị Tiểu Thánh Quân, mong các vị vui vẻ nhận!

- Mẹ nó ít như vậy, tranh thủ thời gian mang ta đi bảo khố nhìn xem một chút!

- Cái này... trong tộc chúng ta, hết thảy chỉ còn lại chút này...

- Sứ giả Thần tộc tới, lại còn có dũng khí tàng tư không cho? Nên giết!

- ...

- ...

- Ôi a, nghe nói nhà các ngươi có thần thông rất có ý tứ...

- Ai, ai, đã sớm thất truyền ah...

- Ta không thấy qua các ngươi có dũng khí thất truyền? Nên giết!

- ...

- ...

Cảnh tượng như vậy cơ hồ phát sinh ở mỗi một đạo thống, Phương Hành một người, liền phát huy hai chữ phách lối đến cực hạn, mỗi một đạo thống đều khổ không thể tả, sau khi những đạo thống này trải qua Thần tộc thanh tẩy, có can đảm phản kháng đều đã chạy trốn tới Tịnh Thổ, mà lưu lại, thì đều khăng khăng một mực quyết định ở dưới Thần Đình thống ngự sinh tồn, bây giờ cầu mong, chỉ là một cái an ổn, mục đích lúc đầu của Thần Đình, chính là muốn thông những Tiểu Thánh Quân này cho bọn hắn một tín hiệu hiền lành, để bọn hắn an tâm.

Nhưng tính tình Phương Hành hồ nháo, lại làm những đạo thống kia tuyệt vọng, vốn định làm "lương dân", cũng lên tâm phản nghịch.

Thanh danh của Thần tộc, cơ hồ bị một mình hắn khiến cho kém tới cực điểm!

Hết lần này tới lần khác còn không người dám quản hắn!

Những thị giả của Thần Đình kia muốn xen vào hắn, hắn liền có dũng khí trực tiếp xoắn tay áo đánh người.

Muốn tới khuyên hắn, thì bị hắn một câu chặn trở về:

- Ta là hồng nhân ở trước mặt Thần Chủ, ngươi không phục sao?

Mà Thần Tử Dạ tộc thân là đứng đầu Tiểu Thánh Quân, lại một mực thờ ơ lạnh nhạt, cho phép hắn hồ nháo, mình chỉ coi như không thấy, này khiến cho đội ngũ, người bất mãn với hắn cũng nhiều hơn, cảm thấy hắn quá dễ dàng tha thứ Phương Hành, vô luận là địa vị hay thực lực, hắn đều cao hơn Phương Hành rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác một đường nhường nhịn, giống như bị Phương Hành huyên tân đoạt chủ, trở thành đứng đầu Tiểu Thánh.

Tới cuối cùng, đám thị giả Thần Đình trực tiếp từ bỏ dụng ý trấn an, dù sao có ma đầu kia ở đây, mỗi lần trấn an đều chỉ có thể tạo thành hiệu quả trái ngược, liền dứt khoát tăng tốc, sau khi đến Ma Uyên, liền có thể thẳng đến Tịnh Thổ...

Mà đối với những Tiểu Thánh Quân khác mà nói, đánh giá về Phương Hành cũng thấp tới cực điểm, ngoại trừ cảm giác hắn ỷ vào Thần Chủ làm ẩu, còn cảm thấy hắn là Nhân tộc, lại bắt nạt Nhân tộc còn hơn những người khác, thực làm cho lòng người khinh bỉ.

Bất quá cũng may, sắp tiến vào Ma Uyên, hành trình hoang đường cuối cùng cũng kết thúc.

- Sau khi tiến vào Ma Uyên, liền từ phía tây vượt qua, đi qua Bách Đoạn Sơn, thẳng đến Tịnh Thổ!

- Đi Bách Đoạn Sơn làm gì? Không bằng từ Bạch Cốt Sơn đi qua, nơi đó bao gần!

Sau khi vào Ma Uyên, tạm thời chỉnh đốn một ngày, liền muốn lên đường lần nữa, chỉ bất quá ở phương diện từ con đường nào xuyên qua Ma Uyên, mọi người lại xảy ra tranh chấp, Thần Tử Dạ tộc Song Sinh định xuống, là mượn đường Bách Đoạn Sơn, thẳng đến Tịnh Thổ, nhưng Phương Hành lại có thái độ khác thường, nhất định muốn mượn đường Bạch Cốt Sơn, hơn nữa thái độ cực kỳ kiên quyết, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, các Tiểu Thánh Quân ở chung quanh thần sắc cổ quái, không biết hai người một đường êm đẹp chạy đến nơi này, vì sao bây giờ bỗng nhiên xảy ra tranh chấp.

Dọc theo con đường này, Phương Hành cực kỳ phách lối, nhưng một mực không đi trêu chọc Thần Tử Dạ tộc.

Mà Thần Tử Dạ tộc là đứng đầu các Tiểu Thánh, nhưng một mực không thèm để ý Phương Hành, bình thường hắn đưa ra yêu cầu gì, Thần Tử Dạ tộc sẽ thuận nước đẩy thuyền đáp ứng, nhưng chẳng biết tại sao lần này lại một bước cũng không nhường, ấn định muốn đi qua Bách Đoạn Sơn.

Các Tiểu Thánh đều không biết hai người bọn họ tranh chấp là từ đâu mà đến, khó mà có ý kiến.

Thần sắc Thần Tử Dạ tộc lãnh đạm, nhìn Phương Hành nửa ngày, đã đoán được dụng ý của ma đầu kia, cười lạnh, nói toạc ra dụng ý của Phương Hành:

- Mượn đường là giả, chỉ sợ Thông Thiên Tiểu Thánh Quân là muốn mượn lực lượng Thần Đình báo thù a?

Trong các Tiểu Thánh, có người đã sớm biết việc này, lại có vài người chưa nghe nói, đều lên ý tò mò.

- Ha ha, thời điểm vừa mới quy thuận Thần Đình, Thông Thiên Thánh Quân đã từng bị Bạch Cốt Thánh Quân ám sát qua!

Hồng Hoang Cốt Điện Áo Cổ Tiểu Thánh Quân nhẹ nhàng nói ra chuyện cũ, để các Tiểu Thánh hết nghi hoặc.

Các tu sĩ giờ mới hiểu được, trong Ma Uyên, có nhân vật thần bí một mực tiềm tu ở Bạch Cốt Sơn, sau khi biết Phương Hành quy thuận Thần Đình, xa xa ném đến cốt mâu, muốn lấy tính mạng của hắn, may mà Hồng Hoang lão Long Vương xuất thủ, mới bảo vệ được một mạng, hắn là người mang thù, lần này vừa vào Ma Uyên, đã muốn đi tìm người ta báo thù, chỉ bất quá hắn tự nghĩ không phải đối thủ của người ta, muốn giật da hổ của Thần Đình đi làm đại kỳ, mượn lực lượng Thần Đình diệt Bạch Cốt Thánh Quân, lúc này mới cực lực yêu cầu đi đường vòng...

Người nào ah, hành sự chỉ bằng sảng khoái nhất thời, một chút cái nhìn đại cục cũng không có!

Trong lòng các Tiểu Thánh đều nghĩ!

Hơn nữa ý xem thường Phương Hành cũng càng lúc càng dày đặc!

Cũng may có Thần Tử Dạ tộc cự tuyệt hắn, nếu không lần này hắn không phải hồ nháo, mà là gây tai hoạ!

Bạch Cốt Thánh Quân kia là một đại nhân vật khó lường, ngủ say ở trong Ma Uyên, không biết bao nhiêu năm tháng, ngay cả Hồng Hoang lão Long Vương cũng không có dũng khí trêu chọc, đoán chừng dù tu vi kém Cửu Thánh, cũng sẽ không dưới Tù Tâm Nhai Chủ, trong các Tiểu Thánh Quân, chỉ sợ chỉ có Thần Tử Dạ tộc đã từng giao thủ, đồng thời toàn thân trở ra, chỉ bị chút vết thương nhẹ, Tiểu Thánh Quân khác đến trước mặt hắn, đoán chừng chỉ có kết cục suy tàn bỏ chạy, coi như liên thủ quyết chiến, có thể chiếm bao nhiêu tiện nghi?

Con mẹ nó tâm tư cũng quá quỷ đi!

- Ha ha, từng cái bình thường thổi vô địch thiên hạ, kết quả một Bạch Cốt Thánh Quân đã bị hù dọa?

Phương Hành bị Thần Tử Dạ tộc vạch trần, nhưng không thèm để ý cười lạnh, khích tướng, đồng thời ánh mắt không có hảo ý nhìn Thần Tử Dạ tộc, lạnh lùng nói:

- Hơn nữa sao ta cảm giác Thần Tử Dạ tộc lựa chọn con đường, cũng không phải đơn giản như vậy, thật muốn nói gần, trực tiếp chạy tới Hoang Nguyên, mượn U Thủy mà đi, trực tiếp đến Tịnh Thổ, chẳng phải càng thêm gần?

Dứt lời thì híp mắt, cười lạnh nhìn Thần Tử Dạ tộc.

- Ta là người dẫn đầu chuyến này, con đường tự nhiên do ta định!

Thần Tử Dạ tộc lạnh nhạt, cũng lộ ra thái độ kiên quyết khác thường, mắt lạnh nhìn Phương Hành.

- Tên vương bát đản này không có hảo ý...

Phương Hành híp mắt nhìn Thần Tử Dạ tộc, đối phương bỗng nhiên kiên quyết, đáy lòng lại không cảm giác ngoài ý muốn.

Hắn dọc theo con đường này, cố ý khuấy gió nổi mưa, nhưng chuyện xấu lại không có làm bao nhiêu, phần lớn là tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, đồ vật là đoạt, nhưng gọi những nữ tu kia vào phòng là thật chỉ rửa chân... bất quá tiếng xấu lại gây xuống không ít, mục đích cũng rất rõ ràng, Thần tộc đã muốn trấn an, vậy hắn cố ý đi gây chuyện, làm hỏng thanh danh của Thần tộc, cũng làm cho những đạo thống chỉ cầu an ổn kia minh bạch, muốn thông qua quy thuận Thần Đình để đạt tới mục đích, căn bản là một chuyện cười, thành thành thật thật cầm đao đi liều đi...

Theo người khác hắn là phách lối đã quen, nhìn không ra dụng ý của hắn, bất quá Thần Tử Dạ tộc làm người thâm bất khả trắc, mặc dù không nói gì, nhưng đã nhìn thấu dụng ý của hắn, lại không thèm để ý, tùy mình hồ nháo...

Chỉ bất quá, tên này không có khả năng một mực chịu đựng mình, bây giờ rốt cục ra chiêu.

Mình bất quá là chơi chút tâm tư, muốn hủy tâm huyết của Thần Đình mà thôi, nhưng tên này càng hung ác...

Hắn coi trọng cơ duyên Huyền Quan ở Bách Đoạn Sơn!

Bách Đoạn Sơn có vô số tạo hóa, mặc dù Tiên Điện đại biểu cho tạo hóa mạnh nhất đã trốn vào hư không, nhưng tài nguyên còn lại cực kỳ to lớn, đối với tu sĩ Nhân tộc mà nói có tác dụng lớn, chỉ bất quá bởi vì đối với sinh linh Thần tộc tác dụng không lớn, cho nên một mực không có gây nên chú ý, cho đến bây giờ, Phương Hành cũng không có nhận được áp lực từ Thần tộc, triệt hồi Phù Đồ đại trận bao phủ trên Bách Đoạn Sơn, giống như bị quên lãng, bất quá từ tình huống hiện tại đến xem, Bách Đoạn Sơn cuối cùng vẫn không có bị người quên lãng, bắt đầu có người nhớ thương.

Nếu như Phương Hành nhớ không lầm, vùng Bách Đoạn Sơn, quân Thần tộc trú đóng là dưới trướng của Vĩnh Ám Thần Vương!

Nhóm tài nguyên này đối với Thần tộc tác dụng không lớn, nhưng đối với Nhân tộc lại có tác dụng cực lớn, có thể tạo ra một chi đại quân!

Phương Hành không biết Thần Tử Dạ tộc đến tột cùng đang có ý đồ gì, nhưng rất vững tin, tên này nhất định là đang tính kế mình, tính toán Bách Đoạn Sơn!

Mà trùng hợp là, Phương Hành vào Ma Uyên, trước khi đi Tịnh Thổ, đầu tiên muốn giải quyết, cũng là nhóm tài nguyên kia!




Bạn cần đăng nhập để bình luận