Lược Thiên Ký

Chương 1605: Hậu thủ để lại Thiên Nguyên


Bốn phe thế lực làm hành động dị thường quyết đoán, đương nhiên trong chuyện này thì bọn họ buộc phải quả quyết. Lúc đầu sau khi Đế Thích bị thương, bọn họ đều cảm thấy lấy tu vi của Đế Thích vẫn sẽ có lực đánh một trận, trong lòng cũng không thể không nghĩ tới chuyện mạnh mẽ cứu người từ tay Đế Lưu, nhưng khi nhìn thấy Đế Thích ra khỏi Tiên chu đã là một người chết, bọn họ lập tức biết mình không còn cơ hội nào nữa. Ngoại trừ biết thời biết thế đứng về dưới trướng của Đế Lưu thì không còn lựa chọn thứ hai. Còn như Thất Muội Thiên thì không thể không chết. Chư thế lực khác đều mang tội danh ám sát Đế Tử, chỉ duy Thất Muội Thiên là không. Đó chính là không cùng một đồng loại. Không giết chết bọn họ thì không được...

Nhìn đầu người rơi đầy đất, Phương Hành cũng hơi ngẩn ra, sau đó thì phá lên cười.

Lúc này hắn cũng hiểu, bắt đầu từ ngày hôm nay mình không cần lo về chư thế lực nữa.

Từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ như một con chó một lòng trung thành với vị Đế Tử bên mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng càng ngày càng đắc ý hơn, đương nhiên mình lấy Bại Gia Bút để lại pháp tắc trong lòng chư thiếu chủ của các thế gia quả nhiên là cách làm thông minh chí cực. Tuy lúc đó chưa nghĩ xem dùng như thế nào, nhưng bây giờ chẳng phải là vừa đúng sao?

Nghĩ đến đây liền đắc ý liếc nhìn họ, cười lạnh nói:

- Đều đứng lên đi!

Nói rồi không để ý tới những người này nữa, ánh mắt nhìn về phía Thanh La tiên tử.

Thanh La tiên tử tử từ khi bước ra khỏi Tiên chu tới nay liền vẫn nhẹ quỳ trước mặt hắn, trong lòng vẫn đang ôm Đế Thích.

- Thế mà lại chết như vậy...

Phương Hành nhìn hai mắt nhắm chặt của Đế Thích, khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Thanh La:

- Ngươi rất lợi hại nha!

Khuôn mặt của Thanh La tiên tử nhất thời trắng bệch, vội vàng cúi đầu nói:

- Đế Lưu... Đế Lưu ca ca, xin ngươi...

Phương Hành cũng cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta cũng đã từng nói với ngươi, vào Loạn Lưu Hải chính là cơ hội cuối cùng của ngươi...

Sắc mạt của Thanh La tiên tử trở nên tái hơn, run giọng nói:

- Ta... Ta có lời muốn nói với ngươi!

Nói rồi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Phương hành, truyền một luồng thần niệm vào đầu hắn.

Phương Hành khẽ run, vội vàng nhìn nàng:

- Lời này là thật sao?

Thanh La tiên tử gật đầu lia lịa:

- Đến lúc này rồi ta sao dám lừa ngươi chứ?

Sắc mặt của Phương Hành có phần âm trầm, sau một lát mới ngẩng đầu nhìn nàng, cười lạnh nói:

- Mặc dù rất muốn làm thịt ngươi, nhưng nếu chuyện này là thật thì ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi lần nữa, đừng có lắm lời, nói hết chân tướng cho ta, ta không có quá nhiều sự kiên nhẫn đâu...

- Vâng... vâng...

Môi của Thanh La tiên tử khẽ nhúc nhích, không biết âm thầm truyền chuyện gì cho Phương Hành, chỉ thấy sắc mặt của hắn càng âm trầm hơn.

- Ha ha, có chút thú vị đấy...

Sau một hồi lâu, hắn mới khẽ gật đầu một cái, nhìn khuôn mặt đã hơi xám đi của Đế Thích, khẽ thở dài:

- Đến lúc này cuối cùng ta mới có chút bội phục ngươi đấy, may mà đấu với ngươi là ta, bằng không chết như thế nào cũng không biết...

Nói rồi tự tay tìm tòi, trong lòng bàn tay có luồng lực vô hình nhả ra. Tấm áo choàng huyết hồng đã bị Thanh La tiên tử cởi xuống xếp chỉnh tề bên ngực Đế Thích liền thu vào tay hắn, xoay người lại khoác lên người mình. Hắn biết cái áo choàng này cùng với Khi Thiên Bá Man đao chính là tác phẩm của Xích Đế, có uy lực vô cùng, có thể nói là món bảo bối đệ nhất trong tay Đế thích. Đây là thứ nhất định phải thu vào tay mình, sau đó lại nhìn về phía Lộc Tẩu, thản nhiên nói:

- Lấy hết những thứ thuộc về chúng ta tới đây đi!

-      Lão phu hiểu!

Lộc Tẩu quay lại nhìn lướt qua, gật đầu.

Lúc này ông ấy đương nhiên biết nên làm gì. Đế Thích đã chết, như vậy tất cả những gì mà gã để lại đều thuộc về Phương Hành, bao gồm cả ba nghìn Xích Tiêu quân, cũng bao gồm cả thế lực bốn phe lúc này đang tâm thần bất định chờ đó không biết làm thế nào, cũng bao gồm cả vật tư trong quân của Đế Thích, toàn bộ đều lấy hết qua đây, nhét vào dưới trướng. Vệc này đương nhiên mình phải tự tay làm rồi.

- Ngươi cũng đứng lên đi, từ giờ trở đi không được cách xa ta mười dặm, bằng không ta sẽ lập tức giết ngươi.

Cuối cùng Phương Hành nhìn về phía Thanh La tiên tử, nữ nhân này lập tức gật đầu sau đó quy củ đứng dậy, khoanh tay hầu hạ.

Biểu hiện của nàng lúc này vô cùng nhu thuận, giống như một con rối gỗ bị người ta điều khiển vậy. Phương Hành bảo nàng làm gì nàng liền làm đó, vô cùng kính cẩn nghe theo, nhưng cũng không biết là bởi vì sợ hay là vì gì khác. Sắc mặt vẫn luôn có phần bi thương chân thật. Nếu là trước đây, khả năng nàng đã sớm nương cơ hội nói chuyện với Phương Hành rồi, thi triển tất cả vốn liếng để lấy lòng Phương Hành. Nhưng lúc này lại chỉ thật thà nghe lời hắn, không hề có chút biểu hiện nào khác. Lúc buông thi thể Đế Thích, thân thể run lên một cái khó mà phát giác ra.

- Khà khà khà khà khà

Phương Hành cũng không để ý, lúc này thì sinh tử của Thanh La đã không còn quan trọng nữa. Mấu chốt hơn là bí mật biết được từ trong miệng Thanh La vô cùng trân quý. Nếu có thể chứng minh đây là thật, vậy lần này đúng là mình sẽ phát tài rồi!

Đế Thích vừa chết, mọi việc đã thành, đương nhiên phải đi cảm tạ Thần Chủ một cái. Trong lòng nghĩ vậy liền nhanh chóng đi về phía Thần Chủ.

- Ha ha, quả nhiên vẫn có chút thú vị...

Lúc này ở sát biên giới Thần vực, trên một hành tinh khổng lồ, Thần Chủ cười tủm tỉm nhìn xong trận đại chiến này. Long Châu Tử cũng đã ăn xong rồi co lại, dáng vẻ nhìn khá hài lòng. Lúc này nhìn kết quả đã định, nàng cũng miễn cưỡng duỗi người, trái tim âm thầm suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch, sau đó chờ Phương Hành đi tới trước mặt mình, thi lễ sâu một cái rồi cười hì hì phi vào bên trong Thần Vực, lần nữa về lại Thần Tiêu cung. Một vở tuồng đã kết thúc, nên bắt đầu làm chuyện đứng đắn rồi!

- Được rồi, các ngươi đã giải quyết xong phiền phức nội bộ trong Đại Xích Thiên, chúng ta cũng nên tiếp tục kết minh đi thôi?

Thần Chủ nhẹ ngồi về thần tọa cười khanh khách nhìn Phương Hành, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc.

Cho đến lúc này nàng còn không biết con khỉ nhỏ của Thiên Nguyên làm thế nào lại nhanh chóng biến hóa trở thành Đế Tử như vậy!

- Tốt, tất cả tiến hành theo kế hoạch là được rồi!

Phương Hành cười hì hì nhìn Thần Chủ, toàn thân thả lỏng nói.

-Ồ, kế hoạch của ai?

Thần Chủ mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành.

- Đương nhiên là kế hoạch của Đế Thích rồi, không phải hắn đã sắp xếp xong tất cả hay sao, ta cảm thấy rất tốt!

Nghe xong lời nói không biết xấu hổ này, Thần Chủ cạn lời nhưng nghĩ tinh tế lại thì cũng gật đầu nói:

- Quả thật không tệ!

Trước đây trong Thần Tiêu cung, Đế Thích đã giải thích tất cả kế hoạch cho Thần Chủ nghe, có thê rnosi là một vòng tiếp một vòng, tất cả đều vui vẻ. Phương Hành đương nhiên cũng lười thay đổi cái gì nên dứt khoát dùng hết, quay đầu nhìn thấy Thanh La tiên tử sắc mặt trầm giống như đầu gỗ thì trong lòng nổi lên ý bỡn cợt, cười hỏi:

- Bước đầu tiên phải làm như thế nào?

Thanh La tiên tử hơi ngẩn ra, cúi đầu xuống, không dám không đáp, nói:

-Nên... nên dâng hậu lễ cho Thần Chủ!

Phương Hành cười ha ha một tiếng rồi thu một cái rương, một cái khay, một chiếc quan tài vẫn bày trong Thần điện qua đó, trước tiên mở rương ra cúi đầu nhìn lướt qua, chẹp chẹp hai tiếng rồi dùng Tiên lực nâng lên đưa tới trước mặt Thần Chủ, cười nói:

- Tiên dược ngộ đạo trong này thật sự không ít, ta cũng phải đỏ mắt, ngươi muốn dùng không? Có chia cho ta ít được không?

Thần Chủ im lặng trợn mắt nhìn Phương Hành, sẵng giọng:

- Đổi lại là ngươi cũng muốn cắt xén đại lễ dâng lên ta sao?

Da mặt Phương Hành dày nên cũng không xem ra gì, cười khà khà lấy một bao Tam Sinh Trà từ bên trong ra, suy tính vì bây giờ Tiểu Manh Nữ mỗi ngày đều cần có tiên dược ngộ đạo để bù đắp Tiên khí, trong tay mình có nhiều chút đương nhiên sẽ có lợi hơn, để tránh đến lúc quan trọng lại không có đủ đồ. Dĩ nhiên, Lộc Tẩu đã đi kết nạp tất cả trong quân đội của Đế Thích, cũng không biết của cải được bao nhiêu...

Sau đó Phương Hành liền cầm cái bình của Đế Lưu lên, tò mò ngửi một cái, lưu luyến dâng cho Thần Chủ.

Chỉ tiếc cái bình của Đế Lưu lại chỉ có một chai, bằng không hắn nhất định sẽ biển thủ một chai.

Đến cuối cùng, ánh mắt lại nhìn vào chiếc quan tài. Cái quan tài này còn chưa mở ra, bên trong là huyết duệ của hậu thế Quảng Thành Tiên Vương, là do Đế Thích chuẩn bị. Đại lễ kỳ lạ nhất, Phương Hành cũng không biết bên trong là người nào, nhưng đương nhiên sẽ không dưng lại có một tính mệnh xa lạ nên liền trực tiếp đưa quan tài tới trước mặt Thần Chủ, nói:

- Lệ này không tệ đâu!

Thần Chủ nhìn chiếc quan tài, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.

Cái quan tài này dường như gợi lên chuyện cũ trong lòng nàng, mãi không nói câu nào.

Còn Thanh La tiên tử nhìn dáng vẻ của Thần Chủ, trái tim cũng không nhịn được mà co lại.

Đế Thích đặc biệt tuyển chọn lễ vật, tuy trong miệng Thần Chủ nói không thèm để ý nhưng rõ ràng cũng là rất xem trọng.

Tất cả mọi chuyện thật sự tiến hành theo đúng kế hoạch của Đế Thích.

Cho tới giờ nàng đều không nghĩ ra Đế Lưu làm thế nào có thể nghịch chuyển được toàn bộ cục diện này...

Bởi vì từ cái quan tài này là có thể thấy được Đế Thích nắm bắt tâm tư của Thần Chủ vô cùng chuẩn xác!

Nghĩ tới dáng vẻ đã có dự tính trong lòng trước đây của gã, lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của gã trong Tiên chu, ánh mắt của Thanh La lại hơi ươn ướt, ánh mắt nhìn chiếc quan tài cũng có vẻ hơi mông lung. Mãi cho tới khi Phương Hành chính miệng nói muốn tha mạng cho nàng, trong lòng của nàng vẫn luôn lo sợ, một khắc cũng không thể thả lỏng. Đến lúc này, tính mệnh mình tốt xấu gì cũng được bảo đảm, nàng mới bắt đầu không tự chủ được mà nhớ lại lời nói của Đế Thích, bắt đầu cảm nhận sự đau khổ trong lòng khi Đế Thích nói ra những lời này, trong lòng lại nhẹ đau...

- Ồ?

Nhưng cũng vào lúc này, Thần Chủ trầm tư một lát rồi nhẹ nhàng tìm tòi mở quan tài ra.

Sau đó ánh mắt hồ nghi nhìn Thanh La tiên tử cùng Phương Hành đang ngó đầu vào, đồng thời giật mình.

Sắc mặt của Thần Chủ lúc này này cũng hơi ngẩn ra, sau đó âm trầm, chau mày.

Ba người không khỏi liếc nhau một cái, ai cũng không biết nói gì tiếp, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng kinh ngạc khó có thể nói nên lời!

Chiếc quan tài, lại trống không...

Đừng nói là hậu duệ của Quảng Thành Tiên vương gì, bên trong đó căn bản ngay cả một quỷ ảnh tử cũng không có...

Bạn cần đăng nhập để bình luận