Lược Thiên Ký

Chương 1348: Tuyệt tình tuyệt nghĩa

Đây là chuyện của huynh muội bọn ta, không có liên quan gì đến các ngươi...
Một câu nói mạnh mẽ của Vũ Mị Nhi lập tức làm đám Long tử Long tôn đờ ra tại chỗ. Một loại cảm giác kỳ dị dâng lên trong lòng bọn họ. Long Mẫu là mẹ của bọn họ, đương nhiên cũng là người thân cận nhất trên đời này của bọn họ. Không chỉ nuôi lớn bọn họ mà còn từng tự mình dạy dỗ bọn họ tu hành. Lúc bọn họ bị nhốt ở trong Tiên cảnh còn không tiếc dưới mí mắt của Thái Hư huyễn kính ẩn thân ba mươi năm, mạo hiểm lớn chỉ vì cứu bọn họ ra ngoài. Huyết thống như thế, quan hệ như thế làm sao có thể nói là người ngoài được?
Nhưng rõ ràng, nhìn dáng vẻ Vũ Mị Nhi ôm đầu Cửu Đầu Trùng lúc này, bọn họ thật sự đã cảm thấy mình như người ngoài.
Đối với huynh muội đang ôm đầu mà khóc kia, giữa thiên địa dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cho dù là ai, Long tử Long tôn, Long Nữ hay Tiên bia khắp trời cũng giống nhau, lúc này giống như đều không tồn tại.
Trong mắt của bọn họ, không có người ngoài, người ngoài cũng không có ai nữa!
- Ấu muội, ta...
Cửu Đầu Trùng khi thì điên cuồng khi thì đau khổ. Lời nói của Vũ Mị Nhi càng làm trên mặt ông ta xuất hiện vẻ mặt vô cùng bối rối, trong lòng như đang giãy dụa vô tận. Ông ta gầm nhẹ như đang phải chịu áp lực cực kỳ lớn lao, muốn nói gì đó nhưng Vũ Mị Nhi lại chợt giơ tay lên che miệng ông ta lại, đau khổ cười cười, nhẹ giọng nói:
- Đại huynh, đừng nói gì, cũng không cần thay đổi tâm ý của huynh, huynh là người mạnh nhất trên thế gian, cũng là anh hùng hào kiệt đứng đầu, tiểu muội có thể giúp huynh ở bước cuối cùng, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc nàng nói đến đây không biết đã vận tâm pháp gì, khí tức cả người bỗng nhiên thu lại. Sau khi thu lại lại có một tiếng ầm vang lên, mắt thường có thể thấy được, thậm chí có một cột khí vận vọt ra từ đỉnh đầu, xông thẳng lên cửu tiêu!
- ... Thời điểm huynh đạp lên Tiên lộ, bằng lòng để tiểu muội lại Thiên Nguyên cũng đã là tình cảm lớn nhất của huynh rồi...
Vũ Mị Nhi nhẹ nói rồi thân hình dần nhạt đi.
Tinh khí phun ra từ trong cơ thể nàng ta giống như có linh tính, chủ động bay lên đỉnh đầu của Cửu Đầu Trùng, bay tới đóa hắc liên đang dần ảm đạm. Sau đó làm hắc liên càng ngày càng chân thực, khí tức của Cửu Đầu Trùng cũng càng lúc càng hùng hậu hơn.
Lúc này Cửu Đầu Trùng đã ngây dại.
Từ đầu tới cuối ông ta không nói một câu từ chối nào, chỉ ngơ ngác ngồi ở đó.
Sau một hồi lâu, thậm chí ông ta còn ngồi xếp bằng, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, tỏa ra sự cay độc rồi chợt bắt đầu vận huyền công, làm khí tức mà Vũ Mị Nhi chuyển tới hắc liên được luyện hóa, sau đó nhét hết vào người mình.
- Mẫu hậu...
- Tên súc sinh kia, tha cho mẫu hậu ta...
Đám Long tử Long tôn như điên, mỗi người liều lĩnh vọt tới.
Có người thi triển thần thông, có người sử dụng pháp bảo, như không muốn sống nhào về phía Cửu Đầu Trùng.
Cũng ngay lúc này, Cửu Đầu Trùng đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn bọn họ.
Ngay lúc ông ta nhìn ra, thiên địa đại biến, có lực vô hình bao phủ cả đám Long tử Long tôn cùng thần thông mà bọn họ thi triển ra, thậm chí là pháp bảo mà bọn họ đánh ra, tất cả đều bị cố định giữa không trung, không thể nhúc nhích.
- Đại huynh... chăm sóc cho bọn nó...
Có một giọng nói mờ mịt vang lên như có như không, nhàn nhạt truyền vào trong tai Cửu Đầu Trùng.
Còn ánh mắt của Cửu Đầu Trùng cũng đột nhiên mềm đi, nhìn về phía trước.
Lúc này Long Mẫu đã biến thành một hư ảnh càng lúc càng nhạt, tựa như lúc nào cũng sẽ biến mất.
- Bọn họ dù sao cũng là người thân duy nhất trên đời này của huynh rồi...
Sau một câu nói cuối này, thân hình của Vũ Mị Nhi đã nhạt tới không nhìn thấy rõ nữa.
Giọng nói của nàng ta cũng phiêu tán trong hư không, giống như ảo giác.
Cho tới lúc này, Cửu Đầu Trùng mới run rẩy nói:
- Không phải... ta đã không còn người thân nữa....
Sắc mặt của ông ta càng lúc càng lạnh lẽo, càng lúc càng cuồng bạo, mang theo sự băng lãnh làm người ta lạnh lòng.
Còn nhu tình trong đáy mắt ông ta đã biến mất khi thân ảnh của Vũ Mị Nhi biến mất rồi, đã hoàn toàn bị sát khí bao phủ.
- Sao phải khổ như thế chứ... Làm như vậy thực sự đáng giá sao?
Từ xa, đám Long tử Long tôn đều bị cố định trong không trung, ngay cả một câu nói cũng không nói hết được. Chỉ có Long Nữ vẫn đang dùng ánh mắt đau thương nhìn Cửu Đầu Trùng, tự lẩm bẩm. Nàng vẫn luôn bàng quan ở bên cạnh quan sát, đương nhiên cũng nhìn rõ tất cả. Cho dù giữa nàng và Cửu Đầu Trùng cùng Long Mẫu có huyết cừu không đội trời chung, lúc này cũng không nhịn được mà cảm thán. Những chuyện hai huynh muội này từng trải thật sự là tạo hóa trêu ngươi...
Cửu Đầu Trùng quả nhiên là đủ ác độc, sau khi ông ta không đủ thọ nguyên liền muốn lấy Vũ Mị Nhi để bù đắp khuyết thiếu của mình.
Mặc dù là do Vũ Mị Nhi chủ động nhưng từ đầu tới cuối công ta cũng chưa từng thử ngăn cản.
Nhưng cho dù ông ta có lòng dạ ác độc như thế, nhưng sao có thể nói ông ta không có chút tình nghĩa nào với muội muội được?
Nhưng, tình nghĩa của ông ta đã sớm thể hiện ở trước đó rồi.
Mưu đoạt cơ nghiệp của Thương Lan Hải, đạp lên Tiên lộ, có lẽ là kế hoạch đã lâu của huynh muội bọn họ?
Nhưng cuối cùng lúc sắp sửa lên Tiên lộ, Cửu Đầu Trùng đã biết thọ nguyên của mình không còn nhiều, rất có thể không có cách nào chân chính đi hết được Tiên lộ. Mà ông ta cũng biết lấy tính tình của mình đối với chấp niệm thành Tiên, nếu đến lúc thọ nguyên không đủ nhất định sẽ nuốt trọn Vũ Mị Nhi, bổ sung cho tuổi thọ của mình, hoàn thành dã tâm của mình. Chính ông ta cũng biết mình là một người tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế nào.
Nhưng trong lòng ông ta dù sao vẫn có chút không nỡ. Ông ta không muốn mất đi ấu muội này, cho nên ông ta mới để Long Mẫu lại Thiên Nguyên. Ở một mức độ nào đó, đây là một loại bảo vệ duy nhất của ông ta đối với muội muội, mà thứ cần đề phòng lại chính là bản thân ông ta.
Ông ta thà một mình đối mặt với tuyệt cảnh trên Tiên lộ, không có cách giải quyết cũng không hy vọng mình sẽ nuốt chửng muội muội của mình. Biết lúc đó sẽ là lựa chọn duy nhất của mình. Có thể nói ông ta sợ gặp phải lúc phải lựa chọn như thế, cho nên sớm chặt đứt suy nghĩ của mình.
Ông ta không muốn lựa chọn giữa ấu muội của mình và thành Tiên.
Chỉ tiếc cho dù ông ta nghĩ nhiều thế nào, làm cái gì thì vẫn là tạo hóa trêu ngươi, Long Mẫu vẫn chạy tới.
Còn Cửu Đầu Trùng quả nhiên giống như mình dự đoán. Thọ nguyên không đủ, không có cách nào xông qua cửa ải cuối cùng này, mà Long Mẫu đến thật sự giống như cơn ác mộng trước đây của ông ta. Đó chính là đối mặt với cục diện không thể không nuốt chửng muội muội của mình để bù đắp cho thọ nguyên của mình.
Cuối cùng, ông ta vẫn nuốt!
Huyết mạch đặt thù dị thường của bộ tộc Cửu Đầu Trùng, cùng với việc huynh muội bọn họ tu luyện đại đạo giống nhau. Huyết nhục, thần hồn, khí vận hay là thọ nguyên đã được định sẵn của Long Mẫu đã bổ sung vào cơ thể ông ta. Hắc liên trên đỉnh đầu ông ta càng lúc càng rõ ràng, tản ra khí tức càng ngày càng mạnh. Còn dáng vẻ đang dần già đi cũng từ từ sống lại, bắt đầu trẻ lên.
Đến cuối cùng, thậm chí ông ta còn trẻ hơn cả lúc đầu gặp ông ta ở bên ngoài cửa ải thứ ba này.
Nếu vừa rồi dáng vẻ của ông ta gần như ông già đã qua trăm tuổi, lúc gặp ở bên ngoài cửa ải thứ ba giống như ông già bình thường khoảng bảy tám chục tuổi, như vậy dáng vẻ hiện giờ của ông ta dường như đã trở thành hơn sáu mươi tuổi, sau đó là dáng vẻ hơn năm mươi tuổi.
Một lão nhân thoạt nhìn như sắp xuống lỗ, lúc này lại trở thành một người trung niên!
Nhưng trên mặt cua rông ta cũng mất đi hết nhu tình, lạnh như băng không còn chút tình cảm nào.
Ngay cả lúc nhìn về phía đám Long tử Long tôn, trong ánh mắt ông ta cũng có sự chán ghét và căm hận khó giấu được.
Hơn nữa sau khi ông ta trả lời câu nói sau cùng của Vũ Mị Nhi, thái độ của ông ta liền rõ ràng.
- Muội muội ta đã chết, Cửu Vũ Linh trên đời này từ nay về sau sẽ không có bất kỳ người thân nào....
Ông ta lẩm bẩm giống như đang cảnh cáo đám Long tử Long tôn kia, cũng giống đang cảnh cáo chính mình:
- Các ngươi chỉ là một đám hỗn huyết tạp chủng, căn bản không coi ta là người của Cửu Linh tộc, cũng không thể coi là người thân của Cửu Vũ Linh ta, cho nên... Ta xin các ngươi, nhất định không được làm ta tức giận, nếu không ta sẽ giết các ngươi... Ấu muội ta bảo ta chăm sóc cho các ngươi... nhưng các ngươi nhớ cho ta... các người không phải người thân của ta, cũng không cần gọi ta là cậu nữa, thiên hạ này không ai có thể thay thế nó làm người thân của ta...
- Ai muốn làm người thân của ngươi chứ?
- Thứ nghiệt súc nhà ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi, trả mạng lại cho mẫu hậu ta...
Sau khi Cửu Đầu Trùng nói vậy, lực cố định trong hư không biến mất, đám Long tử Long tôn cũng được tự do, rơi xuống từ không trung. Còn chưa đứng vững, bọn họ đã chửi ầm lên, tâm trạng cực kỳ phẫn nộ, hận không thể liều mạng với Cửu Đầu Trùng.
Nhưng lúc này Cửu Đầu Trùng lại cực kỳ yên lặng, chỉ quay đầu nhìn họ một cái.
Trong cái nhìn kia xen lẫn sự lạnh lẽo cực hạn, đó là một sự lạnh lùng khi vô tình tới cực hạn mới có được.
Cũng chỉ bằng cái nhìn đó làm tất cả đám Long tử Long tôn đột nhiên nghẹn họng, đồng thời ngậm miệng lại.
Thậm chí bọn họ cảm thấy giống như có một khối băng lạnh đột nhiên bị nhét vào trong họng của bọn họ.
Tên Ngao Bại thì trực tiếp chặn trước người nhóm ca ca của nó, dùng sức cản bọn họ lại.
Trong lòng bọn họ đều biết một đạo lý...
Người cậu kia của mình, người duy nhất còn lại của tộc Cửu Đầu Trùng trên thế gian, đã điên rồi!
Ông ta thực sự sẽ hạ sát thủ!
Căn bản không để ý tới đám con cháu này đang vừa hận vừa sợ nhìn mình. Cửu Đầu Trùng thấy không có ai dám vọt tới trước người ông ta thì liền từ từ quay người đi, nhìn về phía từng tấm Tiên bia, sau đó im lặng không lên tiếng, chậm rãi đi về phía trước, đi về phía Tiên bia vô tận.
Thân hình ông ta lúc này có vẻ thẳng hơn nhiều, nhưng lại càng cô độc hơn trước.
- Vì thành Tiên mà biến thành như vậy, đáng giá sao?
Trong lòng Long Nữ đột nhiên nghĩ vậy, sắc mặt cũng hơi vặn vẹo. Hai hàng lệ chảy dài trên mặt nàng, lẩm bẩm:
- Còn tên khốn Phương Hành đang ở đâu chứ? Lẽ nào ngươi thực sự sẽ làm ta cũng biến thành giống ông ta hay sao?
- Ai dám cản con đường thành Tiên của ta, ta liền tàn sát cả tộc người đó...
Cửu Đầu Trùng gào lên, giọng nói lạnh lùng vô tình nhưng tựa như xen lẫn lửa giận vô tận, phóng thẳng về phía Tiên bia.
Lúc đầu ông ta đã cạn lực, không có cách nào tiếp tục xông qua bia hải nữa, nhưng lúc này ông ta lại có sức mạnh tiếp tục chinh chiến rồi!
Điểm cuối của Tiên lộ tựa như sắp chạm được tay vào rồi...
Nhưng đúng lúc này dường như là trả lời lại câu mà ông ta vừa gào lên, cũng giống như trả lời câu Long Nữ vừa lẩm bẩm, một tiếng kêu to truyền tới từ phía xa, xen lẫn sự kiêu ngạo cùng ngang ngược vô tận, đánh tới như sóng triều.
- Tên khốn kiếp Cửu Đầu Trùng ngươi ở đâu?
- Đại đao trong tay tiểu gia ta đã muốn giết người tới khó nhịn được rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận