Lược Thiên Ký

Chương 1004: May mắn

Trên người Phương Hành không có vật thường, từng cái từng cái ném xuống khiến sắc mặt Thiếu Tư Đồ cũng thay đổi.Một chiếc ná cao su được chế tác vô cùng quái dị, một đống phù thạch buộc vào nhau, một xấp dày Bạo Lôi phù màu tím chồng chất lên nhau, hai cái bình đen kịt, không biết đến tột cùng là cái quỷ dị gì, còn có một cái cờ lớn hiện đầy phù văn quỷ dị, đống lớn đan dược bổ huyết, một cánh cửa đồng, Thần Khí cùng Bán Thần khí đếm mãi không hết, Bạch Cốt Xá Lợi đã sớm luyện chế tốt, thậm chí còn có các loại vôi sống... Dùng nhãn lực của Thiếu Tư Đồ, vậy mà có thật nhiều đồ vật nhận không ra nhưng có thể tưởng tượng là, uy lực đều cực kỳ khủng bố!
- Ngươi... Trên người ngươi mang nhiều đồ chơi như vậy để làm gì?Giọng nói của Thiếu Tư Đồ hơi thay đổi, ánh mắt có chút kiêng kỵ nhìn Phương Hành.- Dự định bẫy ngươi!Phương Hành trả lời một cách chân thật:
- Đây là Thần Khí ná cao su do chính ta luyện chế, tên gọi Đả Thần Cung, có thể trực tiếp bắn những phù thạch này đi ra, một khi phát nổ, uy lực còn lợi hại hơn so với một vị lão tổ Độ kiếp xuất thủ, đống Bạo Lôi phù này vơ vét từ bên trong Huyền Vực, ta đã thử qua rồi, một khi dẫn nổ, đừng nói là ngươi, cho dù vạn vạt trong vòng nghìn dặm đều sẽ hóa thành tro bụi, trong cái chai này là sát khí quái thi ta mang từ Bách Đoạn Sơn tới, lão tổ tông Độ kiếp dính vào một chút cũng sẽ đau đầu không thôi, còn có những Thần Khí này, đây là Bạch Cốt Xá Lợi...Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, lấy từng cái từng cái đến giới thiệu, bộ dạng hồn nhiên vô sự lại khiến sắc mặt Thiếu Tư Đồ đại biến, sợ hãi không thôi, thậm chí giọng nói của hắn cũng có chút khô khốc:
- Không phải ngươi nói đánh một trận đàng hoàng cùng ta sao?- Hứ...Phương Hành khinh bỉ nhìn hắn một cái:
- Tai mắt Phù Diêu Cung các ngươi đông như thế, ta mà nói ra thì làm gì có tác dụng?- Cái này...Thiếu Tư Đồ nói không ra lời.Thế lực Phù Diêu Cung bọn họ trải rộng khắp, tự nhiên đã có người xâm nhập vào Tiên Hội Độ kiếp, thậm chí có biện pháp biết được mỗi một lời nói cử động của Phương Hành bên trong đoạn thời gian này, cũng chính vì vậy hắn mới biết Phương Hành từng nói “dự định đường đường chính chính đánh với hắn một trận”, cũng vì nguyên nhân chính này hắn mới xác nhận Phương Hành thật tâm, đồng ý trả lại Tiểu Man cho Phương Hành, nhưng ai có thể lường trước, tên này vẫn có hậu thủ!Lúc này hắn có chút nghĩ mà sợ...Bằng tu vi của hắn, một hai kiện đồ vật mưu lợi tự nhiên không được hắn để vào mắt, nhưng nhiều như thế này thì...... Sau khi so sánh một chút, ánh mắt của hắn trở nên cổ quái, hắn thực không dám hứa chắc mình có thể hoàn toàn tránh được!- Có lẽ vừa rồi là ta tránh thoát một kiếp?Hắn sững sờ một lát mới hơi tự giễu nói ra.Đám hầu gái ở bên cạnh hắn, càng khiếp sợ đến mức ngay cả lời cũng không nói ra được.- Đó cũng không phải, còn có rất nhiều kế hoạch ta chưa nói ra đấy!Phương Hành trả lời như không có chuyện gì xảy ra, rất có cảm giác cao cao tại thượng.- Hô...Thiếu Tư Đồ thở ra một hơi thật dài, giống như đang làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, hắn tự cười nhạo nói:
- Quả nhiên thế nhân đồn về ngươi không sai chút nào, không chiếm tiện nghi sẽ là ăn thiệt thòi, lần này đám người Đại cô cô bảo ta dùng Tiểu Man buộc ngươi xuất thủ, thật sự là hạ sách, ta thà để ngươi chuẩn bị xong rồi đánh một trận đàng hoàng, còn hơn phải đối diện với mấy thủ đoạn tầng tầng lớp lớp này, cũng may ngay từ đầu ta không có ý định nghe các nàng, ha ha, ta đã trả Tiểu Man cho ngươi, coi như ngươi thiếu ta một cái nhân tình, trận chiến một năm sau, hãy dùng bản lĩnh thật sự tới đi!- Không tệ, ta sẽ nhớ kỹ nhân tình này của ngươi, cho nên cũng không cần một năm sau!Phương Hành cười tủm tỉm trả lời, trước kéo Tiểu Man đến bên cạnh mình, sau đó nhìn Thiếu Tư Đồ:
- Bây giờ tới liền đi!Thần sắc Thiếu Tư Đồ càng thêm cổ quái:
- Ngươi còn không có chuẩn bị kỹ càng!Phương Hành càng cười đắc ý hơn:
- Đây cũng là một cái thủ đoạn ta chuẩn bị vì ngươi!Nói xong, hắn liền lung lay hai vai, khí cơ trên người dần dần xuất hiện biến hóa...Biến hóa này cũng không lớn, nhưng lại giống như là ném một cục đá vào trong hồ lớn, khiến cho nước hồ nổi lên vô số gợn sóng, loại biến hóa này rất nhỏ, không đáng chú ý, nhưng ánh mắt Thiếu Tư Đồ lại nhất thời chấn động, cuối cùng, loại chấn kinh này đã biến thành ngưng trọng, hắn trầm mặc nhìn Phương Hành thật lâu, mới khẽ gật đầu một cái...- Hóa ra ngươi đã chuẩn bị xong!Đoạn thời gian này không dài, nhưng biến hóa bên trong lại là tầng tầng lớp lớp, gần như khiến người hoa cả mắt.Lúc đầu mỗi một nữ hầu bên người Thiếu Tư Đồ đều mang theo vẻ đặc trưng của Phù Diêu Cung, đó chính là thần sắc cao ngạo, trong mắt chỉ có Thiếu Tư Đồ, hình như trên đời này trừ hắn ra, những người khác là gà đất chó cảnh, coi như Tiểu Man một lòng muốn trở lại bên người Phương Hành, Thiếu Tư Đồ cũng đáp ứng, các nàng không có chút hâm mộ nào, ngược lại còn cảm thấy tiểu nha đầu yêu man này thật sự là quá ngu...Tới lúc này các nàng đã mất đi vẻ cao cao tại thượng kia, thậm chí đối với Phương Hành còn tràn đầy sự cảnh giác cùng sợ hãi.Cánh tay lôi kéo quần áo Thiếu Tư Đồ, cũng càng ngày càng gấp.Rốt cục đám nữ nhân này cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng vì Thiếu Tư Đồ!- Dùng một trận chiến đường đường chính chính trả lại nhân tình này của ngươi, có tính tiểu gia ta cao thượng hay không?Phương Hành cười tủm tỉm nhìn Thiếu Tư Đồ, hiển lộ vẻ thẳng thắn vô tư chưa bao giờ có.- Rất cao thượng!Thiếu Tư Đồ cũng nghiêm túc trả lời:
- Có địch như thế, mới có thể chứng được Đại Đạo!Nói xong, hắn đứng dậy đi lên trên đỉnh núi, huy chưởng đánh ra, vương tọa liền biến mất không thấy gì nữa, mà sắc mặt những nữ tử cung phụng hắn đều hiện lên vẻ không bỏ được, nhưng lại không thể không ngoan hạ quyết tâm bay lên không trung, đứng ở bên người Dao Trì Vương Mẫu, nhường lại đỉnh núi Hội Kê Sơn làm chiến trường cho hắn, Dao Trì Vương Mẫu nhìn thấy đám nữ đệ tử đều trở về, Tiểu Man vẫn còn lưu lại bên người Phương Hành thì sắc mặt đột biến, thời điểm Phương Hành nói chuyện cùng Thiếu Tư Đồ, đã dùng pháp lực phong tỏa đỉnh núi, khiến ngoại nhân nghe không được.- Hồng nhi muốn làm gì?Vương Mẫu cau mày, nhìn chòng chọc vào Tiểu Man đang nắm chặt góc áo bên người Phương Hành, như đoán được cái gì.Mấy nữ đệ tử thấy thế, đều lặng lẽ cúi đầu, ai cũng không chịu "Bán" Thiếu Tư Đồ.- Đại chiến trước mắt, đừng làm loạn tim của hắn!Đại trưởng lão cũng nhìn ra một số mánh khóe, lại liên tưởng đến tính tình hồ nháo xưa nay của Thiếu Tư Đồ, đã đoán ra tám chín phần mười, nhưng nhìn thấy khí cơ ngưng tụ ở giữa Phương Hành cùng Thiếu Tư Đồ đã biết trận chiến này vẫn không cách nào tránh được, cái khác cũng không để ý tới, Tiên anh chiến, không tầm thường, bên thắng thăng thiên, kẻ bại thành bùn, đừng nói chỉ là một Tiểu Man, cho dù mang ba ngàn đệ tử Phù Diêu Cung đều cho ma đầu kia thì như thế nào? Dù sao chỉ cần hắn bại, hết thảy sẽ tan thành mây khói!- Hỗn Thế Tiểu Ma Vương này cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình là bướng bỉnh chút...Dao Trì Vương Mẫu hận hận nói ra một câu, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nghe theo đề nghị của đại trưởng lão. - Quả nhiên hai người bọn họ có chút tương tự...Cũng vào lúc này, một người ở bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng, người này là Huyên Tứ Nương, lúc này nàng tồn tại ở trạng thái linh thân, nhưng mới nhìn qua không khác chân thân là mấy, nàng nhìn Phương Hành cùng Thiếu Tư Đồ ở trên đỉnh núi, lại có phần hơi xúc động, hình như lại nghĩ đến cảnh tượng mới nhìn thấy Phương Hành năm đó, lúc đó nàng đã có cảm giác hắn và Hỗn Thế Ma Vương trong nhà có chút tương tự, chỉ có điều lúc đó ý niệm này cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, vô luận như thế nào cũng không cảm thấy một tiểu tử xuất thân thô bỉ, có thể so sánh cùng Hỗn Thế Tiểu Ma Vương, tại sao lại có được ngày hôm nay?- Thiếu gia, chẳng lẽ các ngươi cứ phải.. phải...Lúc này Tiểu Man vẫn nắm chặt góc áo Phương Hành, mặt đầy vẻ lo lắng, không đành lòng buông tay.- Không có cách nào, muốn tránh cũng không tránh khỏi!Phương Hành uể oải, cảm thấy Tiểu Man đứng ở bên cạnh mình, nhưng trong cảm giác mơ hồ lại giống như đã từng thiếu nàng sự bù đắp, có loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, hắn không điều tra ngọn nguồn cảm xúc, không nguyện biểu hiện ra ngoài, ngược lại khôi phục bộ dạng bại hoại, cái cằm hơi hếch về phía nam:
- Trước qua bên kia chờ ta, đoán chừng sẽ rất nhanh thôi!- Thiếu gia...Tiểu Man không muốn đi, lo lắng nói:
- Ta vừa mới nhìn thấy ngươi, ta không muốn ngươi... bị thương...Lúc nói đến hai chữ "bị thương", nàng hơi dừng lại một chút, Phương Hành biết nàng chỉ sợ chuyện nghiêm trọng hơn.- Ai nói ta nhất định bị thương chứ?Phương Hành liếc mắt, nhìn Thiếu Tư Đồ ở phía đối diện:
- Không chừng là ta đánh hắn thành đầu heo!Tiểu Man cuống đến mức khóc lên:

- Nhưng Thiếu Tư Đồ cũng là tốt người, ta không muốn nhìn thấy hắn bị thương...- Xú nha đầu, vậy mà ở ngay trước mặt ta quan tâm người khác!Phương Hành nghe xong hơi giận, hoài nghi nhìn Tiểu Man:
- Hay là ngươi muốn hồng hạnh xuất tường?- Không có học vấn thì không nên nói lung tung được không?Thiếu Tư Đồ xoa trán, than thở nói:
- Đây là cái gì vậy, ta chân tình cảm hóa, ngây người hơn hai mươi năm đều không có kết quả, chẳng lẽ hiện tại nàng trở lại bên cạnh ngươi lại động tâm đối với ta? thật sự là quá cổ quái! Nhưng nha đầu Tiểu Man vẫn còn biết lo lắng cho ta, cũng không uổng công xưa nay ta chiếu cố nàng như vậy, được rồi, nàng đi xuống trước đi, nếu có cơ hội, ta sẽ giữ lại cho hắn một mạng!- A a a a, đây là lần thứ nhất ta gặp phải người nổ hơn so với ta!Phương Hành nở nụ cười lạnh, mười phần khinh thường nhìn Thiếu Tư Đồ.- Ngươi nói ra câu nói này đã biểu thị ngươi nổ hơn ta!Thần sắc Thiếu Tư Đồ nhàn nhạt, nhưng không chịu thua thiệt chút nào.- Các ngươi không thể không đánh sao?Trong thanh âm Tiểu Man đã mang theo nức nở.Phương Hành nghe xong câu nói này, nhất thời trầm mặc lại, không có trả lời.- Không thể...Ánh mắt Thiếu Tư Đồ cũng biến thành có chút ngưng trọng, hồi lâu mới nói:
- Kỳ thật, cái gì mà tranh đoạt nhân gian đệ nhất mỹ nữ, cái gì chứng đại đạo chi pháp, cái gì tranh thiên hạ đệ nhất thiên kiêu, tất cả đều là giả, nói trắng ra là lợi ích chi tranh, phía sau hắn có người của hắn, đằng sau ta có người của ta, trận chiến này cũng không phải là vì mình chúng ta, cho nên chúng ta không từ chối được!- Lời này có chút đạo lý!Phương Hành nghe xong cũng cười nhạt một tiếng, nhẹ gật đầu.Tiểu Man nhìn về phía sau lưng Thiếu Tư Đồ, Dao Trì Vương Mẫu, đại trưởng lão, đám người gia chủ Cổ thế gia, thần sắc lạnh lùng, xa xa nhìn tới.Lại nhìn về phía sau lưng Phương Hành, thủ tọa Linh Sơn Tự, trưởng lão Thái Cổ Yêu Đạo, Hồ Cầm lão nhân Đại Tuyết Sơn, cũng đầy mặt ngưng trọng.
Giờ khắc này, nàng cũng hiểu ra cái gì, nàng nhẹ nhàng buông tay ra, nước mắt chảy xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận