Lược Thiên Ký

Chương 1167a: Tức điên người




Càng vào bên trong, Thần Tử Dạ tộc hồ nghi càng mãnh liệt.

Hắn thật có chút hoài nghi Phương Hành có phải ẩn giấu đi bản lĩnh, nhìn như lỗ mãng, kì thực là cao thủ trận thuật hay không!

Không phải bởi vì hắn biểu hiện ra trình độ trận thuật quá cao, mà là tên này thật quá xui xẻo, để hắn đi ở phía trước, là vì không kinh động tồn tại thần bí nào đó ở trong cung điện, biểu thị một loại thái độ, người tiến vào địa cung là sinh linh Thiên Nguyên Đại Lục, như vậy sinh linh Thần tộc có thể theo vào, từ từ tiếp cận thần vật, nhưng chẳng ai ngờ tới, Phương Hành cũng quá xui xẻo đi, hắn thành thành thật thật đi ở phía trước, ngoại trừ tích hát sơn ca thì không có dị động gì, nhưng hắn giống như tai tinh trời sinh, vô luận làm như thế nào, cũng sẽ “không cẩn thận” xúc động một số cấm chế, rước lấy phiền phức...

Dọc theo con đường này, gần như sắp thành con đường để các Thần Đình Tiểu Thánh cùng cấm chế địa cung chém giết.

Phải xui xẻo cỡ nào mới có thể xúc động tất cả cấm chế một lần?

Lại phải may mắn như thế nào, mới có thể ở sau khi xúc động tất cả cấm chế bản thân lông tóc không thương?

Hiện tại Phương Hành biểu hiện ra chính là một kết hợp thể mâu thuẫn như thế!

Hắn ngược lại rất bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng, nện bước hiên ngang đi ở phía trước, bên hông treo đầu lâu lay động cực kỳ có tiết tấu, trong mồm còn hát sơn ca, thế nhưng người phía sau hắn đều hoảng sợ, như lửa thiêu mông không ngừng chém giết, vô số ma khí biến ảo ra Ma Thần và cự yêu, gào thét lao đến bọn họ, mà bọn họ thì giống như thị vệ trung thành tuyệt đối, chém chết tất cả Ma Thần.

Đoạn đường này đi tới, dù bọn họ cẩn thận nữa, cũng khó tránh khỏi xuất hiện thương vong, Phụ Sơn Tử bị một Ma Thần chém xuống gần nửa cánh tay, vô lực rủ ở bên người, Hoa Mật Nhi thì vai trái bị cốt mâu đâm xuyên, lộ ra một cái động lớn, Tuyệt Sinh Tiểu Thánh Quân Ly Hỏa thì bị một Ma Mãng quấn chặt, cũng không biết gãy bao nhiêu cái xương, cũng may nhục thân cường đại, còn có thể tạm thời chèo chống, ngay cả Áo Cổ Tiểu Thần Vương, bởi vì thân thể khổng lồ, mục tiêu rõ rệt, cũng có một cái cánh suýt nữa bị chém xuống...

Trên người chưa thương, chỉ có Thần Tử Dạ tộc, Hung Đạo và Phương Hành.

Mà ở trong ba người này, Thần Tử Dạ tộc và Hung Đạo cũng thở hồng hộc, chỉ có Phương Hành tự do tự tại như đại gia, thỉnh thoảng còn ở thời điểm người khác ác chiến đứng chỉ điểm vài câu:

- Đầu trâu, một búa kia của ngươi rõ ràng bổ dùng quá sức, nếu là lưu lại ba phần lực đạo chẳng phải sẽ tốt hơn? Thật sự là vụng về như trâu... Ôi, Hoa Mật Nhi, ngươi có xấu hổ hay không, cái mông đã lộ ra, tranh thủ thời gian thay quần đi... em vợ, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, chín cái đầu kia làm sao co lại nhanh như vậy?

Hắn ngồi châm chọc, để đám Thần Đình Tiểu Thánh tức đến sắp thổ huyết.

Từng người ánh mắt nhìn về phía hắn đều không thích hợp, nếu như không phải cần hắn dẫn đường, đoán chừng tâm làm thịt hắn cũng có.

Bọn họ dám vào hung địa này, tự nhiên đều muốn làm một vố lớn, nhưng người nào cũng không thích thời điểm mình còn chưa thấy qua thần vật, đã tiêu hao phần lớn thực lực ở nửa đường, kia không khỏi quá thua lỗ, thực đến thời điểm then chốt thì làm thế nào?

Trong lòng đều đang hoài nghi, cuối cùng có phải Phương Hành đang giở trò quỷ hay không!

Nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng...

Mọi người đều biết, thời gian tu hành của ma đầu kia không dài, càng chuyên tu chiến pháp, đối với đan đạo, khí đạo, trận đạo lĩnh ngộ chỉ sợ còn kém xa Kim Đan trưởng lão bình thường, bằng hắn có thể xem thấu hết thảy cấm chế trong địa cung, hơn nữa tùy tiện xúc động?

Thế nhưng không thể không thừa nhận, hết thảy đều trùng hợp đến đáng sợ.

Mỗi một cấm chế kích hoạt, hết lần này tới lần khác khống chế ở trong phạm vi nhất định, để bọn hắn mệt mỏi ứng đối, tiêu hao pháp lực, bốc lên nguy hiểm thụ thương bảo hộ ma đầu kia, nhưng lại không đến mức uy hiếp đến tính mạng của mình, trong này đủ loại cân nhắc và nắm chắc, thật hiểm tới cực hạn, cũng khéo tới cực hạn, không phải Trận Sư bình thường có thể làm được...

- Đám người kia cũng có chút bản sự ah, chống đỡ lâu như vậy, thế mà không ai mất mạng, thậm chí bị thương nặng...

Lại không biết lúc này Phương Hành cũng âm thầm suy nghĩ, rất là đau đầu.

Dọc theo con đường này, hắn mượn Âm Dương Thần Ma Giám lừa người, lại không lường được, những người này có thể được Thần Chủ tuyển ra, phong làm Tiểu Thánh, xác thực đều có chút vốn liếng, nhiều hung hiểm như vậy đều một đường gánh qua, đừng nói mất mạng, ngay cả trọng thương cũng không có, nhất là Thần Tử Dạ tộc và truyền nhân Tiểu Tiên Giới, cơ hồ không bị một chút thương tích...

- Xem ra ta phải vận dụng chút thủ đoạn lợi hại rồi!

Trong lòng của hắn âm thầm nghĩ, lại bắt đầu chơi hung ác.

Mà lúc này, bọn họ đã không biết xâm nhập bao nhiêu dặm, ngay cả thềm đá dưới chân cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, trên đường vượt qua rất nhiều hiểm địa như biển dung nham, hư không sơn… bây giờ lại đến trên một hoang nguyên, chung quanh đều là cây cối như sắt đá, khô quạnh buồn tẻ, không chứa một chút sinh khí, phía trước là khói đen cuồn cuộn tới lui, phảng phất như một cự thú vô hình phủ phục trên mặt đất, trong khói đen giống như có thật nhiều ánh mắt đang sâu kín dò xét bọn họ.

- Phía trước hẳn là hung địa, chư vị cẩn thận...

Thần Tử Dạ tộc trầm giọng mở miệng, nhắc nhở các vị Tiểu Thánh.

Mới đầu là nhắc nhở Phương Hành, về sau phát hiện tên này thích đối nghịch mình, liền dứt khoát không để ý tới hắn.

- Đúng đúng, các ngươi nhất định phải cẩn thận, bảo vệ tốt ta...

Phương Hành cũng cười theo, sau đó nhanh chân bước vào trong khói đen.

Những người còn lại thấy thế, mặc dù trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng chỉ có thể vội vàng đi theo.

Mà vừa tiến vào địa phương khói đen bao phủ, lại không khỏi giật mình, hít một hơi khí lạnh, ánh mắt ngưng trọng.

Trong khói đen, khắp nơi dựng thẳng mộ bia ngã trái ngã phải, trái một đống, phải một đám, lít nha lít nhít, cũng không biết trải qua bao lâu, trên vài bia mộ còn có chữ viết, có thì trống trơn, trống rỗng dựng thẳng ở nơi đó, nhìn lên thật yên lặng, không có một chút âm thanh, nhưng sau khi nhìn qua chữ viết, Thần Tử Dạ tộc, Phụ Sơn Tử, Hoa Mật Nhi thậm chí Hung Đạo… đều biến sắc, ẩn hàm khủng hoảng.

- Kiếm Ma Liễu Bạch, ma đầu đã từng để chúng tiên thúc thủ vô sách, không nghĩ tới táng ở nơi này...

- Ha ha, Thôn Tinh Thiên Cẩu Hoàng... Đến bây giờ trong tộc chúng ta còn có truyền thuyết của hắn, năm đó giá lâm tổ địa tộc ta, một ngụm nuốt lão tổ và gần nửa tộc nhân, nhắc lên tên của hắn, có thể làm hài tử không dám khóc, không nghĩ tới cũng chết ở nơi này...

- Ha ha, những người này, đều là đại ma đầu tung hoành hoàn vũ, ngay cả Tiên Giới cũng bó tay, những sinh linh Thần tộc chúng ta ở trước mặt bọn hắn như gà như chó, nhưng ai có thể nghĩ đến, đại nhân vật như vậy, cuối cùng kết cục lại chỉ là một nắm cát vàng, táng thân ở trên Thiên Nguyên Đại Lục, ung dung vạn năm, ngay cả người tế bái cũng không có!

Đám người Thần Tử Dạ tộc thấp giọng than thở, trên mặt có chút phẫn hận, cũng có chút thổn thức.

Nhìn ra được, bọn họ đối với mấy ma đầu kia, cảm xúc hết sức phức tạp.

Bọn họ một mặt hâm mộ, tiếc hận kết cục của bọn hắn, mặt khác vì nguyên nhân lập trường, lại thống hận đối phương không thôi...

Đang cảm khái lẫn nhau, đột nhiên trong nháy mắt có chút tức điên mũi.

Lúc này ma đầu không đứng đắn kia lại cực kỳ nghiêm túc chạy tới trước các bia mộ, lấy ra một cái Hồ Lô, chậm rãi tưới rượu cúng tế, gật gù lẩm bẩm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đám sinh linh Thần tộc một chút, mơ hồ còn có thể nghe thấy hắn đang nói “sao nhổ cỏ không tận gốc” gì đó!

- Ngươi đang làm cái gì?

Nhìn bộ dáng kia cũng đã làm người tức giận, Thần Tử Dạ tộc cũng nhịn không được khiển trách một câu.

- Ta tế bái những tiền bối này ah...

Phương Hành quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Ngươi... Ngươi hồ nháo cái gì, vậy mà tế bái bọn họ?

Đám người Hoa Mật Nhi nghe vậy không khỏi giận dữ, trừng mắt lạnh lùng.

Sinh linh Thần tộc bọn họ đối với những ma đầu này là không có cảm tình gì, mặc dù có chút cảm khái kết cục của những đại nhân vật kia, nhưng dù sao cả tộc đàn đều cừu hận đối phương rất sâu, nên quyết không thể nào tế bái bọn họ, thậm chí đối với Thần Đình mà nói, cũng xem những người này là cừu địch, cho nên nhìn thấy Phương Hành tế bái những ma đầu kia, bọn hắn có chút không cam lòng!

Phương Hành lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Bọn họ là ma đầu, người khác đều nói ta là ma đầu, tế bái đồng nghiệp thì có sao?

Nói xong bái càng ra sức, còn lẩm bẩm “nguyền rủa những người này” gì đó, làm mọi người tức trợn mắt.

- Được rồi, chớ có hồ nháo, phần mộ của những ma đầu này đã xuất hiện , nói rõ chỗ Thiên Ma táng cốt chân chính cách không xa, tiếp tục tiến lên, dù sao bây giờ chúng ta cũng ở trên địa bàn Tịnh Thổ, đêm dài lắm mộng, mau mau hoàn thành nhiệm vụ mới tốt...

Sắc mặt Thần Tử Dạ tộc u lãnh, không có quát Phương Hành, nhưng sắc mặt rất khó coi nói.

- Được rồi, được rồi, đi thì đi!

Phương Hành bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay để Hồ Lô ở trước mộ bia, sau đó chắp tay sau lưng đi tới, những người khác cũng theo sau lưng, trong quá trình đi ngang qua phần mộ, các Thần Đình Tiểu Thánh đều cảm giác trong lòng run rẩy, cả người không thoải mái, những mộ bia kia đều là tử vật, nhưng luôn cảm thấy chỗ sâu trong mộ viên, có một loại tồn tại nào đó đang một mực nhìn bọn họ.

- A, chấm dứt?



Bạn cần đăng nhập để bình luận