Lược Thiên Ký

Chương 1810: Dọa lùi Tiên Đế




Chúng tiên dưới Cửu Quan bị cử động của Phương Hành dọa ngây người, vốn cho rằng hắn muốn cứu người, ai có thể nghĩ tới, hắn lại chạy tới chỗ ba vị Tiên Đế, cướp đoạt một mảnh thiên ý?

Mà ba vị Tiên Đế kia cũng bị một màn này dọa sợ, vừa rồi cùng Phương Hành giao thủ một kích, bọn hắn đều ý thức được “con kiến” kia cường đại, theo bản năng đề phòng gia hỏa kia ra tay lần nữa, lại không nghĩ rằng, tên kia không có xuất thủ, mà thừa cơ cướp đi một mảnh thiên ý, cái này lập tức để ba người bọn họ phát điên, không để ý tới tranh đoạt, ba người liên thủ lần nữa, trong tiếng rống ầm ầm như sấm sét, ba người không hẹn mà cùng xuất thủ...

Rắc rắc phần phật...

Ba đạo lôi điện, một đỏ, một xám, một đen, đồng thời bổ về phía Phương Hành!

Khó mà hình dung lôi điện kia cường đại, căn bản là vượt xa chúng tiên lý giải...

- Đến hay lắm!

Nhưng Phương Hành quát to một tiếng, quay người trở lại, trong lòng bàn tay thình lình xuất hiện một thanh ma đao, vung ma đao chém về phía ba đạo lôi điện, thình lình chặt đứt ba đạo lôi điện kia, mình thì trong chớp mắt tung bay ra trăm vạn dặm, ung dung rơi xuống trên Cửu Quan, ngửa mặt lên trời cười to...

- Giết! Giết! Giết! Chém! Chém! Chém!

Một màn này không chỉ người ở dưới Cửu Quan ngoài dự kiến, ngay cả ba vị Tiên Đế cũng có chút ngoài ý định.

Đối với bọn hắn mà nói, trong mấy trăm năm thời gian, chỉ là làm chuẩn bị cho giờ khắc này hóa thiên.

Bọn hắn kiêng kỵ, cũng chỉ có Tiên Đế mà thôi!

Cái này cũng là nguyên nhân bọn hắn chẳng thèm ngó tới Chư Tử đạo tràng, thậm chí bọn hắn không quan tâm ba Đế Cung tồn vong, bởi vì đối bọn hắn mà nói, một khi tìm hiểu được hóa thiên, cái gì Vương đồ bá nghiệp, thân tình huyết mạch, thanh danh tạo hóa, thậm chí thất tình lục dục… tất cả đều là hư vô, bọn hắn chỉ muốn dùng hình thức thiên ý tồn tại, đồng thời vẫn tồn tại như thế mà thôi!

Sau đó bọn hắn đồng thời phá quan, xả thân hóa thiên, nguyên nhân là bởi vì bị tiên quân của Chư Tử đạo tràng trùng kích, đánh vỡ cân bằng mấy trăm năm, mà một khi cân bằng bị đánh vỡ, vậy thì không cần đoái hoài tới cái khác, chỉ một lòng muốn hóa thiên, dù sao ba người bọn họ mới là đối thủ lớn nhất của nhau, ở sự tình hóa thiên này, có thể tranh đoạt với bọn hắn cũng chỉ có bọn hắn!

Nhưng ai có thể nghĩ đến, ba người đang tranh thảm liệt, lại xuất hiện một người khác?

Hắn lại cướp đi một phương thiên ý?

Cái này khiến tam đế rống to, cực kỳ phẫn nộ, ba đạo tiên quang ngao du chân trời, giống như Thần Long, muốn vọt về phía Cửu Quan!

- A...

Có người bị hù run rẩy, vừa rồi nhìn thấy tiên uy như diệt thế của ba vị Tiên Đế, đang âm thầm may mắn mình không có giết vào Tam Thập Tam Thiên, lại không nghĩ rằng, tiểu ma đầu kia lại đi trêu chọc Tiên Đế, làm Cửu Quan rước lấy đại họa!

Nhìn uy thế này, nếu như Tiên Đế lao đến, ở dưới Cửu Quan còn có ai có thể sống được?

Nhưng Phương Hành lại vui vẻ cất hồ lô vào trong tay áo, đứng ở trên Cửu Quan, lạnh lùng nhìn về phía ba vị Tiên Đế kia, trong nháy mắt, tựa hồ hắn còn cao lớn hơn Cửu Quan, thân hình lấp đầy tinh không, lạnh lùng không chút tình cảm!

Ba vị Tiên Đế đang nộ khí trùng thiên lao tới, muốn đuổi tận giết tuyệt, vào lúc này lửa giận tiêu tán hơn phân nửa...

Lúc này ánh mắt Phương Hành mới rơi vào trên người ba vị Tiên Đế, nhàn nhạt mở miệng:

- Ta biết, ba người các ngươi là vì vĩnh hằng, mới tuyển chọn xả thân hóa thiên, bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, còn có gan dám ra tay với ta? Không sợ ta ra tay, chém rụng một hai cái, hoặc trảm thương ngươi, trái lại để hai người khác chiếm tiện nghi sao?

Thanh âm truyền khắp bốn phương, cũng truyền vào sâu trong tinh không!

Trên Cửu Quan, mọi người đều chấn kinh, không ai dám mở miệng nói chuyện...

Đây chính là ba vị Tiên Đế, hơn nữa là Tiên Đế đứng ở trên đỉnh chúng sinh, sắp hóa thân thành thiên...

Lại có người dám nói chuyện với bọn họ như vậy?

Nhưng ba đạo tiên quang kia lại lập tức ngừng lại, không có phóng tới Cửu Quan.

Tựa hồ ở trong nội tâm của bọn hắn, thật cho rằng Phương Hành nói có đạo lý...

Không phải nói ba người bọn họ liên thủ, cũng không thắng được Phương Hành, mà là bọn hắn công nhận lời của Phương Hành, nếu ba người mình xuất thủ, vậy ít nhất sẽ có một hai người có khả năng bị hắn trọng thương, kể từ đó người bị trọng thương ở thời điểm tranh đoạt thiên ý, sẽ trở nên suy yếu, bị người khác đoạt tiên cơ, thậm chí mất đi khả năng tồn tại...

Bây giờ ba người bọn họ còn chưa triệt để hóa thiên, còn có thất tình lục dục, còn có chút tư tâm nhàn nhạt!

Cũng chính bởi vì chút tư tâm này, lại làm bọn hắn trầm mặc!

- Ngươi từ trong tay chúng ta đoạt hết thảy, tương lai sẽ phải trả lại...

Qua hồi lâu, mới có một thanh âm nặng nề vang lên, mang theo một loại uy nghiêm khó mà hình dung.

Nhưng Phương Hành lại cười nói:

- Đời này ta đoạt vô số đồ vật, còn chưa bị người đoạt lại qua!

Ba vị Tiên Đế trầm mặc, nửa ngày sau, tất cả đều quay lại!

Bọn hắn thật không có tiếp tục xuất thủ, mà tranh nhau chen lấn, vọt về phía những thiên ý chưa bị bọn hắn chia cắt sạch sẽ, chỉ là một màn này nhìn ở trong mắt Phương Hành, lại cười càng thêm đắc ý, lúc đầu thiên ý còn sót lại của Tam Thập Tam Thiên, là đủ để cho ba vị Tiên Đế trưởng thành đến cảnh giới cường đại, sau đó tiếp tục tạo thế cân bằng, nhưng bây giờ bị tiểu tặc kia cướp đi một khối, tài nguyên đã không cân đối, ba người bọn họ rất khó viên mãn, chỉ sợ khó mà xuất hiện thế chân vạc, bây giờ sau khi hóa thiên kết thúc, tất nhiên sẽ có mạnh có yếu, mà kẻ yếu thì tất nhiên sẽ bị cường giả trong ba người thôn phệ...

Chỉ là bọn hắn đi gọn gàng linh hoạt, Phương Hành cũng thu tay dứt khoát, không khỏi để cho người ta kinh ngạc...

- Cứ như vậy sao?

Kim Ô Đại Yêu Tôn theo bản năng nói một câu, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Hành.

Phương Hành liếc mắt nhìn hắn nói:

- Còn muốn như thế nào nữa, ta lại không có tử thù với người ta...

Chúng tiên giật mình, lại cảm thấy đây đúng là phong cách của tiểu ma đầu này.

Chỉ là Mộ Uyên Thánh Tôn nghe, trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái...

Đây chính là nhân vật có thể từ trong tay Tiên Đế cướp thiên ý, lại đứng ở trên Cửu Quan, quát lui ba vị Tiên Đế a!

Mình và hắn, xem như tử thù sao?

Càng nghĩ vấn đề này, càng cảm thấy trong lòng hốt hoảng!

Thẳng đến lúc này, mới rõ ràng ý thức được mình trêu chọc loại quái vật gì...

Mà hai vị Thánh Tôn khác, vô luận là Đế Chân, hay Khung Hư, lúc này đều theo bản năng cách xa hắn...

Xa xa, còn có vô số người hãm sâu vào trong Tam Thập Tam Thiên, bị tai kiếp khi ba vị Tiên Đế tranh đoạt thiên ý bao phủ, giống như hãm nhập Địa Ngục, cầu sinh không đường, muốn chết không cửa, bất quá mặc dù vừa rồi Phương Hành không phải đi qua cứu người, nhưng nhờ hắn ra tay, làm ba vị Tiên Đế phân thần, coi như cho những người kia chút sinh cơ ngắn ngủi, vô số người tranh nhau xông ra Tam Thập Tam Thiên, trốn vào tinh vực, bỏ chạy tứ tán!


Bạn cần đăng nhập để bình luận