Lược Thiên Ký

Chương 1278: Kiếm trảm phàm thai


Lộc Tẩu ngược lại cảm thấy cũng đỡ, tốt xấu không phải trở thành đệ tử của tiểu ma đầu này.

Chẳng qua mình đường đường lão tu lánh đời, lại nhận một đứa nhãi như vậy làm sư huynh, cảm giác thực sự không cách nào dễ chịu cho được. Mà lại còn hi lý hồ đồ, không biết cái người tên Vạn La mình vái làm sư tôn kia là ai, nhưng ít nhất, đạo tâm kiên định cũng có cái lợi, chỉ cần đối với bản thân có lợi, da mặt lập tức có thể dày lên, không cảm thấy vái Vạn La kia làm thầy có gì không thỏa, rốt cuộc Phương Hành cũng không nuốt lời, sau khi hắn hướng về phía Thiên Nguyên hành lễ, liền thở dài truyền bí pháp cho hắn.

Đạo pháp môn này nói khó không khó, nói dễ không dễ, thật ra chính là pháp môn mới đầu khi tu luyện Âm Dương Đại Ma Bàn!

Đương sơ Phương Hành tham ngộ đạo pháp môn này phải hao phế không biết bao nhiêu tâm huyết, nhưng đối với tu vị hiện tại của bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ đơn giản như đâm phá tầng giấy dán cửa sổ thôi, rốt cuộc đều đã là đại tu Độ Kiếp, một thân tu vị cùng kiến thức đặt ở đấy!

Lộc Tẩu nghe Phương Hành truyền pháp xong liền lập tức hiểu ra, chậm rãi đi tới cửa Long Cốt miếu, bó gối ngồi xuống.

- Ai, luyện hóa U Thổ, âm dương hợp nhất, chẳng phải cả đạo cơ của mình cũng bị cải biến?

Sau một phen trầm tư, hắn thở dài một tiếng, chậm rãi vận chuyển pháp lực.

Phương Hành nói không sai, lúc này U Thổ trong cơ thể hắn đã càng lúc càng khó áp chế, chỉ có thể đi một bước tính một bước!

- Âm Dương nghịch chuyển, nhật nguyệt đồng sinh, thanh trọc phiên phúc, thiên địa quy nhất...

Thần niệm Lộc Tẩu từ từ truyền đạt ra. Sau một phen trầm tư nghiền ngẫm, cộng với cảm ngộ bản thân, đạo lý cất chứa trong pháp môn Âm Dương Đại Ma Bàn so với lúc Phương Hành truyền cho hắn lại càng thâm ảo. Từ đây có thể nhìn ra, lão đầu tử lòng dạ không xấu, biết đạo lý có đi có lại, Phương Hành truyền cho hắn đạo pháp môn cứu mạng này, hắn liền thôi diễn pháp môn càng thêm huyền ảo, càng thêm tinh thâm, sau đó một bên tu hành, một bên hóa thành thần niệm, khe khẽ truyền thụ cho Phương Hành và Ngao Liệt...

Còn về vì sao không đợi tu luyện xong hẵng truyền, thì rõ ràng là vì lo lắng mình giữa đường thất bại, trực tiếp vẫn lạc mất!

- Trảm phàm thai, đúc tiên cơ, tuy cửu tử vẫn bất hối, chỉ lưu một mạng lần nữa lặp lại...

Tùy theo pháp môn thôi diễn, thần niệm Lộc Tẩu cũng càng lúc càng mạnh, đến sau cùng, một thân pháp lực vận chuyển tới đỉnh điểm, cũng đúng khắc này, sắc mặt hắn bỗng ngưng trọng vô cùng, hai tay chấp Âm Dương đạo ấn, một lên một xuống dựng ở trước ngực...

Thoáng chốc, râu dài dưới hàm không gió tự động, tiên cơ cuồn cuộn từ từ mà đến.

- Phốc...

Sắc mặt hắn bỗng đột nhiên chớp qua một vệt mây đen dày đặc, sau đó phún ra một búng máu tươi.

- Thất bại?

Ngao Liệt dọa nhảy dựng, vội vàng nhảy lên, định ra tay cứu người.

- Không...

Phương Hành kéo hắn lại, khó được có lúc nghiêm túc, đáp:

- Đây mới chỉ vừa bắt đầu thôi!

Ngao Liệt rất nhanh liền cố nén, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lộc Tẩu, tuy hắn không biết đạo pháp môn kia, cũng không biết nên làm sao luyện hóa U Thổ, nhưng rốt cuộc một thân tu vị đặt ở đấy, tốt xấu ánh mắt vẫn là có, vừa được nhắc nhở liền phát hiện, lúc này pháp lực toàn thân của Lộc Tẩu đang hình thành nên một vòng nước xoáy, chính đang hấp dẫn chút U Thổ còn sót lại trong cơ thể hắn tiến vào, cả người hệt như hóa thành một lò đan, hỏa hầu đã đạt tới cực trí, còn thiếu mỗi chủ dược.

Chủ dược chính là U Thổ!

- Ti

- Ti

- Ti

- Ti

- Ti

Lúc này cả người Lộc Tẩu xuất hiện biến hóa cực lớn, ngụm máu tươi hắn phún ra kia không phiêu tán ra chung quanh mà hóa thành từng đạo sợi tơ màu máu, bao bọc quanh hắn hệt như kén tằm, giữa không trung những sợi tơ kia còn đang không ngừng huyễn hóa ra các loại hình trạng, từng đạo từng đạo phù văn huyền bí trôi nổi xoay tròn quanh người, tựa như sương khói, tựa như ảo mộng...

- Đó là...

- ... Một đời của hắn hiển hóa!

Phương Hành và Ngao Liệt dần dần bị những phù văn kia hấp dẫn, thần tình yên lặng, ánh mắt mê ly.

Những phù văn kia, ở trong mắt người ngoài có lẽ chỉ là một ít vết tích không có ý nghĩa, nhưng ở trong mắt người đến tu vị như bọn họ lại có thể từ trong mỗi một phù văn nhìn ra rất nhiều ngấn tích đại đạo, nhìn thấy vô số chuyện cũ mây khói, giống như từng đạo mộng cảnh.

Dần dần, những phù văn hiển hóa kia đã bao phủ ba trượng quanh người, hết sức huyến lệ.

Phương Hành và Ngao Liệt lùi ra sau mười trượng, không dám tiếp cận, chỉ có đáy mắt là hiện rõ sắc thái vui mừng. Đến giờ phút này Lộc Tẩu vẫn cứ chưa chết liền đã chứng minh suy đoán của bọn họ là chân thực. Cũng tức là, pháp môn luyện hóa U Thổ hoàn toàn khả thi, thậm chí theo như cảm ứng, bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được, khí tức vốn hiện vẻ hư nhược của Lộc Tẩu lúc này đang càng trở nên ngưng thực, khí huyết vốn hiện vẻ suy bại lúc này lại đang tuôn động như triều...

- Khí cơ của hắn... Hình như biến...

Ngao Liệt dù sao cũng mang huyết mạch Chân Long, cảm ứng dị thường linh mẫn, hoảng như phát hiện điều gì, thấp giọng kinh hô.

- Không sai, biến trở nên không còn như người, mà như là...

Phương Hành khẽ tiếp lời:

- ... Sinh linh Thần tộc!

- Cũng càng giống Long Tộc chúng ta...

Ngao Liệt trầm giọng mở miệng, thần tình trịnh trọng trước nay chưa từng có.

Hiện tại, một thân khí tức của Lộc Tẩu đã biến hóa càng thêm đáng sợ, thậm chí có thể nói là nghiêng trời lệch đất. Nhưng ở trong mắt Phương Hành, biến hóa lớn nhất của đối phương phải là khí tức chuyển hóa, mang khuynh hướng sinh linh Thần tộc. Sinh linh Thần tộc vốn khác với Nhân tộc, một cái là dựa vào huyết mạch liền có thể trưởng thành làm tồn tại tung hoành hoàn vũ, một cái lại cần phải tu luyện không ngừng, từng bước từng bước cường đại tự thân, tham ngộ đạo quả, mà hiện nay, Lộc Tẩu bất ngờ có xu thế chuyển hóa sang sinh linh Thần tộc, xen lẫn giữa Nhân với Thần!

Còn điều Ngao Liệt cảm ứng được lại là Lộc Tẩu càng lúc càng giống như Long Tộc bọn hắn.

Loại “giống” này, không phải giống về phương diện huyết mạch, mà là có được một loại bản lĩnh tương dung giữa Nhân đạo và Yêu đạo, Thần đạo như Long Tộc bọn họ. Long Tộc bọn họ vốn chính là dị số giữa thiên địa, xuất thân là yêu, nhưng lại tham ngộ đại đạo Nhân tộc, sau đó vào tinh không, lại gặp được đại tạo hóa, có thể truyền thừa một thân huyết mạch chi lực cho con cháu hậu thế. Đấy cũng chính là nguyên nhân mỗi một đời con cháu Long Tộc đều sẽ xuất hiện mội hai vị dị loại cực kỳ cường hãn, lực lượng bọn họ cũng như Thần tộc, có thể truyền thừa.

Loại truyền thừa chi lực này là điều tu sĩ Nhân tộc rất khó đạt tới, nhưng hiện nay, Lộc Tẩu rõ ràng đang có khí tức tương tự!

- Luyện hóa U Thổ quả thực rất cần thiết, đây cũng là một phương pháp trảm phàm thai...

Lúc này ngay cả Phương Hành cũng nhịn không được sinh tâm cảm ngộ, sơ sơ hiểu ra thâm ý tạo hóa trên đường tiên lộ của Long Tộc.

- Oanh!

Chẳng qua, ngay lúc hắn và Ngao Liệt đều có cảm khái, đột nhiên nhìn đến hư hỏa quanh người Lộc Tẩu chợt đại vượng, bừng bừng tiên diễm phá không mà sinh, thế như muốn đốt cả không trung, khí tức trên người lại bắt đầu khô kiệt nhanh chóng, như là ngọn đèn trước gió...

- Hắn đang tẩu hỏa nhập ma?

Ngao Liệt cả kinh, trong hai mắt tinh quang chớp xạ.

Phương Hành nhìn chằm chằm Lộc Tẩu nửa buổi, thấp giọng gầm nói:

- Là U Thổ không đủ!

Nói xong, một đạo chưởng lực nghiêng nghiêng cuốn đi, đẩy ra cửa Long Cốt miếu, lúc này ngoài miếu đã chất đầy vẫn thạch trôi nổi trong tinh không, cửa miếu vừa mở liền có ba bốn khối chen nhau tiến vào, Phương Hành cũng không khách khí, chỉ thoáng cúi đầu sau đó liền lấy ra một sợi Khốn Tiên thằng (dây), quấn lấy một khối vẫn thạch, dùng sức kéo hướng Lộc Tẩu, bởi vì U Thổ trong vẫn thạch có thể cắn nuốt pháp lực, cho nên hắn không cách nào trực tiếp lấy chưởng lực giá ngự, ngược lại phải dựa vào ngoại vật mới có thể sơ sơ khống chế vật này.

Vẫn thạch đến gần Lộc Tẩu, lập tức liền có U Thổ như là dịch thể bị dẫn ra, gửi thân nhập vào hỏa diễm quanh người Lộc Tẩu.

Cảm giác hệt như ném một nhúm dược tài vào trong lò luyện đan.

- Xuy!

Hỏa diễm bên người Lộc Tẩu hơi yếu, nhưng vẫn cứ đang hừng hực thiêu đốt.

Phương Hành che mắt mũi, hơi cắn răng, lại cuốn qua một khối vẫn thạch đưa đến bên người Lộc Tẩu.

Tuy hắn không biết luyện đan, lại cũng biết, lúc này Lộc Tẩu đã lấy một thân pháp lực và khí huyết thúc giục pháp lực, giống như lò đan luyện hóa U Thổ, như vậy số lượng U Thổ nhất định phải cân bằng với pháp lực tự thân Lộc Tẩu mới được...

Chỉ là hắn không ngờ rằng, Lộc Tẩu có thể tiêu hao nhiều U Thổ đến vậy.

Với tài nguyên sinh ra từ trong Hỗn Độn thế này, rõ ràng chỉ cần một tia liền có thể lấy mạng người, nhưng lúc dùng nó như là tài nguyên tu luyện, lại có vẻ điền bất mãn con cự thú đói khát Lộc Tẩu này. Tận hơn mười khối vẫn thạch bị cuốn qua, U Thổ bên trong như du xà bay ra, tựa như lần trước chúng bắt đầu thử thăm dò tiếp xúc Lộc Tẩu, sau cùng liền bị khí huyết của hắn hấp dẫn. Nhưng cổ quái chính là, lần này không phải chúng cắn nuốt Lộc Tẩu, mà là bị Lộc Tẩu cắn nuốt từng chút từng chút một!

Trong quá trình này, khí tức Lộc Tẩu cũng trở nên càng lúc càng cổ quái...

Khi thì cường thịnh, khi thì ủ rũ, đến sau, trực tiếp không cảm ứng được khí tức hắn nữa...

Những phù văn màu máu và hỏa diễm phiêu đãng bên cạnh hắn cũng đã tan biến không thấy, chỉ còn hắn ngồi giữa tinh không, im lìm không nhúc nhích, nhìn qua, trên người đã không còn khí tức, hệt như đã tọa hóa, cả người như tượng gỗ vậy...

- Hắn... Hắn đây là… chết rồi?

Ngao Liệt nhịn không được thấp giọng gầm nói, thần tình kinh dị không thôi.

Phương Hành cũng nhìn chằm chằm Lộc Tẩu một lát, sau đó thấp giọng nói:

- Hắn quả thực chết rồi!

Ngao Liệt cả kinh, quay đầu khó hiểu nhìn Phương Hành.

Nếu Lộc Tẩu chết rồi, vậy chẳng phải chứng minh thôi diễn của Phương Hành thất bại?

Người đầu tiên chết rồi, như vậy hai người tiếp theo là bọn họ phải biết làm sao?

Nhưng còn không đợi hắn mở miệng, Phương Hành đã đứng lên, trong tay nhấc một chuôi cổ kiếm, chầm chậm hướng Lộc Tẩu đi tới, trong tròng mắt chớp động tia sáng kỳ dị, tựa hồ đang kích động dị thường, như nhìn thấy cô nương trần truồng nào đó vậy...

- Nhưng hắn cũng trùng sinh...

Phương Hành đi tới trước mặt Lộc Tẩu, khẽ mở miệng, sau đó một kiếm chém xuống.

“Xuy” một tiếng, Lộc Tẩu bị một kiếm bổ đôi, trong xác thịt, một đạo ánh sáng màu nhũ bạch hiện ra...

- Ha ha, đa tạ Phương sư huynh vì ta kiếm trảm phàm thai...

Trong ánh sáng màu nhũ bạch chậm rãi đứng lên một người, đồng thời vang lên thanh âm già nua lại trung khí đủ mười của Lộc Tẩu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận