Lược Thiên Ký

Chương 1601: Ta đã sớm nói rồi


Lúc này người không để ý tới sinh tử xông vào chiến trường tiếp ứng cho Đế Thích, đương nhiên là năm đại thế lực của Đại Xích Thiên. Thiếu chủ cùng các trưởng lão ngước mắt lên nhìn, Thất Muội Thiên, Ám Sương Thiên, Cửu Lĩnh Phượng Hoàng Thiên, Thượng Thanh Thiên, chư thiên thiếu chủ cùng đám trưởng lão đều có mặt. Không những có bọn họ, không tính Tiên quân đang giết bên trong chiến trường, chư vị có cảnh giới Thái Ất Thượng tiên lúc này như không muốn sống mà vọt vào để tiếp ứng Đế Thích, sau đó che quanh người gã, có thể nói là năm nhánh kỳ binh, lập tức khiến cho thế cục trên chiến trường bị nghịch chuyển. Trái tim Đế Thích cũng lần nữa dâng lên hy vọng thoát khốn, đầy sự vui sướng trong lòng.

- Có Tiên quân ngũ phương này, lại có đám Thái Ất Thượng Tiên bảo vệ, cho dù Thần Chủ cũng không dám tùy tiện xuất thủ nhỉ?

Ánh mắt của Đế Thích đảo qua, trực giác lướt qua trong tim, chư hầu ngũ phương không phải là do ông ta cố tình sắp xếp phía sau. Bởi vì chư hầu ngũ phương này ban đầu cũng không hoàn toàn trung tâm với ông ta, bởi vì kế hoạch trước đây của ông ta nên điều bọn họ đến gần Thần vực mà thôi. Bây giờ lại đột nhiên bị tập kích căn bản không có cơ hội điều động bọn họ đến đây cứu giá. Nói cách khác, cho dù ông ta điều động, đoán chừng những người này cũng không nhất định sẽ đến, nhưng bọn họ vẫn vô cùng kịp thời xuất hiện ở đây, thật sự có thể nói là đã giúp mình một ân tình lớn!

Ở một góc độ khác thì bọn họ biết tới cứu mình cũng chứng minh được bọn họ rốt cục đã xác định chọn mình rồi...

- Chư vị thiếu chủ, nhanh chóng hộ tống Đế Thích điện hạ thoát khỏi chiến trận, bọn ta đoạn hậu cho các ngươi...

Trong nhiều tiếng hét lớn, tất cả trưởng lão của thế lực năm phe đều rống lên trầm giọng phân phó, sau đó thi triển thần thông đánh về phía tất cả sinh linh Thần tộc cùng Cáp Mô quân đang đánh về phía Đế Thích, còn không quên phân ra phần lớn linh lực để ý tới hướng đi của Thần Chủ...

Nhất là một vị trưởng lão của Thất Muội Thiên mới vừa chạy tới, gương mặt nôn nóng và vội vã nhanh chóng truyền âm với Đế Thích:

- Đế Tử điện hạ, bây giờ không kịp giải thích quá nhiều nữa, chư hầu ngũ phương bọn ta tốt xấu gì cũng biết trước mặt đại thế phải lựa chọn như thế nào, lần này lão tổ truyền tin qua đây ra lệnh cho bọn ta không được tiếc bất cứ giá nào phụ tá Đế Tử điện hạ, bảo vệ chu toàn cho Đế Tử điện hạ ở trên chiến trường, cũng hi vọng Đế Tử điện hạ sau khi về tới Đại Xích Thiên sẽ làm chủ cho bọn ta, làm chủ thay cho thiếu chủ cùng với Phong Hỏa Đồng trưởng lão đã chết của Thất Muội Thiên ta, nhất định đừng để bọn họ phải chết vô ích!

- Được, chư vị hãy yên tâm...

Lúc này Đế Thích nào có thời gian suy nghĩ nhiều, một phát đã đồng ý rồi chỉ vào Tiên chu, nói:

- Đừng quên Thanh La!

Rất nhiều người cùng nhau liên thủ lập tức trở thành một phe lực lượng không thể địch nổi trên chiến trường, còn muốn giết xuyên trùng vây thoát khỏi nơi đây. Ở trước mặt bọn họ không có ai ngăn cản, không biết có bao nhiêu người lúc này vẻ mặt kinh hoàng nhìn sang Thần Chủ. Kế sách duy nhất hiện giờ để có thể giữ được Đế Thích lại, chắc chắn chỉ có Thần Chủ tu vi thong thiên thôi. Chỉ là không biết tại sao Thần Chủ lại vẫn nở nụ cười nhạt quan chiến, không hề có ý muốn xuất thủ, dường như tuyệt đối không chú ý tới chuyện Đế Thích có thể thoát khỏi trùng vây vậy!

- Đế Tử điện hạ không cần phải lo lắng, bọn ta sớm có chuẩn bị rồi, cho dù Thần Chủ có xuất thủ thì có lẽ cũng có thể chống đỡ được trong chốc lát, cũng đủ cho Đế Tử điện hạ ra ngoài được rồi, mượn đại trận truyền tống rời đi, chỉ hận Đế Lưu điện hạ vốn phụng mệnh tới kết minh với Thần Chủ, hắn lại cấu kết với Thần Chủ giả vờ bị giam lỏng, dẫn tới Đế Tử thần chủ phải tới cứu, rồi lại mượn cơ hội bày cạm bẫy với Đế Tử, thật là dụng tâm ác động, lòng lang dạ sói...

Lão ẩu mặc lam y là đại trưởng lão Ám Ảnh Thiên cũng trầm giọng nói, lúc nói chuyện liền vung Long Đầu quải trượng lên đâm chết một sinh linh thần tộc tới trước mặt bà ta. Sau đó bọn họ cũng đã có ý định chậm dần lại, theo thiếu chủ nhà mình che chở cho Đế Thích rời đi, sau lại liên thủ với chư thiên chưởng lão chặt đứt truy binh. Hành động bậc này càng làm cho Đế Thích vừa kích động vừa sợ hãi, nhưng trong lúc vô tình khẽ động, cảm thấy hiện tại suy đoán của bọn họ vừa hay hợp để mình sử dụng, sau khi trở về cũng không cần nói dối để che giấu tất cả chuyện này nữa...

Bởi vì hiện tại thoạt nhìn ở bề nổi thì vô cùng đơn giản.

Đầu tiên là Đế Lưu phụng mệnh tới kết minh với Thần Chủ, điều kiện cũng đã nói xong, gã chẳng qua là một sứ giả mà thôi, nhưng cố tình sau khi đến đây không lâu liền truyền ra tin tức gã bị Thần Chủ trấn áp, trong lòng mình đương nhiên biết, đây là do Thông Cổ Thần Vương dựa theo ý của mình mà hành sự, nhưng người khác lại không biết. Còn khi mình tìm tới Thần Vực vốn mượn cớ là muốn tới cứu người em trai này, kết quả sau khi tới mình lại lâm vào trùng vây, được Tiên quân của ngũ đại chư hầu tới cứu, thật sự có thể nói là tự nhiên mà thành...

Ngay cả Đế Thích từ trước đến nay vẫn chững chạc, lúc này sau khi nghĩ tới việc đó cũng không nhịn được mà mở cờ trong bụng.

Người trầm ổn như gã lúc này không nhịn được nhìn thoáng qua Đế Lưu, nở nụ cười lạnh.

Một luồng thần niệm mang theo một câu nói truyền tới Đế Lưu:

- Ta đã sớm nói rồi, ngươi không trói buộc được ta!

Lúc này Đế Lưu lười biếng ngây người ở nơi nào đó bên ngoài chiến trường trăm dặm, đối với tu vi như bọn họ, trăm dặm thực sự là rất gần, một suy nghĩ là tới rồi, nhưng Đế Lưu rõ ràng là không có ý xông tới, giống như đã ngừng hy vọng vậy.

Còn Đế Thích quả thực có thể lý giải được tâm tình của Đế Lưu lúc này. Mắt thấy sắp hoàn toàn thắng lợi, vây bắt mình, kết quả cố tình lúc này ngũ đại thế lực lại chọn thật sự thần phục mình, phát binh tới cứu. Trong lòng Đế Lưu chắc hẳn là như đang nhìn thấy con vịt đã sắp bỏ vào nước sôi mà lại bay đi vậy! Hơn nữa cục diện bây giờ, chỉ cần mình còn sống trở về, Đế Lưu sẽ không còn hy vọng lật bàn nào nữa, tất cả nước bẩn đều sẽ đổ lên người y, tất cả vinh quang sẽ đẩy lên người mình!

Bây giờ ở trước mặt Đế Lưu, mình là một người toàn thắng!

Nhưng gã không ngờ tới là sau khi một câu nói của mình truyền tới, Đế Lưu cũng nhanh chóng nhìn qua đây.

Trong nụ cười lười biến dường như mang theo chút giễu cợt...

Chẳng biết tại sao, Đế Thích nhìn thấy nụ cười kia thì lập tức cảm thấy trong lòng chợt lạnh...

Sau đó, chỉ ngay sau đó một khắc, gã liền bỗng nhiên cảm thấy trên người mát lạnh!

Cúi đầu nhìn xuống đã thấy một thanh lợi kiếm băng tuyết trong suốt đâm xuyên qua cơ thể của mình, vượt một đoạt ra trước ngực!

Sau khi gã nhìn thoáng qua thanh kiếm này liền chậm rãi nghiêng đầu, sau đó gã liền thấy thanh kiếm này cầm trong tay Ám Sương Thiên – Băng Nghiên tiên tử, vận một thân pháp tắc của nàng, tiên lực đáng sợ đang tràn vào trong cơ thể mình, phá hoại Tiên lực mình vận, hủy diệt cơ lý của mình. Chỗ trường kiếm đâm xuyên qua đã kết thành băng sương, ý lạnh như băng không ngừng lan tràn toàn thân.

- Băng Nghiên tại sao ngươi lại...

Trái tim của Đế Thích dâng lên suy nghĩ đó, sau đó khi còn chưa nghĩ xong thì trên người lại bị thương nặng.

Một thanh thiết thương loang lổ vết rỉ sét đâm vào hông của mình. Người cầm thiết thương trong tay là Mộng Ảnh Nhi, thiếu chủ của Ám Ảnh Thiên!

Bịch!

Một chưởng như núi vỗ vào sau lưng mình, xuất thủ là vị đệ tử chân truyền Xà Mục của Thượng Thanh Thiên Thánh Nhạc Thiên tông.

Sau đó liền nghe được một tiếng phượng lệ, một ngọn lửa cháy mạnh dấy lên người mình, giống như dây thừng quấn vòng quanh người đốt da thịt gã, hỏa lực u mịch đang thành từng tia rót vào cơ thể gã, thậm chí còn dẫn theo một thân Tiên khí của gã bốc hỏa...


...

Cả người Đế Thích đều như nằm mộng, cho dù tâm kế như gã lúc này cũng hoàn toàn bối dối, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Mà trong cục diện hỗn loạn bậc này, những người đó vốn dĩ là ở lại để bảo vệ gã, vì vậy gã mới yên tâm to gan để cho những người này tiến vào trong vòng một trượng quanh người mình. Nhưng lại không thể ngờ, những người đó không hề có dấu hiệu báo trước nào, thậm chí còn chưa hề nói câu gì đã ra tay với mình, hơn nữa vừa ra tay chính là chiêu số tàn nhẫn nhất, rõ ràng là muốn lấy mạng mình!

Vì sao bọn họ lại muốn ra tay với mình?

Tại sao lại có can đảm ra tay với mình?

Rõ ràng các trưởng lão của bọn họ vẫn đang đoạn hậu cho mình, chống đỡ không cho sinh linh Thần tộc cùng Cáp Mô quân tới gần mà!

Mình phát hiện việc bọn họ nghĩ cách cứu viện là không giả nên mới có thể thả lỏng tâm thần!

- Vì sao?

Bản thân Đế Thích cũng không giải thích được rõ ràng, vì sao lúc này gã có vẻ tâm bình khí tĩnh như vậy.

Thân chịu trọng thương, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, ánh mắt của gã lại yên tĩnh nhàn nhạt nhìn về phía Băng Nghiên tiên tử, người đầu tiên ra tay.

- Gia tộc của chúng ta quả thực đều chuẩn bị thần phục ngươi rồi...

Vẻ mặt của Băng Nghiên tiên tử cũng vô cùng bình tĩnh, vừa lấy lực pháp tắc ăn mòn thân thể Đế Thích, vừa nhàn nhạt nói.

- ... Nhưng người chúng ta thần phục là Đế Lưu điện hạ!

Người khoác Mộng Huyễn Quái giáp, Mộng Ảnh Nhi của Ám Ảnh Thiên chặn lời, bình tĩnh nói.

Nghe xong một câu nói này, Đế Thích không biết nên nói gì. Gã hơi cúi đầu, sau đó đột nhiên hai tay áo liền phất lên, ầm ầm một tiếng, một thân Tiên uy đều phóng hết ra ngoài giống như hỏa sơn bạo phát, tập kích bốn phía quanh mình. Thái Cổ Vu Pháp đã khổ tu được cùng với sức mạnh của bản thân gã đủ lớn, lại đồng thời hiển hóa Phong Hỏa Lôi điện, sức mạnh vô cùng lúc này làm đám Băng Nghiên tiên tử bị đánh bay ra ngoài, tất cả tồn tại quanh gã trong vòng mười dặm đều bị sức mạnh này của gã làm chấn động tới ngã trái ngã phải...

-      Xảy ra chuyện gì thế?

Động tĩnh lần này làm chư thiên trưởng lão đang đoạn hậu ở phía xa bị kinh động, suy nghĩ đầu tiên chính là tưởng rằng Đế Thích nổi cơn điên gì, nếu không tại sao lại ra tay với đám thiếu chủ nhà mình đang bảo vệ gã rời đi chứ? Nhưng sau khi tập trung nhìn vào thì lập tức rợn cả tóc gáy. Trên người Đế Thích đầy vết thương phun ra máu tươi, vẫn còn khí giới và khí tức thần thông lưu lại trong vết thương của gã, bọn họ làm sao có thể không nhìn rõ được?

Một cảnh tượng này làm dòng máu của bọn họ đều nguội đi.

- Thiếu chủ nhà mình tại sao lại ra tay với Đế Thích điện hạ?

Một cảnh tượng trước mắt căn bản giống như nằm mơ, còn là một giấc mơ quái dị khó có thể lý giải được.

Ùng ùng...

Đế Thích đánh bay đám Băng Nghiên tiên tử, trong miệng phun ra một búng máu tươi lớn, cơ thể xoay tròn chui vào Tiên chu.

Ngay trong một giây trước khi gã tiến vào Tiên chu, gã nghe được một luồng thần niệm truyền tới từ bên ngoài trăm dặm.

- Ta cũng đã sớm nói, ngươi không phải là đối thủ của ta!

Một luồng thần niệm đang chậm rãi truyền từ chỗ Đế Lưu tới đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận