Lược Thiên Ký

Chương 1504: Tiên soái Đại Xích Thiên


- Oanh! Oanh! Oanh!

Từng đội tiên binh vội vàng tiến về phía Tiên quan, rõ ràng là đám người Nhiếp Cuồng Nhất đã gây ra phiền toái không nhỏ, dù sao cái Tiên quan này cũng là cửa khẩu trấn thủ đường lui, vô cùng quan trọng, nếu ai cũng có thể vượt qua, thì thời điểm mấu chốt sẽ hủy diệt đường lui của chúng tiên binh, đây chẳng phải là đoạn đường sống sao? Chính vì vậy, từng đội Tiên binh cấp tốc từ chỗ sâu trong tinh khônglướt đến, đuổi về phía Tiên quan, chỉ có Phương Hành là không bị người nào để ý tới, chậm rãi đi về phía trước, bộ dạng kia giống hệt với việc đi dạo, rõ ràng là thừa dịp hỗn loạn xâm nhập, nhưng vừa vui vẻ thưởng thức cảnh tượng hỗn loạn, vừa có chút tò mò đánh giá một phương chiến trường tinh vực sâm nghiêm, phòng tuyến Tiên gia. . .

Chiến trường tinh vực tồn tại theo ngân hà, xa xa giằng co cùng đối phương, chiến tuyến kéo dài dằng dặc, sợ rằng hai đầu cách xa nhau không dưới nghìn vạn dặm, chiến tuyến dài như vậy, tự nhiên không có khả năng có đầy đủ tiên binh cố thủ, bởi vậy chiến trường Phương Hành chứng kiến lúc này, cũng chỉ là một đám đông, một đám tây, như là quân cờ tọa lạc ở trên một viên tinh cầu, xếp đặt huyền cơ gì đó, có tinh cầu đã bị bọn hắn luyện hóa, ánh lửa trùng thiên, cũng có tinh cầu tràn ngập cung điện, giống như là nơi trú quân vậy, hoặc có ý cảnh khác!

Trong nội tâm Phương Hành cũng hiểu, vị trí bố thủ tiên binh lọt vào vào tầm mắt hắn hôm nay, là chuyện cơ mật lớn nhất mảnh chiến trường này, bởi vậy hắn cẩn thận quan sát, tiên thuyền chậm rãi đi về phía trước, đi dạo trái phải, ở bên trong quá trình này, hắn cũng tận khả năng ghi nhớ bố trí Tiên binh của mảnh chiến trường này vào đáy lòng, trong nội tâm hơi có cảm giác đoạt được rồi, quả nhiên tiên trận của Ba Mươi Ba Thiên khác với Thiên Nguyên, bọn họ đã thích ứng chinh chiến tinh không, không đề cập tới chiến lực, chỉ vẻn vẹn nói đến phương vị những Tiên binh này đóng quân, đã có đạo lý sâu đậm ở bên trong!

- Chung quanh, cao thấp, đều không bàn mà hợp ý nhau, xem ra, chỉ huy đại quân là người tinh thông trận thuật. . .

Lộc Tẩu cũng cảm khái rất sâu, ngược lại cảm thấy chuyến đi này được mở rộng tầm mắt.

- Đều cẩn thận nhớ kỹ, không chừng tương lai còn dùng đến. . .

Phương Hành nhỏ giọng nói, để cho Lộc Tẩu theo mình nhớ kỹ cách sắp xếp những Tiên binh này.

Cùng lúc đó, chỗ đằng sau Tiên quan, tiên quang đã tiêu liễm, dường như có người hóa giải chiến trận này, không lâu về sau, Tiên binh vừa mới tiến đến cũng đều rút về, phần lớn rút về nơi đóng quân, nhưng cũng có một bộ phận tương đương, nhanh chóng phân tán ra, tìm kiếm khắp nơi cái gì đó, Phương Hành biết rõ chuyện này là do có người đoán được mình đã nhập quan, đang tìm chính mình, trong nội tâm hắn vui mừng lên, biết rõ thời gian không còn nhiều lắm, rất nhanh liền đi ngang qua chiến trường, nhìn vị trí bày bố những Tiên binh kia, từng điểm từng điểm ghi ở trong lòng!

- Phía trước tiên thuyền ở bên trong là ai, đang làm cái gì?

Cuối cùng, sau khi bọn hắn đi dạo thời gian mấy chung trà, đã khiến người ta chú ý tới, có một đội Tiên binh cầm Tiên mâu trong tay, dưới háng cưỡi Tử Nhãn Xích Mao Ác Hổ, đứng trong hư không gọi bọn hắn lại, người cầm đầu lành lạnh hét lớn.

Phương Hành nháy mắt với Lộc Tẩu, lão nhân này liền hơi suy ngẫm, ý bảo Văn tiên sinh biểu hiện một chút, Văn tiên sinh hiểu ý của hắn, liền chỉnh đốn áo bào thoáng một phát, đi ra khỏi tiên thuyền, tay nâng tiên chỉ, quát lạnh nói:

- Chớ có vô lễ, trong ngồi thuyền chính là Đế Lưu điện hạ, chúng ta phụng mệnh chạy tới chiến trường ngoại vực bình loạn, vừa mới nhập quan, đang muốn đi trình ấn tín!

- Quả nhiên là hắn. . .

Đội Tiên binh kia lập tức cảnh giác, đúng là bọn hắn phụng mệnh đến tìm Đế Lưu, cuối cùng lúc này cũng tìm được hắn, nên nhẹ nhàng thở ra, người cầm đầu quát:

- Tiên soái đại nhân chờ Đế Tử đã lâu, thấy Đế Tử không đến, lúc này mới mệnh cho chúng ta đi ra ngoài tìm ngươi, trong chiến vực cần phải tuân mệnh, không được xông loạn, Đế Tử điện hạ đường đột rồi, bây giờ theo mạt tướng tiến đến nơi trú quân bái kiến Tiên soái đại nhân. . .

- Lại còn có Tiên soái?

Phương Hành ngược lại có chút ngoài ý muốn, thực ra công tác chuẩn bị của hắn rất bình thường, hắn còn tưởng rằng ở chiến trường vực ngoại, Đế Thích là chỉ huy lớn nhất, nhưng trong quá trình đi theo đám Tiên binh kia tiến đến, lại nghe Lộc Tẩu vừa nói, mới biết được Tiên soái Đại Xích Thiên nhất mạch cũng không phải là Đế Thích, mà là một vị Đại La Kim Tiên do Xích Đế_Thanh Huyền Vực chỉ định trong ngũ đại Tiên tướng, bố trí xuống tâm phúc, trên trình độ nào đó mà nói, kỳ thật đám người Đế Thích chỉ dẫn theo thuộc hạ của chính mình, đi tới vực ngoại tinh không lịch lãm rèn luyện, không tính là thống soái.

Một đội tiên binh bảo hộ hai bên trái phải tiên thuyền của Phương Hành, hướng nơi đóng quân của Tiên soái đi đến, dọc theo con đường này càng ngày có càng nhiều tiên binh tiến tới, bảo hộ tiên thuyền của Phương Hành ở chính giữa, ngược lại không giống như là hộ tống, mà giống như là áp giải, mọi người trên thuyền cũng không khỏi có chút bận tâm, sợ bọn họ sẽ gây bất lợi với mình, giống như Nhiếp Cuồng Nhất vậy, nhưng Phương Hành lại không lo lắng, dù sao hôm nay đã vào chiến trường vực ngoại, về tình về lý, sợ là Đế Thích cũng không dám làm tiếp chuyện lớn mật kia, bằng không Đại Xích Thiên còn có cái quy củ gì?

- Khởi bẩm Tiên soái, Đế Lưu điện hạ đã đến. . .

Rất nhanh bọn hắn liền đi tới một mảnh lục địa ảm đạm, giống như một con rùa to lớn chìm nổi trong tinh không, phía trên tọa lạc thành vô số tòa thành hành cung, cao thấp trái phải, càng có tiên binh đi lại canh gác, Phương Hành biết rõ đây chỗ của trung quân, liền điều khiển tiên thuyền hạ xuống dưới, đã thấy phiến đại lục này bị vô số đại trận cải biến, vốn là một mảnh lục địa tĩnh mịch, không hề có sinh linh, hôm nay lại dùng đại trận tái tạo tự nhiên, khiến khắp nơi tràn ngập hoa cỏ màu xanh, chim bay cá nhảy trải rộng, cực kỳ có sinh khí! trên phiến đại lục nằm ở vị trí trung tâm nhất, có một cái đại điện làm bằng hắc sắc huyền thiết dựng thẳng đứng, tiên binh liền hướng bên trong đại điện bẩm báo.

- Thỉnh điện hạ vào đi!

Huyền thiết đại điện cũng không đóng cửa, mà rộng mở cửa lớn, bên trong tối om không nhìn thấy gì, chỉ truyền ra một cái thanh âm thâm trầm, Phương Hành cùng đám người Lộc Tẩu liếc nhìn nhau một cái, cũng không sợ hãi, liền đi thẳng về phía trong huyền thiết đại điện, sau khi vào trong đó, mới phát hiện cái gọi là trung quân đại doanh này, giống như là một chỗ thanh tu, bên trong đại điện trống rỗng, ngoại trừ vài cái gương đồng ra, thì bên trong điện chỉ có một cái bồ đoàn, bên trên có lão giả mặc áo bào xanh ngồi xếp bằng, một kiện áo giáp màu tím treo ở trên vách đại điện. . .

Mà ở vị trí cửa điện, vẫn còn hai người quen, một là Tiên tướng trấn thủ Tiên quan toàn thân máu đen, cùng với Nhiếp Cuồng Nhất bị khóa sắt buộc chặt, lúc này đều bị hai đội tiên binh trông coi, thành thành thật thật quỳ gối ở đó, khi nhìn thấy Phương Hành, cảm xúc bắt đầu lay động!

- Tiên soái, là hắn, chính là Đế Lưu điện hạ mệnh lệnh cho Nhiếp Cuồng Nhất cưỡng ép vượt qua ải, nên tiểu tiên mới không thể không dẫn binh chống cự. . .

Tiên tướng trấn thủ Tiên quan lớn tiếng ồn ào, nhưng vẻ mặt lại vặn vẹo cùng phẫn nộ.

- Ta muốn giết ngươi, giết ngươi. . .

Lúc này Nhiếp Cuồng Nhất vẫn chưa thoát khỏi trạng thái điên cuồng, vừa nhìn thấy Phương Hành lại càng điên cuồng hơn, ánh mắt đầy vẻ oán độc, hung hăng muốn vọt tới trước người Phương Hành, chỉ tiếc thân thể bị thừng tiên cột chặt, không ngừng hấp thu sạch sẽ một thân tiên lực của hắn, khiến cho hắn không có sức lực, chỉ khiến khóa sắt rung động mà thôi. . .

- Thật sự là điện hạ cho lão phu một phần lễ vật tốt a!

Lão giả áo bào xanh, hoặc nói là Tiên soái Đại Xích Thiên, nhàn nhạt liếc nhìn Phương Hành:

- Không biết việc này nên giải thích như thế nào?

- Giải thích cái rắm!

Phương Hành quay mắt về phía vị Đại La Kim Tiên, đường đường là Tiên soái Đại Xích Thiên, sau đó hiển lộ cuồng tính của Đế Lưu ra, cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu muốn giải thích, ta ngược lại muốn hỏi Tiên soái ngươi một câu, bổn Đế Tử từ Thanh Huyền Thiên tới đây để lập công bình định, trên đường lại đụng phải chuyện có người phục giết, vậy ngươi nên giải thích thế nào? Ta tân tân khổ khổ mới tới được phía dưới Tiên quan, cái tên Tiên tướng trấn thủ Tiên quan này lại không chịu mở cửa để cho ta tiến đến, nên giải thích thế nào? Về phần cẩu nô tài kia cưỡng ép vượt qua ải. . . Ha ha, hắn cũng không phải chó của ta, vì cái gì lại tính lên đầu ta?

- Ta muốn giết ngươi. . .

Nhiếp Cuồng Nhất nghe được ba chữ "Cẩu nô tài" lại tiếp tục phát tác giống như chó điên, muốn lao lên.

- Hắn rõ ràng là. . .

Tiên tướng trấn thủ Tiên quan cũng vô ý thức phản bác, nhưng đột nhiên thấy được bộ dạng của Nhiếp Cuồng Nhất, lại ngạnh ngạnh sinh sinh đem lời nuốt xuống phía dưới, đến thời điểm này làm sao hắn không nhìn ra hận ý của Nhiếp Cuồng Nhất đối với Đế Lưu điện hạ căn bản không phải giả vờ? Trong nội tâm cũng rõ ràng, lúc mình ở Tiên quan đã bị mê hoặc rồi, hắn chỉ có thể hận chính là, đến bây giờ cũng không biết rốt cục tại sao bị mê hoặc như thế. . .

- Tốt rồi, chớ có hồ đồ, mang hai người này giải vào đại lao, chờ Đế Thích điện hạ tự mình đến lĩnh người!

Tiên soái Đại Xích Thiên cũng rất dứt khoát, đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Phương Hành, rõ ràng không tức giận, cũng không hỏi sự tình vượt qua ải, càng không có ý tứ truy cứu trách nhiệm của ai, chỉ sai người dẫn Nhiếp Cuồng Nhất cùng Tiên tướng trấn thủ Tiên quan đi, sau đó xử trí, đến lúc này hắn mới nghiêm túc ngẩng đầu đánh giá Phương Hành, thật lâu về sau thì khẽ thở dài:

- Ba Mươi Ba Thiên to lớn như thế, điện hạ đi nơi nào không tốt, vì sao lại đến cái chiến trường vực ngoại không nên đến này? ba cái lão bất tử kia cũng thế, đây là ra nan đề cho lão phu nha!

- Vì sao đến cái chiến trường này?

Phương Hành nở nụ cười một tiếng, nói:

- Đương nhiên là để lập công huân, lấy lại đồ vật bổn Đế Tử mất đi!

- Điện hạ thật sự nghĩ như vậy sao?

Lão giả áo bào xanh giống như cười mà không phải cười, nhìn xem Phương Hành.

- Nghĩ như thế nào không quan trọng, dù sao ta cũng làm như vậy!

Phương Hành cũng nhìn lại ánh mắt của hắn, nhàn nhạt trả lời, khí thế không chút nào rơi vào thế hạ phong.

Thấy hắn nói như thế, lão giả áo bào xanh lại trầm mặc, sau nửa ngày mới cười khổ một tiếng, nói:

- Nói thẳng đi, tin tức điện hạ muốn tới cái chiến trường vực ngoại này truyền ra, tất cả mọi người đều biết rõ sẽ có một phen long tranh hổ đấu, chỉ tiếc, lão phu không có hứng thú đối với tranh chấp giữa ngươi cùng Đế Thích điện hạ, cũng không có ý đi giúp bất luận cái gì, nếu Xích Thiên có chỉ, mệnh lệnh lão phu suất tiên binh tiên tướng đến bình định, trong nội tâm lão phu quan tâm, chỉ là kết quả bình định mà thôi, những chuyện khác không phải chức trách của ta, ta cũng không cần biết những chuyện kia. . .

- Cuối cùng thì ngươi muốn nói cái gì?

Phương Hành cảm giác lão giả áo bào xanh này có chuyện muốn nói nhưng lại nói không rõ ràng cho lắm, nên nhịn không được cau mày hỏi.

- Lão phu muốn nói chính là, tại đây mảnh chiến trường vực ngoại này các ngươi đều phải tuân thủ quy củ của lão phu. . .

Tiên soái Đại Xích Thiên thản nhiên nói:

- Chỉ cần ở trong quy củ, muốn đấu như thế nào, đấu thành bộ dạng gì cũng không liên quan đến lão phu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận