Lược Thiên Ký

Chương 1537: Xích Tiêu quân


- Giết...

Giữa vẫn thạch đầy trời, hơn một trăm vị đệ tử Thiên Nguyên đạo thống thân mặc đạo bào đỏ vàng tế ra pháp bảo, hợp thành trăm lẻ tám Thiên Cương Địa Sát trận, chiến ý ngất trời, hung hăng xông tới tiền phương, đột ngột chặn trước một bộ Tiên Binh, đám đệ tử Thiên Nguyên này năm tuổi không lớn, thực lực lại rất bất phàm, người mạnh nhất có vẻ là đại sư huynh của đám đệ tử này, hắn mặt như quan ngọc, khí vũ hiên ngang, nhìn qua chỉ chừng không đến trăm tuổi, không ngờ đã có cảnh giới và thực lực siêu việt Độ Kiếp, tay cầm một thanh cổ kiếm màu đỏ thắm, khí cơ bức nhân, trên đỉnh đầu trôi nổi một đạo trận kỳ, suất lĩnh chúng sư đệ vội vàng xông tới!

- Một đám tạp ngư, cũng dám thâm nhập biển loạn lưu, hôm nay vừa khéo là lúc đệ tử chân truyền Thần Châu Bạch Ngọc Kinh ta lập uy!

Bọn họ đều rất tuổi trẻ, cũng rất kiêu ngạo, thực lực kinh người, vừa tới tinh vực, liền dã tâm bừng bừng muốn lập công lớn, thành tựu tiên danh. Hiện nay, chính là lúc đường hẹp tương phùng, đụng tới một chi Tiên Binh, lại không mảy may ý định rút lui, ngược lại còn muốn giao thủ chính diện. Dù sao một trăm lẻ tám sư huynh đệ bọn họ đã không biết liên thủ chiến qua bao nhiêu sinh linh Thần tộc. Trên thực tế, đương sơ sở dĩ bọn họ được Chư Tử đàn tràng truyển trúng chính là bởi trong ác chiến với sinh linh Thần tộc, bọn họ từng liên thủ chém chết hơn ngàn người của đối phương!

Sau này khi vào tinh vực, cũng từng cùng tiểu bộ Tiên Binh giao thủ, lại chưa chịu thiệt bao giờ!

Nay bọn họ thấy thực lực đám Tiên Binh trước mặt tựa hồ không mạnh hơn những sinh linh Thần tộc kia bao nhiêu, chẳng qua đều là cảnh giới Nguyên Anh. Hơn nữa bọn họ còn được sư môn và Chư Tử đàn tràng ban cho pháp bảo và phù triện, lại có trăm lẻ tám Thiên Cương Địa Sát trận bảo vệ, tự nghĩ dù không cách nào chém chết chi Tiên Binh này, nhưng muốn triệt để ngăn chết bọn chúng ở đây, chờ đợi đệ tử đạo thống tới cứu thì vẫn có thể làm được!

- Ha ha, một đám chim non, đảm lượng lại không nhỏ!

Khác với trong tưởng tượng của bọn họ, cảnh song phương đại chiến kịch liệt không hề diễn ra. Trong quá trình bọn họ xông tới, chi Tiên Binh kia lại không có chút hành động nào, như là không nhìn thấy bọn họ vậy. Tiên tướng đi đầu bộ Tiên Binh cưỡi trên lưng một con mãnh hổ hung ác, thân khoác xích giáp, lưng đeo đại kỳ, hắn nhè nhẹ vỗ an mãnh hổ đang thấp giọng gào thét dưới háng, khẽ nở nụ cười lạnh, dưới xích giáp, đôi con ngươi tinh quang trầm tĩnh bắn ra ánh mắt giống như thực chất quét nhìn bọn họ, trong đó không thấy chút kinh hoảng nào, thần tình đầy vẻ khinh miệt!

- Bắt giặc trước bắt vua, chém Tiên Binh, liền chỉ còn một đám tạp ngư, không chiến tự vỡ!

Vị đại sư huynh tay cầm cổ kiếm màu son thấp giọng quát lạnh, trận hình hơi biến, giống như một thanh lợi đâm thẳng tới đám Tiên Binh, trong lòng bọn họ thậm chí đã tính toán sẵn phải trước giết tiên tướng địch thủ thế nào, sau đó lại xông giết giảo loạn Tiên Binh đối phương, thâm tâm tự tin bội phần, thấy đối phương một mực không chút động tĩnh, càng cho rằng đối phương đang sợ hãi...

Nhưng mà… Sự tình phát triển lại không giống với trong tưởng tượng!

Đám Tiên Binh kia không có ý cứng đối cứng cùng bọn họ, thẳng đến khi bọn họ xông tới cách ngàn dặm vẫn không có ý kết thành trận thế. Nhìn qua, dưới khí thế lao đến hung hung của bọn họ, đám người kia hệt như một quần dê béo đợi làm thịt!

Nhưng ngay lúc bọn họ chiến ý cuồng tuôn, tưởng muốn xông thẳng tiến vào trong quân địch, đối phương chợt có biến hóa!

Tướng lĩnh tiên quân đứng ở tuyến đầu lành lạnh khẽ cười, sau đó tay phải đột nhiên vung xuống!

- Hưu!

- Hưu!

- Hưu!

- Hưu!

- Hưu!

- Hưu!

Giữa mảnh tinh vực lạnh lẽo, đột nhiên vang lên tiếng xé gió chi chi chít chít như mưa rào.

Trong quân trận Tiên Binh không biết nhiều ít đạo thần quang đồng loạt sáng lên, một mảnh chỉnh tề, hóa thành mưa ánh sáng thẳng tắp xạ tới bọn họ, kham xứng kín không kẽ hở. Hóa ra đám Tiên Binh kia sớm đã bố sẵn tiễn trận, chỉ chờ bọn họ xông tiến cách ngàn dặm liền cùng lúc giương cung bắn tên, cự ly này chính là lúc thần tiễn có thể phát huy uy lực mạnh nhất.

- Hừ, khu khu mũi tên thì làm được gì?

Đại đệ tử chân truyền tay cầm cổ kiếm màu son lạnh giọng cười lớn, lệnh các sư đệ cùng theo tế ra pháp bảo hộ thân, tiếp tục xung phong!

- Ào ào ào...

Khắc này, trên không trung không biết xuất hiện nhiều ít quang hoa, giống như cây dù khổng lồ bao phủ đỉnh đầu bọn họ.

Nói thật, bọn họ có phần không để mưa tên này vào trong lòng, rốt cuộc mọi người đều là người tu hành, thần thông quảng đại, pháp bảo bách xuất, trừ phi chiến tu chuyên tu đạo này, chứ mấy người sẽ vứt bỏ thần thông uy lực cực đại không cần, chạy đi dùng mũi tên nhẹ như lông hồng kia?

Ngay cả hiện nay Thiên Nguyên xuất hiện vô số kỳ nhân dị sĩ, nhưng có thể nổi danh bằng cung tiễn lại chẳng được mấy người. Trong thập đại thần cung, người xếp hạng đệ nhất đều đã tan biến mấy chục năm, Tiên Binh Đạo gia tập thể sử dụng cung tiễn lại càng chẳng có một ai. Rốt cuộc tu hành giới lớn như vậy, nhưng có người nào nghe qua đạo sĩ cầm cung bắn loạn bao giờ chưa...

Chỉ là, phần khinh cuồng và kiêu ngạo trong lòng ấy rất nhanh liền bị mưa tên trước mặt đánh gãy.

- Bá!

Một đạo tiễn quang rơi trên bảo quang phòng ngự trước người bọn họ, lực lượng lớn đến thần kỳ, đánh cho bảo quang đung đưa liên hồi, thế xông lao tới cũng theo đó ngừng trệ, một ít sư đệ sư muội tu vị hơi yếu bên cạnh hắn càng là bị chấn cho sắc mặt trắng bệch, suýt nữa không điều khiển được pháp bảo. Tình cảnh ngoài dự liệu này khiến tên đại đệ tử kia nhịn không được hơi ngớ, sắc mặt chợt biến!

Nhưng căn bản không đợi hắn kịp làm ra phản ứng, “Ba Ba Ba Ba”, vô số mưa tên theo sát mà đến!

Bảo quang phòng ngự xác thực lợi hại, dù là đại tu Độ Kiếp cũng không phải một chưởng hai chưởng là có thể đánh nát...

Nhưng chống làm sao được với vô số mũi tên cất chứa lực lượng đáng sợ phô thiên cái địa ập đến thế này?

- Ba

Gần như ngay sau đợt mưa tên đầu tiên bắn xuống, bảo quang phòng ngự trên người bọn hắn đã ảm đạm tan tình. Trong quá trình này, thế xông tới của bọn họ bị ngăn trở, thậm chí không cách nào xông ra ba trăm dặm, khoảng cách đến chi Tiên Binh còn chừng sáu bảy trăm dặm, lúc này đại đệ tử tay cầm cổ kiếm màu đỏ thắm đã ý thức được không đúng, sắc mặt đại biến, vội quát:

- Lui...

Nhưng mà đã quá muộn, trên mặt tên Thái Ất tiên tướng chớp lên vẻ trào phúng, lần nữa vung tay, đợt mưa tên thứ hai liền đến!

Thần cung thần tiễn, uy lực có lẽ so thần thông yếu chút, nhưng trọng điểm là ở một chữ, nhanh!

Hiện nay, đám tám lẻ tám chân truyền kia gần như đã hoàn toàn bạo lộ dưới mưa tên, ai nấy không khỏi kinh hoàng!

- Bá...

Một mũi thần tiễn xỏ xuyên ngực một tên đệ tử áo vàng, lực lớn vô cùng, trực tiếp xé nứt nhục thân.

- Hưu

- Hưu

- Hưu

- Hưu

Ngay sau đó, lại có vô số đệ tử áo vàng bị bắn xuyên, thậm chí bọn hắn còn đang do dự không biết nên xông hay nên lui thì đã bị Tiên Binh xé nứt nhục thân, thần hồn bị kích đãng, trực tiếp bạo vụn. Trong tinh vực vang lên vô vàn tiếng kêu thảm, từng mảnh từng mảnh máu thịt tung bay, máu tươi như sóng triều bắn khắp bốn phía, khiến cả mảnh tinh vực như biến thành biển máu...

- Trốn ra sau vẫn thạch!

Tên đại đệ tử tay cầm cổ kiếm màu đỏ thắm đã không cố được quá nhiều, phẫn thanh kêu to, đồng thời dùng sức khua múa cổ kiếm, bạt đi mũi thần tiễn bay tới trước mặt, nhưng chỉ nghe “choang” một tiếng, mũi tên và cổ kiếm đụng nhau, chấn cho cổ tay hắn tê rần, cổ kiếm suýt nữa rời tay, hù khiến sắc mặt hắn đại biến, khó mà tin tưởng quát to:

- Làm sao có thể, Tiên Binh tầm thường làm sao có được thần cung cỡ này, chẳng lẽ trang bị trong tay Tiên Binh đại tiên giới đều là thần khí chắc, điều này không thể nào, không thể nào...

- Bành...

Có đệ tử áo vàng trốn đến ra sau vẫn thạch, nhưng thần tiễn bay tới, không ngờ đến cả vẫn thạch cũng bị bắn thủng, kéo theo người đều bị chấn thành máu thịt!

- Ha ha, Đại Lực Ngưu Ma thần cung và Huyền Cốt Lạc Nhật tiễn há là thứ tầm thường?

Thái Ất tiên tướng nhìn thấy bộ dạng kinh hoàng của đám phản tu Thiên Nguyên, nhịn không được cười lớn, lẩm bẩm nói:

- Đám phản tu Thiên Nguyên này ngược lại càng giống tiên nhân hơn chúng ta, cao cao tại thượng quen rồi, đến cả đạo lý cơ bản nhất trên chiến trường đều quên. Cung xa hơn kiếm, kiếm sắc hơn chưởng, đây là thiết luật, phóng ra khắp vũ trụ đều thông dụng. Chút người như bọn họ, lại dám xông thẳng quân trận, thứ chúng ta dùng chính là thần tiễn do huyết cân Đại Lực Ngưu Ma tộc và thần cốt Lạc Thần cốt tộc luyện thành, đặt ở trong đại thần thông giả có thể một tên bắn rơi mặt trời, các ngươi tưởng là cung tiễn phàm nhân dùng ư? Ngươi nghĩ rằng ba mươi ba tầng trời Tiên giới chúng ta chinh phạt chư giới, bách chiến bách thắng, dựa vào là cái gì?

- Giết!

Sau tiếng cười lạnh, hắn lần nữa vung tay:

- Thanh lý sạch sẽ phiến chiến trường này, chúng ta còn phải hội hợp cùng những người khác!

- Bá

- Bá

- Bá

- Bá!

Lại một mảnh mưa tên, vô số đệ tử áo vàng vẫn lạc, thi thể trôi nổi khắp tinh vực...

- Ta không cam, ta không cam, sao sẽ thế này?

Đại đệ tử tay cầm cổ kiếm màu đỏ thắm đã gần như điên cuồng, hắn vạn vạn không ngờ rằng, đám sư đệ sư muội thực lực phi phàm của mình ngay cả đến cơ hội giao thủ cùng đối phương đều không làm được, liền đã trực tiếp mệnh tang đương trường. Hết thảy điều này chỉ bởi vì mình quá coi thường thần cung thần tiễn của đối phương. Hắn vạn phần không cam, vạn phần ủy khuất, mắt thấy các sư đệ sư muội đều đã tử thương gần hết, hắn cũng đứt đi ý niệm trốn sinh, đột nhiên phẫn thanh rống to, cường hành xông về trước, kiếm vung lên...

- Xuy...

Một đạo kiếm quang màu máu lướt ngang tám trăm dặm, hung hăng chém tới tiên tướng kia.

Toàn lực chém ra kiếm này, hắn cũng vứt bỏ ý niệm cầu sinh, giang ra hai tay, mở to tròng mắt.

Hắn biết mình đã tránh không thoát đợt tên tiếp theo, chỉ cầu kiếm này có thể chém được tiên tướng đối phương...

- Phốc

Quả nhiên, khắc sau, liền có một mũi tên trực tiếp xỏ xuyên ngực hắn.

Nhưng tròng mắt hắn vẫn cứ trợn trừng, hắn muốn xem kiếm kia của mình đến cùng có thể chém được bao nhiêu người đối phương.

Một kiếm kia đúng là rất mạnh!

Lướt ngang tám trăm dặm, chớp mắt liền chém đến trước người tiên tướng kia, thậm chí người đó đều không kịp có phản ứng...

Hắn hoàn toàn không ngăn đỡ, hoặc nói cách khác là không kịp ngăn đỡ, liền bị kiếm kia chém lên người...

Đại sư huynh tròng mắt trợn trừng, lộ ra mãn ý!

Chỉ đáng tiếc, một màn xảy ra tiếp theo lại khiến sắc mặt hắn chợt biến, đạo kiếm quang trảm lên xích giáp đối phương, nơi va chạm bỗng đột nhiên tuôn hiện một vùng hoa lửa, đó là một loại hỏa diễm nhan sắc vô cùng khủng bố, hoàn toàn chôn diệt kiếm quang do mình toàn lực chém ra. Chớp mắt sau đó, xích giáp khôi phục nguyên trạng, chẳng để lại được chút vết tích nào. Thái Ất tiên tướng kia cúi đầu nhìn giáp cốt trên thân một cái, cười nói:

- Cách tám trăm dặm, lại muốn một kiếm chém ta, ngươi tưởng Xích Tiêu giáp trên người chúng ta là giấy dán chắc? Hay ngươi tưởng mình là Đại La Kim Tiên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận